Hiện tại Lãnh Tâm Nhiên đã gần như thoát khỏi cuộc sống nhà trường. Mặc dù bây giờ cô vẫn là sinh viên năm hai của đại học Yến Kinh, nhưng phần lớn thời gian cô đều ở tổng bộ của Tung Hoành. Những tiết học trên lớp, được sự giúp đỡ của thầy Trương, ông đã lên tiếng với lãnh đạo và giảng viên phụ trách bộ môn, nên chỉ cần cô tham gia cuộc thi cuối kỳ và đảm bảo thành tích mỗi môn đều từ 80 điểm trở lên thì có thể miễn phần xét chuyên cần.
Vốn là không có giới hạn điểm số, viện trưởng Ngô Thăng có ấn tượng rất tốt với Lãnh Tâm Nhiên, khi biết hiện tại cô đã có công ty của riêng mình thì cũng rất sảng khái đáp ứng yêu cầu cô không cần phải đi học. Nhưng thầy Trương lại không muốn cô vì bận rộn công việc mà quên đi chuyện học nên mới tăng thêm yêu cầu về điểm số này. Bây giờ cô là hội trưởng của KING, nhưng lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết, ngay cả lễ chiêu nạp thành viên mới cô cũng vì có việc bận mà không tham gia. Người phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong KING là Diêu Vũ, người này không chỉ là một nam sinh có tài biên kịch thiên phú, mà sau khi gia nhập với đám Triệu Nghị còn bồi dưỡng được năng lực lãnh đạo, những chuyện lớn nhỏ trong KING đều được anh ta giải quyết gọn gàng, ngăn nắp.
Những người này đều có một điểm chung, đó là trong thâm tâm đã xem Lãnh Tâm Nhiên như thần. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với Lãnh Tâm Nhiên bọn họ đã sinh ra cảm giác sùng bái vô điều kiện. Trong lòng bọn họ, cô giống như thần tượng vậy, cho nên, dù Lãnh Tâm Nhiên rất ít khi xuất hiện ở trường học nhưng sự sùng bái của bọn họ dành cho Lãnh Tâm Nhiên cũng không giảm bớt chút nào. Quan trọng nhất là, dưới sự dạy dỗ của bọn họ, những thành viên mới cũng biết xã trưởng của bọn họ là một nhân vật vô cùng lợi hại. Triệu Nghị có làm một video clip để quảng bá về xã đoàn KING, chuyện đầu tiên sau khi các thành viên mới vào xã đoàn chính là tìm hiểu về hoàn cảnh thành lập, cũng chính là xem video clip đó.
Sau một thời gian ngắn đi theo Thẩm Quân học tập, Triệu Nghị đã có được chút căn bản, bây giờ chính thức áp dụng vào thực tế, mặc dù đôi lúc vẫn còn bó chân bó tay nhưng mỗi người đều vô cùng hăng hái chung tay gây dựng sự nghiệp.
Bữa tiệc của Cam Phi được tổ chức tại nhà họ Cam. Những người nhận được thiệp mời là người phụ trách của một vài bang phái có địa vị ở Yến Kinh, Lãnh Tâm Nhiên thì dĩ nhiên là đi cùng Dương Lâm dù trong mắt người ngoài lại là Dương Lâm rất sủng ái cô. Đối với chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên và Dương Lâm đều ăn ý không giải thích gì.
Một năm qua, Lãnh Tâm Nhiên tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn nhỏ, đã quen với chuyện mọi người đều tâng bốc, nịnh hót nhau. Cũng may thân phận của cô là bạn gái Dương Lâm nên những người tìm cô nói chuyện đều là các cô gái được những lão đại đó mang đến, hơn nữa tính cách của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ lạnh lùng, lúc đầu còn có vài người chủ động bước tới làm quen, giờ thì số người chưa tới sông Hoàng Hà quyết không bỏ cuộc đó đã giảm nhiều rồi. Thấy được điều này, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy vô cùng mừng rỡ, mỗi lần đều chỉ đi theo bên cạnh Dương Lâm chừng mười phút rồi tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.
