So sánh với vẻ mất bình tĩnh của Dương Lâm, biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng hơn rất nhiều: "Bất ngờ lắm sao?"
Trên thực tế, Lãnh Tâm Nhiên cũng không nghĩ chuyện này có cái gọi là thuận lợi đến không tưởng. Đây không phải là thành công nhờ vào may mắn như bánh nướng từ trời rơi xuống, để có ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị suốt một năm ròng, còn bố trí cả người trà trộn vào Hồng bang để lấy tin, đủ các nhân tố, chuyện mới có thể thuận lợi đến vậy. Tuy nhiên, cô vẫn rất hiểu tâm tình lúc này của Dương Lâm, dù sao thì đây cũng coi như là lần đầu hành động từ khi Tung Hoành được sáng lập tới nay.
"Đúng vậy, dĩ nhiên không phải là do tôi không tin vào tiểu thư, chỉ là không nghĩ sẽ thuận lợi đến vậy. Chỉ chưa được bao lâu, bên này chúng ta thậm chí còn chưa có ai thương vong thì đã kết thúc rồi. Tôi còn nghĩ là sẽ rất gay cấn. Tiểu thư, tôi thật lòng cảm thấy quyết định của Dung lão gia vô cùng sáng suốt. Nếu không được tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không thể tin được sẽ có chuyện thuận lợi như vậy."
Tâm trạng của Dương Lâm vẫn chưa ổn định lại được, ngay cả ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng sáng lên. Ánh mắt tràn đầy sùng bái đó, nhìn thế nào cũng giống mấy cô gái nhỏ nhìn thần tượng.
"Dần dần rồi ông sẽ quen thôi." Lãnh Tâm Nhiên biết, mình có thể thành công được, trừ các nhân tố bên ngoài là chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, thì còn phải tính cả nguyên nhân bên trong, đó chính là cô rất hiểu tình hình ở Yến Kinh. Lúc trước khi cô cai quản Diêm Môn luôn thường phải giao thiệp với những bang phái này, mặc dù hiện tại thay đổi thân phận, nhưng dù sao thì đám người đó vẫn vậy, cũng không khác biệt gì nhiều. Những công tác chuẩn bị có hiệu quả mà lúc trước cô làm cho Diêm Môn, giờ cũng có thể áp dụng cho Tung Hoành.
"Hồng Cường giao lại cho ông. Trong các ông tất sẽ có người am hiểu việc này." Xuống xe trước, Lãnh Tâm Nhiên bổ sung.
Dương Lâm gật đầu: "Tôi biết."
Trong một quán rượu yên tĩnh, Cam Phi nâng chén với Lãnh Tâm Nhiên, trên khuôn mặt ôn hòa hiện vẻ than thở: "Thật không hổ danh là Lãnh tiểu thư, có thể trực tiếp tóm lấy Hồng bang như vậy. Lúc đám lão già kia biết chuyện, thiếu chút nữa thì rớt cả mắt kính. Càng ngày tôi càng cảm thấy quyết định của mình thật chính xác." Lãnh Tâm Nhiên miễn cưỡng tựa người vào sô-pha, nhìn động tác của Cam Phi, cũng nâng ly nhấp miệng theo: "Nếu không có Nghĩa Minh trợ giúp, chuyện này sao có thể thuận lợi đến vậy? Tuy nói là công lao của Tung Hoành, nhưng ai ngờ lại có Nghĩa Minh chống lưng phía sau?"
Cam Phi cũng cười: "Lãnh tiểu thư quá khách sáo rồi. Chẳng qua là tôi chỉ cung cấp ít tư liệu thôi, người ra tay thật sự là Lãnh tiểu thư mà. Ha ha, được rồi, hôm nay không nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng tôi nghe nói là Thích Tường chạy trốn. Lãnh tiểu thư dường như rất có hứng thú với loại ma túy này nhỉ?" Lãnh Tâm Nhiên nhăn mi, nhìn Nhan Viêm đang nhàn nhã tán tỉnh bạn gái bên kia: "Có đôi chút."
