Cách đây không lâu, bầu không khí trong quán rượu bắt đầu trở nên bất thường.
Tạ Vũ Phi nói: "Cậu còn trẻ, lại vừa xinh đẹp vừa có tiền, đừng lãng phí tuổi trẻ của mình cho loại người như vậy." Sau đó, Kiều Tinh Lâm ngước cổ lên, uống sạch ly rượu. Đại khái là sau khi uống một vài ly, rượu vào lời ra, cô nghiêng đầu nhìn người bạn tốt của mình, cười một tiếng: "Tạ Vũ Phi, cậu không hề có một chút tiến bộ nào."
Tạ Vũ Phi hơi hơi nheo mắt lại: "Cậu có ý gì? Tớ là muốn tốt cho cậu, cậu lại vì một người đàn ông mà chỉ trích tớ?"
Hạ Đan kéo áo Kiều Tinh Lâm: "Kiều Kiều, cậu uống nhiều quá rồi đó!"
"Lòng tốt? Nhiều năm như vậy, nói chuyện trên Wechat luôn luôn khách sáo, cậu có coi tớ và Đan Đan là bạn không? Lần này vội vàng hẹn tớ ra là sợ lộ tẩy sao?"
Tạ Vũ Phi hơi ngẩn ra: "Lộ cái gì chứ?"
Kiều Tinh Lâm bước lên trước mặt cô ta, giọng nói rất nhẹ: "Đừng nói với tớ là cậu không thấy hot search mà tớ đăng. Năm đó, tớ đã để thư tình kẹp trong cuốn sách đưa cho Lâm Thâm, chuyện này chỉ có cậu và Đan Đan biết. Ngày đó chúng ta đang học thể dục, cậu một mình bỏ đi nói là muốn đi vệ sinh, tớ nói không sai chứ?"
Hạ Đan che miệng: "Vũ Phi, không phải cậu đã cầm thư tình của Kiều Kiều sao? Cậu có biết hôm sau cô ấy đợi thư của Lâm Thâm rất lâu không?"
Ban đầu, Tạ Vũ Phi muốn phủ nhận nhưng đối diện với ánh mắt của Kiều Tinh Lâm, cô ta không bác bỏ: "Vậy thì sao?"
"Vũ Phi!" Hạ Đan sợ hãi.
Kiều Tinh Lâm không ngạc nhiên lắm, thật ra nếu suy nghĩ kỹ một chút cũng sẽ nhận ra rất nhiều chi tiết. Ví dụ như Tạ Vũ Phi là người có mắt cao hơn đầu, làm sao có thể làm bạn với hai người họ được. Chẳng hạn mỗi lần cô ta đến lớp tìm Kiều Tinh Lâm và Hạ Đan, ánh mắt luôn nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Thần thì lại đỏ mặt.
Chỉ là cô không muốn suy nghĩ xấu về bạn bè của mình.
"Nói một hồi, thì ra là kẻ trộm." Kiều Tinh Lâm cười đến mức chua xót.
Ngay từ đầu, Tạ Vũ Phi là người đến bắt chuyện nhưng không tử tế. Kiều Tinh Lâm cũng đã quen với việc cô ta giả vờ ngoan ngoãn, dịu dàng trước ống kính. Chỉ là mấy năm nay nó đã trở thành thói quen ở ngoài đời.
Khi Tạ Vũ Phi dùng giọng điệu khinh bỉ và ghét bỏ để nói về Lâm Thâm như một con chó, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, lòng ngực như thắt lại.
"Vậy là hôm nay cậu nói nhiều như vậy là để trả thù? Năm đó cậu cũng thích Lâm Thâm nhưng anh ấy lại từ chối. Bây giờ anh ấy gặp khó khăn, cậu muốn đem chuyện khó khăn nhất của anh ấy nói cho tất cả mọi người biết?" Kiều Tinh Lâm nhảy xuống ghế, đứng trước mặt Tạ Vũ Phi: "Tớ với cậu không giống nhau, cậu thích sự hào quang của anh ấy là bởi vì nó có thể thỏa mãn sự phù phiếm của cậu. Nhưng đối với tớ, nhưng thứ hào quang kia là mục tiêu để tớ phấn đấu để đuổi kịp. Cho dù bây giờ anh ấy có nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống không được như ý, thì trong lòng tớ vẫn như trước kia. Tạ Vũ Phi, cái được gọi là thích của cậu không đáng giá bao nhiêu hết."
