Bị đút ăn như thế, lúc đầu thì có hơi ngại, nhưng dần dần thì cũng ổn. Nguyên nhân chính là vì người đút ăn là Tô Á. Lãnh Tâm Nhiên vừa cẩn thận ăn cháo vừa nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Á Á, không nhịn được lộ ra nụ cười ngọt ngào. Thật tốt, Á Á còn ở bên cạnh, cảm giác này lâu rồi không có!
Khi trước mỗi lần ngã bệnh, Á Á đều đút cháo cho mình như thế. Khi đó còn chưa có nhiều tiền, cũng chỉ có lúc ngã bệnh mới có thể được ăn ngon. Nhưng những hồi ức về khoảng thời gian đó đều rất đẹp. Bây giờ nhớ lại, cô vẫn không khỏi hoài niệm về những tháng ngày không buồn không lo đó.
Nhìn Nhiên Nhiên vừa ăn cháo vừa cười khúc khích, ánh mắt ôn nhu của Tô Á bị phủ một tầng hơi nước. Nhưng anh che giấu rất khá, hoặc giả, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, anh vốn không cần phải che giấu, bởi Nhiên Nhiên căn bản sẽ không hiểu lầm ánh mắt này có ẩn chứa tình cảm nào khác, cùng lắm cũng chỉ là tình thân.
Đối với niềm tin chắc chắn này của Nhiên Nhiên, Tô Á không biết là nên thấy may mắn hay bất đắc dĩ. Nhưng bất kể là thế nào, chỉ cần cô còn ở cạnh mình là tốt rồi.
Đến khi Lãnh Tâm Nhiên ăn xong được nửa chén cháo, Tô Á dọn dẹp để sang một bên.
"Á Á, tớ nhớ lần trước lúc chúng ta gặp nhau có cậu có nói vị hôn thê gì đó? Sao tớ lại không biết chuyện này? Chẳng lẽ mới có ba năm mà cậu đã tìm được cho mình một vị hôn thê rồi sao?" Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện đã bị ném ra khỏi đầu rất lâu, vừa lấy khăn lau miệng vừa hỏi.
Động tác Tô Á cứng đờ, vẻ tươi cười ôn nhu trên mặt cũng trở nên ngốc trệ. Sao anh lại không nhớ mình từng nói những lời như thế?
Thấy bộ dạng mờ mịt của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên rất khẳng định lặp lại: "Thật mà, là chính miệng cậu nói. Á Á, vị hôn thê của cậu là ai vậy? Tớ có từng gặp chưa? Không thì cậu tìm cơ hội để tụi tớ gặp nhau đi?"
Lãnh Tâm Nhiên lấy lòng nói.
Cô cảm thấy rất hứng thú, từ nhỏ đến lớn nữ sinh thích Á Á nhiều không kể hết. Từ thời tiểu học, Á Á đã là vương tử trong trường, nhưng từ trước đến nay cô từng từng thấy anh có thiện cảm với bất kỳ nữ sinh nào. Cô còn từng hoài nghi có phải Á Á không thích nữ sinh hay không. Lần đó vì chưa xác định được anh có phải Á Á hay không nên mới không mấy để tâm, giờ nhớ lại, nếu Á Á thật sự có vị hôn thê, vậy thì tốt rồi. Chỉ là không biết cô có thể chung sống hài hòa với cô ta hay không? Nhưng mà, nếu Á Á thích, vậy cô nhất định sẽ cố gắng.
Lãnh Tâm Nhiên tự suy nghĩ miên man. Rất lâu sau vẫn không thấy Á Á trả lời, có chút không hiểu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Á Á: "Á Á, sao?"
Tô Á cố gắng khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Lúc đó anh không biết cô gái này là Nhiên Nhiên, nếu không anh tuyệt đối sẽ không nói ra câu đó. Sao anh có thể nói cho Nhiên Nhiên biết, vị hôn thê trong miệng mình chính là cô chứ? Cô chỉ xem mình là anh trai, nếu biết mình có thứ tình cảm này với cô, nhất định sẽ thấy rất thất vọng, khó lòng chấp nhận được?
Nhưng mà, đây lại là một cơ hội hiếm có. Anh thật lòng muốn nói ra tất cả cho Nhiên Nhiên biết, xem Nhiên Nhiên sẽ chọn lựa thế nào. Tình cảm, lý trí không ngừng đấu tranh với nhau, Tô Á trầm mặc thật lâu, vẻ mặt lúc này không tính là đẹp mắt.
Lãnh Tâm Nhiên thấy Tô Á như vậy, ý thức được chuyện có vẻ không bình thường. Cô cho là mình không cẩn thận chạm phải vết sẹo của Á Á, vừa định mở miệng sửa sai, lại nghe được một thanh âm trầm thấp.
"Không có."
"Hả?" Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu được ý nghĩa của hai từ này.
Nhìn ánh mắt trong suốt và vẻ mặt tín nhiệm tuyệt đối của Nhiên Nhiên, Tô Á thầm thở dài trong lòng. Thừa nhận đi, anh không thể nào làm ra được chuyện vì lợi ích riêng của mình mà làm tổn thương Nhiên Nhiên. Có những tình cảm, vốn dĩ đã là sai lầm, vậy nên cứ để cho gió cuốn trôi nó đi. Sau một hồi đấu tranh dằn vặt, Tô Á đưa ra quyết định.
"Không có vị hôn thê nào hết, lúc đó tớ chỉ nói giỡn thôi."
Tô Á nói từng câu từng chữ, nhưng ánh mắt lại không nhìn thẳng vào Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên lại nháy mắt lần nữa, cô cảm thấy Tô Á nói những lời này là trái lương tâm, nhưng nhìn bộ dáng kia, cô không tiếp tục hỏi nữa, đành nói lảng sang chuyện khác: "Không sao, Á Á đẹp trai như vậy, có nhiều người thích như vậy. Bây giờ chẳng qua là do Á Á không muốn tìm thôi, đến khi Á Á có thời gian, chắc chắn sẽ có cả hàng dài người theo đuổi."
Lãnh Tâm Nhiên cười ha hả, chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy khó coi.
Cô tự trách mình không nên tự nhiên lại móc ra cái đề tài lúng túng thế này. Cô tự cho rằng vẻ mặt đau khổ lúc này của Á Á là do đã trải qua một đoạn tình cảm khó quên.Trong lòng không khỏi cảm khái, ba năm, quả nhiên đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chỉ là người khiến Á Á thương tâm là ai, vấn đề này cô vẫn rất tò mò.
Tô Á gật đầu một cái rồi cũng không tiếp tục đề tài này nữa, anh có thể khống chế bản thân một lần, nhưng không chắc mỗi lần anh đều có thể làm được như vậy. Biện pháp tốt nhất là cách cái đề tài này được bao xa thì cách.
"Nhiên, lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Mai là năm mới rồi, sao cậu còn để mình bị thương như thế? Đều do tên Dạ Mộc Thần đó, anh ta nói sẽ bảo vệ cậu, nhưng lại không làm tròn chức trách của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ sẽ hoài nghi không biết lúc đầu tán thành việc các cậu ở chung với nhau là đúng hay sai nữa."
Tô Á nặng nề thở dài, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên đầy vẻ đau lòng và thương tiếc.
Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút tự trách, lần này bị thương đều là do cô tự tìm. Lúc này chuyện vốn không có liên quan gì đến cô, cô muốn rời khỏi là một chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ là cô còn chưa lãnh huyết, vô tình đến mức đó, cho nên mới hăng hái xông vào một lần. Mặc dù bị thương, nhưng cô không hối hận.
