Lục Hy Tuyết nhíu mày, cô không vui nói
- Thầy Cố, thầy sao biết em lại ở đây?
Cố Minh Hạo nghe thế liền nở nụ cười khiến Lục Hy Tuyết lạnh sống lưng
- Thân phận của tôi không phải em đã biết rồi sao?
Lục Hy Tuyết nhếch môi, cô hừ lạnh
- Anh lấy tư cách gì đòi bắt tôi?
Lục Hy Tuyết đã thay đổi hẳn cách xưng hô, cô lạnh lùng nhìn hắn, cô chán cái cảnh tên này bắt rồi lại đến tên kia bắt lắm rồi
- Trong tương lai em sẽ biết được thôi
Lục Hy Tuyết đứng dậy, cô bình tĩnh nâng ly nước uống hết, ánh mắt đột nhiên thay đổi, xoay người tấn công hắn. Cố Minh Hạo khá bất ngờ trước hành động của cô, hắn kịp thời né tránh, Lục Hy Tuyết liên tục tấn công, Cố Minh Hạo thản nhiên theo từng nhịp của cô nhưng trong lòng hắn cũng đề phòng và cẩn thận. Lục Hy Tuyết và hắn giằng co nhau gần 1 tiếng đồng hồ, cả căn phòng trở nên bừa bộn. Lục Hy Tuyết hừ lạnh, cô dừng tay
- Ám Các Chủ, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi nhớ tôi chỉ là một học viên bình thường không thể bình thường hơn thì có chỗ nào anh muốn?
- Tôi muốn chính là trái tim em đấy
Cố Minh Hạo nâng mắt phong lưu xảo quyệt nhìn cô, Lục Hy Tuyết nhếch môi, giọng nói trêu chọc, đùa giỡn
- Anh lấy tim tôi sao tôi có thể sống? Đừng nói là Ám Các ngoài là 1 tổ chức sát thủ và buôn bán vũ khí thì còn có buôn bán nội tạng? Cái này tôi mới biết đó nha
- Em muốn biết Ám Các thường hoạt động về lĩnh vực nào có thể trở thành phu nhân của nó cũng được
- Đáng tiếc anh nên dành chức vụ đó cho người khác bởi vì tôi không hứng thú với thế giới ngầm
Cố Minh Hạo lạnh nhạt liếc nhìn cô, hắn bất ngờ vỗ tay, vài tên y phục đen xuất hiện. Lục Hy Tuyết cau mày
- Anh muốn gì đây Cố Minh Hạo?
- Tôi đã nói là làm
Cố Minh Hạo xuất thủ, Lục Hy Tuyết thầm báo động trong lòng, tên hồ ly này ra tay rồi. Cố Minh Hạo tiến lên bao vây cô, hắn cười nhạt. Đúng lúc này, Sở Hiên trở về, hắn lạnh lùng nhìn Cố Minh Hạo, giọng nói như địa ngục băng lãnh
- Cố Minh Hạo, tôi đã nói anh không được đến đây rồi sao?
- Sở Hiên, anh nghĩ anh là ai mà ra lệnh cho tôi?
Cố Minh Hạo dừng tay, phượng mâu liếc nhìn Sở Hiên, hắn cau mày kiêu ngạo nói. Lục Hy Tuyết im lặng quan sát từng cử chỉ của 2 tên nam chủ, cô nhìn từng thuộc hạ của Cố Minh Hạo. Đúng là tổ chức sát thủ có khác, đào tạo nâng cao ra rất nhiều cao thủ
- Đừng hòng mang cô ấy đi...
Sở Hiên như gằn lên từng chữ tiến lên, 2 bóng dáng ngươi đánh ta phòng thủ không thua kém nhau. Lục Hy Tuyết dù có chút hưng phấn khi chứng kiến 1 màn 2 cao thủ ra tay nhưng bây giờ cô phải lo cho bản thân mình trước đã, phải trốn thoát ra khỏi đây. Lục Hy Tuyết khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt khẽ xẹt qua tia sáng
==============
Tại 1 nơi khác, tối âm u, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh cùng những tiếng thét chói tai van xin và nguyền rủa, 1 cảnh tượng ghê rợn khi từng lao ngục là từng người 1 với bộ quần áo trắng nhuốm đầy 1 màu đỏ tươi, sợi dây kim loại sắc bén có nhiều gai nhọn đâm vào da thịt, tiếng roi da liên tiếp quất xuống hoặc bị những chất độc gây nên đau đớn tột cùng
Một nam nhân cao lớn, kiêu ngạo tuấn tú và lãnh đạm bước đi, tiếng giày da đắt tiền lộp cộp xuống đất, mái tóc vàng nâu vuốt keo thoạt nhìn là người đàn ông trưởng thành thâm sâu khó lường đầy cao ngạo, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo như băng, bộ dáng nghiêm nghị, lạnh lùng như bậc đế vương. Hắn lướt qua từng lao ngục và rồi dừng lại. 1 nữ nhân người không ra người, quỷ không ra quỷ bị đối xử tàn nhẫn đang thoi thóp dựa vào tường, hắn lạnh nhạt nhìn nữ nhân qua những thanh song sắt
- Sao rồi Hạ Thanh? Cô cảm thấy đau đớn sao?
