Thỉnh Vương gia dời bước, lão thần cần kiểm tra một chút chỗ vết thương cũ ở ngực của Vương gia .
Năm đó khi Trữ Vương bị thương không được chữa trị kịp thời, vị trí lại cách trái tim quá gần, ít nhiều có thể để lại một chút mầm bệnh .
Trương đại nhân hiện tại nghi ngờ là vết thương cũ đưa tới chứng không bình thường gì đó, cho nên muốn kiểm tra một chút.
.......... Ta đi ra ngoài trước .
Hạ Noãn Ngôn đứng dậy ra khỏi phòng, chờ kết quả kiểm tra của Trương đại nhân.
Nàng ngược lại thật sự hi vọng Trữ Vương có thể như lời Gia Cát Mộ Quy nói a.......
Bằng không Gia Cát Mộ Quy chọn không được người thích hợp, cũng không thể bỏ lại mặc kệ ngôi vị hoàng đế.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to A .
Tiếng kêu đúng là của Trữ Vương, chỉ là giọng vừa hoảng sợ lại vừa tức giận.
Làm sao vậy?
Hạ Noãn Ngôn lập tức đẩy cửa ra, Bạch công tử ở trong tay áo nàng cũng chạy ra, vẻ mặt phòng bị.
Đợi đến lúc thấy rõ tình huống trong phòng, Bạch công tử ra sức che ánh mắt, hối hận chính mình sao phải nhiều chuyện đi ra làm cái gì.
Lắc lư, thừa dịp không có người chú ý tới hắn, hắn lại bay trở về trong tay áo Hạ Noãn Ngôn.
Hắn còn ra quyết định, sau này chỉ cần nơi nào có Trữ vương, hắn nhất định sẽ không lộ diện!
Kỳ thật trong phòng vẫn là chỉ có hai người.
Nghe được một tiếng kêu to kia, Hạ Noãn Ngôn còn tưởng là có thích khách đánh lén, nhưng thật ra tình huống bây giờ là ——
Trên thân Trữ Vương chỉ mặc một áo lót, dây nịt áo lót hẳn là bị mở ra rồi.
Có điều Trữ Vương tay gắt gao lôi kéo vạt áo, một chút cũng không nhìn được cái gì.
Không chỉ như thế, hắn còn phòng bị hai tay che ngực.........
Không những vậy, hốc mắt hắn cũng đỏ, tức giận nhìn ngự y Trương đại nhân.
Mà Trương đại nhân đâu?
Tay treo ở giữa không trung, nhìn theo hướng đi, chỉ cần đưa qua là có thể đúng đến ngực Trữ Vương.........
Vừa thấy là biết Trữ Vương đang nghĩ cái gì, Trương đại nhân giận đến mức làm rối rít cả râu.
Lão thần chỉ muốn kiểm tra một chút vết thương cũ ở ngực Vương gia, thật sự là. . . . . . Buồn cười!
Nói xong đem hòm thuốc khép lại thật mạnh, Bệnh của Vương gia, thứ cho lão thần bất lực, cáo từ!
. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn run lẩy bẩy, đuối sức vịn khung cửa chậm rãi xoay người, Ta cũng đi ......
Ai cũng đừng nghĩ ngăn nàng, nàng không bao giờ đến Trữ vương phủ nữa!
Năm đó khi Trữ Vương bị thương không được chữa trị kịp thời, vị trí lại cách trái tim quá gần, ít nhiều có thể để lại một chút mầm bệnh .
Trương đại nhân hiện tại nghi ngờ là vết thương cũ đưa tới chứng không bình thường gì đó, cho nên muốn kiểm tra một chút.
.......... Ta đi ra ngoài trước .
Hạ Noãn Ngôn đứng dậy ra khỏi phòng, chờ kết quả kiểm tra của Trương đại nhân.
Nàng ngược lại thật sự hi vọng Trữ Vương có thể như lời Gia Cát Mộ Quy nói a.......
Bằng không Gia Cát Mộ Quy chọn không được người thích hợp, cũng không thể bỏ lại mặc kệ ngôi vị hoàng đế.
Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to A .
Tiếng kêu đúng là của Trữ Vương, chỉ là giọng vừa hoảng sợ lại vừa tức giận.
Làm sao vậy?
Hạ Noãn Ngôn lập tức đẩy cửa ra, Bạch công tử ở trong tay áo nàng cũng chạy ra, vẻ mặt phòng bị.
Đợi đến lúc thấy rõ tình huống trong phòng, Bạch công tử ra sức che ánh mắt, hối hận chính mình sao phải nhiều chuyện đi ra làm cái gì.
Lắc lư, thừa dịp không có người chú ý tới hắn, hắn lại bay trở về trong tay áo Hạ Noãn Ngôn.
Hắn còn ra quyết định, sau này chỉ cần nơi nào có Trữ vương, hắn nhất định sẽ không lộ diện!
Kỳ thật trong phòng vẫn là chỉ có hai người.
Nghe được một tiếng kêu to kia, Hạ Noãn Ngôn còn tưởng là có thích khách đánh lén, nhưng thật ra tình huống bây giờ là ——
Trên thân Trữ Vương chỉ mặc một áo lót, dây nịt áo lót hẳn là bị mở ra rồi.
Có điều Trữ Vương tay gắt gao lôi kéo vạt áo, một chút cũng không nhìn được cái gì.
Không chỉ như thế, hắn còn phòng bị hai tay che ngực.........
Không những vậy, hốc mắt hắn cũng đỏ, tức giận nhìn ngự y Trương đại nhân.
Mà Trương đại nhân đâu?
Tay treo ở giữa không trung, nhìn theo hướng đi, chỉ cần đưa qua là có thể đúng đến ngực Trữ Vương.........
Vừa thấy là biết Trữ Vương đang nghĩ cái gì, Trương đại nhân giận đến mức làm rối rít cả râu.
Lão thần chỉ muốn kiểm tra một chút vết thương cũ ở ngực Vương gia, thật sự là. . . . . . Buồn cười!
Nói xong đem hòm thuốc khép lại thật mạnh, Bệnh của Vương gia, thứ cho lão thần bất lực, cáo từ!
. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn run lẩy bẩy, đuối sức vịn khung cửa chậm rãi xoay người, Ta cũng đi ......
Ai cũng đừng nghĩ ngăn nàng, nàng không bao giờ đến Trữ vương phủ nữa!
/268
|