"Á Á, chuyện này là do tớ sai, không có quan hệ gì với Thần. Lúc ấy Thần không có ở cạnh tớ, sau khi tụi tớ ra khỏi siêu thị thì tớ đứng chờ còn Thần đi lấy xe. Ngay lúc đó tớ nhìn thấy một chiếc xe chở tiền xông tới, liền đoán được là bị cướp. Thật ra thì..." Lãnh Tâm Nhiên rối rắm nhìn Tô Á một cái, cô cảm thấy lúc này mình nên thành thật khai báo thì tốt hơn. Á Á tức giận là hiển nhiên, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến Thần, nếu vì chuyện này mà để Á Á có thành kiến với Thần, vậy sẽ không bù đắp nổi.
"Lúc ấy vốn là tớ cũng không có chuyện gì, chỉ là tớ thấy đám cướp chạy vào một cửa hàng, nên cũng chạy vào theo. Tớ nghĩ, có tớ ở đó, dù gì cũng có thể giúp đỡ họ."
Giọng nói rất nhỏ, mang theo vẻ chột dạ không thể che giấu. Lãnh Tâm Nhiên vừa nói vừa len lén quan sát vẻ mặt của Tô Á, lúc chống lại đôi mắt đó còn cẩn thận lộ ra nụ cười lấy lòng.
Diễn tiến câu chuyện thì Tô Á đã nghe được từ miệng của Dạ Mộc Thần, nói Dạ Mộc Thần không đúng cũng chỉ là phát tiết tâm trạng bất mãn của mình mà thôi, người đàn ông kia, là đối thủ lớn nhất đời này của anh.
"Lần sau nếu để cho mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nữa, xử theo gia pháp!"
Tô Á lạnh mặt, nghiêm giọng nói. Lãnh Tâm Nhiên cắn môi, đáng thương gật đầu.
Không lâu sau, Hàn Thu Sinh sau khi nhận được tin tức lập tức bay về cuối cùng cũng đến. Tuy nhiên trước khi ông đến, còn có một vị khách ngoài ý muốn khác. Người kia, dĩ nhiên là Hiên Viên Phong không biết hay tin từ đâu.
Lúc Hiên Viên Phong xuất hiện, vẻ kinh hoàng trên mặt ông đã khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, đặc biệt là những người ở cạnh ông. Nhưng không ai dám dị nghị gì với sự khác thường này của ông, trừ khi là kẻ đó không muốn sống.
Nhìn người đàn ông đứng ngẩn người ở cửa thật lâu vẫn chưa bước vào kia, Lãnh Tâm Nhiên có chút hoang mang, nghi ngờ với thái độ của ông, mà hơn nữa là không hiểu vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây. Cho dù ông ta có chút thiện cảm với mình thì cũng không có quan hệ thân thiết gì, ông ta lại chạy đến đây nhanh như vậy, thật là kỳ quái.
Khoảnh khắc khi Hiên Viên Phong nghe nói Lãnh Tâm Nhiên gặp chuyện không may, tim ông như ngừng đập. Ông đã lăn lộn trong cảnh mưa gió máu tanh mấy thập niên, mỗi ngày đều trải qua những âm mưu chém giết, chỉ sơ xẩy chút thôi là có thể đi gặp Diêm Vương rồi, có thể nói, ông sống một cuộc sống trên đầu lưỡi dao, nhưng cuộc sống đó chỉ khiến ông cảm thấy rất kích thích chứ không hề thấy sợ. Nhưng mà, hôm nay, rốt cuộc ông cũng cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là kinh hoàng rồi. Lúc nghe được từ miệng quản gia tin tức Tâm Nhiên bị thương thì ly trà trong tay ông rơi thẳng xuống đất. Phải biết là bộ trà cụ kia ông đã tốn không ít công sức mới đấu giá được nó, vẫn luôn xem như bảo bối, giờ nhìn nó bị bể nát ông lại không hề thấy đau lòng, mà phản ứng đầu tiên chính là: Tên điên khùng nào dám đụng đến con gái của Hiên Viên Phong này? Ông đây đập chết hắn!
Đến khi làm rõ được chuyện gì xảy ra, tra ra được bệnh viện Tâm Nhiên đang nằm thì ngay cả cơm cũng không màng ăn, lập tức chạy tới. Ông không tới một mình mà vị quản gia Tần vẫn luôn theo ông như hình với bóng cũng đi cùng, theo lời ông ta nói là muốn đi xem tiểu thư nhà ông có chuyện gì không, nếu tiểu thư mà có chuyện gì ông sẽ đi liều mạng với hung thủ. Dĩ nhiên, tìm hung thủ liều mạng là chuyện không thể nào xảy ra, bởi hung thủ đó đã sớm bị một phát chết ngay rồi!
Đứng ở cửa, nhìn người nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, Hiên Viên Phong luôn bình tĩnh ung dung, không sợ trời không sợ đất lúc này lại vô cùng khẩn trương. Ông nhìn chằm chằm vào người đó, không chớp mắt một cái, nhưng chân lại như đeo chì, không cách nào nhấc lên được, chỉ có thể đứng một chỗ ngẩn người.
Ngược lại, khi Lãnh Tâm Nhiên thấy ông thì chủ động mở miệng trước.
"Chú Hiên Viên."
Mặc dù hiếu kỳ không biết tại sao người này lại ở đây, nhưng lễ phép căn bản thì Lãnh Tâm Nhiên vẫn hiểu, suy tư một lát rồi cất tiếng phá vỡ không khí trầm mặc lúng túng.
Tô Á không biết Hiên Viên Phong, anh chỉ tập trung nhiều ở lĩnh vực buôn bán, hơn nữa mới về nước không lâu, đương nhiên không biết người đàn ông hơn 40 tuổi trước mắt này là nhân vật lợi hại cỡ nào.
"Nhiên Nhiên?"
Chống lại ánh mắt quan tâm của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên nhẹ lắc đầu: "Không sao."
Sau khi nghe Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Hiên Viên Phong như được đặc xá, từ từ bước vào. Từng bước đi đều rất cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn khiến Lãnh Tâm Nhiên chán ghét.
Quản gia Tần đi theo sau ông, trên tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, bộ dáng đó nhìn qua có chút kinh khủng. Bởi vì, không chỉ trên tay ông cầm đồ mà sau khi ông đặt đồ xuống đất rồi đi ra, xách đầy hai tay rồi lại bước vào, đi về hai ba chuyến như thế mới coi như hoàn tất. Ông ta vừa xong việc thì cả căn phòng đều bị lấp đầy. Lãnh Tâm Nhiên và Tô Á thấy thể thì khóe miệng đều vô cùng ăn ý mà co rút lại.
"Nhóc này, cháu không sao chứ? Vết thương có đau hay không? Sao lại bị thương vậy? Chú có quen một bác sĩ rất giỏi ở nước ngoài, không thì chúng ta ra nước ngoài trị liệu đi." Hiên Viên Phong vừa mở miệng đã phá vỡ danh hiệu "hồ ly cười" bình thường của ông. Dáng vẻ càu nhàu đó, nếu không phải Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút thân quen với ông, thật muốn hoài nghi có phải có ai đó ngụy trang thành ông ta hay không. Lãnh Tâm Nhiên không biết phải làm sao, đặc biệt là khi nghe được cụm từ "ra nước ngoài trị liệu" thì càng thấy nhức đầu. Cô không biết tại sao Hiên Viên Phong lại đối tốt với mình như vậy, nhưng bây giờ cô không cần. Nếu chỉ giống như "bằng hữu chi giao" thì được, cô có thể tiếp nhận. Nhiều hơn nữa, cô không cần.
"Vết thương của cháu chỉ là đạn bắn thôi, hơn nữa đã gắp đạn ra rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt chờ vết thương khép miệng lại là được." Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ nói.