"Cảm ơn cô đã ủng hộ."
Đang khi Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon, một người đàn ông vóc dáng cao to đi tới. Khuôn mặt anh ta không tính là tuấn tú nhưng lúc mỉm cười lại có vẻ rất đặc biệt, khiến cho người khác sinh ra thiện cảm. Quan trọng nhất là ánh mắt của anh ta, không hề sắc bén như những tay săn trong hắc đạo mà rất ôn hòa, nhìn không giống như một người trong hắc đạo mà giống một công tử lịch thiệp hơn. Thấy Cam Phi, bóng dáng đầu tiên xuất hiện trong đầu Lãnh Tâm Nhiên chính là Á Á. Đúng vậy, khí chất của Cam Phi rất giống với Á Á, nhưng Tô Á thì cao quý hơn một chút, trong vẻ ôn hòa lại mang theo sự lạnh nhạt, xa cách.
Tuy nhiên đây đã là người có khí chất giống với Tô Á nhất mà Lãnh Tâm Nhiên từng gặp. Cũng vì ánh mắt ôn hòa kia mà ấn tượng của cô về anh ta không tệ.
"Chúc mừng." Lãnh Tâm Nhiên nâng tay đặt trước khay rượu đỏ, làm một động tác mời với anh ta, nhàn nhạt nói.
Cam Phi cười cười, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên. Anh ta là chủ nhân của bữa tiệc này nhưng lúc này lại trốn trong góc phòng tán dóc với người khác, hành động này có vẻ không ổn lắm. Nhưng anh ta lại không quan tâm đến những thứ này, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, lại cười nói: "Tôi không nghĩ là Lãnh tiểu thư sẽ xuất hiện."
Giọng nói đó mang theo vẻ đắc ý. Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc trong lòng, nhưng mặt lại không hề lộ vẻ khác thường nào, lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, thấy đối phương vẫn mỉm cười như thể câu nói vừa này của mình không có hàm ý đặc biệt nào. Tuy vậy, Lãnh Tâm Nhiên còn chưa nghĩ là thân phận của mình có thể qua mắt được tất cả mọi người, trước mặt những nhân vật lớn ở Yến Kinh, không có bí mật gì là tuyệt đối. Nghĩa Minh là một bang phái tương đối có danh tiếng ở Yến Kinh, người nối nghiệp Cam Phi biết thân phận thật của cô quả thật cũng không có gì kỳ quái.
"Lễ nhậm chức của bang chủ Cam, tôi có thể không tham gia sao? Tung Hoành của tôi ở trước mặt Nghĩa Minh chỉ là một con kiến nhỏ bé, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để làm thân với bang chủ Cam rồi." Lãnh Tâm Nhiên ra sức nịnh nọt nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu tình nào. Vẻ mặt và lời nói nhìn thế nào cũng thấy không hợp, vừa nhìn đã biết là cô chỉ đang nói qua loa cho xong.
Nhưng Cam Phi lại cũng có ấn tượng rất tốt với Lãnh Tâm Nhiên, nghe cô nói như vậy, anh không những không giận mà còn cười nói: "Lãnh tiểu thư mới bấy nhiêu tuổi mà đã có thành tựu đến vậy, đã là truyền kỳ rồi. Huống chi, Tung Hoành mặc dù mới chỉ thành lập được một năm, nhưng đã có thành tựu không tưởng, ngay cả ông già tôi cũng tán tưởng không ngừng ấy chứ." Lãnh Tâm Nhiên cũng không khách khí: "Chuyện tương lai không ai nói trước được, nhưng chỉ cần có thực lực thì không có gì không làm được cả."
Cam Phi cười. Anh phát hiện, đối diện với cô gái nhỏ tuổi nhưng lại chính chắn, trầm ổn này, anh luôn cảm thấy như được thả lỏng. Nhìn vào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên, hai mắt Cam Phi tỏa sáng, đột nhiên lóe lên ý tưởng nào đó, hỏi: "Không biết Lãnh tiểu thư có hứng thú với người tên Thích Tường không?"