Tạ Vũ Phi chế giễu lại: "Đừng nói bản thân mình vĩ đại như vậy, nếu cậu là người không thực tế, không hám danh lợi, thì tại sao lúc đó không ngoan ngoãn nghe lời ba của cậu mà lại muốn gia nhập vào làng giải trí? Tớ nghe nói nếu một ngôi sao muốn có được vị trí như cậu bây giờ, cô ta phải ngủ với đạo diễn đó, cậu có ngủ với đạo diễn không? Mấy năm qua chắc cậu kiếm được rất nhiều tiền hả?"
Cô ta vừa dứt lời đã bị tạt một ly nước vào mặt.
"Kiều Tinh Lâm!" Cô ta hét lên sau khi hoàn hồn. Nếu không phải được dạy dỗ kỹ lưỡng, cô ta đã nhào đến đấm Kiều Tinh Lâm chứ không phải chỉ quăng vỡ ly nước.
"Xem ra nước Mỹ giáo dục cô không tốt, người đầy mùi tiền, miệng đầy mùi phân." Kiều Tinh Lâm lấy trong túi ra một xấp tiền để lên quầy bar: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, nói nhảm với loại người như cô đúng là lãng phí tuổi xuân."
Hạ Đan nghe thấy tiếng động bên ngoài, lo lắng hai người muốn đánh nhau, vội vàng từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Kiều Tinh Lâm đã bỏ đi. Cô ấy nhìn thấy trên mặt Tạ Vũ Phi vẫn còn nước, sau đó cúi đầu đi đến cầm túi xách của mình.
Sau khi đi gần đến cửa, cô ấy quay lại nói với Tạ Vũ Phi: "Trước đây chúng tôi rất vui vẻ khi nghe cậu trở về, tôi và Kiều Kiều luôn coi cậu là bạn. Nhưng cậu biết rõ cậu ấy yêu Lâm Thâm mà còn nói những lời tổn thương như vậy."
Kiều Tinh Lâm bước nhanh ra khỏi quán rượu, Hạ Đan đuổi theo. Lúc nãy cô ấy sợ xảy ra chuyện lớn nên lén lấy điện thoại của Kiều Tinh Lâm gọi người tới giúp, cuối cùng quyết định gọi cho Lâm Thâm.
Loại chuyện riêng tư này nhất định không được nói với người trong công ty, cũng không chắc rằng những người bạn khác sẽ không truyền ra ngoài, Kiều Tinh Lâm là người của công chúng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Lâm Thâm là an toàn nhất.
Kiều Tinh Lâm đi ra ngoài, bị gió thổi vào mặt, tỉnh táo được một chút.
Cô nhìn thấy trước mặt có một người đi tới khiến cô không thể không dừng lại.
Ngược lại, bên kia Lâm Thâm nhìn thấy cô, bước đi cũng nhanh hơn.
Lúc nói chuyện với Hạ Đan, anh mơ hồ nghe được tiếng cãi vả, có có tiếng vỡ của thủy tinh.
Hai người nhanh chóng chạm mặt nhau.
Kiều Tinh Lâm không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Lâm Thâm không trả lời, chỉ liếc nhìn Hạ Đan ở phía sau. Hạ Đan lắc đầu ra dấu không có chuyện gì xảy ra, nhân tiện còn giúp họ có không gian riêng tư.
Thật khó để trở thành bạn trai của người nổi tiếng.
"Xin lỗi, tôi đã biết hết tất cả mọi chuyện." Kiều Tinh Lâm tự trách mình. Mười năm nay lúc anh xảy ra chuyện, cô hoàn toàn không biết gì, cô còn nhờ anh giúp mình chọn đàn. Lúc nhìn thấy violon, chắc anh đã rất đau lòng?
"Em biết gì?"
"Tạ Vũ Phi đã nói với tôi."