Hiên Viên Phong vẫn tỏ ra khẩn trương: "Cái gì gọi là chỉ là đạn bắn? Vết thương do dạn bắn rất nghiêm trọng, nếu không chú ý sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng. Nhóc à, nghe chú đi, chú dẫn cháu ra nước ngoài trị liệu. Không thì chú dẫn bác sĩ tới đây cũng được."
Đừng nói là Lãnh Tâm Nhiên, ngay cả Tô Á cũng nhìn ra được tình cảnh này có vẻ không ổn. Người này có vẻ quá nhiệt tình với Nhiên Nhiên. Sự nhiệt tình này, sự ân cần này, tuyệt đối không phải thái độ dành cho một người bạn. Người này có quan hệ thế nào với Nhiên Nhiên? Nhưng nhìn vẻ mặt của Nhiên Nhiên cũng mờ mịt như mình, Tô Á biết, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình không muốn người khác biết.
Lúc này, cần anh đứng ra.
"Chào Hiên Viên tiên sinh, cảm ơn ngài đã quan tâm tới Nhiên Nhiên. Nhưng tôi sẽ chăm sóc Nhiên Nhiên thật tốt, bác sĩ chúng tôi cũng sẽ tự tìm, không phải phiền đến Hiên Viên tiên sinh đâu."
Tô Á mang đến cho người khác cảm giác như là hoàng tử trong truyện cổ tích, nhưng lại khí thế mười phần chứ không giống những kẻ mặt trắng ăn bám đang lưu hành hiện nay.
Nhìn người thanh niên đột nhiên từ đâu nhô ra hóa thân thành người cha nhị thập tứ hiếu này, Hiên Viên Phong lập tức nổi lên ý đề phòng: "Cậu là ai?"
Câu hỏi này quá sỗ sàng, hoàn toàn không hợp với hình tượng của Hiên Viên Phong. Tiếc là cứ mỗi khi gặp chuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên thì Hiên Viên Phong lại khẩn trương quá độ, toàn bộ lý trí đã bị tình cảm che lấp, ông bây giờ chỉ chú tâm diễn vai một người cha nhị thập tứ hiếu mà thôi.
Sắc mặt Tô Á không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không tức giận với câu hỏi quá mức sỗ sàng kia của Hiên Viên Phong, chỉ cười nhạt: "Tôi là Tô Á, là anh trai của Nhiên Nhiên."
Anh em, đây là quan hệ trước giờ Tô Á và Lãnh Tâm Nhiên công bố với bên ngoài. Mà trên thực tế, bình thường họ đối xử với nhau cũng giống hệt anh em. Điểm khác biệt duy nhất chính là, mặc dù bọn họ không có quan hệ máu mủ nhưng tình cảm giữa hai người còn sâu sắc hơn nhiều anh em ruột thịt khác.
"Anh trai?" Cái đầu tiên Hiên Viên Phong để ý không phải là tên "Tô Á", mà là anh trai. Nhóc có anh trai? Sao ông lại không biết? Phản ứng đầu tiên của Hiên Viên Phong là nhìn vào vị quản gia sau lưng ông, nghi là mình nghe lầm. Nhưng quản gia Tần cũng mờ mịt, cũng là lần đầu tiên nghe nói Lãnh Tâm Nhiên có anh trai.
Vẻ kinh ngạc trên mặt hai người được biểu hiện rất rõ. Mặc dù cảm thấy tình cảnh lúc này có chút kỳ dị, nhưn g Lãnh Tâm Nhiên vẫn hết lòng giới thiệu: "Chú Hiên Viên, bác Tần, đây là anh trai cháu Tô Á. Cháu thật sự không sao, cảm ơn sự quan tâm của hai người."
Hiên Viên Phong bị đả kích rất lớn, con gái bảo bối của ông sao lại có anh trai? Hàn Thu Sinh đã nói với ông Y Thanh không có tái giá, vậy người anh trai này của nhóc là từ đâu chui ra? Chuyện này...
"Chú không biết là cháu còn có một người anh đấy." Lời nói chưa kịp qua xử lý của não bộ đã trôi tuột ra miệng.
"Cháu với anh trai bị thất lạc đã lâu, mất liên lạc hoàn toàn, gần đây mới gặp lại nhau." Không biết ánh mắt kỳ quái trên mặt Hiên Viên Phong là có ý gì nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn kiên nhẫn giải thích. Tuy nhiên đến cuối cùng, cô vẫn theo bản năng mà bổ sung một câu: "Tụi cháu không phải anh em ruột."
Những lời này nhanh chóng đánh tan vẻ rối rắm trên mặt Hiên Viên Phong, thậm chí ông còn buột miệng nói: "Thì ra là như vậy. Chú đã nói rồi mà."
Ông lầm bầm một câu rất nhỏ, nhưng với thính lực hơn người của mình, Lãnh Tâm Nhiên vẫn nghe rõ được câu đó. Nghi vấn trong lòng cô ngày càng nhiều, ông ta nói như vậy là có ý gì?
Nếu nói người Hiên Viên Phong ghét nhất trên đời này là ai, không cần phải nói, trừ những kẻ địch bên ngoài kia của ông thì chỉ có Hàn Thu Sinh. Hàn Thu Sinh vừa nghe được tin Lãnh Tâm Nhiên liền lập tức bỏ lại mọi chuyện bay thẳng về đây. Xuống máy bay, bật nguồn điện thoại lên xong, ông mới nhìn thấy tin hắn của Dạ Mộc Thần nói phẫu thuật lấy viên đạn ra rất thành công, Lãnh Tâm Nhiên không còn nguy hiểm gì cả. Tâm trạng được thả lỏng, nhưng ông vẫn lập tức chạy tới bệnh viện.
Chuyện gì thế này? Ông chỉ mới rời khỏi đây có mấy giờ thôi, sao Tâm Nhiên lại bị thương rồi? Hơn nữa còn là bị đạn bắn, là sao chứ?
Tâm tình ông vốn đã rất tệ, nhưng vẫn chưa phải là tất cả, vừa mở cửa bước vào, ông liền thấy người mình ghét nhất đang ngồi ở đây, như một tên ngốc mà trò chuyện với Tâm Nhiên.
"Tâm Nhiên."
Trong tình cảnh này, điều đầu tiên Hàn Thu Sinh quan tâm là Lãnh Tâm Nhiên. Đến khi xác định cô không bị gì nguy hiểm đến tính mạng cũng không để lại di chứng gì, ông mới khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên đáng ghét kia: "Ông tới đây làm gì?"
Giọng điệu này sao lại chứa đầy vẻ ghét bỏ thế! Đặc biệt là khi còn kết hợp với ánh mắt chán ghét đó, càng khiến cho vẻ mặt lấy lòng của Hiên Viên Phong trở nên cứng đờ, tâm trạng cũng tệ đi.
Ông là Hiên Viên Phong, là bá chủ cả vùng Đông Bắc, được người người sùng bái. Người bình thường gặp ông đều tôn kính gọi ông một tiếng "Tiên sinh", ngay cả kẻ thù của ông cũng không dám can đảm lên mặt với mình như thế.
Nếu là Hiên Viên Phong lúc trẻ, nhất định đã một phát bắn chết Hàn Thu Sinh rồi. Nhưng những năm gần đây, tuổi càng tăng thì khả năng kiềm chế cơn nóng giận của ông cũng tăng theo. Hơn nữa, Hiên Viên Phong quét mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường, ông cũng không muốn khiến cô đau lòng.
Nhưng mà, tha thì tha, nhưng sự nhẫn nại của ông cũng có giới hạn.
"Hàn tiên sinh, tôi tới thăm Tâm Nhiên, không có bất kỳ quan hệ gì tới ông." Hiên Viên Phong cười lạnh nói, nếu còn tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì không còn là Hiên Viên Phong nữa rồi. Mặc dù làm thế sẽ càng khó khăn trong việc tiếp cận Tâm Nhiên, nhưng vậy thì sao chứ. Nếu Hàn Thu Sinh muốn ngăn cản mình và Tâm Nhiên thân thiết với nhau, có bản lãnh thì cứ thử, mình chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được.