Bữa tiệc này, có
ba người tham gia Lãnh Tâm Nhiên, Cam Phi và Nhan Viêm. Đây là một tổ chức rất kì quái, bởi vì Lãnh Tâm Nhiên và Nhan Viêm chưa từng tiếp xúc với nhau. Mặc dù hiện tại Á Á kẹp ở giữa họ, nhưng số lần hai người gặp nhau vô cùng ít. Còn Cam Phi thì cũng chỉ được xem như là gặp mặt hai ba lần thôi. Nhưng giờ ba người lại ngồi chung với nhau, bàn về vấn đề nhạy cảm như vậy. Đặc biệt là Nhan Viêm còn dẫn theo một cô gái. Cũng may Nhan Viêm cũng không thật sự ngồi chung với họ, hơn nữa lúc bọn họ nói chuyện anh ta cũng lịch sự mà nhỏ giọng lại, cho nên không xảy ra chuyện gì khó xử.
"Này, Nhan Viêm, cậu xem mỹ nữ bên kia thật không tệ nha" Thật ra thì, nói tán gẫu nhưng Cam Phi và Lãnh Tâm Nhiên cũng chỉ nói ngắn gọn với nhau mấy câu rồi thôi. Cam Phi nâng ly rượu nhìn xung quanh, đột nhiên chú ý tới một góc hẻo lánh.
Nhan Viêm vừa lúc bỏ quên bạn gái bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của Cam Phi, thấy một cô gái khoảng ba mươi tuổi ngồi bên phải khúc cua. Mặc dù tuổi hơi lớn chút nhưng bộ dạng lại không tệ, đặc biệt là trên người còn mang theo khí chất lạnh lùng, cao úy, mười phần thục nữ.
Ở nơi này, một mỹ nhan cực phẩm quả thật là hiếm có. Nhan Viêm lập tức hứng thú, cười với Cam Phi một cái rồi đứng dậy đi về phía nó. Đúng lúc đấy, lại có một người dùng tốc đọ nhanh hơn anh ta, đi thẳng về phía cô gái kia.
Nhan Viêm nháy mắt mấy cái: "Chuyện gì thế này?"
Cam Phi cũng không sao giải thích được, anh làm sao biết được người trước đo vẫn ngồi yên ở đây Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên chạy đi chứ? Chẳng lẽ... Nghĩ đến bình thường Lãnh Tâm Nhiên đối với đàn ông luôn bày ra dáng vẻ lạnh mặt vô tình, một ý nghĩ đến rồ đột ngột xuất hiên trong đầu anh ta - Chẳng lẽ Lãnh Tâm Nhiên hứng thú với phụ nữ? Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên không biết hành động khác thường này của cô khiến Cam Phi và Nhan Viêm suy nghĩ lung tung. Lúc nhìn theo hướng Cam Phi chỉ thì cô liền nhận ra đối phương chính là chị họ của Thần - Dạ Tĩnh Nhi. Hơn nữa cô còn thấy tâm trạng lúc này của cô ấy không tốt, trước bàn có đặt năm sau vỏ chai, động tác uống rượu thì lại liên tục không ngừng, ánh mắt bình thường luôn lạnh nhạt giờ lại ánh vẻ mờ mịt, có vẻ đã say rồi.
Bộ dáng và khí chất của Dạ Tĩnh Nhi, bất kể ở nơi nào cũng đều ưu tú bậc nhất. Hiện tại ở trong quán rượu, đương nhiên là hấp dẫn được sự hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Đặc biệt là khi thấy cô đã ngà ngà say, liền có người ngu ngốc định bước lên chiếm chút tiện nghi.
Rốt cuộc, cũng có người lấy hết dũng khí để làm người 'ăn đạn' đầu tiên.
"Này, tiểu thư, sao lại uống rượu giải sầu một mình ở đây thế? Gặp nhau xem như nói chuyện, để tôi tới uống chung với cô nhé" Một người đàn ông tóc vàng đi tới, trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Dạ Tĩnh Nhi, quan trọng nhất là khi, ngay khi ngồi xuống, hắn còn theo thói quen đưa tay choàng qua vai Dạ Tĩnh Nhi.
"Rầm!"
Tất cả mọi người đều không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được một tiếng vang lớn rồi sau đó là tiếng rên la, đến khi hồi hồn lại mới thấy gã đàn ông vừa sắp đến gần sau đó đã té xuống đất, kêu la thảm thiết.
Mà người bị hắn sắp đến gần, vẫn đang ngồi yên trên ghế, động tác uống rượu trên tay cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhìn tình hình, ai ai cũng biết cô gái này không dễ chọc. Mặc dù vẫn có người chưa từ bỏ ý định nhưng cũng không dám tiến lên nữa, chỉ đứng một chỗ mà nhìn theo.