Nếu lúc nãy Lãnh Tâm Nhiên chỉ trả lời cho có lệ thì giờ, khi nghe đến cái tên này lại cảm thấy căng thẳng, vô thức mà đề cao cảnh giác, nhưng dù vậy, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh: "Có nghe qua, nhưng sao bang chủ Cam lại nói vậy?"
"Tôi nghe nói Tung Hoành đặc biệt không thích một vài thứ. Bản thân tôi có biết một ít tin tức về người tên Thích Tường này, nếu Lãnh tiểu thư có hứng thú thì chúng ta có thể nói chuyện với nhau." Lãnh Tâm Nhiên nhìn khuôn mặt chỉ có thể nói là bình thường của người trước mắt, tự hỏi anh ta đang có dụng ý gì, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu một cái: "Được." Cô biết quyết định này của mình có chút mạo hiểm, nhưng đã đi con đường hắc đạo này rồi thì đôi lúc cũng phải đánh cược một lần. Từ ánh mắt của Cam Phi, cô mơ hồ có cảm giác như tìm được đồng loại. Hơn nữa, cô phát hiện, lúc nhắc đến chuyện trong hắc đạo thì sâu trong mắt Cam Phi có thoáng qua nét chán ghét và bất đắc dĩ. Xem ra, người tên Cam Phi này cũng có bí mật riêng không muốn nói ra.
Dĩ nhiên, tất cả mọi chuyện đều chỉ là phán đoán của cô, muốn chứng thực chuyện đó còn phải chờ những tình huống phát sinh tiếp theo.
Ngồi trong thư phòng được bày trí hết sức đơn giản, Lãnh Tâm Nhiên ngồi đối diện luôn bình tĩnh, ung dung lúc này con ngươi đen láy lại trợn to, trên khuôn mặt tinh xảo lộ rõ vẻ không dám tin.
Nhìn ra được vẻ khiếp sợ của Lãnh Tâm Nhiên, Cam Phi có chút bất đắc dĩ. Anh biết lời mình vừa nói rất kinh động, nhưng anh thật sự không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa, anh đã điều tra tư liệu về cô gái này rồi, hiểu rõ nguyên tắc làm việc của cô nên mới lựa chọn tìm cô. Nếu không phải đúng dịp tối nay gặp được cô, anh vẫn còn chưa hạ quyết tâm được. Nhưng bây giờ vừa nói ra, anh lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
"Bang chủ Cam, anh đang nói đùa sao?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày một cái, nói ra suy đoán của mình.
Cam Phi lắc đầu: "Không có, Lãnh tiểu thư, những gì tôi vừa nói đều là thật. Tôi muốn hợp tác với Tung Hoành, tôi sẽ cho cô tư liệu về Thích Tường. Sau đó, Tung Hoành và Nghĩa Minh sẽ ký quan hệ hợp tác."
"Tôi không cảm thấy Nghĩa Minh có thể có được chỗ tốt nào trong chuyện này. Tôi không tin bang chủ Cam lại làm loại chuyện lỗ vốn như vậy. Nếu bang chủ Cam không nói rõ mục đích của mình thì tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói tiếp nữa."
Đối mặt với sự đề phòng và hoài nghi của Lãnh Tâm Nhiên, Cam Phi cũng có chút bất đắc dĩ. Lời của anh quả thật có chút đường đột, dù sao Tung Hoành cũng chỉ là một bang phái mới thành lập, thế lực nhỏ yếu hơn nhiều so với Nghĩa Minh. Mà anh lại chọn hợp tác với Tung Hoành, còn dùng phương pháp không mang lại chút lợi nào cho mình như thế, cho dù là ai cũng thấy đây là chuyện kỳ quái.