Hàn Thu Sinh giận hóa nói bừa: "Chỉ cần ông cách Tâm Nhiên xa một chút thì Tâm Nhiên sẽ không bị gì cả. Cho dù có xảy ra chuyện thì cũng là do ông mang đến."
Lãnh Tâm Nhiên đã sớm cảm thấy mâu thuẫn giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong có chút ly kỳ, dường như mỗi lần đều bùng lên xung quanh mình, nhưng sao mình lại không biết gì thế này? Biểu hiện của hai người quá mức khác thường khiến cho Lãnh Tâm Nhiên không khỏi nghi ngờ.
Đang lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ sờ đầu cô, cô ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt cưng chiều của Tô Á.
"Nhiên Nhiên, không sao."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái. "Hàn tiên sinh, chào ngài, tôi là Tô Á." Tô Á biết Hàn Thu Sinh, ngược lịa, Hàn Thu Sinh không biết chuyện về Tô Á, nhưng lại từ miệng người khác biết được chuyện Lãnh Tâm Nhiên có anh trai. Ông vẫn luôn tò mò không biết Tâm Nhiên có anh từ lúc nào, sao cả ông cũng không biết. Ông muốn hỏi Tâm Nhiên, nhưng lại sợ hành vi của mình khiến cô ghét bỏ, cứ rối rắm như thế, cuối cùng vẫn giấu tất cả nghi vấn trong lòng không nói ra.
Thấy có người ngoài ở đây, Hàn Thu Sinh biết không thể tiếp tục cãi nhau như thế. Lúc nghe được giọng của Tô Á mới nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng bên người Tâm Nhiên đang vươn tay chào hỏi mình.
"Chào cậu, tôi là Hàn Thu Sinh, cậu là..." Bắt tay với Tô Á, Hàn Thu Sinh nghi ngờ nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang nằm trên giường.
Hàn Thu Sinh lại quay sang nhìn Tô Á lần nữa, Tô Á cũng không ngại ánh mắt nghiên cứu này, vẫn ung dung như cũ, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ôn hòa.
Ngược lại Hiên Viên Phong cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù không hối hận với chuyện mình đã làm, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen láy của Lãnh Tâm Nhiên, chẳng biết sao lại thấy chột dạ. Một người đàn ông luôn đứng trên đỉnh cao nhất, lúc này lại hèn nhát né tránh tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên.
"Chú Hiên Viên, khuya lắm rồi, chú về trước đi. Cháu thật sự không sao, chờ vết thương của cháu tốt lên rồi sẽ đến thăm hỏi chú." Không đợi Hiên Viên Phong nói gì, Lãnh Tâm Nhiên đã chủ động nói lời tiễn khách. Quyết định này được cô đưa ra từ khi nhìn thấy hình thức "chung sống hài hòa" giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong. Mặc dù rất cảm kích Hiên Viên Phong đối tốt với mình, nhưng thái độ của cô ngay từ đầu đã rất rõ ràng. Nếu muốn cô lựa chọn giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong, vậy thì, chắc chắn cô sẽ chọn Hàn Thu Sinh.
Mặt Hiên Viên Phong cứng đờ, có chút bi thương nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh: "Cảm ơn quà của chú Hiên Viên, nhưng mà cháu chỉ bị thương nhẹ, những thứ này quả thật là không cần thiết lắm."
Vừa nói xong câu này, sắc mặt của Hiên Viên Phong lại càng khó coi.
Hàn Thu Sinh đang đứng một bên trò chuyện với Tô Á thấy thế, tâm tình rất tốt, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Biết được sự thật, quản gia Tần nhìn tiên sinh nhà mình mấy cái, lại nhìn tiểu thư trên giường một chút, cuối cùng vẫn đi tới nhỏ giọng nói vào tai tiên sinh: "Tiên sinh, chúng ta về trước đi. Trời cũng không còn sớm nữa, tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi."
Lãnh Tâm Nhiên nghe ông nói chuyện thì trong mắt lóe lên một tia u tối, nhưng biến mất rất nhanh, những người ở đây không một ai phát hiện ra.
Hiên Viên Phong không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhượng bộ, đứng lên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Nhóc này, vậy chú về trước đây. Ngày mai chú trở lại thăm cháu. Nhưng những thứ này là tâm ý của chú, cháu đừng nên từ chối. Nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, ông như mong đợi Lãnh Tâm Nhiên sẽ mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng. Cuối cùng, ông chỉ đành lưu luyến nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái, xoay người rời khỏi.
Đến khi nghe được tiếng bước chân của đám người bên ngoài dần biến mất, phòng bệnh mới lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Chỉ, là, không khí cũng không mấy tốt. Lúc nãy Hàn Thu Sinh chỉ lo tranh cãi với Hiên Viên Phong, không để ý tới, giờ Hiên Viên Phong đi rồi mới nhận ra lúc nãy mình luống cuống đến mức nào. Bây giờ, ông thậm chí còn không dám nhìn Lãnh Tâm Nhiên, chỉ đứng đó. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng nhìn ông, vẻ mặt hờ hững.
Tô Á thấy một màn như vậy, lại liên tưởng đến tình huống lúc trước, biết hai người bọn họ có lời muốn nói, đi đến bên bàn cầm lấy hộp giữ nhiệt, nhẹ nhàng nói: "Nhiên Nhiên, tớ đi rửa hộp thức ăn, cậu với chú cứ nói chuyện với nhau đi." Lãnh Tâm Nhiên biết Á Á đang cho mình và Hàn Thu Sinh không gian riêng, cũng không từ chối. Thật ra thì cô không có hứng thú muốn biết ân oán giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến bản thân mình thì lại là chuyện khác. Mặc dù không có hứng thú, nhưng không có hứng thú không có nghĩ là cái gì cũng không được biết. Nếu có liên quan đến thì mình cô cần phải biết rõ chân tướng mọi chuyện.
Dưới ánh mắt hờ hững của Lãnh Tâm Nhiên, Hàn Thu Sinh cảm thấy ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Ông không biết sao Tâm Nhiên lại có khí thế mạnh mẽ đến vậy, nhưng không thể không thừa nhận, lúc này ông đang chột dạ. Ông ý thức được thông qua cuộc tranh cãi vừa rồi, Lãnh Tâm Nhiên đã biết được chút gì đó, chỉ do ông trốn tránh không muốn tiếp tục đề tài kia.
Tô Á nhìn hai người một cái, không nói gì, đi thẳng ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa. Có thể là do trùng hợp, anh vừa đóng cửa, định ngồi trên ghế ngoài hành lang một lúc thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới. Bộ dáng kia, hiển nhiên chính là Dạ Mộc Thần.
"Sao thế?" Ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Á đứng bên ngoài mà không vào phòng bệnh chăm sóc Nhiên, Dạ Mộc Thần nghi ngờ hỏi.
Sau khi biết Nhiên chưa chết, quan hệ giữa Tô Á và Dạ Mộc Thần cũng dịu đi đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút mà thôi, anh vẫn không có cách nào có thiện cảm với Dạ Mộc Thần cho được. Tuy nhiên, dựa trên nguyên tắc không muốn khiến Nhiên Nhiên khó xử, anh vẫn phải cố giữ tốt quan hệ với anh ta.
"Chú Hàn tới." Bởi vì quan hệ với Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á cũng chủ động gọi Hàn Thu Sinh là chú.
Dạ Mộc Thần nhíu mi: "Vừa nãy tôi có gặp Hiên Viên tiên sinh ở ngoài cổng. Xảy ra chuyện gì?"