Dạ Tĩnh Nhi như thể hoàn toàn không cảm nhận được những ánh mắt nhiệt tình nhìn mình, vẫn tiếp tục uống rượu như cũ. Cô cũng không phải người quen sống buông thả, trên thực tế, trên mọi trường hợp cô đều không uống rượu. Năng lực tự chủ của cô cực manh, cô thích cảm giác khống chế được mọi thứ. Nhưng hôm nay, cô cần phải buông thả mình, nếu không, cô thật không biết mình có thể chống đỡ được đến bao giờ.
Cảm giác được có người ngồi xuống ngay bên cạnh, Dạ Tĩnh Nhi chả thèm qua tâm, chỉ cần đối phương không làm phiền mình thì sao cũng được.
"Chị Tĩnh"
Nhưng mà, khi nghe đối phương mở miệng thì cô lại bất giác mở to mắt nhìn sang.
Người ngồi bên cạnh cô là một cô gái mặc váy ngắn đơn giản, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, tuy giản dị nhưng vẫn có thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người xung quanh.
"Sao em lại ở đây?"
Cô vô thức nhìn ngó xung quanh Lãnh Tâm Nhiên, lại không tìm ra bóng dáng quen thuộc kia, hơi suy tư một lát mới nhớ tra bây giờ bây giờ Thần đang ở Mỹ mới đúng.
Lãnh Tâm Nhiên không hỏi thăm đối phương đang có chuyện gì, chỉ gọi đại một thức uống với phục vụ rồi yên lặng ngồi bên cạnh, trừ khi Dạ Tĩnh Nhi mở miệng bắt chuyện không thì cô cũng không mở lời.
"Đang đi uống với vài người bạn, trùng hợp gặp được chị Tĩnh"
Dạ Tĩnh Nhi gật đầu tỏ vẻ như đã biết, lại tiếp tục phiền chán uống rượu.
Bình thường cô sẽ không để người khác nhìn thấy bộ dáng này của mình, nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn vào đôi mắt đen của Lãnh Tâm Nhiên thì cô lại có cảm giác, cô gái này dáng tin cậy, cho dù mất thể diện trước mặt cô gái thì cũng không sao.
Cứ thế, hai cô gái ngồi cạnh nhau bên quầy, đón nhận vô số ánh mắt của mọi người, yên lặng uống rượu.
Trước kia Lãnh Tâm Nhiên có thể nói ngàn chén không say, nhưng từ khi trọng sinh tới giờ cô rất ít khi tiếp xúc với những thứ có cồn, dần cô cũng bắt đầu cách xa với loại uống này, mặc dù không đến nỗi nỗi uống những thức uống dinh dưỡng, nhưng đa phần cô đều uống hồng trà.
"Tâm Nhiên, em cảm thấy em có thể ở bên Thần mãi được không?"
Thật lâu sau, khi Lãnh Tâm Nhiên cho là đối phương sẽ không nói gì nữa thì giọng nói khàn khàn của Dạ Tĩnh Nhi truyền đến.
Nghe nói đến, Lãnh Tâm Nhiên rời mắt ra khỏi ba người pha chế rượu đang biểu diễn tài nghệ vô cùng điêu luyện, nhìn về phía Dạ Tĩnh Nhi. Dạ Tĩnh Nhi lúc này không còn vẻ sắc sảo như ngày thường, bộ dáng hơi mời mịt, giữa hai chân mày còn toát ra vẻ ưu thương. Mà loại ưu thương này, thường là do chuyện tình cảm. Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới, lúc trước khi Thần nhắc tới người chị họ này, có đề cập đến một người đàn ông tên Chiêm Hùng.
"Sẽ"
Che giấu những suy nghĩ lung tung, lộn xộn của mình, Lãnh Tâm Nhiên khẳng định nói.
Vấn đề này, bất luận là cô hay là Thần trả lời, thì đáp án. Chuyện này, ngay từ lần đầu gặp gỡ, họ đã xác định được. Bọn họ, sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, ngay cá cái chết cũng không thể chia lìa.
Nhìn vẻ mặt kiên định trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Tĩnh Nhi trầm mặc, cuối cùng mới trưng ra bộ mặt cười khổ:" Thật hâm mộ hai đứa tụi em. Nhưng chị cũng tin hai đứa có thể ở bên nhau, không ai có thể ngăn cản tụi em được."