Nghe được tên của Tạ Vũ Phi, Lâm Thâm có thể đoán được cô đang nói gì. Thời còn đi học, cô gái kia đã bày mưu tính kế khắp nơi, nhưng bởi vì Kiều Tinh Lâm chơi chung với cô ấy nên anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này. Sau này hai người tình cờ gặp nhau trong công ty, cô ấy lại nói muốn ở cùng anh, anh từ chối. Sau đó không biết cô ấy đã làm gì để đạp đổ anh.
Khi anh vào làm việc ở Cao Thịnh, ban đầu chỉ nghĩ là chỉ cần áp dụng những gì mà mình đã học, không quan trọng có thể làm được bao lâu, chỉ cần làm tốt là được.
Lâm Thâm cố gắng nhẹ giọng nói: "Tôi quen rồi."
Kiều Tinh Lâm lắc đầu, do ảnh hưởng của cồn, cô nói chuyện có hơi bất cần: "Lúc trước, ba muốn tôi vào trường luật nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi biết mình không có tố chất làm luật sư, tôi không thích nên cả đời cũng không vui vẻ. Từ bỏ đi những thứ mình yêu thích không phải rất đau khổ sao?"
Đôi mắt xinh đẹp ấy ngấn lệ, không có thông cảm, không có thương hại, chỉ có đau lòng.
Sau khi Lâm Thâm bị đánh giá rằng anh không thể kéo đàn nữa nhưng người xung quanh ai cũng cảm thấy thương tiếc cho anh, bao gồm cả dì của anh.
Họ tiếc cho tài năng của anh, tiếc cho sự kiên trì từ nhỏ đến lớn của anh.
Anh chỉ còn vài bước nữa là đã đến được với ước mơ của mình.
Nhưng chẳng ai quan tâm nhiệt huyết của anh đã nguội lạnh, sau đó trở nên tuyệt vọng. Anh cũng từng trị liệu, từng có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình. Nỗi đau kéo dài cả chục năm trời, đến bây giờ nó vẫn như con dao cứa lấy tim anh.
Dường như ánh mắt của cô có thể xoa dịu nỗi đau đó một chút.
"Trời tối rồi, em về sớm đi." Anh ngửi thấy mùi rượu trên người cô. Nếu là bình thường thì cô sẽ không nói những lời này.
Hạ Đan đến đúng lúc đỡ lấy cánh tay của Kiều Tinh Lâm: "Cảm ơn cậu đã đến đây. Kiều Kiều sống ở khu nhà gần đây, tôi sẽ đưa cô ấy về trước."
Lâm Thâm nghiêng người nhường đường cho hai người.
Kiều Tinh Lâm có chút say, đè cả người lên người Hạ Đan, bước đi khó khăn.
"Vừa rồi là ảo giác sao?" Cô lẩm bẩm.
"Mong là ngày mai cậu tỉnh dậy còn nhớ những gì mà mình đã làm."
"..."
Bà Tống đang ngân nga một ca khúc trong phòng bếp thì nghe tiếng mở cửa, bà đi ra nói: "Sao về sớm vây..."
Hạ Đan không biết bà Tống cũng ở đây nên có hơi sững sờ.
"Là Đan Đan hả?" Bà Tống nhiệt tình chào hỏi, nghe được mùi rượu trên người Kiều Tinh Lâm, nhíu mày: "Đứa nhỏ này, sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
"Dì khỏe không, ba chúng con lâu ngày gặp, trò chuyện với nhau nên có uống hơi nhiều. Dì cũng biết tửu lượng cậu ấy không tốt mà." Hạ Đan vội vàng bênh vực.
Bà Tống không giận nhưng không nói gì, giúp Hạ Đan đỡ Kiều Tinh Lâm trở về phòng.
Hạ Đan nói: "Dì, tối nay con còn phải trực, con xin phép đi trước."
"Dì có nấu canh, con uống một chén rồi hẳn đi."
"Không, không, lần sau có cơ hội con sẽ đến thử tài nấu nướng của dì."
Bà Tống tiễn Hạ Đan về, sau đó quay về phòng của Kiều Tinh Lâm, cô đã ngủ với cái gối ôm của mình.
Bà Tống thở dài, giúp cô thay đồ ngủ, lấy khăn ấm lau mặt cho cô.
Bà nghĩ con gái ở thành phố kiếm sống cũng không dễ dàng gì, ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Thật sự phải thúc giục cô lập gia đình.