Long Ngạo Vũ nhếch môi cười lạnh, Hạ Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì run lên, hoảng sợ ngẩng đầu, trước mắt cô ta là nam nhân như Diêm Vương tối cao, tàn nhẫn thị huyết
- Long... Long Ngạo Vũ... xin anh... xin anh... tha cho tôi
- Tha cho cô?
Long Ngạo Vũ nhướn mày, hắn cười lớn
- Tha cho cô sao? HẠ Thanh cô không biết đâu, vì cô mà tôi đã đánh mất đi người con gái mà tôi yêu thương nhất, vì cô người tôi từng tin tưởng mà tổn thương cô ấy nhiều lần và vì cô mà giờ đây cô ấy oán hận tôi, biến mất không có tung tích gì. Cô có biết không?
- Anh... Anh... điên rồi
Hạ Thanh hoảng sợ nhìn nam nhân đang nở nụ cười ghê rợn, ác mộng lại lặp lại lần nữa, ngày qua ngày
- Phải tôi điên đấy, tất cả là tại cô
- Đừng,... đừng có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi... Là do anh, do anh kiêu ngạo có bao giờ để ai vào mắt? Do anh... cả thôi
Long Ngạo Vũ mắt hằn lên những tia máu, Hạ Thanh hoảng hốt gào lên, cô ta nói ra sự thật, không chỉ có cô ta là người hãm hại Lục Hy Tuyết mà còn có bản thân Long Ngạo Vũ. Hắn dừng llại mắt lạnh cau mày từ trên cao nhìn xuống Hạ Thanh, lập tức ra lệnh cho Hoài Đích đằng sau luôn đi theo hắn, chọn ra hình phạt đau đớn tra tấn Hạ Thanh, còn hắn, thản nhiên còn có chút vui vẻ nhìn cảnh tượng đau đớn với tiếng thét chói tai. Hắn đã thay đổi thành con người khiến bất kì ai cũng lạnh sống lưng, khát máu, tàn độc, cao ngạo,... vô số từ diễn tả không hết, chỉ 1 cảnh tượng hiện tại đã đủ thấy tất cả
Nam chủ thứ nhất hắc hóa thành công
------------------------
*Trailer:
- Tuyết, cô đâu rồi?
Sở Hiên điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Lục Hy Tuyết
- Thầy Cố, thầy sao biết em lại ở đây?
Cố Minh Hạo nghe thế liền nở nụ cười khiến Lục Hy Tuyết lạnh sống lưng
- Thân phận của tôi không phải em đã biết rồi sao?
Lục Hy Tuyết nhếch môi, cô hừ lạnh
- Anh lấy tư cách gì đòi bắt tôi?
Lục Hy Tuyết đã thay đổi hẳn cách xưng hô, cô lạnh lùng nhìn hắn, cô chán cái cảnh tên này bắt rồi lại đến tên kia bắt lắm rồi
- Trong tương lai em sẽ biết được thôi
Lục Hy Tuyết đứng dậy, cô bình tĩnh nâng ly nước uống hết, ánh mắt đột nhiên thay đổi, xoay người tấn công hắn. Cố Minh Hạo khá bất ngờ trước hành động của cô, hắn kịp thời né tránh, Lục Hy Tuyết liên tục tấn công, Cố Minh Hạo thản nhiên theo từng nhịp của cô nhưng trong lòng hắn cũng đề phòng và cẩn thận. Lục Hy Tuyết và hắn giằng co nhau gần 1 tiếng đồng hồ, cả căn phòng trở nên bừa bộn. Lục Hy Tuyết hừ lạnh, cô dừng tay
- Ám Các Chủ, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi nhớ tôi chỉ là một học viên bình thường không thể bình thường hơn thì có chỗ nào anh muốn?
- Tôi muốn chính là trái tim em đấy
Cố Minh Hạo nâng mắt phong lưu xảo quyệt nhìn cô, Lục Hy Tuyết nhếch môi, giọng nói trêu chọc, đùa giỡn
- Anh lấy tim tôi sao tôi có thể sống? Đừng nói là Ám Các ngoài là 1 tổ chức sát thủ và buôn bán vũ khí thì còn có buôn bán nội tạng? Cái này tôi mới biết đó nha
- Em muốn biết Ám Các thường hoạt động về lĩnh vực nào có thể trở thành phu nhân của nó cũng được
- Đáng tiếc anh nên dành chức vụ đó cho người khác bởi vì tôi không hứng thú với thế giới ngầm
Cố Minh Hạo lạnh nhạt liếc nhìn cô, hắn bất ngờ vỗ tay, vài tên y phục đen xuất hiện. Lục Hy Tuyết cau mày
- Anh muốn gì đây Cố Minh Hạo?
