Mấy ngày kế tiếp, nghe Huyết Đóa nói Vong Dạ đã mang Tinh Linh Hoàng ra ngoài, về phần hai người ra ngoài làm gì, Ngạo Triết Thiên không có hứng thú muốn biết. Bất quá có một việc khiến hắn cảm thấy cao hứng phần nào, chính là hắn có thể tự do đi lại trong cung, cũng là có cơ hội đến thăm Liên Đế Na — hôi tinh linh cùng hắn đồng cam cộng khổ lớn lên. Nhưng đấy là với điều kiện tiên nhất là hắn không đặt chân vào khu vực cấm.
Khi gặp lại Liên Đế Na, là lúc nàng đang ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hắn nhẹ nhàng gõ vào bên cửa, thu hút sự chú ý của nàng.
“Uế! Ngươi đến rồi!” Khuôn mặt Liên Đế Na nguyên bản đang rất cô đơn hiện liên một tiếu ý ngạc nhiên vui mừng, vội vàng chạy qua đón hắn. Thế nhưng biểu tình vui mừng lại rất nhanh chuyển thành lo lắng, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt Ngạo Triết Thiên cực kỳ tiều tụy, ngay cả môi cũng gần như trắng bệch.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng vội vàng kéo Ngạo Triết Thiên lại ghế ngồi, thương xót sờ sờ khuôn mặt hắn. “Xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt ngươi thoạt trông không ổn chút nào…”
Lắc đầu, Ngạo Triết Thiên dùng loại thủ thế chỉ có Liên Đế Na mới hiểu, nói với nàng rằng mấy ngày nay có thể không quen giường, nên ngủ nghỉ không được tốt lắm. [ Thiên Thiên với chị Liên tranh hết cả công khai sinh ra ngôn ngữ ký hiệu của cha Charles-Michel de l’Épée =.= ]
Mà trên thực tế, Ngạo Triết Thiên đã năm ngày rồi không chợp mắt.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, sẽ liền có cảm giác như bị kéo xuống vực sâu tuyệt vọng. Cái này rõ ràng không chỉ đơn thuần là một cơn ác mộng. Về sau dựa vào quan sát và phân tích của hắn, hắn biết có một thứ gì đó đang quấn lấy mình.
Một loại không có thực thể, giống một ý thức tồn tại dưới dạng sương mù hơn, hơn nữa, lại từ từ có nhân hình.
Thức thể kia khi hắn thanh tỉnh thì không có gặp, thế nhưng chỉ cần hắn nhắm mắt lại, cho dù chỉ là lơ đãng suy nghĩ trong thoáng chốc cũng lập tức bị vật thể kỳ lạ vô định hình kia quấn lấy, nhiều lần có ý đồ không để hắn tỉnh lại nữa.
Sau vài lần như vậy, nam nhân tinh thần uể oải cực độ không còn ngủ nữa, cũng không nói cho bất luận kẻ nào biết về chuyện của thức thể kia, chỉ là tự mình đến thư quán tìm đọc một số tư liệu liên quan. Bởi vì hắn không cho phép người khác biết được nội dung trong giấc mơ của hắn, huống hồ, hắn cũng không tin là có kẻ nào lại có thể giúp hắn.
Trên thế giới này, duy nhất có thể giúp đỡ mình, cũng chỉ có bản thân mình.
Sự thực này hắn đã sớm hiểu rõ một cách triệt để.
Thế nhưng mấy ngày nay đọc không dưới mấy trăm quyển sách, nhưng cũng chỉ tìm được một ít thông tin lặt vặt về thông tin của thức thể kia. Trong sách nói rằng tên của nó là 『Ngạc Mộng』, nhưng dù ở trong tình huống nào cũng không tạo ra quá nhiều thương tổn cho nhân thể cũng như tinh thần, hơn nữa cũng không hề nhắc đến việc nó có thể biến thành hình người, huống hồ, thức thể này đã tuyệt tích từ rất lâu về trước.