"Lâm Thâm..." Kiều Tinh Lâm lẩm bẩm.
Bà Tống thẫn thờ khi nghe thấy cái tên này, nhưng lại hiểu rõ.
Tính tình đứa trẻ này y hệt ba nó, đều nhìn nhận mọi thứ rất đơn giản.
Kiều Tinh Lâm không hề giấu diếm chuyện này với Bà Tống, cô nói với gia đình rằng sau khi tốt nghiệp trung học, nếu thi đậu vào trường đại học thì cô sẽ ở chung với Lâm Thâm.
Bà Tống cũng biết rõ cậu con trai đó, hoàn cảnh rất đáng thương, vừa hiểu chuyện vừa giỏi giang.
Cuối cùng thì người mình yêu cũng đi nước ngoài, nhiều năm không có tin tức gì, biết chờ đợi đến bao giờ?
Ngày hôm sau, Kiều Tinh Lâm tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau nhức.
Những chuyện xảy ra ngày hôm qua thật mơ hồ, cô chỉ nhớ những chi tiết nhỏ, cảm giác giống như một giấc mơ vậy.
Dường như cô đã mơ thấy mình đã vạch trần kịch bản của một người phụ nữ độc ác, còn có nước nữa? Nói chung là mọi thứ thật khó hiểu.
Bà Tống bưng chén canh đến bên mép giường: "Uống canh đi, nó sẽ giúp con bớt đau đầu."
Cô uống một hơi hết chén canh: "Chỉ có mẹ ruột là tốt."
Bà Tống còn muốn nói chuyện nhưng điện thoại của Hạ Đan gọi đến, Kiều Tinh Lâm lấy lại tinh thần rồi nhấc máy.
Bà Tống tự giác đi ra ngoài.
"Hôm qua cậu không nhớ mình đã làm gì sao?"
"...Chỉ nhớ được đại khái."
"Mấy năm nay tớ nghĩ là cậu đã tu thân dưỡng tính. Nhưng khi tức giận thì vẫn như trước đây, không thay đổi gì."
"..." Chắc là hôm qua có chuyện gì rồi.
"Hôm qua tớ đưa cậu về nhà, nhìn thấy dì làm tớ hết cả hồn. Sao cậu không nói sớm, may là tớ nhanh trí, nếu không cũng không biết nói giúp cậu như thế nào. Tớ nói này, cậu đừng để ý đến chuyện của Vũ Phi nữa. Cô ấy là người kiêu ngạo, không chấp nhận việc người khác hơn mình đâu. Cậu cũng biết là trước đây cô ấy nói chuyện với tới qua Wechat, nhờ tới làm thân với cậu. Bởi vì khi nói chuyện với tớ cô ấy sẽ có cảm giác mình hơn người.
Bình thường Hạ Đan là người rất vô tư, nhưng cô là người rất hiểu chuyện.
"Sao Lâm Thâm tới đó được?"
"À, cái đó. Tớ sợ hai người đánh nhau, một mình tớ sẽ không can được nên đã mượn điện thoại gọi người đến giúp. Đúng lúc anh ấy cũng ở gần đó."
Kiều Tinh Lâm cảm thấy kì lạ, gần đây chỉ có khu dân cư, anh ấy làm gì ở đây? Cô nhớ là anh từng nói đang tìm phòng... Phòng ở xung quanh đây rất mắc.
"Đan Đan, cậu có nhớ tớ có một căn hộ nhìn ra biển đang bỏ trống không? Xung quanh cũng có bệnh viện, môi trường cũng rất tốt."
"Đúng vậy. Tớ tưởng cậu cho tớ ở miễn phí."
"Cậu đi nói với Lâm Thâm, bạn của cậu vừa đi nước ngoài, có thể cho anh ấy thuê với giá rẻ."
"Mẹ kiếp, căn hộ gần biển có giá nghìn vạn, tớ không nghĩ ra được có một người bạn hào phóng như vậy, nghĩ kỹ thì mới biết đó là cậu. Lâm Thâm sẽ không nhận đâu. Không bằng cậu đến nói chuyện trực tiếp với anh ấy, nói muốn ở chung với anh ấy luôn cho rồi."
Kiều Tinh Lâm liếc mắt, cô ấy thật sự không có ý tứ.