Khi trước mỗi lần ngã bệnh, Á Á đều đút cháo cho mình như thế. Khi đó còn chưa có nhiều tiền, cũng chỉ có lúc ngã bệnh mới có thể được ăn ngon. Nhưng những hồi ức về khoảng thời gian đó đều rất đẹp. Bây giờ nhớ lại, cô vẫn không khỏi hoài niệm về những tháng ngày không buồn không lo đó.
Nhìn Nhiên Nhiên vừa ăn cháo vừa cười khúc khích, ánh mắt ôn nhu của Tô Á bị phủ một tầng hơi nước. Nhưng anh che giấu rất khá, hoặc giả, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, anh vốn không cần phải che giấu, bởi Nhiên Nhiên căn bản sẽ không hiểu lầm ánh mắt này có ẩn chứa tình cảm nào khác, cùng lắm cũng chỉ là tình thân.
Đối với niềm tin chắc chắn này của Nhiên Nhiên, Tô Á không biết là nên thấy may mắn hay bất đắc dĩ. Nhưng bất kể là thế nào, chỉ cần cô còn ở cạnh mình là tốt rồi.
Đến khi Lãnh Tâm Nhiên ăn xong được nửa chén cháo, Tô Á dọn dẹp để sang một bên.
"Á Á, tớ nhớ lần trước lúc chúng ta gặp nhau có cậu có nói vị hôn thê gì đó? Sao tớ lại không biết chuyện này? Chẳng lẽ mới có ba năm mà cậu đã tìm được cho mình một vị hôn thê rồi sao?" Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện đã bị ném ra khỏi đầu rất lâu, vừa lấy khăn lau miệng vừa hỏi.
Động tác Tô Á cứng đờ, vẻ tươi cười ôn nhu trên mặt cũng trở nên ngốc trệ. Sao anh lại không nhớ mình từng nói những lời như thế?
Thấy bộ dạng mờ mịt của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên rất khẳng định lặp lại: "Thật mà, là chính miệng cậu nói. Á Á, vị hôn thê của cậu là ai vậy? Tớ có từng gặp chưa? Không thì cậu tìm cơ hội để tụi tớ gặp nhau đi?"
Lãnh Tâm Nhiên lấy lòng nói.
Cô cảm thấy rất hứng thú, từ nhỏ đến lớn nữ sinh thích Á Á nhiều không kể hết. Từ thời tiểu học, Á Á đã là vương tử trong trường, nhưng từ trước đến nay cô từng từng thấy anh có thiện cảm với bất kỳ nữ sinh nào. Cô còn từng hoài nghi có phải Á Á không thích nữ sinh hay không. Lần đó vì chưa xác định được anh có phải Á Á hay không nên mới không mấy để tâm, giờ nhớ lại, nếu Á Á thật sự có vị hôn thê, vậy thì tốt rồi. Chỉ là không biết cô có thể chung sống hài hòa với cô ta hay không? Nhưng mà, nếu Á Á thích, vậy cô nhất định sẽ cố gắng.
Lãnh Tâm Nhiên tự suy nghĩ miên man. Rất lâu sau vẫn không thấy Á Á trả lời, có chút không hiểu, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Á Á: "Á Á, sao?"
Tô Á cố gắng khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Lúc đó anh không biết cô gái này là Nhiên Nhiên, nếu không anh tuyệt đối sẽ không nói ra câu đó. Sao anh có thể nói cho Nhiên Nhiên biết, vị hôn thê trong miệng mình chính là cô chứ? Cô chỉ xem mình là anh trai, nếu biết mình có thứ tình cảm này với cô, nhất định sẽ thấy rất thất vọng, khó lòng chấp nhận được?
Nhưng mà, đây lại là một cơ hội hiếm có. Anh thật lòng muốn nói ra tất cả cho Nhiên Nhiên biết, xem Nhiên Nhiên sẽ chọn lựa thế nào. Tình cảm, lý trí không ngừng đấu tranh với nhau, Tô Á trầm mặc thật lâu, vẻ mặt lúc này không tính là đẹp mắt.
Lãnh Tâm Nhiên thấy Tô Á như vậy, ý thức được chuyện có vẻ không bình thường. Cô cho là mình không cẩn thận chạm phải vết sẹo của Á Á, vừa định mở miệng sửa sai, lại nghe được một thanh âm trầm thấp.
"Không có."
"Hả?" Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu được ý nghĩa của hai từ này.
Nhìn ánh mắt trong suốt và vẻ mặt tín nhiệm tuyệt đối của Nhiên Nhiên, Tô Á thầm thở dài trong lòng. Thừa nhận đi, anh không thể nào làm ra được chuyện vì lợi ích riêng của mình mà làm tổn thương Nhiên Nhiên. Có những tình cảm, vốn dĩ đã là sai lầm, vậy nên cứ để cho gió cuốn trôi nó đi. Sau một hồi đấu tranh dằn vặt, Tô Á đưa ra quyết định.
"Không có vị hôn thê nào hết, lúc đó tớ chỉ nói giỡn thôi."
Tô Á nói từng câu từng chữ, nhưng ánh mắt lại không nhìn thẳng vào Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên lại nháy mắt lần nữa, cô cảm thấy Tô Á nói những lời này là trái lương tâm, nhưng nhìn bộ dáng kia, cô không tiếp tục hỏi nữa, đành nói lảng sang chuyện khác: "Không sao, Á Á đẹp trai như vậy, có nhiều người thích như vậy. Bây giờ chẳng qua là do Á Á không muốn tìm thôi, đến khi Á Á có thời gian, chắc chắn sẽ có cả hàng dài người theo đuổi."
Lãnh Tâm Nhiên cười ha hả, chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy khó coi.
Cô tự trách mình không nên tự nhiên lại móc ra cái đề tài lúng túng thế này. Cô tự cho rằng vẻ mặt đau khổ lúc này của Á Á là do đã trải qua một đoạn tình cảm khó quên.Trong lòng không khỏi cảm khái, ba năm, quả nhiên đã xảy ra rất nhiều chuyện. Chỉ là người khiến Á Á thương tâm là ai, vấn đề này cô vẫn rất tò mò.
Tô Á gật đầu một cái rồi cũng không tiếp tục đề tài này nữa, anh có thể khống chế bản thân một lần, nhưng không chắc mỗi lần anh đều có thể làm được như vậy. Biện pháp tốt nhất là cách cái đề tài này được bao xa thì cách.
"Nhiên, lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Mai là năm mới rồi, sao cậu còn để mình bị thương như thế? Đều do tên Dạ Mộc Thần đó, anh ta nói sẽ bảo vệ cậu, nhưng lại không làm tròn chức trách của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ sẽ hoài nghi không biết lúc đầu tán thành việc các cậu ở chung với nhau là đúng hay sai nữa."
Tô Á nặng nề thở dài, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên đầy vẻ đau lòng và thương tiếc.
Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút tự trách, lần này bị thương đều là do cô tự tìm. Lúc này chuyện vốn không có liên quan gì đến cô, cô muốn rời khỏi là một chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ là cô còn chưa lãnh huyết, vô tình đến mức đó, cho nên mới hăng hái xông vào một lần. Mặc dù bị thương, nhưng cô không hối hận.
"Á Á, chuyện này là do tớ sai, không có quan hệ gì với Thần. Lúc ấy Thần không có ở cạnh tớ, sau khi tụi tớ ra khỏi siêu thị thì tớ đứng chờ còn Thần đi lấy xe. Ngay lúc đó tớ nhìn thấy một chiếc xe chở tiền xông tới, liền đoán được là bị cướp. Thật ra thì..." Lãnh Tâm Nhiên rối rắm nhìn Tô Á một cái, cô cảm thấy lúc này mình nên thành thật khai báo thì tốt hơn. Á Á tức giận là hiển nhiên, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến Thần, nếu vì chuyện này mà để Á Á có thành kiến với Thần, vậy sẽ không bù đắp nổi.
