Mặc dù cuộc sống hạnh phúc khiến người khác cực kỳ hâm mộ nhưng mợ chủ gia đình giàu có Kiều Tinh Lâm cũng không có dừng lại nhịp bước sự nghiệp.
Toàn cầu tăng tốc và Theo đuổi ánh sáng đại bạo, sự nghiệp của Kiều Tinh Lâm gặp một năm nở hoa toàn diện. Cô từ nghệ sĩ có chỉ số truyền thông từ quanh quẩn vị trí 20 lên thẳng top ba, hơn nữa đứng đầu top đến mấy tháng, lập tức chen vào hàng ngũ nữ minh tinh tuyến một.
Quảng cáo, đại ngôn, chụp ảnh trang bìa, đủ mọi lời mời giống như bông tuyết bay đến truyền thông Tinh Quang. Giá trị con người của Kiều Tinh Lâm cũng như nước dâng thuyền cao, ngồi vững vàng ngai vàng chị cả phim truyền hình.
Thời gian Theo đuổi ánh sáng lên sóng, quá nhiều kỷ lục được thành lập, điều này thu hút sự chú ý của người trong giới. Kiều Tinh Lâm hai ba ngày là phải lên hot search, thực sự trở thành khách quen của bảng hot search. Ngay cả kỷ lục của bộ phim Diêu Hiểu Đồng diễn kia cũng bị phá vỡ, vì thế Diêu Hiểu Đồng còn vô cùng ghen tị.
Vào thu, Kiều Tinh Lâm chính thức thành lập phòng làm việc cá nhân, mang danh nghĩa Tinh Quang Entertainment, mà Đường Giai Dĩnh cũng mượn người góp vốn, ký hợp đồng với mấy người mới, không quản lý Kiều Tinh Lâm nữa.
Kiều Tinh Lâm đưa Tiểu Giang và Đổng Tuyết tới phòng làm việc của mình, lại điều mấy người đồng nghiệp từ Tinh Quang tới. Nhưng không có người mối lái, cần thêm một người nữa phụ trách công việc tiếp xúc với bên ngoài.
Sơ yếu lý lịch gửi tới chất cao giống như núi vậy.
Tiểu Giang lại ôm một đống thư lớn về, phần lớn đều là sơ yếu lý lịch, trong đó có một phong thư rất đặc biệt, cô chọn lấy nó đưa cho Kiều Tinh Lâm.
"Chị Kiều, có một người tên Tạ Vũ Phi viết thư cho chị."
Kiều Tinh Lâm và Tạ Vũ Phi đã rất lâu không có liên lạc rồi, không biết cô ta làm sao bỗng nhiên lại viết thư cho cô.
Nếu viết thì cô cũng rất muốn xem một chút.
Kiều Tinh Lâm dùng kéo cắt một góc phong thư, bên trong có một tờ giấy còn có thư tình mà cô viết cho Lâm Thâm cùng với một con dấu tình bạn.
"Kiều Kiều, khi cậu nhận được lá thư này, chắc tôi đang trên đường trở về nước Mỹ rồi. Tôi luôn muốn thắng cậu, tự nhận đẹp hơn cậu, thành tích tốt hơn cậu, ưu tú hơn cậu, Lâm Thâm không có lý do gì không thích tôi. Nhưng hôm nay mới biết tôi ngu, ở trong chuyện tình cảm căn bản cũng không phải là ai tốt hơn ai. Thật ra thì cậu không đưa bức thư này thì người Lâm Thâm thích từ đầu tới cuối cũng là cậu. Tôi chỉ là tự mình đa tình, lại phụ lòng người có tình các cậu. Cái dấu này cậu còn nhớ không? Năm đó lúc tốt nghiệp du lịch, chúng ta cùng nhau mua. Tôi không có tư cách làm bạn của cậu, không xứng giữ lại. Chúng ta có lẽ sẽ không còn nữa liên lạc rồi, tôi cũng đã thầm xóa wechat của cậu rồi. Chúc cậu cùng Lâm Thâm hạnh phúc, tâm nguyện được đền bù. Tạ Vũ Phi."
Kiều Tinh Lâm nhìn xong, hừ lạnh một tiếng. Cái gì gọi là ở trong chuyện tình cảm, căn bản không phải ai tốt hơn ai. Ý là cô vẫn thua Tạ Vũ Phi? Bàn về xinh đẹp, vóc người, tài sản, đều là cô ta toàn thắng hả? Thua chính là thua, chết còn mạnh miệng. Đây mới là Tạ Vũ Phi đến cuối cùng vẫn kiêu ngạo như vậy.
Nhưng Kiều Tinh Lâm không nghĩ tới cô ta lại giữ hai thứ này.
Kiều Tinh Lâm mở thư tình của mình ra nhìn một lần, toàn là những câu chữ ngây thơ, may mà Lâm Thâm không thấy.
Cô ném đồ vật vào trong ngăn kéo, Tiểu Giang quan tâm hỏi: "Chị Kiều, chị không sao chứ?"
"Không sao. Kế tiếp sắp xếp không việc cho chị ghi nhớ một lần."
Kiều Tinh Lâm đang ở nước ngoài nhưng vẫn không quên quan tâm chồng mình, cô gọi điện thoại cho An Hoa: "Đồ tôi mua đã nhận được chưa?"
An Hoa: "Nhận được rồi ạ..."
Đây cũng chính là Kiều Tinh Lâm làm, Lâm Thâm mới không nói lời nào. Nếu đổi thành người khác, bao lớn bao nhỏ giống như dọn nhà thì đã sớm bị đến máu chó đầy đầu rồi.
"Cậu giúp tôi dời đồ vật đến trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm các anh. Cái rèm cửa sổ đó của anh ấy thật sự rất xấu, đổi, chậu hoa cũng chết khô rồi đúng không? Tôi mua một chậu cây xanh lá dài, không cần phải chăm sóc làm gì. Cái kệ sách đó có thể cần phải lắp ráp một chút, còn bàn uống trà nhỏ và ghế sa lon mới cũng thay. Thay xong chụp tấm hình gửi cho tôi xem thử để tôi xem còn thiếu cái gì."
"Nhưng tổng giám đốc Lâm..." An Hoa nhìn lén Lâm Thâm ngồi ở phía sau bàn làm việc một cái, sắc mặt đối phương rất khó coi.
"Không cần sợ anh ấy, trời sập xuống thì có tôi chống." Kiều Tinh Lâm không sợ hãi.
An Hoa vốn muốn nói, bởi vì là một tháng không gặp cô nên hiện tại tâm tình của tổng giám đốc Lâm rất không tốt nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Vợ chồng hai người đều là cuồng công việc, anh ta vốn tưởng sau khi kết hôn, lượng công việc của bà chủ sẽ giảm ít, nhưng nhìn tổng giám đốc Lâm lúc nào cũng mang dáng vẻ "trách vợ" thì hiển nhiên là bên bà chủ bận rộn hơn.
Lâm Thâm đang ký văn kiện thì nhận được tin nhắn của Kiều Tinh Lâm.
Bà xã: Đồ em mua cho anh anh có thích không?
Lâm Thâm: Không thích.
Bà xã: Không được, không thể nói không thích!
Lâm Thâm:...
Bà xã: Bình thường anh có thể nhìn vật nhớ người rồi. Ngày mai em sẽ bay về, anh ngoan nhé.
Lâm Thâm: Lần này ở mấy ngày?
Bà xã: Một tuần lễ! Ngạc nhiên không!
Lâm Thâm giơ tay lên đè trán. Có phải anh chiều vợ quá hay không? Để cô muốn cái gì thì làm cái đó, cho tới bây giờ anh không ngăn cản. Làm như vậy dẫn đến hậu quả đó là một năm sắp trôi qua mà thời gian bọn họ ở chung chưa tới ba tháng.
Tiếp tục như vậy thì đừng nói làm hôn lễ, kìm nén đến mức anh cũng sắp bị nội thương rồi. Anh dùng sức nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.
An Hoa không sợ chết mà bước tới nói: "Tổng giám đốc Lâm, tối nay có một buổi xã giao."
"Xã giao cái gì?"
"Chính là quỹ từ thiện Tinh Mộng đó ạ, mấy ông chủ đầu tư muốn cùng ngài ăn cơm."
Lâm Thâm cũng không thích xã giao trên bàn ăn, nhưng muốn nói chuyện làm ăn, làm thành chuyện, không xã giao trên bàn rượu thì không thể nào. Lâm Thế Hằng nghỉ ngơi xong trở về, tự mình đưa anh nhìn các mặt của xã hội nên anh cũng học được rất nhiều thứ. Kinh nghiệm xã giao cũng không phải là trình độ học vấn cao là có thể có.
Phòng Vip nhà hàng năm sao nào đó.
Lâm Thâm vừa đi vào liền nghe được những người đàn ông trung niên kia đang kể một số chuyện 18+, căn bản không phải đang nói chuyện làm ăn. Anh vốn định ngồi một chút rồi đi, nhưng những chú bác kia lại nhiệt tình kéo anh uống rượu. Coi như hậu bối trên bàn ăn thì cũng không thể không nể mặt những người bạn làm ăn cũ nhiều năm của Lâm Thế Hằng, anh chỉ có thể hầu đến cùng.