Tạ Vũ Phi nói: "Cậu còn trẻ, lại vừa xinh đẹp vừa có tiền, đừng lãng phí tuổi trẻ của mình cho loại người như vậy." Sau đó, Kiều Tinh Lâm ngước cổ lên, uống sạch ly rượu. Đại khái là sau khi uống một vài ly, rượu vào lời ra, cô nghiêng đầu nhìn người bạn tốt của mình, cười một tiếng: "Tạ Vũ Phi, cậu không hề có một chút tiến bộ nào."
Tạ Vũ Phi hơi hơi nheo mắt lại: "Cậu có ý gì? Tớ là muốn tốt cho cậu, cậu lại vì một người đàn ông mà chỉ trích tớ?"
Hạ Đan kéo áo Kiều Tinh Lâm: "Kiều Kiều, cậu uống nhiều quá rồi đó!"
"Lòng tốt? Nhiều năm như vậy, nói chuyện trên Wechat luôn luôn khách sáo, cậu có coi tớ và Đan Đan là bạn không? Lần này vội vàng hẹn tớ ra là sợ lộ tẩy sao?"
Tạ Vũ Phi hơi ngẩn ra: "Lộ cái gì chứ?"
Kiều Tinh Lâm bước lên trước mặt cô ta, giọng nói rất nhẹ: "Đừng nói với tớ là cậu không thấy hot search mà tớ đăng. Năm đó, tớ đã để thư tình kẹp trong cuốn sách đưa cho Lâm Thâm, chuyện này chỉ có cậu và Đan Đan biết. Ngày đó chúng ta đang học thể dục, cậu một mình bỏ đi nói là muốn đi vệ sinh, tớ nói không sai chứ?"
Hạ Đan che miệng: "Vũ Phi, không phải cậu đã cầm thư tình của Kiều Kiều sao? Cậu có biết hôm sau cô ấy đợi thư của Lâm Thâm rất lâu không?"
Ban đầu, Tạ Vũ Phi muốn phủ nhận nhưng đối diện với ánh mắt của Kiều Tinh Lâm, cô ta không bác bỏ: "Vậy thì sao?"
"Vũ Phi!" Hạ Đan sợ hãi.
Kiều Tinh Lâm không ngạc nhiên lắm, thật ra nếu suy nghĩ kỹ một chút cũng sẽ nhận ra rất nhiều chi tiết. Ví dụ như Tạ Vũ Phi là người có mắt cao hơn đầu, làm sao có thể làm bạn với hai người họ được. Chẳng hạn mỗi lần cô ta đến lớp tìm Kiều Tinh Lâm và Hạ Đan, ánh mắt luôn nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Thần thì lại đỏ mặt.
Chỉ là cô không muốn suy nghĩ xấu về bạn bè của mình.
"Nói một hồi, thì ra là kẻ trộm." Kiều Tinh Lâm cười đến mức chua xót.
Ngay từ đầu, Tạ Vũ Phi là người đến bắt chuyện nhưng không tử tế. Kiều Tinh Lâm cũng đã quen với việc cô ta giả vờ ngoan ngoãn, dịu dàng trước ống kính. Chỉ là mấy năm nay nó đã trở thành thói quen ở ngoài đời.
Khi Tạ Vũ Phi dùng giọng điệu khinh bỉ và ghét bỏ để nói về Lâm Thâm như một con chó, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, lòng ngực như thắt lại.
"Vậy là hôm nay cậu nói nhiều như vậy là để trả thù? Năm đó cậu cũng thích Lâm Thâm nhưng anh ấy lại từ chối. Bây giờ anh ấy gặp khó khăn, cậu muốn đem chuyện khó khăn nhất của anh ấy nói cho tất cả mọi người biết?" Kiều Tinh Lâm nhảy xuống ghế, đứng trước mặt Tạ Vũ Phi: "Tớ với cậu không giống nhau, cậu thích sự hào quang của anh ấy là bởi vì nó có thể thỏa mãn sự phù phiếm của cậu. Nhưng đối với tớ, nhưng thứ hào quang kia là mục tiêu để tớ phấn đấu để đuổi kịp. Cho dù bây giờ anh ấy có nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống không được như ý, thì trong lòng tớ vẫn như trước kia. Tạ Vũ Phi, cái được gọi là thích của cậu không đáng giá bao nhiêu hết."