Bởi vì quá yếu ớt. Nên không thể sinh tồn được trong thế giới này.
Như vậy thì thứ hắn gặp phải… Rốt cuộc là loại thức thể nào? Là Ngạc Mộng biến dị?
Kỳ thực, thức thể mà Ngạo Triết Thiên gặp phải xác thực không phải là 『Ngạc Mộng』 phổ thông, nó so với ngạc mộng bình thường thì hắc ám hơn nhiều, Ngạc Mộng kia chính là do những Ngạc Mộng khác tại lúc tiêu thất vì chất chứa quá nhều oán niệm mà tạo thành, có thể nói nó chính là Ngạc Mộng vương, cũng có thể nói, nó chính tia hi vọng cuối cùng của hết thảy các Ngạc Mộng khác khi tiêu thất, hi vọng có thể lớn mạnh hơn, hi vọng có thể có được một nguồn năng lượng thuần túy, dựa vào khả năng ẩn dấu tuyệt hảo, chiếm được giấc ngủ của một nhân loại nào đó, sau đó là xâm chiếm lấy cả thân thể của hắn, cuối cùng là ngang nhiên sống dưới ánh dương quang.
Đại khái là thực tủy tri vị [ Ăn tủy nhớ vị – Ý nói đã thưởng thức qua một lần rồi thì nhớ mãi không quên được ], từ ngày đầu tiên bắt đầu quấn lấy Ngạo Triết Thiên, Ngạc Mộng cơ bản không có ý định sẽ buông tay, thậm chí còn muốn đem Ngạo Triết Thiên chiếm đoạt triệt để, khiến hắn hoàn toàn thuộc về mình, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội. Bởi vì người kia không có ngủ, vì vậy mà Ngạc Mộng ngày qua ngày không chiếm được thỏa mãn bắt đầu trở nên nôn nóng, hơn nữa mấy ngày qua hắn đã hoàn toàn hấp thụ được năng lượng đoạt được từ hôm đầu tiên, trên cơ bản cũng đã hoàn thành được quá trình biến đổi thành nhân hình, mà khuôn mặt hắn, lại có đến bảy phần giống Vong Dạ, chỉ là yêu hoặc hơn một chút, còn có tai giống của Tinh linh tộc, mái tóc dài màu xám xanh như khói bụi chốn ảo mộng.
Ngoại hình của hắn, cơ bản là được tạo nên bởi giấc mộng của Ngạo Triết Thiên, thậm chí ngay cả nội tâm cũng vậy.
Vậy nên ngay từ đầu, hắn đối với Ngạo Triết Thiên là một loại cố chấp dị thường như vậy.
Mà Ngạo Triết Thiên hiển nhiên cũng cảm nhận được sự nôn nóng ngày càng lớn của Ngạc Mộng, đã có vài lần khi hắn vẫn còn thanh tỉnh mà lại bị tập kích, nhất là ngày hôm qua còn phá lệ bị rất nhiều lần.
Thế nhưng Ngạc Mộng cũng không biết điều này, Ngạo Triết Thiên là cố tình khiêu khích lòng ham muốn của hắn. Có mấy lần giả vờ bất cẩn, khiến Ngạc Mộng có cảm giác như chắc chắn có thể đụng tới hắn, rồi lại không thể đụng được vào, vì vậy mà càng ngày càng nôn nóng dẫn đến mất dần bình tĩnh. Mà vào buối tối ngày hôm đó, Ngạo Triết Thiên đi gặp Huyết Đóa hỏi han vài thứ, lợi dụng trận pháp bí ẩn của Minh cung, đồng thời vận dụng những kiến thức mà Tiểu Hàn truyền lại cho hắn mà bí mật sửa lại trận pháp, giấu kín nó đi, khiến cho Ngạc Mộng không thể phát hiện ra được.