Huống chi nếu không có bọn họ bỏ vốn thì quỹ cũng không cách nào thành lập. Thành người trong xã hội có số chuyện đã thành quy luật, anh không thể không tuân thủ.
Uống được một lúc, Lâm Thâm quả thực không chịu được, hình ảnh trước mắt đều bắt đầu chồng lên nhau. Có một ông chủ lớn đặt cho anh một phòng trên lầu rồi cho người đỡ Lâm Thâm lên trên nghỉ ngơi.
Lâm Thâm vào phòng, thấy bên trong có một cô gái tóc dài xõa vai, chợt nhìn còn có mấy phần tương tự Kiều Tinh Lâm thì anh khẽ cau mày.
Cô gái kia đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi, vẫn còn dáng vẻ đang học đại học, mặc bộ đồ ngủ hấp dẫn, tướng mạo còn có mấy phần trong trẻo.
Cô ta vốn đang lo lắng bất an, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thâm, trong mắt cô ta lộ ra ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô ta cho rằng mình phải hầu một ông chú trung niên đầu hói mập mạp, không nghĩ tới... lại trẻ tuổi và đẹp trai như vậy.
"Ông chủ Hoàng kêu em tới." Cô gái nhỏ nhẹ nói, sau đó liền đi tới trước mặt Lâm Thâm, muốn đưa tay đỡ anh.
Ông chủ Hoàng chính là người thuê phòng cho Lâm Thâm, Lâm Thâm bây giờ mới hiểu được lúc ông ta hỏi Lâm Thâm những lời đó trên bàn ăn là có ý gì. Cái gì tìm một minh tinh suốt ngày bay tới bay lui ở bên ngoài, ngay cả bóng người cũng không thấy, cái gì chỉ cần chịu tiêu tiền thì gái đẹp tìm đâu chẳng có.
Thì ra là đã trải sẵn "chăn đệm" này rồi. Hay là toàn thế giới cũng có thể nhìn ra sự cô quạnh của anh?
"Đi ra ngoài." Lâm Thâm né tránh tay cô ta.
Cô gái giống như khá hiểu chuyện này, cười một cái nói: "Ngài yên tâm, tôi cầm tiền, miệng rất kín, bảo đảm để cho ngài thoải mái. Ngài chỉ cần ngồi là được."
Lâm Thâm uống rất nhiều rượu, rượu cồn bắt đầu lên đầu, cả người không có sức lực. Cô gái lại đi tới, muốn cởi nút áo sơ mi của anh, một cái tay khác cũng bắt đầu không đứng đắn.
Lâm Thâm dùng sức đẩy cô ta ra, "Đừng đụng vào tôi. Nếu không đi ra, tôi sẽ kêu bảo vệ."
Cô gái cảm thấy anh thật là kỳ quái, bỏ tiền mà lại mang dáng vẻ thủ thân như ngọc, đàn ông trên bàn làm ăn đều không phải là loại kia sao? Cô ta không phục nói: "Ông chủ, anh có chỗ nào không hài lòng về tôi sao? Không phải tôi nói khoác chứ những nữ minh tinh tuyến một trong giới cũng không mấy ai tốt hơn tôi đâu."
Lâm Thâm lạnh lùng nhìn cô ta một cái, "Cô ngay cả một sợi tóc của vợ tôi cũng kém hơn, ở đâu ra tự tin vậy."
"Vợ anh là ai?" Lòng hiếu thắng của cô gái bị kích thích.
Đại khái là rượu cồn lên đầu hoặc là là lòng tự ái của đàn ông bị đụng chạm, Lâm Thâm mở điện thoại di động ra cho cô ta xem hình. Màn hình hiện lên một cô gái, đứng ở dưới bầu trời sao, mái tóc xoăn, mặc một bộ váy cúp ngực màu xanh da trời, váy dài chiết eo phơi bày bờ vai ưu mỹ và đường cong quyến rũ. Tay cô cầm cúp, nghiêng đầu dịu dàng cười một tiếng. Ánh sao ở sau lưng cô rơi xuống, đẹp đến không thể tả.
"Kiều Tinh Lâm?" Cô gái sửng sốt một chút. Nữ minh tinh đang ăn khách, nhan sắc nổi tiếng trong giới, cấp bậc nữ thần. Nghe nói nam diễn viên từng hợp tác với cô hoặc nhiều hoặc ít đều quỳ dưới vẻ đẹp của cô. Cô gái tự nhận là không sánh bằng, khí chất đã thua người ta mấy con phố. Thì ra vị trước mắt này là bạn trai tin đồn của Kiều Tinh Lâm, đã làm weibo đình trệ lần trước.
Vốn dĩ không tin nữ minh tinh và con nhà giàu có tình yêu thật lòng gì, nhiều lắm chỉ coi là trao đổi ích lợi. Con nhà giàu ở bên ngoài ăn chơi trác táng. Có tiền không đi tìm thú vui mới là người ngu. Bây giờ nhìn lại, người này lại rất nghiêm túc.
"Cô có thể đi." Lâm Thâm không kiên nhẫn dây dưa tiếp với cô ta.
Cô gái đi phòng vệ sinh thay quần áo, cầm đồ mình lên, mặt đầy khó chịu nói: "Chính anh không muốn phục vụ, tôi sẽ không trả tiền đã nhận." Sau đó cô ta liền giẫm lên giày cao gót, khí thế hung hăng rời đi.
Lâm Thâm nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn điện thoại di động một hồi rồi để trên ngực. Tối nay anh rất nhớ cô. Bầu bạn với bầu trời ráng chiều lóe lên ngoài cửa sổ, anh nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Thâm bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đâm vào mắt. Anh nâng cánh tay lên che, từ từ mở mắt ra, thấy trước cửa sổ có một bóng người quen thuộc.
"Sao em lại trở về sớm vậy?" Lâm Thâm ngồi dậy, còn có chút nhức đầu do say rượu.
Kiều Tinh Lâm xoay người, cầm trong tay một đồ lót phái nữ, "Đây là cái gì?"
Lâm Thâm nhìn một cái, chắc là cô gái tối hôm qua để lại, cũng không biết là cô ta vô tình hay là cố ý.
"Bọn họ sắp xếp cho anh một cô gái nhưng anh không làm gì cả mà đuổi cô ta đi." Lâm Thâm xoa xoa mi tâm, thản nhiên nói.
Kiều Tinh Lâm nghe An Hoa nói tối hôm qua Lâm Thâm xã giao vẫn không về nhà mà ở khách sạn, đoán được những ông chủ kia nhất định sẽ giở trò gì. Cô đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của Lâm Thâm, nhưng rượu vào mất trí, xảy ra chuyện cũng là có. Cô chạy tới khách sạn, muốn vào phòng bao nhưng nhân viên tiếp tân không chịu, nói là bảo vệ riêng tư của khách. Sau đó An Hoa quen biết với giám đốc khách sạn ra mặt, nói cô là vợ của Lâm Thâm cuối cùng cô mới có thể đi vào.
Mới đầu, Kiều Tinh Lâm thấy Lâm Thâm mặc quần áo đàng hoàng nằm ở trên giường, trong phòng không có người khác, cũng biết có lẽ không xảy ra cái gì. Cô đi vào trong phòng vệ sinh, muốn thay quần áo khác nhưng lại phát hiện loại vật này. Dĩ nhiên là cô tức giận, bọn họ biết rất rõ ràng Lâm Thâm đã có vợ, mà còn sắp xếp trò này, không phải là ỉ cô không có ở đây sao?
An Hoa nói, một tháng nay gần như ngày nào tổng giám đốc Lâm cũng làm thêm giờ đến rất khuya, về nhà ngủ một giấc rồi lại đến công ty.
Cô tự kiểm điểm lại bản thân mình vì đã không làm tròn bổn phận người vợ. Cho tới bây giờ anh không ngăn cản cô theo đuổi mơ ước của mình, cũng chưa từng nói kết hôn gì, bảo cô giảm bớt công việc. Cô yên tâm thoải mái làm chuyện của mình thích nhưng bỏ quên sự cô quạnh của anh ở sau lưng.
Kiều Tinh Lâm ném đồ vào trong thùng rác, ngồi ở bên cạnh Lâm Thâm.
"Thật xin lỗi." Cô tựa đầu vào vai anh, "Sang năm em sẽ giảm bớt công việc."
"Hmm?" Lâm Thâm đưa tay ôm cô một cách tự nhiên, đầu óc vẫn chưa hồi phục lại từ trong cơn say.
"Tìm gái gì chứ, dáng dấp có đẹp như em không? Vóc người có được như em không?" Kiều Tinh Lâm chua xót nói.
"Dĩ nhiên không có."
Kiều Tinh Lâm buông Lâm Thâm ra, bới mái tóc dài lên, cởi áo khoác, ánh mắt cong cong, "Em muốn anh."