"Lúc ấy vốn là tớ cũng không có chuyện gì, chỉ là tớ thấy đám cướp chạy vào một cửa hàng, nên cũng chạy vào theo. Tớ nghĩ, có tớ ở đó, dù gì cũng có thể giúp đỡ họ."
Giọng nói rất nhỏ, mang theo vẻ chột dạ không thể che giấu. Lãnh Tâm Nhiên vừa nói vừa len lén quan sát vẻ mặt của Tô Á, lúc chống lại đôi mắt đó còn cẩn thận lộ ra nụ cười lấy lòng.
Diễn tiến câu chuyện thì Tô Á đã nghe được từ miệng của Dạ Mộc Thần, nói Dạ Mộc Thần không đúng cũng chỉ là phát tiết tâm trạng bất mãn của mình mà thôi, người đàn ông kia, là đối thủ lớn nhất đời này của anh.
"Lần sau nếu để cho mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế nữa, xử theo gia pháp!"
Tô Á lạnh mặt, nghiêm giọng nói. Lãnh Tâm Nhiên cắn môi, đáng thương gật đầu.
Không lâu sau, Hàn Thu Sinh sau khi nhận được tin tức lập tức bay về cuối cùng cũng đến. Tuy nhiên trước khi ông đến, còn có một vị khách ngoài ý muốn khác. Người kia, dĩ nhiên là Hiên Viên Phong không biết hay tin từ đâu.
Lúc Hiên Viên Phong xuất hiện, vẻ kinh hoàng trên mặt ông đã khiến cho rất nhiều người kinh ngạc, đặc biệt là những người ở cạnh ông. Nhưng không ai dám dị nghị gì với sự khác thường này của ông, trừ khi là kẻ đó không muốn sống.
Nhìn người đàn ông đứng ngẩn người ở cửa thật lâu vẫn chưa bước vào kia, Lãnh Tâm Nhiên có chút hoang mang, nghi ngờ với thái độ của ông, mà hơn nữa là không hiểu vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây. Cho dù ông ta có chút thiện cảm với mình thì cũng không có quan hệ thân thiết gì, ông ta lại chạy đến đây nhanh như vậy, thật là kỳ quái.
Khoảnh khắc khi Hiên Viên Phong nghe nói Lãnh Tâm Nhiên gặp chuyện không may, tim ông như ngừng đập. Ông đã lăn lộn trong cảnh mưa gió máu tanh mấy thập niên, mỗi ngày đều trải qua những âm mưu chém giết, chỉ sơ xẩy chút thôi là có thể đi gặp Diêm Vương rồi, có thể nói, ông sống một cuộc sống trên đầu lưỡi dao, nhưng cuộc sống đó chỉ khiến ông cảm thấy rất kích thích chứ không hề thấy sợ. Nhưng mà, hôm nay, rốt cuộc ông cũng cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là kinh hoàng rồi. Lúc nghe được từ miệng quản gia tin tức Tâm Nhiên bị thương thì ly trà trong tay ông rơi thẳng xuống đất. Phải biết là bộ trà cụ kia ông đã tốn không ít công sức mới đấu giá được nó, vẫn luôn xem như bảo bối, giờ nhìn nó bị bể nát ông lại không hề thấy đau lòng, mà phản ứng đầu tiên chính là: Tên điên khùng nào dám đụng đến con gái của Hiên Viên Phong này? Ông đây đập chết hắn!
Đến khi làm rõ được chuyện gì xảy ra, tra ra được bệnh viện Tâm Nhiên đang nằm thì ngay cả cơm cũng không màng ăn, lập tức chạy tới. Ông không tới một mình mà vị quản gia Tần vẫn luôn theo ông như hình với bóng cũng đi cùng, theo lời ông ta nói là muốn đi xem tiểu thư nhà ông có chuyện gì không, nếu tiểu thư mà có chuyện gì ông sẽ đi liều mạng với hung thủ. Dĩ nhiên, tìm hung thủ liều mạng là chuyện không thể nào xảy ra, bởi hung thủ đó đã sớm bị một phát chết ngay rồi!
Đứng ở cửa, nhìn người nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, Hiên Viên Phong luôn bình tĩnh ung dung, không sợ trời không sợ đất lúc này lại vô cùng khẩn trương. Ông nhìn chằm chằm vào người đó, không chớp mắt một cái, nhưng chân lại như đeo chì, không cách nào nhấc lên được, chỉ có thể đứng một chỗ ngẩn người.
Ngược lại, khi Lãnh Tâm Nhiên thấy ông thì chủ động mở miệng trước.
"Chú Hiên Viên."
Mặc dù hiếu kỳ không biết tại sao người này lại ở đây, nhưng lễ phép căn bản thì Lãnh Tâm Nhiên vẫn hiểu, suy tư một lát rồi cất tiếng phá vỡ không khí trầm mặc lúng túng.
Tô Á không biết Hiên Viên Phong, anh chỉ tập trung nhiều ở lĩnh vực buôn bán, hơn nữa mới về nước không lâu, đương nhiên không biết người đàn ông hơn 40 tuổi trước mắt này là nhân vật lợi hại cỡ nào.
"Nhiên Nhiên?"
Chống lại ánh mắt quan tâm của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên nhẹ lắc đầu: "Không sao."
Sau khi nghe Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, Hiên Viên Phong như được đặc xá, từ từ bước vào. Từng bước đi đều rất cẩn thận, chỉ sợ bất cẩn khiến Lãnh Tâm Nhiên chán ghét.
Quản gia Tần đi theo sau ông, trên tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, bộ dáng đó nhìn qua có chút kinh khủng. Bởi vì, không chỉ trên tay ông cầm đồ mà sau khi ông đặt đồ xuống đất rồi đi ra, xách đầy hai tay rồi lại bước vào, đi về hai ba chuyến như thế mới coi như hoàn tất. Ông ta vừa xong việc thì cả căn phòng đều bị lấp đầy. Lãnh Tâm Nhiên và Tô Á thấy thể thì khóe miệng đều vô cùng ăn ý mà co rút lại.
"Nhóc này, cháu không sao chứ? Vết thương có đau hay không? Sao lại bị thương vậy? Chú có quen một bác sĩ rất giỏi ở nước ngoài, không thì chúng ta ra nước ngoài trị liệu đi." Hiên Viên Phong vừa mở miệng đã phá vỡ danh hiệu "hồ ly cười" bình thường của ông. Dáng vẻ càu nhàu đó, nếu không phải Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút thân quen với ông, thật muốn hoài nghi có phải có ai đó ngụy trang thành ông ta hay không. Lãnh Tâm Nhiên không biết phải làm sao, đặc biệt là khi nghe được cụm từ "ra nước ngoài trị liệu" thì càng thấy nhức đầu. Cô không biết tại sao Hiên Viên Phong lại đối tốt với mình như vậy, nhưng bây giờ cô không cần. Nếu chỉ giống như "bằng hữu chi giao" thì được, cô có thể tiếp nhận. Nhiều hơn nữa, cô không cần.
"Vết thương của cháu chỉ là đạn bắn thôi, hơn nữa đã gắp đạn ra rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt chờ vết thương khép miệng lại là được." Lãnh Tâm Nhiên bất đắc dĩ nói.
Hiên Viên Phong vẫn tỏ ra khẩn trương: "Cái gì gọi là chỉ là đạn bắn? Vết thương do dạn bắn rất nghiêm trọng, nếu không chú ý sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng. Nhóc à, nghe chú đi, chú dẫn cháu ra nước ngoài trị liệu. Không thì chú dẫn bác sĩ tới đây cũng được."
