Sáng sớm, khắc hoa góc cửa sổ trong mơ hồ lộ ra chút thần quang, trên nhánh cây một đôi chim tước vui mừng hót ríu rít nhưng âm rất nhỏ, làm như sợ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.
Trên giường một nữ nhân ngọt ngào đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đang phiếm ti ti vết cười, tựa hồ say sưa mộng đẹp.
Dung nhan Hạ Vân Hi thẹn thùng, ngắm nhìn một người trước mắt mà mình yêu say đắm trong lòng—— Tiêu Dật phong.
Hắn giờ phút này, vẻ mặt lạnh như băng không còn nữa, trong mắt đều là thâm tình say lòng người .
"Vân Hi, ta thích nàng!"
"Ta cũng vậy rất thích chàng, Dật Phong! Thật thích thật thích. . . . . ."
"Gả cho ta đi, để cho ta chăm sóc nàng cả đời, có được hay không?"
"Thật?"
"Có phải nàng không muốn sao?"
"Ta. . . . . ."
Lúc này, cửa phòng khe khẽ mở, cung nữ Thanh Thanh ngâm nga tiểu khúc, bước nhanh đến, thấy Hạ Vân Hi còn đang ngủ, đành phải đem lấy đồ ăn sáng đặt ở trên cái bàn tròn.
"Ta nguyện ý!" Trong giấc mộng Hạ Vân Hi đột nhiên kêu to một tiếng, làm sợ Thanh Thanh tới mức thiếu chút nữa đổ cái khay trong tay.
Nàng vỗ ngực một cái, thật may, đồ ăn sáng không có rơi xuống, nếu không lại phải đi làm lần nữa
Nhìn chằm chằm Hạ Vân Hi còn đang ngủ say, nàng khó hiểu gãi gãi đầu, Hạ cô nương dường như còn đang ngủ, chẳng lẽ mình mới vừa rồi đang nghe nhầm?
"Thân ái, ta cả đời đều cũng nguyện ý. . . . . ." Hạ Vân Hi tiếp tục nói mớ.
Thanh Thanh không hiểu, hoàn toàn không biết rõ tình hình. Nguyện ý, nguyện ý cái gì? Hạ cô nương thật không giải thích được.
Nàng tò mò, không khỏi nhẹ nhàng đến gần giường hẹp.
Khuôn mặt Hạ Vân Hi hạnh phúc mỹ mãn, tiếp tục mộng ban ngày.
". . . . . . Vân Hi, ta vĩnh viễn yêu nàng."
"Ta cũng vậy, Dật Phong."
Hạ Vân Hi đưa tay kéo cổ của hắn, chủ động dâng lên môi đỏ mọng.
"A a a. . . . . . Dừng tay, Hạ cô nương, là ta. . . . . . Ta không phải thái tử a, Hạ cô nương. . . . . ." Thanh Thanh đột nhiên bị ôm cổ, càng không ngừng giãy giụa, lấy tay nhỏ bé che môi anh đào của nàng đang tiến tới gần, lớn tiếng la ầm lên.
Hiện tại nàng rốt cuộc hiểu rõ, Hạ cô nương là đang nói mớ, coi nàng như là thái tử điện hạ, để cho nàng dở khóc dở cười.
Thanh Thanh hét to cao âm, Hạ Vân Hi rốt cuộc cũng tỉnh lại, dụi dụi con mắt, cực kỳ không vui nói: "Ghê tởm, người nào ác như vậy nha, cắt đứt mộng đẹp của ta."
Nàng sắp cùng Dật Phong thành thân đấy.
Thanh Thanh khóe miệng co giật mấy cái, vừa buồn cười vừa tức giận."Hạ cô nương, mau rời giường đi, nên ăn đồ ăn sáng rồi." Vừa nói vừa đẩy ra cổ tay trắng của nàng, sau đó đứng lên.
"Thanh Thanh, ngươi để cho ta ngủ tiếp đi, ta muốn làm xong cái mộng này. . . . . ." Hạ Vân Hi vừa nói liền nằm lại trên giường, nhắm mắt lại cố gắng quay trở lại trong mộng.