Giữa bọn họ, đa phần là Lâm Thâm chủ động. Bởi vì thời gian ở chung với nhau quá ít cho nên luôn phải tranh giành từng giây từng phút. Lâm Thâm lần đầu tiên hưởng thụ sự chủ động của Kiều Tinh Lâm, mùi vị vô cùng mất hồn.
Sau đó bọn họ ở trong phòng suốt một ngày, từ sáng sớm đến tối. Trừ kêu phục vụ khách sạn đem bữa trưa và bữa tối ra thì gần như là không dừng.
Khách sạn chỉ chuẩn bị hai đồ an toàn, về sau căn bản không có bất kỳ các biện pháp nào khác.
Kiều Tinh Lâm cảm thấy mình đang ở kỳ an toàn, không sử dụng biện pháp cũng không sao. Chẳng may trúng, cô sinh cũng được. Có một bảo bối ở bên Lâm Thâm, có lẽ anh sẽ vui hơn chút.
Đảo mắt đến dạ tiệc cuối năm, sau khi Kiều Tinh Lâm kết thúc biểu diễn trở lại phía sau sân khấu, thân thể không thoải mái, nôn đến thần trí không tỉnh táo. Tiểu Giang và Đổng Tuyết đều bị dọa sợ, nào bưng trà, nào đưa khăn giấy.
"Chị Kiều, có phải chị ăn gì không tốt cho bụng không? Nếu không em gọi điện cho anh rể bảo anh ấy tới đón chị nhé?"
Kiều Tinh Lâm khoát tay một cái, "Không cần, bên ngoài nhiều người hâm mộ như vậy, đừng gây thêm rắc rối. Em đưa chị trở về, Tiểu Tuyết giúp chị đi tiệm thuốc mua ít đồ."
"Mua cái gì?"
"Que thử thai."
Tiểu Giang và Đổng Tuyết đều sửng sốt.
Hôm nay, Lâm Thâm họp, gần mười giờ mới đến nhà.
Anh ở cửa nhà đổi giày, thấy đèn trong phòng ngủ sáng, móc áo lên giá xong thì đi tới hỏi: "Không phải hôm nay em..."
Kiều Tinh Lâm mới vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm ngồi ở mép giường, nghe được tiếng anh thì cúi đầu đi tới.
"Sao vậy? Sắc mặt kém vậy." Lâm Thâm sờ sờ gò má cô, "Biểu diễn không thuận lợi?"
Kiều Tinh Lâm giơ tay lên, Lâm Thâm thấy que thử thai trong tay cô hiện hai vạch, đầu óc trống rỗng, không phản ứng kịp.
"Ngu ngốc, em mang thai rồi." Kiều Tinh Lâm cắn môi nói, "Chắc là lần ở khách sạn, cũng gần hai tháng rồi."
Lâm Thâm ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức bế cô lên xoay hai vòng ngay tại chỗ.
Kiều Tinh Lâm che miệng muốn nôn, Lâm Thâm không dám động nữa, vội vàng đặt cô lên giường, lập tức cầm điện thoại ra gọi cho chú Lương.
"Chú Lương, giúp tôi tìm hai dì có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, làm thức ăn dinh dưỡng, có thể trông chừng hai mươi bốn giờ. Điều kiện tùy các dì, thay phiên nhau, nhất định phải có trách nhiệm."
Chú Lương sửng sốt một chút, ngay sau đó hỏi: "Có phải mợ chủ...?"
"Vâng, cô ấy mang thai rồi." Lâm Thâm nhìn Kiều Tinh Lâm một cái, trong mắt đều là dịu dàng.
Chú Lương còn hưng phấn hơn cả Lâm Thâm, "Vậy chú đi nói cho chủ tịch tin tức tốt này! Yên tâm giao cho chú, chú nhất định sẽ tìm người thích hợp."
Lâm Thâm hài lòng cúp điện thoại, anh mới làm ba, ông già có kinh nghiệm có thể hỗ trợ dĩ nhiên là tốt nhất. Anh ngồi ở bên cạnh Kiều Tinh Lâm, nhẹ nhàng ôm cô giống như cô là một đứa con nít dễ vỡ, "Chuyện hôn lễ em đừng quan tâm, cứ giao cho anh. Chờ ba tháng thai vững rồi làm."
"Anh vui không?" Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu hỏi anh, tay sờ nút áo trên áo sơ mi của anh.
Giọng Lâm Thâm rất nhẹ rất dịu dàng, thật giống như sợ dọa tiểu bảo bối trong bụng cô, "Cho tới bây giờ anh chưa từng vui như vậy."
"Vậy sau khi bảo bối được sinh ra, có thể em sẽ bị thất sủng hay không." Kiều Tinh Lâm lại lo lắng.
Lâm Thâm bật cười, "Không có chuyện đó, em là bảo bối lớn, nó là bảo bối nhỏ."
Kiều Tinh Lâm hài lòng, "Vậy còn được. Vậy nếu như nó lớn không xinh thì sao? Anh có thể không thích nó hay không?"
Lâm Thâm nghe người ta nói đàn bà một lần mang thai ngốc ba năm, người nào đó hiện tại bắt đầu có chút triệu chứng rồi.
"Giống như em hoặc là giống như anh, làm sao có thể không đẹp? Hơn nữa anh không phải người quan tâm vẻ bề ngoài."
Kiều Tinh Lâm cảm thấy mình bị châm biếm.
Cô không phục nói: "Anh đừng nói với em là hấp dẫn anh là tâm hồn thú vị của em chứ không phải là da trắng xinh đẹp chân dài nha!" Rõ ràng thường khen cô đẹp, thích quả dâu tây trên người cô nhất, còn yêu thích thân thể cô không buông tay.
Lâm Thâm không thảo luận với cô về vấn đề này, "Có muốn kêu mẹ em tới chơi với em hay không? Người ngoài anh vẫn không quá yên tâm."
Kiều Tinh Lâm suy nghĩ một chút, "Được rồi. Nhưng công việc của em..."
"Tinh Nhi." Lâm Thâm cau mày, "Bây giờ em đang mang thai, công việc phải để ở vị trí thứ hai."
"Công việc là thứ ba chứ..." Kiều Tinh Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Em sắp xếp một chút, nhưng có mấy cái không bàn giao hết được."
"Công việc bàn giao không hết thì anh sẽ cùng em xử lý toàn bộ. Không thể đi nơi khác, gót giày không thể chọn quá cao, quần áo cũng không thể quá hở."
"Anh đây là lấy việc công làm việc tư." Kiều Tinh Lâm kháng nghị.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ con hai người. Tiền vi phạm hợp đồng do anh bồi thường."
Kiều Tinh Lâm phát hiện khoa luật cô học coi như bỏ phí, mỗi trở về cùng Lâm Thâm chiến tranh miệng nhưng đều ở thế hạ phong. Hơn nữa, cô tự nhận mình đã là một tiểu phú bà nhưng vẫn bị tài sản khổng lồ của chồng cô áp đảo ư?
Ngày hôm sau, Lâm Thế Hằng lại mang hai dì tới, còn tự mình đến nhà. Chú Lương chỉ huy hai người đó, xách bao lớn bao nhỏ dọn vào nhà Lâm Thâm, chỉ chốc lát sau đã chất đầy gần nửa phòng khách.
Lâm Thế Hằng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn về phía Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm. Kiều Tinh Lâm nắm tay Lâm Thâm, đứng ở sau lưng anh, mặc áo lông và váy. Mới mang thai hai tháng nên vóc người không nhìn ra biến hóa gì. Nhưng người lại quá gầy giống như người giấy vậy.
Lâm Thế Hằng ho nhẹ một tiếng, cảm thấy tùy tiện đến nhà có chút đường đột, ông nói: "Ba mua cho các con ít đồ, không biết phải mua cái gì, đi cửa hàng bách hóa của mẹ và bé mua một số thứ. Các con chọn cái dùng được mà dùng."
Kiều Tinh Lâm quay đầu nhìn một chút, nào là giường em bé, đồ chơi, sản phẩm dinh dưỡng cho phụ nữ có thai, sữa bột, gối ngủ, cái gì cần có đều có hết, hơn nữa tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Cái này mà gọi là một chút, vậy thì cái gì gọi là nhiều?
Thật là tước đoạt vui thú mua đồ của cô mà.
"Nghe nói bà sui là bác sĩ, gọi bà ấy đến chăm sóc Tinh Lâm được không? Tinh Lâm có phải có một người bạn thân làm ở khoa phụ sản bệnh viện Hiệp Hòa? Liên lạc với con bé đó một chút, người của mình mới tương đối yên tâm." Lâm Thế Hằng cố gắng nói bằng giọng ôn hòa. Hôm qua ông một đêm không ngủ, biết có một cháu trai còn hưng phấn hơn lúc mình làm ba nữa.
Người già luôn muốn hưởng thụ một ít ngày vui vẻ như vậy.
"Dạ, buổi chiều con sẽ đi qua chỗ cậu ấy kiểm tra." Kiều Tinh Lâm trả lời, "Mẹ và ba con đã mua vé rồi, ngày mai sẽ tới."