"Lãnh tiểu thư, thật ra tôi lựa chọn hợp tác với Tung Hoành là vì tôi biết mình không có khả năng trong việc quản lý bang phái. Chẳng qua Nghĩa Minh là do một tay nhà họ Cam tạo ra, là tâm huyết của mấy đời nhà họ Cam, tôi không muốn Nghĩa Minh lại bị hủy diệt trên tay mình. Tôi nghĩ cô cũng nhìn ra, tôi thật sự không có chút hứng thú nào với hắc đạo. Nếu có thể, tôi tình nguyện làm một nhân viên công vụ bình thường cũng không muốn làm bang chủ một bang phái. Nhưng tiếp nhận Nghĩa Minh lại là trách nhiệm từ nhỏ của tôi, cho dù tôi không có năng lực phát dương quang đại nói thì cũng không thể để nó bị hủy trên tay tôi được. Không giấu gì cô, tôi đã điều tra qua tư liệu về cô, biết cô là một người hành xử theo nguyên tắc. Tôi nghĩ, nếu tôi có thể hợp tác với cô, Lãnh tiểu thư cô sẽ không làm ra những chuyện phản bội sau lưng tôi."
Cam Phi chần chờ, cuối cùng vẫn nói ra toàn bộ ủy thác của mình. Anh nhìn ra được, nếu mình giấu giếm không chịu nói rõ, lần nói chuyện này không thể nào lấy được kết quả như ý.
"Điều kiện của anh."
Cam Phi muốn hợp tác với mình, chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên. Mặc dù chuyện xảy ra quá đột ngột nhưng sau khi phân tích lợi và hại rõ ràng, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn Cam Phi, con ngươi đen lộ vẻ sắc bén.
"Sau khi hai bang phái hợp tác, nếu Tung Hoành cần thì có thể điều động thế lực của Nghĩa Minh. Nhưng, bất luận sau này Tung Hoành có phát triển lớn mạnh thế nào đi chăng nữa, Nghĩa Minh đều tồn tại độc lập, hơn nữa, cho dù cuối cùng cả Yến Kinh chỉ còn hai bang phái là Tung Hoành và Nghĩa Minh thì Tung Hoành cũng không được xuống tay với Nghĩa Minh. Đây chính là điều kiện của tôi."
Cam Phi biết cơ hội của mình đã tới, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Vốn là không có giới hạn điểm số, viện trưởng Ngô Thăng có ấn tượng rất tốt với Lãnh Tâm Nhiên, khi biết hiện tại cô đã có công ty của riêng mình thì cũng rất sảng khái đáp ứng yêu cầu cô không cần phải đi học. Nhưng thầy Trương lại không muốn cô vì bận rộn công việc mà quên đi chuyện học nên mới tăng thêm yêu cầu về điểm số này. Bây giờ cô là hội trưởng của KING, nhưng lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết, ngay cả lễ chiêu nạp thành viên mới cô cũng vì có việc bận mà không tham gia. Người phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong KING là Diêu Vũ, người này không chỉ là một nam sinh có tài biên kịch thiên phú, mà sau khi gia nhập với đám Triệu Nghị còn bồi dưỡng được năng lực lãnh đạo, những chuyện lớn nhỏ trong KING đều được anh ta giải quyết gọn gàng, ngăn nắp.
Những người này đều có một điểm chung, đó là trong thâm tâm đã xem Lãnh Tâm Nhiên như thần. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với Lãnh Tâm Nhiên bọn họ đã sinh ra cảm giác sùng bái vô điều kiện. Trong lòng bọn họ, cô giống như thần tượng vậy, cho nên, dù Lãnh Tâm Nhiên rất ít khi xuất hiện ở trường học nhưng sự sùng bái của bọn họ dành cho Lãnh Tâm Nhiên cũng không giảm bớt chút nào. Quan trọng nhất là, dưới sự dạy dỗ của bọn họ, những thành viên mới cũng biết xã trưởng của bọn họ là một nhân vật vô cùng lợi hại. Triệu Nghị có làm một video clip để quảng bá về xã đoàn KING, chuyện đầu tiên sau khi các thành viên mới vào xã đoàn chính là tìm hiểu về hoàn cảnh thành lập, cũng chính là xem video clip đó.
