Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 63 - Chương 63

/79


Uông Vân Phong đẩy mọi người ra, đuổi theo ra phía ngoài, chỉ thấy người bị thương và nạn dân đi tới.

Quyển Thư đã chạy đến: “Lão gia, người tìm ai vậy?”

“A”, Quyển Thư nắm tóc, nhìn hai bên một chút, cười nói: “Lão gia không phải người tùy tiện gọi một vị phụ nhân đến gọi ta phải không? Thế nào?”

Uông Vân Phong nắm bả vai hắn: “Phu nhân đâu?”

Quyển Thư tựa hồ không nghe được trong lời nói của hắn, nói: “Nàng nói xong liền đi rồi.” Quyển Thư tựa hồ bề bộn nhiều việc, còn nắm thảo dược trong tay, vừa nói thầm lão gia ngươi không có việc gì thì ta liền đi đây, sau này không có chuyện gì thì chớ có gọi ta, ta rất bận rộn rất nhiều việc cần phải lo, lão gia người có giai nhân bồi chuyện thì cũng đừng có ra ngoài mà khoe khoang cứ, lo lắng lật thuyền trong mương…

Quyển Thư vừa mở miệng chẳng khác nào một con vẹt, mở miệng bô bô nói không ngừng. Uông Vân Phong nghe quen rồi, không có ý gì, nhìn xung quanh lần nữa nhưng không thấy bóng hình quen thuộc, chỉ có thể trở về phòng nghỉ.

Lúc này, nam hài từ bàn nhỏ đi ra, móng tay nhỏ gãi khắp người, thấy Uông Vân Phong đi vào liền nhảy mấy cái: “Ngứa quá!”

Uông Vân Phong đưa tay vén vạt áo của Hạ Phân lên, chỉ thấy thịt trắng nộn nổi mụn đỏ khắp nơi, hắn lo lắng đưa tay sờ trán của Hạ Phân, không có nóng lắm. Cả người Hạ Phân ngứa ngáy một lúc, chịu không nổi, một tay gỡ tay Uông Vân Phong ra, ở trước mặt mọi người cởi xiêm y rồi bắt đầu gãi.

Hoa Bảo Hà dựa vào Uông Vân Phong quá gần, không biết thận phân thật của Hạ Phân. Ngày thường đều thấy mọi người quấn quanh Hạ Phân, cho rằng đối phương là hài tử ở nhà nào đến đây để vui đùa, cũng không để ở trong lòng. Dù sao, thời điểm Uông Vân Phong làm việc, Hạ Phân rất biết điều, biết rằng mình không thể quấy rầy, nếu không cái mông nhất định sẽ chịu nạn lần nữa. Như thế, Hoa Bảo Hà thấy Hạ Phân đối với Uông Vân Phong không có chút quy củ nào, đang định giáo huấn Hạ Phân. Còn chưa kịp mở miệng, Hạ Phân đã cởi thêm hai kiện xiêm áo, nhất thời trong nhà có mùi hương quái dị, cơ hồ…

“Thối chết mất!” Hoa Bảo Hà dùng khăn hương che miệng mũi, sắc mặt trắng lui lại mấy bước. Tiểu nha hoàn sớm đã chết lặng với mùi của nạn dân, lúc này cảm thấy y phục của Hạ Phân mùi hương còn đậm hơn, nghe được tiểu thư nhà nàng kêu lên sợ hãi, lập tức chạy tới đỡ nàng. Hai nha đầu một tiểu thư một nha hoàn tránh đến cánh cửa trốn tránh, Hoa Bảo Hà chỉ vào Hạ Phân, run rẩy kêu: “Còn không mau đuổi hắn đi đi.”

Hạ Phân chẳng hiều làm sao, liếc mắt về phía cô nương kia một cái. Hắn cũng không có chê nàng hôi nách, nàng cư nhiên đối với chủ nhà quá vô lễ, thật là…

Uông Vân Phong nhìn Hạ Phân cong miệng, cũng biết tiểu tử này đang nghiến răng. Thái tử điện hạ thật không đứng đắn, làm vấy bản con trai mình. Trước kia Hạ Phân khó chịu liền trực tiếp đánh người, đâu giống như bây giờ Hạ Phân không vui, hắn không chỉ… mà còn len lén ói hết lên quần của người ta, còn bịt miệng đối phương làm nàng ta cũng ói không được.

Quá thất đức!

Càng thêm thất đức chính là, Uông Vân Phong cảm thấy đây là lỗi của Thái tử, mà hắn làm cha căn bản ở sau lưng trợ giúp.

“Nam tử hán đại trượng phu, không thể so đo cùng tiểu nữ tử.” Uông Vân Phong nhỏ giọng dặn dò một câu. Thanh âm không lớn, nhưng trong nhà mọi người bị mùi hôi làm ngạt thở, rất choáng váng, đột nhiên nghe một câu như vậy, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị một hòn đá ném vào, làm Hoa Bảo Hà quá mức khiếp sợ, cũng bị ngạt thở.

Uông Vân Phong lười phải quan tâm đến bọn họ, vội vàng cởi bỏ xiêm áo của Hạ Phân, chỉ chừa lại một cái quần cộc, thấy cổ của hắn, thắt lưng cùng đầu gối đều chà ra được bùn đất, lúc này mới nhớ đến con trai của hắn đã lâu rồi chưa có tắm.

Vốn chính là, trước kia khi ở biển, nhảy vào biển là được. Trở lại trên bờ, không gặp được Hạ Lệnh Mị thì có người hầu đi theo chiếu cố. Đến thành Bắc Định, nam tử Hạ gia đều phải tập võ, mỗi sáng sớm đều tắm rửa. Hạ Phân là một đứa trẻ nghịch ngợm, trên người khó có lúc sạch sẽ. Nhưng đến Trác Châu, bởi vì Uông Vân Phong bận tộn, thời gian ăn cơm còn không nhớ, nói chi là tắm rửa, nếu trên người không thoải mái chỉ lau qua một chút. Thời điểm Thái tử ở đây, Hạ Phân sẽ chạy đến khách điếm, Thái tử đi rồi, Hạ Phân là đãi ngộ của cha hắn, hắn liền biết cái gì là đãi ngộ, không có ai chiếu cố hắn, ngay cả Quyển Thư cũng không rảnh mà nấu nước tắm. Như vậy, Hạ Phân đã hơn nửa tháng không tắm, chưa bước vào thùng nước lần nào. Y phục chưa đổi, tắm cũng không, ở khu tị nạn nhiều người như thế, sẽ có một ít côn trùng cắn ngứa, hơn nữa rất bẩn, trên người mùi càng ngày càng nặng, lúc cởi quần áo, mùi vị đó, haizz, thật khó mà hình dung được.

Hắn đi đến thiên phòng lấy quần áo sạch phủ lên người Hạ Phân, kêu Tiểu Bạch đi nấu nước cho Hạ Phân, thuận tiện đi gọi đại phu đến trị côn trùng cắn mang dược liệu đun trong bồn, tắm cho Hạ Phân.

Hạ Phân mặc trường sam* của Uông Vân Phong, ống tay áo dài, vạt áo cũng dài, hắn cảm thấy mới lạ. Uông Vân Phong ở bên cạnh đang cùng người khác thương lượng việc quan trọng, Hạ Phân mặc trường sam từ sau mộc tháp




/79

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status