"Được, chờ bọn họ tới nơi rồi, hai nhà ăn chung bữa cơm đi. Hôn lễ của hai đứa có cử hành đúng kỳ hạn không?"
"Trước mắt không có thay đổi." Lâm Thâm trả lời. Bởi vì công việc của Kiều Tinh Lâm quá bận rộn, hôn lễ đã kéo dài một lần rồi. Bây giờ có con thì càng không thể kéo dài nữa.
Lâm Thế Hằng gật đầu một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ có thể đứng dậy rời đi.
"Ba, buổi trưa nếu không có chuyện thì ba ở lại ăn bữa cơm nhé?" Kiều Tinh Lâm gọi ba thuận miệng hơn Lâm Thâm, hơn nữa bây giờ còn gọi chủ tịch thì luôn cảm giác kỳ lạ chỗ nào đó. Sau này cũng không thể nói với bảo bối rằng bởi vì ba và ông nội quan hệ không tốt cho nên ba và mẹ chỉ có thể gọi là ông nội chủ tịch chứ? Đây chính là một cơ hội tốt để vun đắp quan hệ.
Lâm Thế Hằng theo bản năng nhìn về phía Lâm Thâm.
Kiều Tinh Lâm lắc lắc tay Lâm Thâm, Lâm Thâm nói: "Con nấu cơm cũng tạm được, nếu như ba không chê thì ở lại ăn chung đi."
"Được." Lâm Thế Hằng gần như là đồng ý không chút suy nghĩ.
Lâm Thâm đi làm cơm, Kiều Tinh Lâm ở trong phòng khách, cùng Lâm Thế Hằng trò chuyện về một số dự án phim điện ảnh và truyền hình mà mình đầu tư, Lâm Thế Hằng cho chút ý kiến. Cô cảm thấy ba chồng cũng không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Buổi chiều, Lâm Thâm cùng Kiều Tinh Lâm đi bệnh viện, vì tránh bị chụp lén nên hai người đi lối đi vip. Hạ Đan lo lắng rất lâu, vừa nhìn thấy Kiều Tinh Lâm liền chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng của cô, "Con trai nuôi của tớ rốt cuộc đã tới?"
"Bác sĩ Hạ, cậu có thể có chút phẩm hạnh nghề nghiệp hay không? Là nam hay nữ còn không biết."
"Phẩm hạnh ở trước mặt con nuôi không đáng giá một đồng! Nhất định là nam!"
"..."
"Lâm Thâm, cậu ở bên ngoài chờ, tôi đưa cậu ấy vào kiểm tra." Hạ Đan nói với Lâm Thâm.
Lúc này Lâm Thâm mới buông tay Kiều Tinh Lâm ra, "Phiền cậu."
Hạ Đan kéo Kiều Tinh Lâm, cùng cô đi kiểm tra, "Có căng thẳng không?"
"Có một chút. Nhưng cảm giác trong bụng có một sinh mạng nhỏ thật thần kỳ." Kiều Tinh Lâm cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng, lộ ra nụ cười, "Tớ không nhịn được có chút mong đợi."
Hạ Đan cũng cười nói, "Cậu đến tuổi làm mẹ rồi. Trước kia tớ tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ có thai, trước khi sinh con đều không thích con nít. Nhưng sau khi sinh xong thì ai cũng bùng nổ tình mẹ. Tình mẫu tử là thiên tính rồi."
"Tớ sợ lúc sinh đau."
"Bây giờ có ai đẻ mà không đau, cậu cứ khống chế ăn uống, đứa trẻ đừng quá lớn thì đừng lo lắng."
Lâm Thâm ở ngoài hành lang của bệnh viện chờ đợi, luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Đến khi Hạ Đan đưa Kiều Tinh Lâm ra, anh vội vàng tiến lên hỏi: "Như thế nào?"
"Không vấn đề gì. Nhưng ba tháng đầu vẫn phải cẩn thận một chút, thai đầu có thể sẽ tương đối căng thẳng, cái gì không biết thì nhắn cho tôi bất cứ lúc nào." Hạ Đan lắc lắc điện thoại trong tay.
"Cảm ơn." Lâm Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Đan vỗ lưng Kiều Tinh Lâm một cái, "Bảo vệ con nuôi của tớ cho thật tốt."
Trở về trên xe, Kiều Tinh Lâm nhận được điện thoại của Đường Giai Dĩnh.
"Hôn lễ của cô tiến triển thế nào rồi, có muốn tìm nhà tài trợ không? Mời truyền thông không?"
Dựa theo quy củ trong giới, Kiều Tinh Lâm bây giờ vẫn không thể nói chuyện mang thai ra.
"Chị Giai Dĩnh, chúng em chỉ muốn mời bạn bè thân thiết hai bên, không muốn tài trợ, cũng không muốn mời truyền thông. Hy vọng có thể giữ bí mật với bên ngoài."
Đường Giai Dĩnh suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, người nhà này thiếu tiền sao? Cô ấy quan tâm bậy bạ rồi.
"Vậy không cần tôi làm cái gì chứ?"
"Đến lúc đó chị tới tham dự là được rồi."
"OK." Bây giờ Đường Giai Dĩnh gần như không quan tâm đến chuyện của Kiều Tinh Lâm, mấy nghệ sĩ mới ký hợp đồng kia đã đủ để cô ấy bận rộn rồi. Trong lòng cô ấy còn muốn đào tạo ra Kiều Tinh Lâm kế tiếp mà.
Kiều Tinh Lâm cúp điện thoại, Lâm Thâm nói: "Em muốn làm hôn lễ như thế nào thì nói cho anh, anh đi tìm công ty tổ chức hôn lễ bàn bạc."
"Hải đảo, hoa, còn có đoàn phù rể tuấn tú."
"Muốn mấy người phù rể?"
"Ba người đi."
"Chu Lập Quần, Mã Tiêu, Khang Hạo?"
Kiều Tinh Lâm vỗ tay, giá trị nhan sắc của ba người này khẳng định không thành vấn đề, nhưng Mã Tiêu và Khang Hạo cùng nhau làm phù rể?
"Mã Tiêu hoặc là Khang Hạo có phải có một người làm phù dâu cho em hay không?" Cô nói đùa.
"Vậy khẳng định là Khang Hạo rồi."
"Không phải chứ? Thầy Khang đàn ông như vậy mà?"
Lâm Thâm nói: "Mã Tiêu là niên hạ công*."
*Niên hạ công: Công nhỏ tuổi hơn thụ
"Anh lại còn biết đam mỹ?"
"Biết một chút. Không phải em đầu tư một bộ phim đam mỹ sao?"
Kiều Tinh Lâm lắc đầu một cái, cô đúng là làm gì cũng không giấu được chồng mình, còn có thể cất giữ chút riêng tư hay không?
"À, hôm nay em quên hỏi Hạ Đan và Chu Lập Quần thế nào rồi."
Lâm Thâm đánh tay lái, lái vào trong tiểu khu. Đài phu nước hoa lệ cùng thác nước nhỏ, tiếng nước chảy rất lớn. Một đám con nít ngây thơ đang ở mé nước chơi đùa, người lớn ở bên cạnh không ngừng dặn dò bọn chúng cẩn thận một chút.
Lâm Thâm nhìn đám nhóc kia một cái, "Hôm qua anh nghe Chu Lập Quần nói đã dọn qua nhà Hạ Đan rồi."
"Cậu Chu có thể ở quen cái nhà Đan Đan thuê sao?"
"Trước lừa người vào tay rồi, sau lừa cậu ấy dọn đi là được. Nếu không Hạ Đan vẫn có chút để ý đến bối cảnh của Chu Lập Quần."
Kiều Tinh Lâm cảm thấy chiêu này có chút quen thuộc, vỗ mu bàn tay của Lâm Thâm một cái, "Ban đầu không phải anh đã nghĩ như vậy?" Bọn họ không phải là ở chung, sau đó chuyển nhà sao? Cô còn yên tâm thoải mái tiếp nhận, bây giờ ngay cả con đều có rồi.
"Anh cần gì phải vậy chứ?" Lâm Thâm nhíu mày, "Từ đầu tới cuối anh luôn là người được theo đuổi mà."
"Tự luyến." Kiều Tinh Lâm làm mặt quỷ với anh.
Nhắc tới, hồi bọn họ học cấp ba hình như là cô chủ động hơn, nào là hỏi bài tập rồi mượn bút, chiêu gì cũng dùng.
"Về nhà rồi." Lâm Thâm đậu xe xong, nghiêng người giúp Kiều Tinh Lâm tháo dây an toàn, lại đến bên kia mở cửa giúp cô.
Kiều Tinh Lâm kéo Lâm Thâm, đường dưới chân giống như trở nên dài đằng đẵng.
Cô có thể theo đuổi giấc mơ, cũng có thể vì người mình yêu mà tạm thời dừng bước lại.
Đời người rất ngắn, nhất định phải cố gắng yêu một người, sóng vai đi bên nhau. Cùng chung thưởng thức phong cảnh dọc đường, cùng nhau thu hoạch quả ngọt, không chịu thua thời gian.