Nhìn vẻ mặt nàng say mê ngây ngô, Thanh Thanh không nhịn được che miệng cười trộm. Đột nhiên, nàng tựa như nhớ ra cái gì đó, cố ý lắc đầu mà thở dài : "Ai, đáng tiếc, vốn là ta là muốn nói cho người biết hành tung của thái tử điện hạ, nhưng thấy cái người này lại muốn thành heo ngủ, coi như xong đi ——"
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Vân Hi bởi vì lời của nàng mà cả người nhảy dựng lên, tử nhãn xinh đẹp mở thật to .
Thanh Thanh hì hì cười một tiếng, nàng cũng biết cái phương pháp này hữu hiệu."Ta nói, ta biết hành tung của thái tử điện hạ ——"
"Hắn bây giờ đang ở nơi nào?" Hạ Vân Hi kích động lần nữa cắt đứt.
"Ở thư phòng Cẩm Sắt cư ."
"Quá tuyệt vời."
Hạ Vân Hi hưng phấn đạp chăn, nhảy xuống giường, quên đầu mình chưa có chải, mặt không có rửa, y phục cũng chưa đổi, liền bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài.
Thanh Thanh vội vàng kêu nàng."Hạ cô nương, người muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì, đi tìm Dật Phong mà." Nàng trưng bộ mặt ‘ chuyện này còn phải hỏi sao ’.
"Hạ cô nương, người còn chưa rửa mặt nha." Như vậy có thể gặp người sao?
"Ách. . . . . ." Hạ Vân Hi đột nhiên thu hẹp bước chân, lúng túng gãi gãi đầu. Đúng nha, nàng thế nào mà hồ đồ như thế, thiếu chút nữa mất thể diện ở trước mặt người trong lòng.
"Hạ cô nương, mau tới đây, ta giúp người thay trang phục." Thanh Thanh liền cầm xiêm áo cùng đồ trang sức đã sớm chuẩn bị tốt, bắt đầu giúp nàng ăn mặc.
"Tốt, cám ơn ngươi." Hạ Vân Hi hưng phấn ngồi vào trước gương trang điểm, mặc cho Thanh Thanh loay hoay.
Nàng luôn luôn thích làm đẹp, cũng thích hóa trang, thích đem mình thành một kỳ nhân xinh đẹp nhất. Nhất là lát nữa khi gặp người trong mộng, càng thêm phải ăn mặc cẩn thận một phen mới được.
Trên giường một nữ nhân ngọt ngào đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đang phiếm ti ti vết cười, tựa hồ say sưa mộng đẹp.
Dung nhan Hạ Vân Hi thẹn thùng, ngắm nhìn một người trước mắt mà mình yêu say đắm trong lòng—— Tiêu Dật phong.
Hắn giờ phút này, vẻ mặt lạnh như băng không còn nữa, trong mắt đều là thâm tình say lòng người .
"Vân Hi, ta thích nàng!"
"Ta cũng vậy rất thích chàng, Dật Phong! Thật thích thật thích. . . . . ."
"Gả cho ta đi, để cho ta chăm sóc nàng cả đời, có được hay không?"
"Thật?"
"Có phải nàng không muốn sao?"
"Ta. . . . . ."
Lúc này, cửa phòng khe khẽ mở, cung nữ Thanh Thanh ngâm nga tiểu khúc, bước nhanh đến, thấy Hạ Vân Hi còn đang ngủ, đành phải đem lấy đồ ăn sáng đặt ở trên cái bàn tròn.
"Ta nguyện ý!" Trong giấc mộng Hạ Vân Hi đột nhiên kêu to một tiếng, làm sợ Thanh Thanh tới mức thiếu chút nữa đổ cái khay trong tay.
Nàng vỗ ngực một cái, thật may, đồ ăn sáng không có rơi xuống, nếu không lại phải đi làm lần nữa
Nhìn chằm chằm Hạ Vân Hi còn đang ngủ say, nàng khó hiểu gãi gãi đầu, Hạ cô nương dường như còn đang ngủ, chẳng lẽ mình mới vừa rồi đang nghe nhầm?
"Thân ái, ta cả đời đều cũng nguyện ý. . . . . ." Hạ Vân Hi tiếp tục nói mớ.
Thanh Thanh không hiểu, hoàn toàn không biết rõ tình hình. Nguyện ý, nguyện ý cái gì? Hạ cô nương thật không giải thích được.
Nàng tò mò, không khỏi nhẹ nhàng đến gần giường hẹp.