Đừng nói là Lãnh Tâm Nhiên, ngay cả Tô Á cũng nhìn ra được tình cảnh này có vẻ không ổn. Người này có vẻ quá nhiệt tình với Nhiên Nhiên. Sự nhiệt tình này, sự ân cần này, tuyệt đối không phải thái độ dành cho một người bạn. Người này có quan hệ thế nào với Nhiên Nhiên? Nhưng nhìn vẻ mặt của Nhiên Nhiên cũng mờ mịt như mình, Tô Á biết, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình không muốn người khác biết.
Lúc này, cần anh đứng ra.
"Chào Hiên Viên tiên sinh, cảm ơn ngài đã quan tâm tới Nhiên Nhiên. Nhưng tôi sẽ chăm sóc Nhiên Nhiên thật tốt, bác sĩ chúng tôi cũng sẽ tự tìm, không phải phiền đến Hiên Viên tiên sinh đâu."
Tô Á mang đến cho người khác cảm giác như là hoàng tử trong truyện cổ tích, nhưng lại khí thế mười phần chứ không giống những kẻ mặt trắng ăn bám đang lưu hành hiện nay.
Nhìn người thanh niên đột nhiên từ đâu nhô ra hóa thân thành người cha nhị thập tứ hiếu này, Hiên Viên Phong lập tức nổi lên ý đề phòng: "Cậu là ai?"
Câu hỏi này quá sỗ sàng, hoàn toàn không hợp với hình tượng của Hiên Viên Phong. Tiếc là cứ mỗi khi gặp chuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên thì Hiên Viên Phong lại khẩn trương quá độ, toàn bộ lý trí đã bị tình cảm che lấp, ông bây giờ chỉ chú tâm diễn vai một người cha nhị thập tứ hiếu mà thôi.
Sắc mặt Tô Á không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không tức giận với câu hỏi quá mức sỗ sàng kia của Hiên Viên Phong, chỉ cười nhạt: "Tôi là Tô Á, là anh trai của Nhiên Nhiên."
Anh em, đây là quan hệ trước giờ Tô Á và Lãnh Tâm Nhiên công bố với bên ngoài. Mà trên thực tế, bình thường họ đối xử với nhau cũng giống hệt anh em. Điểm khác biệt duy nhất chính là, mặc dù bọn họ không có quan hệ máu mủ nhưng tình cảm giữa hai người còn sâu sắc hơn nhiều anh em ruột thịt khác.
"Anh trai?" Cái đầu tiên Hiên Viên Phong để ý không phải là tên "Tô Á", mà là anh trai. Nhóc có anh trai? Sao ông lại không biết? Phản ứng đầu tiên của Hiên Viên Phong là nhìn vào vị quản gia sau lưng ông, nghi là mình nghe lầm. Nhưng quản gia Tần cũng mờ mịt, cũng là lần đầu tiên nghe nói Lãnh Tâm Nhiên có anh trai.
Vẻ kinh ngạc trên mặt hai người được biểu hiện rất rõ. Mặc dù cảm thấy tình cảnh lúc này có chút kỳ dị, nhưn g Lãnh Tâm Nhiên vẫn hết lòng giới thiệu: "Chú Hiên Viên, bác Tần, đây là anh trai cháu Tô Á. Cháu thật sự không sao, cảm ơn sự quan tâm của hai người."
Hiên Viên Phong bị đả kích rất lớn, con gái bảo bối của ông sao lại có anh trai? Hàn Thu Sinh đã nói với ông Y Thanh không có tái giá, vậy người anh trai này của nhóc là từ đâu chui ra? Chuyện này...
"Chú không biết là cháu còn có một người anh đấy." Lời nói chưa kịp qua xử lý của não bộ đã trôi tuột ra miệng.
"Cháu với anh trai bị thất lạc đã lâu, mất liên lạc hoàn toàn, gần đây mới gặp lại nhau." Không biết ánh mắt kỳ quái trên mặt Hiên Viên Phong là có ý gì nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn kiên nhẫn giải thích. Tuy nhiên đến cuối cùng, cô vẫn theo bản năng mà bổ sung một câu: "Tụi cháu không phải anh em ruột."
Những lời này nhanh chóng đánh tan vẻ rối rắm trên mặt Hiên Viên Phong, thậm chí ông còn buột miệng nói: "Thì ra là như vậy. Chú đã nói rồi mà."
Ông lầm bầm một câu rất nhỏ, nhưng với thính lực hơn người của mình, Lãnh Tâm Nhiên vẫn nghe rõ được câu đó. Nghi vấn trong lòng cô ngày càng nhiều, ông ta nói như vậy là có ý gì?
Nếu nói người Hiên Viên Phong ghét nhất trên đời này là ai, không cần phải nói, trừ những kẻ địch bên ngoài kia của ông thì chỉ có Hàn Thu Sinh. Hàn Thu Sinh vừa nghe được tin Lãnh Tâm Nhiên liền lập tức bỏ lại mọi chuyện bay thẳng về đây. Xuống máy bay, bật nguồn điện thoại lên xong, ông mới nhìn thấy tin hắn của Dạ Mộc Thần nói phẫu thuật lấy viên đạn ra rất thành công, Lãnh Tâm Nhiên không còn nguy hiểm gì cả. Tâm trạng được thả lỏng, nhưng ông vẫn lập tức chạy tới bệnh viện.
Chuyện gì thế này? Ông chỉ mới rời khỏi đây có mấy giờ thôi, sao Tâm Nhiên lại bị thương rồi? Hơn nữa còn là bị đạn bắn, là sao chứ?
Tâm tình ông vốn đã rất tệ, nhưng vẫn chưa phải là tất cả, vừa mở cửa bước vào, ông liền thấy người mình ghét nhất đang ngồi ở đây, như một tên ngốc mà trò chuyện với Tâm Nhiên.
"Tâm Nhiên."
Trong tình cảnh này, điều đầu tiên Hàn Thu Sinh quan tâm là Lãnh Tâm Nhiên. Đến khi xác định cô không bị gì nguy hiểm đến tính mạng cũng không để lại di chứng gì, ông mới khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên đáng ghét kia: "Ông tới đây làm gì?"
Giọng điệu này sao lại chứa đầy vẻ ghét bỏ thế! Đặc biệt là khi còn kết hợp với ánh mắt chán ghét đó, càng khiến cho vẻ mặt lấy lòng của Hiên Viên Phong trở nên cứng đờ, tâm trạng cũng tệ đi.
Ông là Hiên Viên Phong, là bá chủ cả vùng Đông Bắc, được người người sùng bái. Người bình thường gặp ông đều tôn kính gọi ông một tiếng "Tiên sinh", ngay cả kẻ thù của ông cũng không dám can đảm lên mặt với mình như thế.
Nếu là Hiên Viên Phong lúc trẻ, nhất định đã một phát bắn chết Hàn Thu Sinh rồi. Nhưng những năm gần đây, tuổi càng tăng thì khả năng kiềm chế cơn nóng giận của ông cũng tăng theo. Hơn nữa, Hiên Viên Phong quét mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường, ông cũng không muốn khiến cô đau lòng.
Nhưng mà, tha thì tha, nhưng sự nhẫn nại của ông cũng có giới hạn.
"Hàn tiên sinh, tôi tới thăm Tâm Nhiên, không có bất kỳ quan hệ gì tới ông." Hiên Viên Phong cười lạnh nói, nếu còn tiếp tục nhẫn nhịn nữa thì không còn là Hiên Viên Phong nữa rồi. Mặc dù làm thế sẽ càng khó khăn trong việc tiếp cận Tâm Nhiên, nhưng vậy thì sao chứ. Nếu Hàn Thu Sinh muốn ngăn cản mình và Tâm Nhiên thân thiết với nhau, có bản lãnh thì cứ thử, mình chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được.