Toàn cầu tăng tốc và Theo đuổi ánh sáng đại bạo, sự nghiệp của Kiều Tinh Lâm gặp một năm nở hoa toàn diện. Cô từ nghệ sĩ có chỉ số truyền thông từ quanh quẩn vị trí 20 lên thẳng top ba, hơn nữa đứng đầu top đến mấy tháng, lập tức chen vào hàng ngũ nữ minh tinh tuyến một.
Quảng cáo, đại ngôn, chụp ảnh trang bìa, đủ mọi lời mời giống như bông tuyết bay đến truyền thông Tinh Quang. Giá trị con người của Kiều Tinh Lâm cũng như nước dâng thuyền cao, ngồi vững vàng ngai vàng chị cả phim truyền hình.
Thời gian Theo đuổi ánh sáng lên sóng, quá nhiều kỷ lục được thành lập, điều này thu hút sự chú ý của người trong giới. Kiều Tinh Lâm hai ba ngày là phải lên hot search, thực sự trở thành khách quen của bảng hot search. Ngay cả kỷ lục của bộ phim Diêu Hiểu Đồng diễn kia cũng bị phá vỡ, vì thế Diêu Hiểu Đồng còn vô cùng ghen tị.
Vào thu, Kiều Tinh Lâm chính thức thành lập phòng làm việc cá nhân, mang danh nghĩa Tinh Quang Entertainment, mà Đường Giai Dĩnh cũng mượn người góp vốn, ký hợp đồng với mấy người mới, không quản lý Kiều Tinh Lâm nữa.
Kiều Tinh Lâm đưa Tiểu Giang và Đổng Tuyết tới phòng làm việc của mình, lại điều mấy người đồng nghiệp từ Tinh Quang tới. Nhưng không có người mối lái, cần thêm một người nữa phụ trách công việc tiếp xúc với bên ngoài.
Sơ yếu lý lịch gửi tới chất cao giống như núi vậy.
Tiểu Giang lại ôm một đống thư lớn về, phần lớn đều là sơ yếu lý lịch, trong đó có một phong thư rất đặc biệt, cô chọn lấy nó đưa cho Kiều Tinh Lâm.
"Chị Kiều, có một người tên Tạ Vũ Phi viết thư cho chị."
Kiều Tinh Lâm và Tạ Vũ Phi đã rất lâu không có liên lạc rồi, không biết cô ta làm sao bỗng nhiên lại viết thư cho cô.
Nếu viết thì cô cũng rất muốn xem một chút.
Kiều Tinh Lâm dùng kéo cắt một góc phong thư, bên trong có một tờ giấy còn có thư tình mà cô viết cho Lâm Thâm cùng với một con dấu tình bạn.
"Kiều Kiều, khi cậu nhận được lá thư này, chắc tôi đang trên đường trở về nước Mỹ rồi. Tôi luôn muốn thắng cậu, tự nhận đẹp hơn cậu, thành tích tốt hơn cậu, ưu tú hơn cậu, Lâm Thâm không có lý do gì không thích tôi. Nhưng hôm nay mới biết tôi ngu, ở trong chuyện tình cảm căn bản cũng không phải là ai tốt hơn ai. Thật ra thì cậu không đưa bức thư này thì người Lâm Thâm thích từ đầu tới cuối cũng là cậu. Tôi chỉ là tự mình đa tình, lại phụ lòng người có tình các cậu. Cái dấu này cậu còn nhớ không? Năm đó lúc tốt nghiệp du lịch, chúng ta cùng nhau mua. Tôi không có tư cách làm bạn của cậu, không xứng giữ lại. Chúng ta có lẽ sẽ không còn nữa liên lạc rồi, tôi cũng đã thầm xóa wechat của cậu rồi. Chúc cậu cùng Lâm Thâm hạnh phúc, tâm nguyện được đền bù. Tạ Vũ Phi."
Kiều Tinh Lâm nhìn xong, hừ lạnh một tiếng. Cái gì gọi là ở trong chuyện tình cảm, căn bản không phải ai tốt hơn ai. Ý là cô vẫn thua Tạ Vũ Phi? Bàn về xinh đẹp, vóc người, tài sản, đều là cô ta toàn thắng hả? Thua chính là thua, chết còn mạnh miệng. Đây mới là Tạ Vũ Phi đến cuối cùng vẫn kiêu ngạo như vậy.
Nhưng Kiều Tinh Lâm không nghĩ tới cô ta lại giữ hai thứ này.
Kiều Tinh Lâm mở thư tình của mình ra nhìn một lần, toàn là những câu chữ ngây thơ, may mà Lâm Thâm không thấy.
Cô ném đồ vật vào trong ngăn kéo, Tiểu Giang quan tâm hỏi: "Chị Kiều, chị không sao chứ?"
"Không sao. Kế tiếp sắp xếp không việc cho chị ghi nhớ một lần."
Kiều Tinh Lâm đang ở nước ngoài nhưng vẫn không quên quan tâm chồng mình, cô gọi điện thoại cho An Hoa: "Đồ tôi mua đã nhận được chưa?"
An Hoa: "Nhận được rồi ạ..."
Đây cũng chính là Kiều Tinh Lâm làm, Lâm Thâm mới không nói lời nào. Nếu đổi thành người khác, bao lớn bao nhỏ giống như dọn nhà thì đã sớm bị đến máu chó đầy đầu rồi.
"Cậu giúp tôi dời đồ vật đến trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm các anh. Cái rèm cửa sổ đó của anh ấy thật sự rất xấu, đổi, chậu hoa cũng chết khô rồi đúng không? Tôi mua một chậu cây xanh lá dài, không cần phải chăm sóc làm gì. Cái kệ sách đó có thể cần phải lắp ráp một chút, còn bàn uống trà nhỏ và ghế sa lon mới cũng thay. Thay xong chụp tấm hình gửi cho tôi xem thử để tôi xem còn thiếu cái gì."
"Nhưng tổng giám đốc Lâm..." An Hoa nhìn lén Lâm Thâm ngồi ở phía sau bàn làm việc một cái, sắc mặt đối phương rất khó coi.
"Không cần sợ anh ấy, trời sập xuống thì có tôi chống." Kiều Tinh Lâm không sợ hãi.
An Hoa vốn muốn nói, bởi vì là một tháng không gặp cô nên hiện tại tâm tình của tổng giám đốc Lâm rất không tốt nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Vợ chồng hai người đều là cuồng công việc, anh ta vốn tưởng sau khi kết hôn, lượng công việc của bà chủ sẽ giảm ít, nhưng nhìn tổng giám đốc Lâm lúc nào cũng mang dáng vẻ "trách vợ" thì hiển nhiên là bên bà chủ bận rộn hơn.
Lâm Thâm đang ký văn kiện thì nhận được tin nhắn của Kiều Tinh Lâm.
Bà xã: Đồ em mua cho anh anh có thích không?
Lâm Thâm: Không thích.
Bà xã: Không được, không thể nói không thích!
Lâm Thâm:...
Bà xã: Bình thường anh có thể nhìn vật nhớ người rồi. Ngày mai em sẽ bay về, anh ngoan nhé.
Lâm Thâm: Lần này ở mấy ngày?
Bà xã: Một tuần lễ! Ngạc nhiên không!
Lâm Thâm giơ tay lên đè trán. Có phải anh chiều vợ quá hay không? Để cô muốn cái gì thì làm cái đó, cho tới bây giờ anh không ngăn cản. Làm như vậy dẫn đến hậu quả đó là một năm sắp trôi qua mà thời gian bọn họ ở chung chưa tới ba tháng.
Tiếp tục như vậy thì đừng nói làm hôn lễ, kìm nén đến mức anh cũng sắp bị nội thương rồi. Anh dùng sức nới lỏng cà vạt, tựa lưng vào ghế nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.
An Hoa không sợ chết mà bước tới nói: "Tổng giám đốc Lâm, tối nay có một buổi xã giao."
"Xã giao cái gì?"
"Chính là quỹ từ thiện Tinh Mộng đó ạ, mấy ông chủ đầu tư muốn cùng ngài ăn cơm."
Lâm Thâm cũng không thích xã giao trên bàn ăn, nhưng muốn nói chuyện làm ăn, làm thành chuyện, không xã giao trên bàn rượu thì không thể nào. Lâm Thế Hằng nghỉ ngơi xong trở về, tự mình đưa anh nhìn các mặt của xã hội nên anh cũng học được rất nhiều thứ. Kinh nghiệm xã giao cũng không phải là trình độ học vấn cao là có thể có.
Phòng Vip nhà hàng năm sao nào đó.
Lâm Thâm vừa đi vào liền nghe được những người đàn ông trung niên kia đang kể một số chuyện 18+, căn bản không phải đang nói chuyện làm ăn. Anh vốn định ngồi một chút rồi đi, nhưng những chú bác kia lại nhiệt tình kéo anh uống rượu. Coi như hậu bối trên bàn ăn thì cũng không thể không nể mặt những người bạn làm ăn cũ nhiều năm của Lâm Thế Hằng, anh chỉ có thể hầu đến cùng.