Sau một thời gian ngắn đi theo Thẩm Quân học tập, Triệu Nghị đã có được chút căn bản, bây giờ chính thức áp dụng vào thực tế, mặc dù đôi lúc vẫn còn bó chân bó tay nhưng mỗi người đều vô cùng hăng hái chung tay gây dựng sự nghiệp.
Bữa tiệc của Cam Phi được tổ chức tại nhà họ Cam. Những người nhận được thiệp mời là người phụ trách của một vài bang phái có địa vị ở Yến Kinh, Lãnh Tâm Nhiên thì dĩ nhiên là đi cùng Dương Lâm dù trong mắt người ngoài lại là Dương Lâm rất sủng ái cô. Đối với chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên và Dương Lâm đều ăn ý không giải thích gì.
Một năm qua, Lãnh Tâm Nhiên tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn nhỏ, đã quen với chuyện mọi người đều tâng bốc, nịnh hót nhau. Cũng may thân phận của cô là bạn gái Dương Lâm nên những người tìm cô nói chuyện đều là các cô gái được những lão đại đó mang đến, hơn nữa tính cách của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ lạnh lùng, lúc đầu còn có vài người chủ động bước tới làm quen, giờ thì số người chưa tới sông Hoàng Hà quyết không bỏ cuộc đó đã giảm nhiều rồi. Thấy được điều này, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy vô cùng mừng rỡ, mỗi lần đều chỉ đi theo bên cạnh Dương Lâm chừng mười phút rồi tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.
"Cảm ơn cô đã ủng hộ."
Đang khi Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon, một người đàn ông vóc dáng cao to đi tới. Khuôn mặt anh ta không tính là tuấn tú nhưng lúc mỉm cười lại có vẻ rất đặc biệt, khiến cho người khác sinh ra thiện cảm. Quan trọng nhất là ánh mắt của anh ta, không hề sắc bén như những tay săn trong hắc đạo mà rất ôn hòa, nhìn không giống như một người trong hắc đạo mà giống một công tử lịch thiệp hơn. Thấy Cam Phi, bóng dáng đầu tiên xuất hiện trong đầu Lãnh Tâm Nhiên chính là Á Á. Đúng vậy, khí chất của Cam Phi rất giống với Á Á, nhưng Tô Á thì cao quý hơn một chút, trong vẻ ôn hòa lại mang theo sự lạnh nhạt, xa cách.
Tuy nhiên đây đã là người có khí chất giống với Tô Á nhất mà Lãnh Tâm Nhiên từng gặp. Cũng vì ánh mắt ôn hòa kia mà ấn tượng của cô về anh ta không tệ.
"Chúc mừng." Lãnh Tâm Nhiên nâng tay đặt trước khay rượu đỏ, làm một động tác mời với anh ta, nhàn nhạt nói.
Cam Phi cười cười, ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên. Anh ta là chủ nhân của bữa tiệc này nhưng lúc này lại trốn trong góc phòng tán dóc với người khác, hành động này có vẻ không ổn lắm. Nhưng anh ta lại không quan tâm đến những thứ này, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, lại cười nói: "Tôi không nghĩ là Lãnh tiểu thư sẽ xuất hiện."
Giọng nói đó mang theo vẻ đắc ý. Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc trong lòng, nhưng mặt lại không hề lộ vẻ khác thường nào, lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, thấy đối phương vẫn mỉm cười như thể câu nói vừa này của mình không có hàm ý đặc biệt nào. Tuy vậy, Lãnh Tâm Nhiên còn chưa nghĩ là thân phận của mình có thể qua mắt được tất cả mọi người, trước mặt những nhân vật lớn ở Yến Kinh, không có bí mật gì là tuyệt đối. Nghĩa Minh là một bang phái tương đối có danh tiếng ở Yến Kinh, người nối nghiệp Cam Phi biết thân phận thật của cô quả thật cũng không có gì kỳ quái.
