Nó tắm rửa rồi ra hóng biển, cảm giác thật bình yên. Từng đợt sóng thay nhau dạt vào bờ tấn công bãi cát. Nó bước trên cát, cảm nhận cái được gọi là sự mềm mịn của cát.
"alô" nó nghe điện thoại
"..."
"ừm" nó tắt máy, cuộc gọi ngắn gọn nhưng cần phải tiếp thu. Đang dạo chơi thì 1 bóng đen cầm gậy định đánh vô đầu nó. Khóe môi kia nhếch lên thành đường cong. Khéo léo cúi người nó dơ chân đạp tên đó 1 phát ngay bụng tặng thêm cú đá 360 mới ghê chứ! Phủi tay đi về
"Uyên Trân" nghe thoáng tên mình nó quay đầu lại là Hoàng
"quen?" nó lạnh lùng
"anh xin lỗi" Hoàng cúi đầu
"khỏi. Không quan tâm" lạnh nhạt trả lời nó quay đầu che đi giọt nước mắt
"anh vẫn còn yêu em rất nhiều"
"vậy hả? Ồh cảm ơn nhưng tôi không có yêu anh nữa. Đi tìm cô nàng hốt gơ của anh đi. Chào" nó quay lưng bước đi trong lặng lẽ, n.mắt lăn dài nặng trĩu bờ mi. Gặp hắn ngay cổng nó ôm chầm lấy hắn khóc và gào thét "tại sao mọi người luôn làm tôi tổn thương? Tôi cũng biết đau mà đâu phải tảng băng đâu. Tại sao chứ? 1 cái li bể có hàn gắn được như lúc đầu không? Làm trái tim tôi tan nát giờ muốn hàn gắn. Hàn làm sao"
"bình tĩnh đi Linh Trang, sẽ không sao đâu có tôi ở đây" hắn vỗ về an ủi nó. Giọng nói này rất quen. Nó cảm thấy rất ấm áp khi nghe giọng nói này. Kí ức ngày xưa dần hình thành trong đầu nó. Nó đang nhớ lại phần nào kí ức, trong đó có hắn người đã luôn an ủi nó khi nó khóc còn hứa rằng sẽ luôn bên nó. Nó cũng đã hứa sẽ chỉ khóc khi có hắn!
"Khánh à, tôi nhớ rồi!" nó nói 1 câu làm tim hắn loạn nhịp
"em nhớ gì?" hắn hỏi
"anh là người trong giấc mơ đó, cũng là người trong kí ức tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay!" vẫn ôm chặt hắn nó nói. Thật hạnh phúc khi tìm lại được kí ức đẹp của riêng mình nhưng liệu có dễ dàng như thế lúc người thứ 3 xuất hiện hay không?
"alô" nó nghe điện thoại
"..."
"ừm" nó tắt máy, cuộc gọi ngắn gọn nhưng cần phải tiếp thu. Đang dạo chơi thì 1 bóng đen cầm gậy định đánh vô đầu nó. Khóe môi kia nhếch lên thành đường cong. Khéo léo cúi người nó dơ chân đạp tên đó 1 phát ngay bụng tặng thêm cú đá 360 mới ghê chứ! Phủi tay đi về
"Uyên Trân" nghe thoáng tên mình nó quay đầu lại là Hoàng
"quen?" nó lạnh lùng
"anh xin lỗi" Hoàng cúi đầu
"khỏi. Không quan tâm" lạnh nhạt trả lời nó quay đầu che đi giọt nước mắt
"anh vẫn còn yêu em rất nhiều"
"vậy hả? Ồh cảm ơn nhưng tôi không có yêu anh nữa. Đi tìm cô nàng hốt gơ của anh đi. Chào" nó quay lưng bước đi trong lặng lẽ, n.mắt lăn dài nặng trĩu bờ mi. Gặp hắn ngay cổng nó ôm chầm lấy hắn khóc và gào thét "tại sao mọi người luôn làm tôi tổn thương? Tôi cũng biết đau mà đâu phải tảng băng đâu. Tại sao chứ? 1 cái li bể có hàn gắn được như lúc đầu không? Làm trái tim tôi tan nát giờ muốn hàn gắn. Hàn làm sao"
"bình tĩnh đi Linh Trang, sẽ không sao đâu có tôi ở đây" hắn vỗ về an ủi nó. Giọng nói này rất quen. Nó cảm thấy rất ấm áp khi nghe giọng nói này. Kí ức ngày xưa dần hình thành trong đầu nó. Nó đang nhớ lại phần nào kí ức, trong đó có hắn người đã luôn an ủi nó khi nó khóc còn hứa rằng sẽ luôn bên nó. Nó cũng đã hứa sẽ chỉ khóc khi có hắn!
"Khánh à, tôi nhớ rồi!" nó nói 1 câu làm tim hắn loạn nhịp
"em nhớ gì?" hắn hỏi
"anh là người trong giấc mơ đó, cũng là người trong kí ức tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay!" vẫn ôm chặt hắn nó nói. Thật hạnh phúc khi tìm lại được kí ức đẹp của riêng mình nhưng liệu có dễ dàng như thế lúc người thứ 3 xuất hiện hay không?
/47
|