Huống chi nếu không có bọn họ bỏ vốn thì quỹ cũng không cách nào thành lập. Thành người trong xã hội có số chuyện đã thành quy luật, anh không thể không tuân thủ.
Uống được một lúc, Lâm Thâm quả thực không chịu được, hình ảnh trước mắt đều bắt đầu chồng lên nhau. Có một ông chủ lớn đặt cho anh một phòng trên lầu rồi cho người đỡ Lâm Thâm lên trên nghỉ ngơi.
Lâm Thâm vào phòng, thấy bên trong có một cô gái tóc dài xõa vai, chợt nhìn còn có mấy phần tương tự Kiều Tinh Lâm thì anh khẽ cau mày.
Cô gái kia đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi, vẫn còn dáng vẻ đang học đại học, mặc bộ đồ ngủ hấp dẫn, tướng mạo còn có mấy phần trong trẻo.
Cô ta vốn đang lo lắng bất an, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thâm, trong mắt cô ta lộ ra ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô ta cho rằng mình phải hầu một ông chú trung niên đầu hói mập mạp, không nghĩ tới... lại trẻ tuổi và đẹp trai như vậy.
"Ông chủ Hoàng kêu em tới." Cô gái nhỏ nhẹ nói, sau đó liền đi tới trước mặt Lâm Thâm, muốn đưa tay đỡ anh.
Ông chủ Hoàng chính là người thuê phòng cho Lâm Thâm, Lâm Thâm bây giờ mới hiểu được lúc ông ta hỏi Lâm Thâm những lời đó trên bàn ăn là có ý gì. Cái gì tìm một minh tinh suốt ngày bay tới bay lui ở bên ngoài, ngay cả bóng người cũng không thấy, cái gì chỉ cần chịu tiêu tiền thì gái đẹp tìm đâu chẳng có.
Thì ra là đã trải sẵn "chăn đệm" này rồi. Hay là toàn thế giới cũng có thể nhìn ra sự cô quạnh của anh?
"Đi ra ngoài." Lâm Thâm né tránh tay cô ta.
Cô gái giống như khá hiểu chuyện này, cười một cái nói: "Ngài yên tâm, tôi cầm tiền, miệng rất kín, bảo đảm để cho ngài thoải mái. Ngài chỉ cần ngồi là được."
Lâm Thâm uống rất nhiều rượu, rượu cồn bắt đầu lên đầu, cả người không có sức lực. Cô gái lại đi tới, muốn cởi nút áo sơ mi của anh, một cái tay khác cũng bắt đầu không đứng đắn.
Lâm Thâm dùng sức đẩy cô ta ra, "Đừng đụng vào tôi. Nếu không đi ra, tôi sẽ kêu bảo vệ."
Cô gái cảm thấy anh thật là kỳ quái, bỏ tiền mà lại mang dáng vẻ thủ thân như ngọc, đàn ông trên bàn làm ăn đều không phải là loại kia sao? Cô ta không phục nói: "Ông chủ, anh có chỗ nào không hài lòng về tôi sao? Không phải tôi nói khoác chứ những nữ minh tinh tuyến một trong giới cũng không mấy ai tốt hơn tôi đâu."
Lâm Thâm lạnh lùng nhìn cô ta một cái, "Cô ngay cả một sợi tóc của vợ tôi cũng kém hơn, ở đâu ra tự tin vậy."
"Vợ anh là ai?" Lòng hiếu thắng của cô gái bị kích thích.
Đại khái là rượu cồn lên đầu hoặc là là lòng tự ái của đàn ông bị đụng chạm, Lâm Thâm mở điện thoại di động ra cho cô ta xem hình. Màn hình hiện lên một cô gái, đứng ở dưới bầu trời sao, mái tóc xoăn, mặc một bộ váy cúp ngực màu xanh da trời, váy dài chiết eo phơi bày bờ vai ưu mỹ và đường cong quyến rũ. Tay cô cầm cúp, nghiêng đầu dịu dàng cười một tiếng. Ánh sao ở sau lưng cô rơi xuống, đẹp đến không thể tả.
"Kiều Tinh Lâm?" Cô gái sửng sốt một chút. Nữ minh tinh đang ăn khách, nhan sắc nổi tiếng trong giới, cấp bậc nữ thần. Nghe nói nam diễn viên từng hợp tác với cô hoặc nhiều hoặc ít đều quỳ dưới vẻ đẹp của cô. Cô gái tự nhận là không sánh bằng, khí chất đã thua người ta mấy con phố. Thì ra vị trước mắt này là bạn trai tin đồn của Kiều Tinh Lâm, đã làm weibo đình trệ lần trước.
Vốn dĩ không tin nữ minh tinh và con nhà giàu có tình yêu thật lòng gì, nhiều lắm chỉ coi là trao đổi ích lợi. Con nhà giàu ở bên ngoài ăn chơi trác táng. Có tiền không đi tìm thú vui mới là người ngu. Bây giờ nhìn lại, người này lại rất nghiêm túc.
"Cô có thể đi." Lâm Thâm không kiên nhẫn dây dưa tiếp với cô ta.
Cô gái đi phòng vệ sinh thay quần áo, cầm đồ mình lên, mặt đầy khó chịu nói: "Chính anh không muốn phục vụ, tôi sẽ không trả tiền đã nhận." Sau đó cô ta liền giẫm lên giày cao gót, khí thế hung hăng rời đi.
Lâm Thâm nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn điện thoại di động một hồi rồi để trên ngực. Tối nay anh rất nhớ cô. Bầu bạn với bầu trời ráng chiều lóe lên ngoài cửa sổ, anh nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Thâm bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đâm vào mắt. Anh nâng cánh tay lên che, từ từ mở mắt ra, thấy trước cửa sổ có một bóng người quen thuộc.
"Sao em lại trở về sớm vậy?" Lâm Thâm ngồi dậy, còn có chút nhức đầu do say rượu.
Kiều Tinh Lâm xoay người, cầm trong tay một đồ lót phái nữ, "Đây là cái gì?"
Lâm Thâm nhìn một cái, chắc là cô gái tối hôm qua để lại, cũng không biết là cô ta vô tình hay là cố ý.
"Bọn họ sắp xếp cho anh một cô gái nhưng anh không làm gì cả mà đuổi cô ta đi." Lâm Thâm xoa xoa mi tâm, thản nhiên nói.
Kiều Tinh Lâm nghe An Hoa nói tối hôm qua Lâm Thâm xã giao vẫn không về nhà mà ở khách sạn, đoán được những ông chủ kia nhất định sẽ giở trò gì. Cô đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của Lâm Thâm, nhưng rượu vào mất trí, xảy ra chuyện cũng là có. Cô chạy tới khách sạn, muốn vào phòng bao nhưng nhân viên tiếp tân không chịu, nói là bảo vệ riêng tư của khách. Sau đó An Hoa quen biết với giám đốc khách sạn ra mặt, nói cô là vợ của Lâm Thâm cuối cùng cô mới có thể đi vào.
Mới đầu, Kiều Tinh Lâm thấy Lâm Thâm mặc quần áo đàng hoàng nằm ở trên giường, trong phòng không có người khác, cũng biết có lẽ không xảy ra cái gì. Cô đi vào trong phòng vệ sinh, muốn thay quần áo khác nhưng lại phát hiện loại vật này. Dĩ nhiên là cô tức giận, bọn họ biết rất rõ ràng Lâm Thâm đã có vợ, mà còn sắp xếp trò này, không phải là ỉ cô không có ở đây sao?
An Hoa nói, một tháng nay gần như ngày nào tổng giám đốc Lâm cũng làm thêm giờ đến rất khuya, về nhà ngủ một giấc rồi lại đến công ty.
Cô tự kiểm điểm lại bản thân mình vì đã không làm tròn bổn phận người vợ. Cho tới bây giờ anh không ngăn cản cô theo đuổi mơ ước của mình, cũng chưa từng nói kết hôn gì, bảo cô giảm bớt công việc. Cô yên tâm thoải mái làm chuyện của mình thích nhưng bỏ quên sự cô quạnh của anh ở sau lưng.
Kiều Tinh Lâm ném đồ vào trong thùng rác, ngồi ở bên cạnh Lâm Thâm.
"Thật xin lỗi." Cô tựa đầu vào vai anh, "Sang năm em sẽ giảm bớt công việc."
"Hmm?" Lâm Thâm đưa tay ôm cô một cách tự nhiên, đầu óc vẫn chưa hồi phục lại từ trong cơn say.
"Tìm gái gì chứ, dáng dấp có đẹp như em không? Vóc người có được như em không?" Kiều Tinh Lâm chua xót nói.
"Dĩ nhiên không có."
Kiều Tinh Lâm buông Lâm Thâm ra, bới mái tóc dài lên, cởi áo khoác, ánh mắt cong cong, "Em muốn anh."