Lãnh Tâm Nhiên không nói. Cô biết trong giờ phút này, dù cô có nói bất cứ câu biểu hiện quyết tâm nào thì cũng đều có cảm giác là phô bày hạnh phúc của mình. Nhưng mà, lúc này đây, cô không hề muốn kích thích đến cô gái mà mình rất bội phục này
Trên thực tế, Lãnh Tâm Nhiên cũng không nghĩ chuyện này có cái gọi là thuận lợi đến không tưởng. Đây không phải là thành công nhờ vào may mắn như bánh nướng từ trời rơi xuống, để có ngày hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị suốt một năm ròng, còn bố trí cả người trà trộn vào Hồng bang để lấy tin, đủ các nhân tố, chuyện mới có thể thuận lợi đến vậy. Tuy nhiên, cô vẫn rất hiểu tâm tình lúc này của Dương Lâm, dù sao thì đây cũng coi như là lần đầu hành động từ khi Tung Hoành được sáng lập tới nay.
"Đúng vậy, dĩ nhiên không phải là do tôi không tin vào tiểu thư, chỉ là không nghĩ sẽ thuận lợi đến vậy. Chỉ chưa được bao lâu, bên này chúng ta thậm chí còn chưa có ai thương vong thì đã kết thúc rồi. Tôi còn nghĩ là sẽ rất gay cấn. Tiểu thư, tôi thật lòng cảm thấy quyết định của Dung lão gia vô cùng sáng suốt. Nếu không được tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không thể tin được sẽ có chuyện thuận lợi như vậy."
Tâm trạng của Dương Lâm vẫn chưa ổn định lại được, ngay cả ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên cũng sáng lên. Ánh mắt tràn đầy sùng bái đó, nhìn thế nào cũng giống mấy cô gái nhỏ nhìn thần tượng.
"Dần dần rồi ông sẽ quen thôi." Lãnh Tâm Nhiên biết, mình có thể thành công được, trừ các nhân tố bên ngoài là chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, thì còn phải tính cả nguyên nhân bên trong, đó chính là cô rất hiểu tình hình ở Yến Kinh. Lúc trước khi cô cai quản Diêm Môn luôn thường phải giao thiệp với những bang phái này, mặc dù hiện tại thay đổi thân phận, nhưng dù sao thì đám người đó vẫn vậy, cũng không khác biệt gì nhiều. Những công tác chuẩn bị có hiệu quả mà lúc trước cô làm cho Diêm Môn, giờ cũng có thể áp dụng cho Tung Hoành.
"Hồng Cường giao lại cho ông. Trong các ông tất sẽ có người am hiểu việc này." Xuống xe trước, Lãnh Tâm Nhiên bổ sung.
Dương Lâm gật đầu: "Tôi biết."
Trong một quán rượu yên tĩnh, Cam Phi nâng chén với Lãnh Tâm Nhiên, trên khuôn mặt ôn hòa hiện vẻ than thở: "Thật không hổ danh là Lãnh tiểu thư, có thể trực tiếp tóm lấy Hồng bang như vậy. Lúc đám lão già kia biết chuyện, thiếu chút nữa thì rớt cả mắt kính. Càng ngày tôi càng cảm thấy quyết định của mình thật chính xác." Lãnh Tâm Nhiên miễn cưỡng tựa người vào sô-pha, nhìn động tác của Cam Phi, cũng nâng ly nhấp miệng theo: "Nếu không có Nghĩa Minh trợ giúp, chuyện này sao có thể thuận lợi đến vậy? Tuy nói là công lao của Tung Hoành, nhưng ai ngờ lại có Nghĩa Minh chống lưng phía sau?"
Cam Phi cũng cười: "Lãnh tiểu thư quá khách sáo rồi. Chẳng qua là tôi chỉ cung cấp ít tư liệu thôi, người ra tay thật sự là Lãnh tiểu thư mà. Ha ha, được rồi, hôm nay không nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng tôi nghe nói là Thích Tường chạy trốn. Lãnh tiểu thư dường như rất có hứng thú với loại ma túy này nhỉ?" Lãnh Tâm Nhiên nhăn mi, nhìn Nhan Viêm đang nhàn nhã tán tỉnh bạn gái bên kia: "Có đôi chút."
Bữa tiệc này, có
ba người tham gia Lãnh Tâm Nhiên, Cam Phi và Nhan Viêm. Đây là một tổ chức rất kì quái, bởi vì Lãnh Tâm Nhiên và Nhan Viêm chưa từng tiếp xúc với nhau. Mặc dù hiện tại Á Á kẹp ở giữa họ, nhưng số lần hai người gặp nhau vô cùng ít. Còn Cam Phi thì cũng chỉ được xem như là gặp mặt hai ba lần thôi. Nhưng giờ ba người lại ngồi chung với nhau, bàn về vấn đề nhạy cảm như vậy. Đặc biệt là Nhan Viêm còn dẫn theo một cô gái. Cũng may Nhan Viêm cũng không thật sự ngồi chung với họ, hơn nữa lúc bọn họ nói chuyện anh ta cũng lịch sự mà nhỏ giọng lại, cho nên không xảy ra chuyện gì khó xử.
