Người gì mà dai như đỉa á! Nhã Lâm vẫn vác mặt đi tìm hắn mới ghê. Hôm qua hắn say mèm mà chính nó là người đưa hắn về!
Tối qua:
"tại sao anh lại uống nhiều vậy" nó tức tối cho hắn nằm lên giường. Khi ngắm nhìn lại khuôn mặt đó, tảng băng như nó tim cũng phải đập liên hồi
"Trang, đừng đi, đừng bỏ anh" hắn huơ tay loạn xạ miệng liên hồi nói mê
"em xin lỗi" nó nắm lấy tay hắn nước mắt trào chực. Đôi mắt hắn bật mở chứa đầy cay đắng
"xin em, đừng đi" hắn ôm lấy nó. Nó im lặng khóc, bờ vai này thật vững chãi và ấm áp nhưng...nó biết hắn và nó sẽ không có kết quả vì bệnh tim của nó đã sang giai đoạn nặng hơn và biến chứng thêm bệnh thiếu máo não nữa. Thà làm hắn đau 1 lần còn hơn mãi mãi! Nó đẩy hắn ra
"nếu Hoàng nhìn thấy thì không ổn" nó đứng lên đi về phòng.
Sáng ra ngang qua nó đôi mắt hắn thờ ơ không thèm liếc 1 cái. Ra cổng thì khoác vai Nhã Lâm vui đùa. Nó cùng Linh liếc qua rồi đi tới trường!
"4 vị tiểu thư" hiệu trưởng kính cẩn
"lớp nào dzạ" Diễm An hỏi
"dạ 11VIP"
"ừm, giấu thân phận" Ngọc Quyên nói rồi 4 đứa đi!
11VIP:
Cảnh này rất quen với nó rồi, HS các lớp mặc giáo viên điên cuồng hét cứ ngó ra nhìn 4 đứa nó. Trời ơi toàn gái đẹp hông hà! Đồng phục bị các này phá tè le. Diễm Anh vẫn sơ mi trắng cổ sọc carô đỏ đã bị biến dạng thành cổ tỉa khá đáng yêu, còn cái váy thì ôi thôi ngắn không thể ngắn hơn! Ngọc Quyên vẫn vậy cổ điểm thêm cái nơ, đồng màu với nơ trên tóc, váy xén so le nhìn đúng là phong cách bụi, mái làm phồng kẹp nơ! Linh giản dị mặc như bình thường ống áo xắn ngang cùi chỏ tóc thắt bím xinh xinh. Nó chơi trội hơn khi tóc hung đỏ cột bổng, mái thắt kiểu Pháp, không thèm mặc váy mà mặc sơmi xanh đen và quần jean bó. Mỗi thiên thần một phong cách nhưng không hề lẫn lộn với ai, Diễm An lộ rõ sự ngông nghênh, Ngọc Quyên cá tính, Linh giản dị, nó thì lạnh lùng láo toét!
Bà giáo mới cầm thước gõ rầm rầm, tức quá Quyên cầm cục đá ném thẳng mặt bã cả lớp ồ lên ngạc nhiên. 4 người vào lớp chọn chỗ thích hợp không xem bà giáo đang ức ói máu trên kia. Mai chuẫn bị bã sẽ được đi Tây Thiên! Dù khá ngạc nhiên khi thấy nó nhưng hắn vẫn nhàn nhã ngủ khì. Linh buồn nhìn Long. Tất cả đúng là theo trời sắp đặt thôi!
Tối qua:
"tại sao anh lại uống nhiều vậy" nó tức tối cho hắn nằm lên giường. Khi ngắm nhìn lại khuôn mặt đó, tảng băng như nó tim cũng phải đập liên hồi
"Trang, đừng đi, đừng bỏ anh" hắn huơ tay loạn xạ miệng liên hồi nói mê
"em xin lỗi" nó nắm lấy tay hắn nước mắt trào chực. Đôi mắt hắn bật mở chứa đầy cay đắng
"xin em, đừng đi" hắn ôm lấy nó. Nó im lặng khóc, bờ vai này thật vững chãi và ấm áp nhưng...nó biết hắn và nó sẽ không có kết quả vì bệnh tim của nó đã sang giai đoạn nặng hơn và biến chứng thêm bệnh thiếu máo não nữa. Thà làm hắn đau 1 lần còn hơn mãi mãi! Nó đẩy hắn ra
"nếu Hoàng nhìn thấy thì không ổn" nó đứng lên đi về phòng.
Sáng ra ngang qua nó đôi mắt hắn thờ ơ không thèm liếc 1 cái. Ra cổng thì khoác vai Nhã Lâm vui đùa. Nó cùng Linh liếc qua rồi đi tới trường!
"4 vị tiểu thư" hiệu trưởng kính cẩn
"lớp nào dzạ" Diễm An hỏi
"dạ 11VIP"
"ừm, giấu thân phận" Ngọc Quyên nói rồi 4 đứa đi!
11VIP:
Cảnh này rất quen với nó rồi, HS các lớp mặc giáo viên điên cuồng hét cứ ngó ra nhìn 4 đứa nó. Trời ơi toàn gái đẹp hông hà! Đồng phục bị các này phá tè le. Diễm Anh vẫn sơ mi trắng cổ sọc carô đỏ đã bị biến dạng thành cổ tỉa khá đáng yêu, còn cái váy thì ôi thôi ngắn không thể ngắn hơn! Ngọc Quyên vẫn vậy cổ điểm thêm cái nơ, đồng màu với nơ trên tóc, váy xén so le nhìn đúng là phong cách bụi, mái làm phồng kẹp nơ! Linh giản dị mặc như bình thường ống áo xắn ngang cùi chỏ tóc thắt bím xinh xinh. Nó chơi trội hơn khi tóc hung đỏ cột bổng, mái thắt kiểu Pháp, không thèm mặc váy mà mặc sơmi xanh đen và quần jean bó. Mỗi thiên thần một phong cách nhưng không hề lẫn lộn với ai, Diễm An lộ rõ sự ngông nghênh, Ngọc Quyên cá tính, Linh giản dị, nó thì lạnh lùng láo toét!
Bà giáo mới cầm thước gõ rầm rầm, tức quá Quyên cầm cục đá ném thẳng mặt bã cả lớp ồ lên ngạc nhiên. 4 người vào lớp chọn chỗ thích hợp không xem bà giáo đang ức ói máu trên kia. Mai chuẫn bị bã sẽ được đi Tây Thiên! Dù khá ngạc nhiên khi thấy nó nhưng hắn vẫn nhàn nhã ngủ khì. Linh buồn nhìn Long. Tất cả đúng là theo trời sắp đặt thôi!
/47
|