Giữa bọn họ, đa phần là Lâm Thâm chủ động. Bởi vì thời gian ở chung với nhau quá ít cho nên luôn phải tranh giành từng giây từng phút. Lâm Thâm lần đầu tiên hưởng thụ sự chủ động của Kiều Tinh Lâm, mùi vị vô cùng mất hồn.
Sau đó bọn họ ở trong phòng suốt một ngày, từ sáng sớm đến tối. Trừ kêu phục vụ khách sạn đem bữa trưa và bữa tối ra thì gần như là không dừng.
Khách sạn chỉ chuẩn bị hai đồ an toàn, về sau căn bản không có bất kỳ các biện pháp nào khác.
Kiều Tinh Lâm cảm thấy mình đang ở kỳ an toàn, không sử dụng biện pháp cũng không sao. Chẳng may trúng, cô sinh cũng được. Có một bảo bối ở bên Lâm Thâm, có lẽ anh sẽ vui hơn chút.
Đảo mắt đến dạ tiệc cuối năm, sau khi Kiều Tinh Lâm kết thúc biểu diễn trở lại phía sau sân khấu, thân thể không thoải mái, nôn đến thần trí không tỉnh táo. Tiểu Giang và Đổng Tuyết đều bị dọa sợ, nào bưng trà, nào đưa khăn giấy.
"Chị Kiều, có phải chị ăn gì không tốt cho bụng không? Nếu không em gọi điện cho anh rể bảo anh ấy tới đón chị nhé?"
Kiều Tinh Lâm khoát tay một cái, "Không cần, bên ngoài nhiều người hâm mộ như vậy, đừng gây thêm rắc rối. Em đưa chị trở về, Tiểu Tuyết giúp chị đi tiệm thuốc mua ít đồ."
"Mua cái gì?"
"Que thử thai."
Tiểu Giang và Đổng Tuyết đều sửng sốt.
Hôm nay, Lâm Thâm họp, gần mười giờ mới đến nhà.
Anh ở cửa nhà đổi giày, thấy đèn trong phòng ngủ sáng, móc áo lên giá xong thì đi tới hỏi: "Không phải hôm nay em..."
Kiều Tinh Lâm mới vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm ngồi ở mép giường, nghe được tiếng anh thì cúi đầu đi tới.
"Sao vậy? Sắc mặt kém vậy." Lâm Thâm sờ sờ gò má cô, "Biểu diễn không thuận lợi?"
Kiều Tinh Lâm giơ tay lên, Lâm Thâm thấy que thử thai trong tay cô hiện hai vạch, đầu óc trống rỗng, không phản ứng kịp.
"Ngu ngốc, em mang thai rồi." Kiều Tinh Lâm cắn môi nói, "Chắc là lần ở khách sạn, cũng gần hai tháng rồi."
Lâm Thâm ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức bế cô lên xoay hai vòng ngay tại chỗ.
Kiều Tinh Lâm che miệng muốn nôn, Lâm Thâm không dám động nữa, vội vàng đặt cô lên giường, lập tức cầm điện thoại ra gọi cho chú Lương.
"Chú Lương, giúp tôi tìm hai dì có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, làm thức ăn dinh dưỡng, có thể trông chừng hai mươi bốn giờ. Điều kiện tùy các dì, thay phiên nhau, nhất định phải có trách nhiệm."
Chú Lương sửng sốt một chút, ngay sau đó hỏi: "Có phải mợ chủ...?"
"Vâng, cô ấy mang thai rồi." Lâm Thâm nhìn Kiều Tinh Lâm một cái, trong mắt đều là dịu dàng.
Chú Lương còn hưng phấn hơn cả Lâm Thâm, "Vậy chú đi nói cho chủ tịch tin tức tốt này! Yên tâm giao cho chú, chú nhất định sẽ tìm người thích hợp."
Lâm Thâm hài lòng cúp điện thoại, anh mới làm ba, ông già có kinh nghiệm có thể hỗ trợ dĩ nhiên là tốt nhất. Anh ngồi ở bên cạnh Kiều Tinh Lâm, nhẹ nhàng ôm cô giống như cô là một đứa con nít dễ vỡ, "Chuyện hôn lễ em đừng quan tâm, cứ giao cho anh. Chờ ba tháng thai vững rồi làm."
"Anh vui không?" Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu hỏi anh, tay sờ nút áo trên áo sơ mi của anh.
Giọng Lâm Thâm rất nhẹ rất dịu dàng, thật giống như sợ dọa tiểu bảo bối trong bụng cô, "Cho tới bây giờ anh chưa từng vui như vậy."
"Vậy sau khi bảo bối được sinh ra, có thể em sẽ bị thất sủng hay không." Kiều Tinh Lâm lại lo lắng.
Lâm Thâm bật cười, "Không có chuyện đó, em là bảo bối lớn, nó là bảo bối nhỏ."
Kiều Tinh Lâm hài lòng, "Vậy còn được. Vậy nếu như nó lớn không xinh thì sao? Anh có thể không thích nó hay không?"
Lâm Thâm nghe người ta nói đàn bà một lần mang thai ngốc ba năm, người nào đó hiện tại bắt đầu có chút triệu chứng rồi.
"Giống như em hoặc là giống như anh, làm sao có thể không đẹp? Hơn nữa anh không phải người quan tâm vẻ bề ngoài."
Kiều Tinh Lâm cảm thấy mình bị châm biếm.
Cô không phục nói: "Anh đừng nói với em là hấp dẫn anh là tâm hồn thú vị của em chứ không phải là da trắng xinh đẹp chân dài nha!" Rõ ràng thường khen cô đẹp, thích quả dâu tây trên người cô nhất, còn yêu thích thân thể cô không buông tay.
Lâm Thâm không thảo luận với cô về vấn đề này, "Có muốn kêu mẹ em tới chơi với em hay không? Người ngoài anh vẫn không quá yên tâm."
Kiều Tinh Lâm suy nghĩ một chút, "Được rồi. Nhưng công việc của em..."
"Tinh Nhi." Lâm Thâm cau mày, "Bây giờ em đang mang thai, công việc phải để ở vị trí thứ hai."
"Công việc là thứ ba chứ..." Kiều Tinh Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Em sắp xếp một chút, nhưng có mấy cái không bàn giao hết được."
"Công việc bàn giao không hết thì anh sẽ cùng em xử lý toàn bộ. Không thể đi nơi khác, gót giày không thể chọn quá cao, quần áo cũng không thể quá hở."
"Anh đây là lấy việc công làm việc tư." Kiều Tinh Lâm kháng nghị.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ con hai người. Tiền vi phạm hợp đồng do anh bồi thường."
Kiều Tinh Lâm phát hiện khoa luật cô học coi như bỏ phí, mỗi trở về cùng Lâm Thâm chiến tranh miệng nhưng đều ở thế hạ phong. Hơn nữa, cô tự nhận mình đã là một tiểu phú bà nhưng vẫn bị tài sản khổng lồ của chồng cô áp đảo ư?
Ngày hôm sau, Lâm Thế Hằng lại mang hai dì tới, còn tự mình đến nhà. Chú Lương chỉ huy hai người đó, xách bao lớn bao nhỏ dọn vào nhà Lâm Thâm, chỉ chốc lát sau đã chất đầy gần nửa phòng khách.
Lâm Thế Hằng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn về phía Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm. Kiều Tinh Lâm nắm tay Lâm Thâm, đứng ở sau lưng anh, mặc áo lông và váy. Mới mang thai hai tháng nên vóc người không nhìn ra biến hóa gì. Nhưng người lại quá gầy giống như người giấy vậy.
Lâm Thế Hằng ho nhẹ một tiếng, cảm thấy tùy tiện đến nhà có chút đường đột, ông nói: "Ba mua cho các con ít đồ, không biết phải mua cái gì, đi cửa hàng bách hóa của mẹ và bé mua một số thứ. Các con chọn cái dùng được mà dùng."
Kiều Tinh Lâm quay đầu nhìn một chút, nào là giường em bé, đồ chơi, sản phẩm dinh dưỡng cho phụ nữ có thai, sữa bột, gối ngủ, cái gì cần có đều có hết, hơn nữa tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Cái này mà gọi là một chút, vậy thì cái gì gọi là nhiều?
Thật là tước đoạt vui thú mua đồ của cô mà.
"Nghe nói bà sui là bác sĩ, gọi bà ấy đến chăm sóc Tinh Lâm được không? Tinh Lâm có phải có một người bạn thân làm ở khoa phụ sản bệnh viện Hiệp Hòa? Liên lạc với con bé đó một chút, người của mình mới tương đối yên tâm." Lâm Thế Hằng cố gắng nói bằng giọng ôn hòa. Hôm qua ông một đêm không ngủ, biết có một cháu trai còn hưng phấn hơn lúc mình làm ba nữa.
Người già luôn muốn hưởng thụ một ít ngày vui vẻ như vậy.
"Dạ, buổi chiều con sẽ đi qua chỗ cậu ấy kiểm tra." Kiều Tinh Lâm trả lời, "Mẹ và ba con đã mua vé rồi, ngày mai sẽ tới."