"Này, Nhan Viêm, cậu xem mỹ nữ bên kia thật không tệ nha" Thật ra thì, nói tán gẫu nhưng Cam Phi và Lãnh Tâm Nhiên cũng chỉ nói ngắn gọn với nhau mấy câu rồi thôi. Cam Phi nâng ly rượu nhìn xung quanh, đột nhiên chú ý tới một góc hẻo lánh.
Nhan Viêm vừa lúc bỏ quên bạn gái bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của Cam Phi, thấy một cô gái khoảng ba mươi tuổi ngồi bên phải khúc cua. Mặc dù tuổi hơi lớn chút nhưng bộ dạng lại không tệ, đặc biệt là trên người còn mang theo khí chất lạnh lùng, cao úy, mười phần thục nữ.
Ở nơi này, một mỹ nhan cực phẩm quả thật là hiếm có. Nhan Viêm lập tức hứng thú, cười với Cam Phi một cái rồi đứng dậy đi về phía nó. Đúng lúc đấy, lại có một người dùng tốc đọ nhanh hơn anh ta, đi thẳng về phía cô gái kia.
Nhan Viêm nháy mắt mấy cái: "Chuyện gì thế này?"
Cam Phi cũng không sao giải thích được, anh làm sao biết được người trước đo vẫn ngồi yên ở đây Lãnh Tâm Nhiên lại đột nhiên chạy đi chứ? Chẳng lẽ... Nghĩ đến bình thường Lãnh Tâm Nhiên đối với đàn ông luôn bày ra dáng vẻ lạnh mặt vô tình, một ý nghĩ đến rồ đột ngột xuất hiên trong đầu anh ta - Chẳng lẽ Lãnh Tâm Nhiên hứng thú với phụ nữ? Lãnh Tâm Nhiên đương nhiên không biết hành động khác thường này của cô khiến Cam Phi và Nhan Viêm suy nghĩ lung tung. Lúc nhìn theo hướng Cam Phi chỉ thì cô liền nhận ra đối phương chính là chị họ của Thần - Dạ Tĩnh Nhi. Hơn nữa cô còn thấy tâm trạng lúc này của cô ấy không tốt, trước bàn có đặt năm sau vỏ chai, động tác uống rượu thì lại liên tục không ngừng, ánh mắt bình thường luôn lạnh nhạt giờ lại ánh vẻ mờ mịt, có vẻ đã say rồi.
Bộ dáng và khí chất của Dạ Tĩnh Nhi, bất kể ở nơi nào cũng đều ưu tú bậc nhất. Hiện tại ở trong quán rượu, đương nhiên là hấp dẫn được sự hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Đặc biệt là khi thấy cô đã ngà ngà say, liền có người ngu ngốc định bước lên chiếm chút tiện nghi.
Rốt cuộc, cũng có người lấy hết dũng khí để làm người 'ăn đạn' đầu tiên.
"Này, tiểu thư, sao lại uống rượu giải sầu một mình ở đây thế? Gặp nhau xem như nói chuyện, để tôi tới uống chung với cô nhé" Một người đàn ông tóc vàng đi tới, trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Dạ Tĩnh Nhi, quan trọng nhất là khi, ngay khi ngồi xuống, hắn còn theo thói quen đưa tay choàng qua vai Dạ Tĩnh Nhi.
"Rầm!"
Tất cả mọi người đều không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được một tiếng vang lớn rồi sau đó là tiếng rên la, đến khi hồi hồn lại mới thấy gã đàn ông vừa sắp đến gần sau đó đã té xuống đất, kêu la thảm thiết.
Mà người bị hắn sắp đến gần, vẫn đang ngồi yên trên ghế, động tác uống rượu trên tay cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhìn tình hình, ai ai cũng biết cô gái này không dễ chọc. Mặc dù vẫn có người chưa từ bỏ ý định nhưng cũng không dám tiến lên nữa, chỉ đứng một chỗ mà nhìn theo.