Tạ Vũ Phi chế giễu lại: "Đừng nói bản thân mình vĩ đại như vậy, nếu cậu là người không thực tế, không hám danh lợi, thì tại sao lúc đó không ngoan ngoãn nghe lời ba của cậu mà lại muốn gia nhập vào làng giải trí? Tớ nghe nói nếu một ngôi sao muốn có được vị trí như cậu bây giờ, cô ta phải ngủ với đạo diễn đó, cậu có ngủ với đạo diễn không? Mấy năm qua chắc cậu kiếm được rất nhiều tiền hả?"
Cô ta vừa dứt lời đã bị tạt một ly nước vào mặt.
"Kiều Tinh Lâm!" Cô ta hét lên sau khi hoàn hồn. Nếu không phải được dạy dỗ kỹ lưỡng, cô ta đã nhào đến đấm Kiều Tinh Lâm chứ không phải chỉ quăng vỡ ly nước.
"Xem ra nước Mỹ giáo dục cô không tốt, người đầy mùi tiền, miệng đầy mùi phân." Kiều Tinh Lâm lấy trong túi ra một xấp tiền để lên quầy bar: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, nói nhảm với loại người như cô đúng là lãng phí tuổi xuân."
Hạ Đan nghe thấy tiếng động bên ngoài, lo lắng hai người muốn đánh nhau, vội vàng từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Kiều Tinh Lâm đã bỏ đi. Cô ấy nhìn thấy trên mặt Tạ Vũ Phi vẫn còn nước, sau đó cúi đầu đi đến cầm túi xách của mình.
Sau khi đi gần đến cửa, cô ấy quay lại nói với Tạ Vũ Phi: "Trước đây chúng tôi rất vui vẻ khi nghe cậu trở về, tôi và Kiều Kiều luôn coi cậu là bạn. Nhưng cậu biết rõ cậu ấy yêu Lâm Thâm mà còn nói những lời tổn thương như vậy."
Kiều Tinh Lâm bước nhanh ra khỏi quán rượu, Hạ Đan đuổi theo. Lúc nãy cô ấy sợ xảy ra chuyện lớn nên lén lấy điện thoại của Kiều Tinh Lâm gọi người tới giúp, cuối cùng quyết định gọi cho Lâm Thâm.
Loại chuyện riêng tư này nhất định không được nói với người trong công ty, cũng không chắc rằng những người bạn khác sẽ không truyền ra ngoài, Kiều Tinh Lâm là người của công chúng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Lâm Thâm là an toàn nhất.
Kiều Tinh Lâm đi ra ngoài, bị gió thổi vào mặt, tỉnh táo được một chút.
Cô nhìn thấy trước mặt có một người đi tới khiến cô không thể không dừng lại.
Ngược lại, bên kia Lâm Thâm nhìn thấy cô, bước đi cũng nhanh hơn.
Lúc nói chuyện với Hạ Đan, anh mơ hồ nghe được tiếng cãi vả, có có tiếng vỡ của thủy tinh.
Hai người nhanh chóng chạm mặt nhau.
Kiều Tinh Lâm không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Lâm Thâm không trả lời, chỉ liếc nhìn Hạ Đan ở phía sau. Hạ Đan lắc đầu ra dấu không có chuyện gì xảy ra, nhân tiện còn giúp họ có không gian riêng tư.
Thật khó để trở thành bạn trai của người nổi tiếng.
"Xin lỗi, tôi đã biết hết tất cả mọi chuyện." Kiều Tinh Lâm tự trách mình. Mười năm nay lúc anh xảy ra chuyện, cô hoàn toàn không biết gì, cô còn nhờ anh giúp mình chọn đàn. Lúc nhìn thấy violon, chắc anh đã rất đau lòng?
"Em biết gì?"
"Tạ Vũ Phi đã nói với tôi."
Nghe được tên của Tạ Vũ Phi, Lâm Thâm có thể đoán được cô đang nói gì. Thời còn đi học, cô gái kia đã bày mưu tính kế khắp nơi, nhưng bởi vì Kiều Tinh Lâm chơi chung với cô ấy nên anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này. Sau này hai người tình cờ gặp nhau trong công ty, cô ấy lại nói muốn ở cùng anh, anh từ chối. Sau đó không biết cô ấy đã làm gì để đạp đổ anh.