- Tôi đã nói là làm
Cố Minh Hạo xuất thủ, Lục Hy Tuyết thầm báo động trong lòng, tên hồ ly này ra tay rồi. Cố Minh Hạo tiến lên bao vây cô, hắn cười nhạt. Đúng lúc này, Sở Hiên trở về, hắn lạnh lùng nhìn Cố Minh Hạo, giọng nói như địa ngục băng lãnh
- Cố Minh Hạo, tôi đã nói anh không được đến đây rồi sao?
- Sở Hiên, anh nghĩ anh là ai mà ra lệnh cho tôi?
Cố Minh Hạo dừng tay, phượng mâu liếc nhìn Sở Hiên, hắn cau mày kiêu ngạo nói. Lục Hy Tuyết im lặng quan sát từng cử chỉ của 2 tên nam chủ, cô nhìn từng thuộc hạ của Cố Minh Hạo. Đúng là tổ chức sát thủ có khác, đào tạo nâng cao ra rất nhiều cao thủ
- Đừng hòng mang cô ấy đi...
Sở Hiên như gằn lên từng chữ tiến lên, 2 bóng dáng ngươi đánh ta phòng thủ không thua kém nhau. Lục Hy Tuyết dù có chút hưng phấn khi chứng kiến 1 màn 2 cao thủ ra tay nhưng bây giờ cô phải lo cho bản thân mình trước đã, phải trốn thoát ra khỏi đây. Lục Hy Tuyết khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt khẽ xẹt qua tia sáng
==============
Tại 1 nơi khác, tối âm u, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh cùng những tiếng thét chói tai van xin và nguyền rủa, 1 cảnh tượng ghê rợn khi từng lao ngục là từng người 1 với bộ quần áo trắng nhuốm đầy 1 màu đỏ tươi, sợi dây kim loại sắc bén có nhiều gai nhọn đâm vào da thịt, tiếng roi da liên tiếp quất xuống hoặc bị những chất độc gây nên đau đớn tột cùng
Một nam nhân cao lớn, kiêu ngạo tuấn tú và lãnh đạm bước đi, tiếng giày da đắt tiền lộp cộp xuống đất, mái tóc vàng nâu vuốt keo thoạt nhìn là người đàn ông trưởng thành thâm sâu khó lường đầy cao ngạo, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo như băng, bộ dáng nghiêm nghị, lạnh lùng như bậc đế vương. Hắn lướt qua từng lao ngục và rồi dừng lại. 1 nữ nhân người không ra người, quỷ không ra quỷ bị đối xử tàn nhẫn đang thoi thóp dựa vào tường, hắn lạnh nhạt nhìn nữ nhân qua những thanh song sắt
- Sao rồi Hạ Thanh? Cô cảm thấy đau đớn sao?
Long Ngạo Vũ nhếch môi cười lạnh, Hạ Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì run lên, hoảng sợ ngẩng đầu, trước mắt cô ta là nam nhân như Diêm Vương tối cao, tàn nhẫn thị huyết
- Long... Long Ngạo Vũ... xin anh... xin anh... tha cho tôi
- Tha cho cô?
Long Ngạo Vũ nhướn mày, hắn cười lớn
- Tha cho cô sao? HẠ Thanh cô không biết đâu, vì cô mà tôi đã đánh mất đi người con gái mà tôi yêu thương nhất, vì cô người tôi từng tin tưởng mà tổn thương cô ấy nhiều lần và vì cô mà giờ đây cô ấy oán hận tôi, biến mất không có tung tích gì. Cô có biết không?
- Anh... Anh... điên rồi
Hạ Thanh hoảng sợ nhìn nam nhân đang nở nụ cười ghê rợn, ác mộng lại lặp lại lần nữa, ngày qua ngày
- Phải tôi điên đấy, tất cả là tại cô
- Đừng,... đừng có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi... Là do anh, do anh kiêu ngạo có bao giờ để ai vào mắt? Do anh... cả thôi
Long Ngạo Vũ mắt hằn lên những tia máu, Hạ Thanh hoảng hốt gào lên, cô ta nói ra sự thật, không chỉ có cô ta là người hãm hại Lục Hy Tuyết mà còn có bản thân Long Ngạo Vũ. Hắn dừng llại mắt lạnh cau mày từ trên cao nhìn xuống Hạ Thanh, lập tức ra lệnh cho Hoài Đích đằng sau luôn đi theo hắn, chọn ra hình phạt đau đớn tra tấn Hạ Thanh, còn hắn, thản nhiên còn có chút vui vẻ nhìn cảnh tượng đau đớn với tiếng thét chói tai. Hắn đã thay đổi thành con người khiến bất kì ai cũng lạnh sống lưng, khát máu, tàn độc, cao ngạo,... vô số từ diễn tả không hết, chỉ 1 cảnh tượng hiện tại đã đủ thấy tất cả
Nam chủ thứ nhất hắc hóa thành công
------------------------
*Trailer:
- Tuyết, cô đâu rồi?
Sở Hiên điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Lục Hy Tuyết
/85
|