"Lễ nhậm chức của bang chủ Cam, tôi có thể không tham gia sao? Tung Hoành của tôi ở trước mặt Nghĩa Minh chỉ là một con kiến nhỏ bé, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để làm thân với bang chủ Cam rồi." Lãnh Tâm Nhiên ra sức nịnh nọt nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu tình nào. Vẻ mặt và lời nói nhìn thế nào cũng thấy không hợp, vừa nhìn đã biết là cô chỉ đang nói qua loa cho xong.
Nhưng Cam Phi lại cũng có ấn tượng rất tốt với Lãnh Tâm Nhiên, nghe cô nói như vậy, anh không những không giận mà còn cười nói: "Lãnh tiểu thư mới bấy nhiêu tuổi mà đã có thành tựu đến vậy, đã là truyền kỳ rồi. Huống chi, Tung Hoành mặc dù mới chỉ thành lập được một năm, nhưng đã có thành tựu không tưởng, ngay cả ông già tôi cũng tán tưởng không ngừng ấy chứ." Lãnh Tâm Nhiên cũng không khách khí: "Chuyện tương lai không ai nói trước được, nhưng chỉ cần có thực lực thì không có gì không làm được cả."
Cam Phi cười. Anh phát hiện, đối diện với cô gái nhỏ tuổi nhưng lại chính chắn, trầm ổn này, anh luôn cảm thấy như được thả lỏng. Nhìn vào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên, hai mắt Cam Phi tỏa sáng, đột nhiên lóe lên ý tưởng nào đó, hỏi: "Không biết Lãnh tiểu thư có hứng thú với người tên Thích Tường không?"
Nếu lúc nãy Lãnh Tâm Nhiên chỉ trả lời cho có lệ thì giờ, khi nghe đến cái tên này lại cảm thấy căng thẳng, vô thức mà đề cao cảnh giác, nhưng dù vậy, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh: "Có nghe qua, nhưng sao bang chủ Cam lại nói vậy?"
"Tôi nghe nói Tung Hoành đặc biệt không thích một vài thứ. Bản thân tôi có biết một ít tin tức về người tên Thích Tường này, nếu Lãnh tiểu thư có hứng thú thì chúng ta có thể nói chuyện với nhau." Lãnh Tâm Nhiên nhìn khuôn mặt chỉ có thể nói là bình thường của người trước mắt, tự hỏi anh ta đang có dụng ý gì, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu một cái: "Được." Cô biết quyết định này của mình có chút mạo hiểm, nhưng đã đi con đường hắc đạo này rồi thì đôi lúc cũng phải đánh cược một lần. Từ ánh mắt của Cam Phi, cô mơ hồ có cảm giác như tìm được đồng loại. Hơn nữa, cô phát hiện, lúc nhắc đến chuyện trong hắc đạo thì sâu trong mắt Cam Phi có thoáng qua nét chán ghét và bất đắc dĩ. Xem ra, người tên Cam Phi này cũng có bí mật riêng không muốn nói ra.
Dĩ nhiên, tất cả mọi chuyện đều chỉ là phán đoán của cô, muốn chứng thực chuyện đó còn phải chờ những tình huống phát sinh tiếp theo.
Ngồi trong thư phòng được bày trí hết sức đơn giản, Lãnh Tâm Nhiên ngồi đối diện luôn bình tĩnh, ung dung lúc này con ngươi đen láy lại trợn to, trên khuôn mặt tinh xảo lộ rõ vẻ không dám tin.
