Vậy là đã kết thúc 1 ngày!
"mai con ở nhà ôn thi HSG phải không?" mẹ nó hỏi và nhận được cái gật đầu bà tiếp lời "vậy mai con đi kí hợp đồng với Khánh nha"
"Khánh là thằng điên nào?" nó hỏi rất ư là hồn nhiên
"ai điên" hắn xỏ tay túi quần đi từ trong nhà ra
"biết đâu bất ngờ Khánh vô Biên Hoà ngồi ăn cơm"
"xì" hắn nguýt dài cả mét "mai đi không thì nói" nói xong hắn suy nghĩ - quân tử trả thù 10 năm chưa muộn
"tại sao không? Mà thằng 2 đâu rồi?" 1 câu hỏi rất hồn nhiên đã tới tai Minh Long
"ơ con nì mất dậy nhờ, mi nói anh mi rứa á hử?" Long toe toét cười
"ruồi bay vô miệng kìa" mẹ nó cũng hồn nhiên không kém
"mẹ, mất hứng quá" Long phùng má như con nít
"haha" nhìn điệu bộ anh nó lúc này không mắc cười mới lạ á. Nhưng riêng nó chỉ là cái nụ cười gượng gạo đầy khó khăn
Đêm về, trời se se lạnh. Ngoài lan can 1 ngôi biệt thự nó đang tựa mình nghe nhạc hóng gió, trong đầu suy nghĩ miên man gì đó mà không ai hiểu được. Nhìn lên trời cao ngắm từng ngôi sao lấp lánh "cậu có đang hạnh phúc không Hoàng?"
Sáng hôm sau, nó như con mèo lười, mặc mọi người réo cỡ nào cũng ngủ. Đợi tới lúc đồng hồ báo thức reo mới dậy. VSCN và chuẩn bị xong xuôi nó xuống nhà
"em/cô là..." hắn và Minh Long miệng há hốc ra
"tôi là Dương Hoàng Linh Trang còn người mọi người thấy hàng ngày là Nguyễn Hoàng Uyên Trân" nó giải thích. Đi thôi! Hôm nay nó không make up nên rất khác. Nó mặc áo pull trắng và quần bó màu xanh biển, chân đi bata cùng màu. Mái tóc xõa dài ngang thắt lưng để mái xéo. Làn da trắng k tì vết, đôi môi đỏ chót k cần son, đôi mắt xanh k dùng kính áp tròng, balô đeo 1 bên trông rất dễ thương và nhí nhảnh nhưng sắc mặt và ánh nhìn lại rất lạnh lùng và sắc sảo. Hắn mặc áo sơmi trắng và quần jean đơn giản nhưng vẫn nổi bật cái vẻ đẹp trai thường ngày! Leo lên chiếc BWM nó tạm biệt mẹ và Long rồi đi luôn. K biết chuyến đi này sẽ có chuyện gì và người tên Hoàng kia là ai? Chap sau sẽ lí giải cho mọi người hiểu rõ!
"mai con ở nhà ôn thi HSG phải không?" mẹ nó hỏi và nhận được cái gật đầu bà tiếp lời "vậy mai con đi kí hợp đồng với Khánh nha"
"Khánh là thằng điên nào?" nó hỏi rất ư là hồn nhiên
"ai điên" hắn xỏ tay túi quần đi từ trong nhà ra
"biết đâu bất ngờ Khánh vô Biên Hoà ngồi ăn cơm"
"xì" hắn nguýt dài cả mét "mai đi không thì nói" nói xong hắn suy nghĩ - quân tử trả thù 10 năm chưa muộn
"tại sao không? Mà thằng 2 đâu rồi?" 1 câu hỏi rất hồn nhiên đã tới tai Minh Long
"ơ con nì mất dậy nhờ, mi nói anh mi rứa á hử?" Long toe toét cười
"ruồi bay vô miệng kìa" mẹ nó cũng hồn nhiên không kém
"mẹ, mất hứng quá" Long phùng má như con nít
"haha" nhìn điệu bộ anh nó lúc này không mắc cười mới lạ á. Nhưng riêng nó chỉ là cái nụ cười gượng gạo đầy khó khăn
Đêm về, trời se se lạnh. Ngoài lan can 1 ngôi biệt thự nó đang tựa mình nghe nhạc hóng gió, trong đầu suy nghĩ miên man gì đó mà không ai hiểu được. Nhìn lên trời cao ngắm từng ngôi sao lấp lánh "cậu có đang hạnh phúc không Hoàng?"
Sáng hôm sau, nó như con mèo lười, mặc mọi người réo cỡ nào cũng ngủ. Đợi tới lúc đồng hồ báo thức reo mới dậy. VSCN và chuẩn bị xong xuôi nó xuống nhà
"em/cô là..." hắn và Minh Long miệng há hốc ra
"tôi là Dương Hoàng Linh Trang còn người mọi người thấy hàng ngày là Nguyễn Hoàng Uyên Trân" nó giải thích. Đi thôi! Hôm nay nó không make up nên rất khác. Nó mặc áo pull trắng và quần bó màu xanh biển, chân đi bata cùng màu. Mái tóc xõa dài ngang thắt lưng để mái xéo. Làn da trắng k tì vết, đôi môi đỏ chót k cần son, đôi mắt xanh k dùng kính áp tròng, balô đeo 1 bên trông rất dễ thương và nhí nhảnh nhưng sắc mặt và ánh nhìn lại rất lạnh lùng và sắc sảo. Hắn mặc áo sơmi trắng và quần jean đơn giản nhưng vẫn nổi bật cái vẻ đẹp trai thường ngày! Leo lên chiếc BWM nó tạm biệt mẹ và Long rồi đi luôn. K biết chuyến đi này sẽ có chuyện gì và người tên Hoàng kia là ai? Chap sau sẽ lí giải cho mọi người hiểu rõ!
/47
|