Khi anh vào làm việc ở Cao Thịnh, ban đầu chỉ nghĩ là chỉ cần áp dụng những gì mà mình đã học, không quan trọng có thể làm được bao lâu, chỉ cần làm tốt là được.
Lâm Thâm cố gắng nhẹ giọng nói: "Tôi quen rồi."
Kiều Tinh Lâm lắc đầu, do ảnh hưởng của cồn, cô nói chuyện có hơi bất cần: "Lúc trước, ba muốn tôi vào trường luật nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi biết mình không có tố chất làm luật sư, tôi không thích nên cả đời cũng không vui vẻ. Từ bỏ đi những thứ mình yêu thích không phải rất đau khổ sao?"
Đôi mắt xinh đẹp ấy ngấn lệ, không có thông cảm, không có thương hại, chỉ có đau lòng.
Sau khi Lâm Thâm bị đánh giá rằng anh không thể kéo đàn nữa nhưng người xung quanh ai cũng cảm thấy thương tiếc cho anh, bao gồm cả dì của anh.
Họ tiếc cho tài năng của anh, tiếc cho sự kiên trì từ nhỏ đến lớn của anh.
Anh chỉ còn vài bước nữa là đã đến được với ước mơ của mình.
Nhưng chẳng ai quan tâm nhiệt huyết của anh đã nguội lạnh, sau đó trở nên tuyệt vọng. Anh cũng từng trị liệu, từng có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình. Nỗi đau kéo dài cả chục năm trời, đến bây giờ nó vẫn như con dao cứa lấy tim anh.
Dường như ánh mắt của cô có thể xoa dịu nỗi đau đó một chút.
"Trời tối rồi, em về sớm đi." Anh ngửi thấy mùi rượu trên người cô. Nếu là bình thường thì cô sẽ không nói những lời này.
Hạ Đan đến đúng lúc đỡ lấy cánh tay của Kiều Tinh Lâm: "Cảm ơn cậu đã đến đây. Kiều Kiều sống ở khu nhà gần đây, tôi sẽ đưa cô ấy về trước."
Lâm Thâm nghiêng người nhường đường cho hai người.
Kiều Tinh Lâm có chút say, đè cả người lên người Hạ Đan, bước đi khó khăn.
"Vừa rồi là ảo giác sao?" Cô lẩm bẩm.
"Mong là ngày mai cậu tỉnh dậy còn nhớ những gì mà mình đã làm."
"..."
Bà Tống đang ngân nga một ca khúc trong phòng bếp thì nghe tiếng mở cửa, bà đi ra nói: "Sao về sớm vây..."
Hạ Đan không biết bà Tống cũng ở đây nên có hơi sững sờ.
"Là Đan Đan hả?" Bà Tống nhiệt tình chào hỏi, nghe được mùi rượu trên người Kiều Tinh Lâm, nhíu mày: "Đứa nhỏ này, sao lại uống nhiều rượu như vậy?"
"Dì khỏe không, ba chúng con lâu ngày gặp, trò chuyện với nhau nên có uống hơi nhiều. Dì cũng biết tửu lượng cậu ấy không tốt mà." Hạ Đan vội vàng bênh vực.
Bà Tống không giận nhưng không nói gì, giúp Hạ Đan đỡ Kiều Tinh Lâm trở về phòng.
Hạ Đan nói: "Dì, tối nay con còn phải trực, con xin phép đi trước."
"Dì có nấu canh, con uống một chén rồi hẳn đi."
"Không, không, lần sau có cơ hội con sẽ đến thử tài nấu nướng của dì."
Bà Tống tiễn Hạ Đan về, sau đó quay về phòng của Kiều Tinh Lâm, cô đã ngủ với cái gối ôm của mình.
Bà Tống thở dài, giúp cô thay đồ ngủ, lấy khăn ấm lau mặt cho cô.
Bà nghĩ con gái ở thành phố kiếm sống cũng không dễ dàng gì, ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Thật sự phải thúc giục cô lập gia đình.
