Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 58 - Chương 58

/79


Uông Vân Phong tương đối nóng nảy, cứu tế tới nay các loại không được thuận lợi, đã rút sạch tất cả kiên nhẫn của hắn. Hôm nay chỉ thiếu một mồi lửa, có thể làm hắn bạo phát. Người bên cạnh hắn đều hiểu, thậm chí đại phu Hạ gia đi theo cũng nhìn thấu ẩn nhẫn của hắn, đúng lúc sửa đổi phương thuốc cho hắn, dặn dò Quyển Thư nhìn hắn uống vào.

Một lần nữa hắn từ trên bờ sông dò xét trở lại, đế giày toàn là bùn đất, y phục vạt áo đều bị nước mưa tạt vào ướt nhẹp, mới vào phòng, trên mặt đất liền trũng một vòng. Hắn căn bản không để ý tới, trên thực tế hắn còn chưa kịp ngồi vững, liền quăng cây dù trên mặt đất, mặc dù ánh nến lóe ánh sáng lạnh lùng trên giấy dầu, tựa như nước lũ xông tới làm trẻ con kinh sợ.

Quan phủ địa phương đùn đẩy trách nhiệm, kho lúa bị khóa, các thế gia ngắm nhìn, thương nhân mượn cơ hội kiếm lời, còn có nạn dân tụ tập ngày càng nhiều, đều là gánh nặng, đặt trên đầu vai của hắn. Lại cứ, từng chuyện hắn cũng không có giải pháp giải quyết. Trên tay không có binh quyền, không có cách nào khống chế quan phủ, mỗi ngày ở trong nha môn cùng đám ruồi trâu kia cãi vả khô cả miệng lưỡi, bọn họ chính là không chịu mở kho lúa. Chỉ nói trước khi hắn tới đã mở ra rồi, cứu tế nạn dân quá nhiều. Hiện tại Uông đại nhân đến, tất cả trách nhiệm đều rơi trên đầu hắn.

Đơn giản cái rắm!

Cái gì mà quan phụ mẫu, thanh đang liêm khiết, yêu dân như con, bọn họ đều là sâu mọt hút máu.

Những thương nhân kia cùng cấu kết với quan phủ, nhân cơ hội nâng cao giá cả, đừng nói nạn dân, ngay dân chúng thành trấn trung bình đều phải cân nhắc túi tiền. Đây là Trác Châu, đi ra ngoài thành trấn một chút, nói không chừng còn hóa ác. Hắn mang đến những dược vật cũng từ từ thiếu hụt, xiêm áo đệm chăn cũng phát cho nạn dân, mà lương thực…

Quan phủ vô dụng, thương nhân trục lợi, hắn chỉ có thể thử đi cửa sau, trước vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt hãy nói.

Quyển Thư mới vừa bưng chén thuốc đi vào, Uông Vân Phong đúng lúc bước đi ra, Quyển Thư chỉ ai ai gọi: “Lão gia, người ra ngoài cũng nên đổi xiêm áo khác a.”

Uông Vân Phong dừng một chút, lại trở về nhà, Quyển Thư vội vàng lấy cho hắn một bộ đồ thường. Uông Vân Phong lắc đầu: “Cái kia được rồi.”

Quyển Thư lấy ra trường sam gấm vóc thay cho hắn, treo túi hương lên, chính mình đeo ngọc quan, lại để Quyển Thư tìm một phần hậu lễ, chỉnh đốn tốt hết thảy, Quyển Thư bưng chén thuốc lên. Uông Vân Phong nhìn nước thuốc đen nhánh, nhắm mắt lại, uống một hớp sạch sẽ.

Hôm nay, hắn uống thuốc nhiều hơn so với uống trà, đã nếm không ra mùi. Xung quanh vẫn có các đại phu xem, chẩn nấu thuốc, lẫn dược liệu vào trong đó, cũng làm cho người khác nhìn không ra thân thể hắn lại kém đến vậy.

Quyển Thư không dám để hắn gióng trống khua chiêng đi ra cửa, để cho tiểu Bạch chuẩn bị một chiếc xe ngựa, che kín hộ tống hắn đi trong thành.

Tiểu Bạch tự mình đánh xe, thỉnh thoảng ánh mắt thoáng nhìn mái hiên dọc trên đường. Quyển Thư võ công không tốt, tự nhiên không thấy được chỗ tối có người. Tiểu Bạch là thủ lĩnh ám vệ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết, người âm thầm đi theo tốt hay xấu, chỉ có thể ẩn mà không hiện.

Thế gia lớn nhất Trác Châu họ Hoa, mặc dù cơ bản không bằng Uông gia ở thành Bắc Định, nhưng ở Trác Châu cũng là thế gia hàng đầu.

Uông Vân Phong mang theo lễ trọng vào cửa, Tiểu Bạch liền chạy xe ngựa sang một bên, cả người núp ở trong ánh sáng đèn lồng chiếu không tới, giống như con tép vô danh, vụng trộm lười biếng.

Hạ Phân giống như con khỉ bò lên trên cao, trên cao nhìn xuống cả Hoa phủ, cau lỗ mũi. Thế gia lớn nhất Trác Châu cũng không lớn bằng Uông gia sao, càng đừng nói Hạ gia. Hắn giống như ghét bỏ khoát tay áo một cái, buộc vạt áo ở trên đai lưng, thân thể mềm dẻo chuẩn bị bí mật đi vào, người đi phía trước một hướng, cổ căng thẳng, người đã ngã lộn nhào về phía sau trở mình bổ nhào.

Thái tử nắm lấy cổ hắn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiểu báo, ngươi chuẩn bị làm gì?”

Hạ Phân nhìn chằm chằm, cự tuyệt trả lời.

Thái tử cười híp mắt: “Ta biết rồi, ngươi chuẩn bị làm chuyện xấu, đúng không? Đều không mang theo ta, quá không đầy nghĩa khí.”

Hạ Phân hất long trảo tử* của Thái tử, chân sau nhún hai cái, giống như mèo hoang nửa đêm xâm nhập phủ đệ. Thái tử gãi gãi hư không, vẻ người lớn lắc đầu: “Không biết biểu đệ gây hoa, ta đây làm ca ca có thể bị liên lụy hay không?”

*long trảo tử: ý chỉ cái tay của Thái tử.

Một người thị vệ sau lưng buồn bực trả lời: “Chắc rồi.”

Thái tử bẹp miệng, hoàn toàn không hài lòng, đâm sống mũi của đối phương: “Ngươi thành thật như vậy làm gì, chẳng lẽ hò hét đại công tử ta sao?”

Thị vệ kia rất ngây ngô,

/79

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status