Hàn Thu Sinh giận hóa nói bừa: "Chỉ cần ông cách Tâm Nhiên xa một chút thì Tâm Nhiên sẽ không bị gì cả. Cho dù có xảy ra chuyện thì cũng là do ông mang đến."
Lãnh Tâm Nhiên đã sớm cảm thấy mâu thuẫn giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong có chút ly kỳ, dường như mỗi lần đều bùng lên xung quanh mình, nhưng sao mình lại không biết gì thế này? Biểu hiện của hai người quá mức khác thường khiến cho Lãnh Tâm Nhiên không khỏi nghi ngờ.
Đang lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ sờ đầu cô, cô ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt cưng chiều của Tô Á.
"Nhiên Nhiên, không sao."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái. "Hàn tiên sinh, chào ngài, tôi là Tô Á." Tô Á biết Hàn Thu Sinh, ngược lịa, Hàn Thu Sinh không biết chuyện về Tô Á, nhưng lại từ miệng người khác biết được chuyện Lãnh Tâm Nhiên có anh trai. Ông vẫn luôn tò mò không biết Tâm Nhiên có anh từ lúc nào, sao cả ông cũng không biết. Ông muốn hỏi Tâm Nhiên, nhưng lại sợ hành vi của mình khiến cô ghét bỏ, cứ rối rắm như thế, cuối cùng vẫn giấu tất cả nghi vấn trong lòng không nói ra.
Thấy có người ngoài ở đây, Hàn Thu Sinh biết không thể tiếp tục cãi nhau như thế. Lúc nghe được giọng của Tô Á mới nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng bên người Tâm Nhiên đang vươn tay chào hỏi mình.
"Chào cậu, tôi là Hàn Thu Sinh, cậu là..." Bắt tay với Tô Á, Hàn Thu Sinh nghi ngờ nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang nằm trên giường.
Hàn Thu Sinh lại quay sang nhìn Tô Á lần nữa, Tô Á cũng không ngại ánh mắt nghiên cứu này, vẫn ung dung như cũ, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ôn hòa.
Ngược lại Hiên Viên Phong cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù không hối hận với chuyện mình đã làm, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen láy của Lãnh Tâm Nhiên, chẳng biết sao lại thấy chột dạ. Một người đàn ông luôn đứng trên đỉnh cao nhất, lúc này lại hèn nhát né tránh tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên.
"Chú Hiên Viên, khuya lắm rồi, chú về trước đi. Cháu thật sự không sao, chờ vết thương của cháu tốt lên rồi sẽ đến thăm hỏi chú." Không đợi Hiên Viên Phong nói gì, Lãnh Tâm Nhiên đã chủ động nói lời tiễn khách. Quyết định này được cô đưa ra từ khi nhìn thấy hình thức "chung sống hài hòa" giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong. Mặc dù rất cảm kích Hiên Viên Phong đối tốt với mình, nhưng thái độ của cô ngay từ đầu đã rất rõ ràng. Nếu muốn cô lựa chọn giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong, vậy thì, chắc chắn cô sẽ chọn Hàn Thu Sinh.
Mặt Hiên Viên Phong cứng đờ, có chút bi thương nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh: "Cảm ơn quà của chú Hiên Viên, nhưng mà cháu chỉ bị thương nhẹ, những thứ này quả thật là không cần thiết lắm."
Vừa nói xong câu này, sắc mặt của Hiên Viên Phong lại càng khó coi.
Hàn Thu Sinh đang đứng một bên trò chuyện với Tô Á thấy thế, tâm tình rất tốt, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Biết được sự thật, quản gia Tần nhìn tiên sinh nhà mình mấy cái, lại nhìn tiểu thư trên giường một chút, cuối cùng vẫn đi tới nhỏ giọng nói vào tai tiên sinh: "Tiên sinh, chúng ta về trước đi. Trời cũng không còn sớm nữa, tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi."
Lãnh Tâm Nhiên nghe ông nói chuyện thì trong mắt lóe lên một tia u tối, nhưng biến mất rất nhanh, những người ở đây không một ai phát hiện ra.
Hiên Viên Phong không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhượng bộ, đứng lên, nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Nhóc này, vậy chú về trước đây. Ngày mai chú trở lại thăm cháu. Nhưng những thứ này là tâm ý của chú, cháu đừng nên từ chối. Nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, ông như mong đợi Lãnh Tâm Nhiên sẽ mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng. Cuối cùng, ông chỉ đành lưu luyến nhìn Lãnh Tâm Nhiên một cái, xoay người rời khỏi.
Đến khi nghe được tiếng bước chân của đám người bên ngoài dần biến mất, phòng bệnh mới lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Chỉ, là, không khí cũng không mấy tốt. Lúc nãy Hàn Thu Sinh chỉ lo tranh cãi với Hiên Viên Phong, không để ý tới, giờ Hiên Viên Phong đi rồi mới nhận ra lúc nãy mình luống cuống đến mức nào. Bây giờ, ông thậm chí còn không dám nhìn Lãnh Tâm Nhiên, chỉ đứng đó. Lãnh Tâm Nhiên yên lặng nhìn ông, vẻ mặt hờ hững.
Tô Á thấy một màn như vậy, lại liên tưởng đến tình huống lúc trước, biết hai người bọn họ có lời muốn nói, đi đến bên bàn cầm lấy hộp giữ nhiệt, nhẹ nhàng nói: "Nhiên Nhiên, tớ đi rửa hộp thức ăn, cậu với chú cứ nói chuyện với nhau đi." Lãnh Tâm Nhiên biết Á Á đang cho mình và Hàn Thu Sinh không gian riêng, cũng không từ chối. Thật ra thì cô không có hứng thú muốn biết ân oán giữa Hàn Thu Sinh và Hiên Viên Phong, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến bản thân mình thì lại là chuyện khác. Mặc dù không có hứng thú, nhưng không có hứng thú không có nghĩ là cái gì cũng không được biết. Nếu có liên quan đến thì mình cô cần phải biết rõ chân tướng mọi chuyện.
Dưới ánh mắt hờ hững của Lãnh Tâm Nhiên, Hàn Thu Sinh cảm thấy ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Ông không biết sao Tâm Nhiên lại có khí thế mạnh mẽ đến vậy, nhưng không thể không thừa nhận, lúc này ông đang chột dạ. Ông ý thức được thông qua cuộc tranh cãi vừa rồi, Lãnh Tâm Nhiên đã biết được chút gì đó, chỉ do ông trốn tránh không muốn tiếp tục đề tài kia.
Tô Á nhìn hai người một cái, không nói gì, đi thẳng ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa. Có thể là do trùng hợp, anh vừa đóng cửa, định ngồi trên ghế ngoài hành lang một lúc thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới. Bộ dáng kia, hiển nhiên chính là Dạ Mộc Thần.
"Sao thế?" Ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Á đứng bên ngoài mà không vào phòng bệnh chăm sóc Nhiên, Dạ Mộc Thần nghi ngờ hỏi.
Sau khi biết Nhiên chưa chết, quan hệ giữa Tô Á và Dạ Mộc Thần cũng dịu đi đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút mà thôi, anh vẫn không có cách nào có thiện cảm với Dạ Mộc Thần cho được. Tuy nhiên, dựa trên nguyên tắc không muốn khiến Nhiên Nhiên khó xử, anh vẫn phải cố giữ tốt quan hệ với anh ta.
"Chú Hàn tới." Bởi vì quan hệ với Lãnh Tâm Nhiên, Tô Á cũng chủ động gọi Hàn Thu Sinh là chú.
Dạ Mộc Thần nhíu mi: "Vừa nãy tôi có gặp Hiên Viên tiên sinh ở ngoài cổng. Xảy ra chuyện gì?"
/258
|