"Lâm Thâm..." Kiều Tinh Lâm lẩm bẩm.
Bà Tống thẫn thờ khi nghe thấy cái tên này, nhưng lại hiểu rõ.
Tính tình đứa trẻ này y hệt ba nó, đều nhìn nhận mọi thứ rất đơn giản.
Kiều Tinh Lâm không hề giấu diếm chuyện này với Bà Tống, cô nói với gia đình rằng sau khi tốt nghiệp trung học, nếu thi đậu vào trường đại học thì cô sẽ ở chung với Lâm Thâm.
Bà Tống cũng biết rõ cậu con trai đó, hoàn cảnh rất đáng thương, vừa hiểu chuyện vừa giỏi giang.
Cuối cùng thì người mình yêu cũng đi nước ngoài, nhiều năm không có tin tức gì, biết chờ đợi đến bao giờ?
Ngày hôm sau, Kiều Tinh Lâm tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau nhức.
Những chuyện xảy ra ngày hôm qua thật mơ hồ, cô chỉ nhớ những chi tiết nhỏ, cảm giác giống như một giấc mơ vậy.
Dường như cô đã mơ thấy mình đã vạch trần kịch bản của một người phụ nữ độc ác, còn có nước nữa? Nói chung là mọi thứ thật khó hiểu.
Bà Tống bưng chén canh đến bên mép giường: "Uống canh đi, nó sẽ giúp con bớt đau đầu."
Cô uống một hơi hết chén canh: "Chỉ có mẹ ruột là tốt."
Bà Tống còn muốn nói chuyện nhưng điện thoại của Hạ Đan gọi đến, Kiều Tinh Lâm lấy lại tinh thần rồi nhấc máy.
Bà Tống tự giác đi ra ngoài.
"Hôm qua cậu không nhớ mình đã làm gì sao?"
"...Chỉ nhớ được đại khái."
"Mấy năm nay tớ nghĩ là cậu đã tu thân dưỡng tính. Nhưng khi tức giận thì vẫn như trước đây, không thay đổi gì."
"..." Chắc là hôm qua có chuyện gì rồi.
"Hôm qua tớ đưa cậu về nhà, nhìn thấy dì làm tớ hết cả hồn. Sao cậu không nói sớm, may là tớ nhanh trí, nếu không cũng không biết nói giúp cậu như thế nào. Tớ nói này, cậu đừng để ý đến chuyện của Vũ Phi nữa. Cô ấy là người kiêu ngạo, không chấp nhận việc người khác hơn mình đâu. Cậu cũng biết là trước đây cô ấy nói chuyện với tới qua Wechat, nhờ tới làm thân với cậu. Bởi vì khi nói chuyện với tớ cô ấy sẽ có cảm giác mình hơn người.
Bình thường Hạ Đan là người rất vô tư, nhưng cô là người rất hiểu chuyện.
"Sao Lâm Thâm tới đó được?"
"À, cái đó. Tớ sợ hai người đánh nhau, một mình tớ sẽ không can được nên đã mượn điện thoại gọi người đến giúp. Đúng lúc anh ấy cũng ở gần đó."
Kiều Tinh Lâm cảm thấy kì lạ, gần đây chỉ có khu dân cư, anh ấy làm gì ở đây? Cô nhớ là anh từng nói đang tìm phòng... Phòng ở xung quanh đây rất mắc.
"Đan Đan, cậu có nhớ tớ có một căn hộ nhìn ra biển đang bỏ trống không? Xung quanh cũng có bệnh viện, môi trường cũng rất tốt."
"Đúng vậy. Tớ tưởng cậu cho tớ ở miễn phí."
"Cậu đi nói với Lâm Thâm, bạn của cậu vừa đi nước ngoài, có thể cho anh ấy thuê với giá rẻ."
"Mẹ kiếp, căn hộ gần biển có giá nghìn vạn, tớ không nghĩ ra được có một người bạn hào phóng như vậy, nghĩ kỹ thì mới biết đó là cậu. Lâm Thâm sẽ không nhận đâu. Không bằng cậu đến nói chuyện trực tiếp với anh ấy, nói muốn ở chung với anh ấy luôn cho rồi."
Kiều Tinh Lâm liếc mắt, cô ấy thật sự không có ý tứ.
/55
|