"Được, chờ bọn họ tới nơi rồi, hai nhà ăn chung bữa cơm đi. Hôn lễ của hai đứa có cử hành đúng kỳ hạn không?"
"Trước mắt không có thay đổi." Lâm Thâm trả lời. Bởi vì công việc của Kiều Tinh Lâm quá bận rộn, hôn lễ đã kéo dài một lần rồi. Bây giờ có con thì càng không thể kéo dài nữa.
Lâm Thế Hằng gật đầu một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ có thể đứng dậy rời đi.
"Ba, buổi trưa nếu không có chuyện thì ba ở lại ăn bữa cơm nhé?" Kiều Tinh Lâm gọi ba thuận miệng hơn Lâm Thâm, hơn nữa bây giờ còn gọi chủ tịch thì luôn cảm giác kỳ lạ chỗ nào đó. Sau này cũng không thể nói với bảo bối rằng bởi vì ba và ông nội quan hệ không tốt cho nên ba và mẹ chỉ có thể gọi là ông nội chủ tịch chứ? Đây chính là một cơ hội tốt để vun đắp quan hệ.
Lâm Thế Hằng theo bản năng nhìn về phía Lâm Thâm.
Kiều Tinh Lâm lắc lắc tay Lâm Thâm, Lâm Thâm nói: "Con nấu cơm cũng tạm được, nếu như ba không chê thì ở lại ăn chung đi."
"Được." Lâm Thế Hằng gần như là đồng ý không chút suy nghĩ.
Lâm Thâm đi làm cơm, Kiều Tinh Lâm ở trong phòng khách, cùng Lâm Thế Hằng trò chuyện về một số dự án phim điện ảnh và truyền hình mà mình đầu tư, Lâm Thế Hằng cho chút ý kiến. Cô cảm thấy ba chồng cũng không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Buổi chiều, Lâm Thâm cùng Kiều Tinh Lâm đi bệnh viện, vì tránh bị chụp lén nên hai người đi lối đi vip. Hạ Đan lo lắng rất lâu, vừa nhìn thấy Kiều Tinh Lâm liền chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng của cô, "Con trai nuôi của tớ rốt cuộc đã tới?"
"Bác sĩ Hạ, cậu có thể có chút phẩm hạnh nghề nghiệp hay không? Là nam hay nữ còn không biết."
"Phẩm hạnh ở trước mặt con nuôi không đáng giá một đồng! Nhất định là nam!"
"..."
"Lâm Thâm, cậu ở bên ngoài chờ, tôi đưa cậu ấy vào kiểm tra." Hạ Đan nói với Lâm Thâm.
Lúc này Lâm Thâm mới buông tay Kiều Tinh Lâm ra, "Phiền cậu."
Hạ Đan kéo Kiều Tinh Lâm, cùng cô đi kiểm tra, "Có căng thẳng không?"
"Có một chút. Nhưng cảm giác trong bụng có một sinh mạng nhỏ thật thần kỳ." Kiều Tinh Lâm cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng, lộ ra nụ cười, "Tớ không nhịn được có chút mong đợi."
Hạ Đan cũng cười nói, "Cậu đến tuổi làm mẹ rồi. Trước kia tớ tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ có thai, trước khi sinh con đều không thích con nít. Nhưng sau khi sinh xong thì ai cũng bùng nổ tình mẹ. Tình mẫu tử là thiên tính rồi."
"Tớ sợ lúc sinh đau."
"Bây giờ có ai đẻ mà không đau, cậu cứ khống chế ăn uống, đứa trẻ đừng quá lớn thì đừng lo lắng."
Lâm Thâm ở ngoài hành lang của bệnh viện chờ đợi, luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Đến khi Hạ Đan đưa Kiều Tinh Lâm ra, anh vội vàng tiến lên hỏi: "Như thế nào?"
"Không vấn đề gì. Nhưng ba tháng đầu vẫn phải cẩn thận một chút, thai đầu có thể sẽ tương đối căng thẳng, cái gì không biết thì nhắn cho tôi bất cứ lúc nào." Hạ Đan lắc lắc điện thoại trong tay.
"Cảm ơn." Lâm Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Đan vỗ lưng Kiều Tinh Lâm một cái, "Bảo vệ con nuôi của tớ cho thật tốt."
Trở về trên xe, Kiều Tinh Lâm nhận được điện thoại của Đường Giai Dĩnh.
"Hôn lễ của cô tiến triển thế nào rồi, có muốn tìm nhà tài trợ không? Mời truyền thông không?"
Dựa theo quy củ trong giới, Kiều Tinh Lâm bây giờ vẫn không thể nói chuyện mang thai ra.
"Chị Giai Dĩnh, chúng em chỉ muốn mời bạn bè thân thiết hai bên, không muốn tài trợ, cũng không muốn mời truyền thông. Hy vọng có thể giữ bí mật với bên ngoài."
Đường Giai Dĩnh suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, người nhà này thiếu tiền sao? Cô ấy quan tâm bậy bạ rồi.
"Vậy không cần tôi làm cái gì chứ?"
"Đến lúc đó chị tới tham dự là được rồi."
"OK." Bây giờ Đường Giai Dĩnh gần như không quan tâm đến chuyện của Kiều Tinh Lâm, mấy nghệ sĩ mới ký hợp đồng kia đã đủ để cô ấy bận rộn rồi. Trong lòng cô ấy còn muốn đào tạo ra Kiều Tinh Lâm kế tiếp mà.
Kiều Tinh Lâm cúp điện thoại, Lâm Thâm nói: "Em muốn làm hôn lễ như thế nào thì nói cho anh, anh đi tìm công ty tổ chức hôn lễ bàn bạc."
"Hải đảo, hoa, còn có đoàn phù rể tuấn tú."
"Muốn mấy người phù rể?"
"Ba người đi."
"Chu Lập Quần, Mã Tiêu, Khang Hạo?"
Kiều Tinh Lâm vỗ tay, giá trị nhan sắc của ba người này khẳng định không thành vấn đề, nhưng Mã Tiêu và Khang Hạo cùng nhau làm phù rể?
"Mã Tiêu hoặc là Khang Hạo có phải có một người làm phù dâu cho em hay không?" Cô nói đùa.
"Vậy khẳng định là Khang Hạo rồi."
"Không phải chứ? Thầy Khang đàn ông như vậy mà?"
Lâm Thâm nói: "Mã Tiêu là niên hạ công*."
*Niên hạ công: Công nhỏ tuổi hơn thụ
"Anh lại còn biết đam mỹ?"
"Biết một chút. Không phải em đầu tư một bộ phim đam mỹ sao?"
Kiều Tinh Lâm lắc đầu một cái, cô đúng là làm gì cũng không giấu được chồng mình, còn có thể cất giữ chút riêng tư hay không?
"À, hôm nay em quên hỏi Hạ Đan và Chu Lập Quần thế nào rồi."
Lâm Thâm đánh tay lái, lái vào trong tiểu khu. Đài phu nước hoa lệ cùng thác nước nhỏ, tiếng nước chảy rất lớn. Một đám con nít ngây thơ đang ở mé nước chơi đùa, người lớn ở bên cạnh không ngừng dặn dò bọn chúng cẩn thận một chút.
Lâm Thâm nhìn đám nhóc kia một cái, "Hôm qua anh nghe Chu Lập Quần nói đã dọn qua nhà Hạ Đan rồi."
"Cậu Chu có thể ở quen cái nhà Đan Đan thuê sao?"
"Trước lừa người vào tay rồi, sau lừa cậu ấy dọn đi là được. Nếu không Hạ Đan vẫn có chút để ý đến bối cảnh của Chu Lập Quần."
Kiều Tinh Lâm cảm thấy chiêu này có chút quen thuộc, vỗ mu bàn tay của Lâm Thâm một cái, "Ban đầu không phải anh đã nghĩ như vậy?" Bọn họ không phải là ở chung, sau đó chuyển nhà sao? Cô còn yên tâm thoải mái tiếp nhận, bây giờ ngay cả con đều có rồi.
"Anh cần gì phải vậy chứ?" Lâm Thâm nhíu mày, "Từ đầu tới cuối anh luôn là người được theo đuổi mà."
"Tự luyến." Kiều Tinh Lâm làm mặt quỷ với anh.
Nhắc tới, hồi bọn họ học cấp ba hình như là cô chủ động hơn, nào là hỏi bài tập rồi mượn bút, chiêu gì cũng dùng.
"Về nhà rồi." Lâm Thâm đậu xe xong, nghiêng người giúp Kiều Tinh Lâm tháo dây an toàn, lại đến bên kia mở cửa giúp cô.
Kiều Tinh Lâm kéo Lâm Thâm, đường dưới chân giống như trở nên dài đằng đẵng.
Cô có thể theo đuổi giấc mơ, cũng có thể vì người mình yêu mà tạm thời dừng bước lại.
Đời người rất ngắn, nhất định phải cố gắng yêu một người, sóng vai đi bên nhau. Cùng chung thưởng thức phong cảnh dọc đường, cùng nhau thu hoạch quả ngọt, không chịu thua thời gian.
/55
|