Dạ Tĩnh Nhi như thể hoàn toàn không cảm nhận được những ánh mắt nhiệt tình nhìn mình, vẫn tiếp tục uống rượu như cũ. Cô cũng không phải người quen sống buông thả, trên thực tế, trên mọi trường hợp cô đều không uống rượu. Năng lực tự chủ của cô cực manh, cô thích cảm giác khống chế được mọi thứ. Nhưng hôm nay, cô cần phải buông thả mình, nếu không, cô thật không biết mình có thể chống đỡ được đến bao giờ.
Cảm giác được có người ngồi xuống ngay bên cạnh, Dạ Tĩnh Nhi chả thèm qua tâm, chỉ cần đối phương không làm phiền mình thì sao cũng được.
"Chị Tĩnh"
Nhưng mà, khi nghe đối phương mở miệng thì cô lại bất giác mở to mắt nhìn sang.
Người ngồi bên cạnh cô là một cô gái mặc váy ngắn đơn giản, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, tuy giản dị nhưng vẫn có thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người xung quanh.
"Sao em lại ở đây?"
Cô vô thức nhìn ngó xung quanh Lãnh Tâm Nhiên, lại không tìm ra bóng dáng quen thuộc kia, hơi suy tư một lát mới nhớ tra bây giờ bây giờ Thần đang ở Mỹ mới đúng.
Lãnh Tâm Nhiên không hỏi thăm đối phương đang có chuyện gì, chỉ gọi đại một thức uống với phục vụ rồi yên lặng ngồi bên cạnh, trừ khi Dạ Tĩnh Nhi mở miệng bắt chuyện không thì cô cũng không mở lời.
"Đang đi uống với vài người bạn, trùng hợp gặp được chị Tĩnh"
Dạ Tĩnh Nhi gật đầu tỏ vẻ như đã biết, lại tiếp tục phiền chán uống rượu.
Bình thường cô sẽ không để người khác nhìn thấy bộ dáng này của mình, nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn vào đôi mắt đen của Lãnh Tâm Nhiên thì cô lại có cảm giác, cô gái này dáng tin cậy, cho dù mất thể diện trước mặt cô gái thì cũng không sao.
Cứ thế, hai cô gái ngồi cạnh nhau bên quầy, đón nhận vô số ánh mắt của mọi người, yên lặng uống rượu.
Trước kia Lãnh Tâm Nhiên có thể nói ngàn chén không say, nhưng từ khi trọng sinh tới giờ cô rất ít khi tiếp xúc với những thứ có cồn, dần cô cũng bắt đầu cách xa với loại uống này, mặc dù không đến nỗi nỗi uống những thức uống dinh dưỡng, nhưng đa phần cô đều uống hồng trà.
"Tâm Nhiên, em cảm thấy em có thể ở bên Thần mãi được không?"
Thật lâu sau, khi Lãnh Tâm Nhiên cho là đối phương sẽ không nói gì nữa thì giọng nói khàn khàn của Dạ Tĩnh Nhi truyền đến.
Nghe nói đến, Lãnh Tâm Nhiên rời mắt ra khỏi ba người pha chế rượu đang biểu diễn tài nghệ vô cùng điêu luyện, nhìn về phía Dạ Tĩnh Nhi. Dạ Tĩnh Nhi lúc này không còn vẻ sắc sảo như ngày thường, bộ dáng hơi mời mịt, giữa hai chân mày còn toát ra vẻ ưu thương. Mà loại ưu thương này, thường là do chuyện tình cảm. Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên nhớ tới, lúc trước khi Thần nhắc tới người chị họ này, có đề cập đến một người đàn ông tên Chiêm Hùng.
"Sẽ"
Che giấu những suy nghĩ lung tung, lộn xộn của mình, Lãnh Tâm Nhiên khẳng định nói.
Vấn đề này, bất luận là cô hay là Thần trả lời, thì đáp án. Chuyện này, ngay từ lần đầu gặp gỡ, họ đã xác định được. Bọn họ, sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau, ngay cá cái chết cũng không thể chia lìa.
Nhìn vẻ mặt kiên định trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Tĩnh Nhi trầm mặc, cuối cùng mới trưng ra bộ mặt cười khổ:" Thật hâm mộ hai đứa tụi em. Nhưng chị cũng tin hai đứa có thể ở bên nhau, không ai có thể ngăn cản tụi em được."
Lãnh Tâm Nhiên không nói. Cô biết trong giờ phút này, dù cô có nói bất cứ câu biểu hiện quyết tâm nào thì cũng đều có cảm giác là phô bày hạnh phúc của mình. Nhưng mà, lúc này đây, cô không hề muốn kích thích đến cô gái mà mình rất bội phục này
/258
|