Nhìn ra được vẻ khiếp sợ của Lãnh Tâm Nhiên, Cam Phi có chút bất đắc dĩ. Anh biết lời mình vừa nói rất kinh động, nhưng anh thật sự không còn biện pháp nào khác. Hơn nữa, anh đã điều tra tư liệu về cô gái này rồi, hiểu rõ nguyên tắc làm việc của cô nên mới lựa chọn tìm cô. Nếu không phải đúng dịp tối nay gặp được cô, anh vẫn còn chưa hạ quyết tâm được. Nhưng bây giờ vừa nói ra, anh lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
"Bang chủ Cam, anh đang nói đùa sao?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày một cái, nói ra suy đoán của mình.
Cam Phi lắc đầu: "Không có, Lãnh tiểu thư, những gì tôi vừa nói đều là thật. Tôi muốn hợp tác với Tung Hoành, tôi sẽ cho cô tư liệu về Thích Tường. Sau đó, Tung Hoành và Nghĩa Minh sẽ ký quan hệ hợp tác."
"Tôi không cảm thấy Nghĩa Minh có thể có được chỗ tốt nào trong chuyện này. Tôi không tin bang chủ Cam lại làm loại chuyện lỗ vốn như vậy. Nếu bang chủ Cam không nói rõ mục đích của mình thì tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói tiếp nữa."
Đối mặt với sự đề phòng và hoài nghi của Lãnh Tâm Nhiên, Cam Phi cũng có chút bất đắc dĩ. Lời của anh quả thật có chút đường đột, dù sao Tung Hoành cũng chỉ là một bang phái mới thành lập, thế lực nhỏ yếu hơn nhiều so với Nghĩa Minh. Mà anh lại chọn hợp tác với Tung Hoành, còn dùng phương pháp không mang lại chút lợi nào cho mình như thế, cho dù là ai cũng thấy đây là chuyện kỳ quái.
"Lãnh tiểu thư, thật ra tôi lựa chọn hợp tác với Tung Hoành là vì tôi biết mình không có khả năng trong việc quản lý bang phái. Chẳng qua Nghĩa Minh là do một tay nhà họ Cam tạo ra, là tâm huyết của mấy đời nhà họ Cam, tôi không muốn Nghĩa Minh lại bị hủy diệt trên tay mình. Tôi nghĩ cô cũng nhìn ra, tôi thật sự không có chút hứng thú nào với hắc đạo. Nếu có thể, tôi tình nguyện làm một nhân viên công vụ bình thường cũng không muốn làm bang chủ một bang phái. Nhưng tiếp nhận Nghĩa Minh lại là trách nhiệm từ nhỏ của tôi, cho dù tôi không có năng lực phát dương quang đại nói thì cũng không thể để nó bị hủy trên tay tôi được. Không giấu gì cô, tôi đã điều tra qua tư liệu về cô, biết cô là một người hành xử theo nguyên tắc. Tôi nghĩ, nếu tôi có thể hợp tác với cô, Lãnh tiểu thư cô sẽ không làm ra những chuyện phản bội sau lưng tôi."
Cam Phi chần chờ, cuối cùng vẫn nói ra toàn bộ ủy thác của mình. Anh nhìn ra được, nếu mình giấu giếm không chịu nói rõ, lần nói chuyện này không thể nào lấy được kết quả như ý.
"Điều kiện của anh."
Cam Phi muốn hợp tác với mình, chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của Lãnh Tâm Nhiên. Mặc dù chuyện xảy ra quá đột ngột nhưng sau khi phân tích lợi và hại rõ ràng, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn Cam Phi, con ngươi đen lộ vẻ sắc bén.
"Sau khi hai bang phái hợp tác, nếu Tung Hoành cần thì có thể điều động thế lực của Nghĩa Minh. Nhưng, bất luận sau này Tung Hoành có phát triển lớn mạnh thế nào đi chăng nữa, Nghĩa Minh đều tồn tại độc lập, hơn nữa, cho dù cuối cùng cả Yến Kinh chỉ còn hai bang phái là Tung Hoành và Nghĩa Minh thì Tung Hoành cũng không được xuống tay với Nghĩa Minh. Đây chính là điều kiện của tôi."
Cam Phi biết cơ hội của mình đã tới, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
/258
|