Khuôn mặt Hạ Vân Hi hạnh phúc mỹ mãn, tiếp tục mộng ban ngày.
". . . . . . Vân Hi, ta vĩnh viễn yêu nàng."
"Ta cũng vậy, Dật Phong."
Hạ Vân Hi đưa tay kéo cổ của hắn, chủ động dâng lên môi đỏ mọng.
"A a a. . . . . . Dừng tay, Hạ cô nương, là ta. . . . . . Ta không phải thái tử a, Hạ cô nương. . . . . ." Thanh Thanh đột nhiên bị ôm cổ, càng không ngừng giãy giụa, lấy tay nhỏ bé che môi anh đào của nàng đang tiến tới gần, lớn tiếng la ầm lên.
Hiện tại nàng rốt cuộc hiểu rõ, Hạ cô nương là đang nói mớ, coi nàng như là thái tử điện hạ, để cho nàng dở khóc dở cười.
Thanh Thanh hét to cao âm, Hạ Vân Hi rốt cuộc cũng tỉnh lại, dụi dụi con mắt, cực kỳ không vui nói: "Ghê tởm, người nào ác như vậy nha, cắt đứt mộng đẹp của ta."
Nàng sắp cùng Dật Phong thành thân đấy.
Thanh Thanh khóe miệng co giật mấy cái, vừa buồn cười vừa tức giận."Hạ cô nương, mau rời giường đi, nên ăn đồ ăn sáng rồi." Vừa nói vừa đẩy ra cổ tay trắng của nàng, sau đó đứng lên.
"Thanh Thanh, ngươi để cho ta ngủ tiếp đi, ta muốn làm xong cái mộng này. . . . . ." Hạ Vân Hi vừa nói liền nằm lại trên giường, nhắm mắt lại cố gắng quay trở lại trong mộng.
Nhìn vẻ mặt nàng say mê ngây ngô, Thanh Thanh không nhịn được che miệng cười trộm. Đột nhiên, nàng tựa như nhớ ra cái gì đó, cố ý lắc đầu mà thở dài : "Ai, đáng tiếc, vốn là ta là muốn nói cho người biết hành tung của thái tử điện hạ, nhưng thấy cái người này lại muốn thành heo ngủ, coi như xong đi ——"
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Vân Hi bởi vì lời của nàng mà cả người nhảy dựng lên, tử nhãn xinh đẹp mở thật to .
Thanh Thanh hì hì cười một tiếng, nàng cũng biết cái phương pháp này hữu hiệu."Ta nói, ta biết hành tung của thái tử điện hạ ——"
"Hắn bây giờ đang ở nơi nào?" Hạ Vân Hi kích động lần nữa cắt đứt.
"Ở thư phòng Cẩm Sắt cư ."
"Quá tuyệt vời."
Hạ Vân Hi hưng phấn đạp chăn, nhảy xuống giường, quên đầu mình chưa có chải, mặt không có rửa, y phục cũng chưa đổi, liền bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài.
Thanh Thanh vội vàng kêu nàng."Hạ cô nương, người muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì, đi tìm Dật Phong mà." Nàng trưng bộ mặt ‘ chuyện này còn phải hỏi sao ’.
"Hạ cô nương, người còn chưa rửa mặt nha." Như vậy có thể gặp người sao?
"Ách. . . . . ." Hạ Vân Hi đột nhiên thu hẹp bước chân, lúng túng gãi gãi đầu. Đúng nha, nàng thế nào mà hồ đồ như thế, thiếu chút nữa mất thể diện ở trước mặt người trong lòng.
"Hạ cô nương, mau tới đây, ta giúp người thay trang phục." Thanh Thanh liền cầm xiêm áo cùng đồ trang sức đã sớm chuẩn bị tốt, bắt đầu giúp nàng ăn mặc.
"Tốt, cám ơn ngươi." Hạ Vân Hi hưng phấn ngồi vào trước gương trang điểm, mặc cho Thanh Thanh loay hoay.
Nàng luôn luôn thích làm đẹp, cũng thích hóa trang, thích đem mình thành một kỳ nhân xinh đẹp nhất. Nhất là lát nữa khi gặp người trong mộng, càng thêm phải ăn mặc cẩn thận một phen mới được.
/140
|