Sau đó, lừa hắn chậm rãi tiến nhập vào cạm bẫy.
Cuối cùng, nó đã bị lừa.
Bị ma pháp trận thiêu thành một màn sương u ám đen tối, thống lên những thanh âm thê lương thảm thiết.
Mà Ngạo Triết Thiên đến bây giờ vẫn không thể quên được nhãn thần của nó lúc đó… Tràn ngập oán hận cùng phẫn nộ cường liệt khiến hắn cả người phát lạnh, mang theo một tia tuyệt vọng khi bị lừa dối như nhìn thấu vào trong lòng Ngạo Triết Thiên, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt này xé toạc Ngạo Triết Thiên ra thành trăm nghìn mảnh!
Nếu như nó còn sống, như vậy, không khó để có thể tưởng tượng ra nó sẽ trả thù Ngạo Triết Thiên ra sao.
Thế nhưng, nó đã bị trận pháp thiêu thành những mảnh vụn vỡ, tiêu thất tại không trung.
Cũng bởi vì vậy mà Ngạo Triết Thiên ngày hôm nay mới có thời gian đến thăm Liên Đế Na. Nhìn thấy nàng, tâm tình cũng tốt lên nhiều, huống hồ, linh hồn trong cơ thể hắn cũng rất tha thiết được gặp lại nữ nhân đã nuôi nấng mình lớn lên.
“Thực sự là không có chuyện gì sao?” Lo lắng sờ lên trán Ngạo Triết Thiên, cảm thấy nhiệt độ cơ thể coi như bình thường, Liên Đế Na không còn cách nào khác là tin vào lý do thoái thác của Ngạo Triết Thiên. “Ta nghĩ, qua vài ngày nữa, sẽ thích ứng được với nơi đây.”
“Kỳ thực, ta cũng chưa thích ứng được… Ta muốn quay về…” Hôi tinh linh ngữ khí tràn ngập đau thương. Ngạo Triết Thiên vỗ vỗ đầu nàng, sau đó hôi tinh linh ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Có thể ôm ta một cái được không? Một lúc thôi cũng được.”
Gật đầu, Ngạo Triết Thiên ôm nàng vào lòng. Hắn không có tâm tư gì khác, chỉ là nghĩ nàng có lẽ cần một chút thoải mái, mà hắn, lại có cái nghĩa vụ thoải mái này, cũng coi như là vì linh hồn nguyên bản là chủ nhân của thân thể này đi, huống hồ hắn cũng không ghét nàng.
“Ở chỗ này không nhìn thấy bầu trời… Cảm giác như so với mộng mị còn xa vời hơn…” Hôi tinh linh ngả vào trong lòng nam nhân, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, như là đang lầm bầm nhẹ nhàng nói: “Uế, ngươi còn nhớ ngày trước ta đã nói gì với ngươi không? Nguyện vọng lớn nhất cả đời của ta, là có một đôi cánh mỹ lệ, cùng với các tinh linh khác bay lượn trên bầu trời… Cho dù chỉ là một ngày, ta cũng muốn được mỹ lệ như các nàng, tỏa ra quang mang… Thế nhưng, nguyện vọng của ta cho tới bây giờ vẫn chưa thể thành hiện thực… Ta về sau vĩnh viễn chỉ có đôi cánh màu xám này, vĩnh viễn xấu xí như vậy… Có đúng hay không ta cả đời này, đều không thể thực hiện được nguyện vọng kia… Vì sao… Vì sao ta vừa mới sinh ra số phận đã bị định đoạt trước như vậy, ta phạm phải lỗi lầm gì… Uế, ta khó chịu quá…” Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuống, trong vòng tay ôm ấp của nam nhân, hôi tinh linh cũng không thể kiềm nén được nữa mà nhẹ giọng khóc nấc, bàn tay nhỏ bé cầm lấy xiêm ý của nam nhân run lên, dường như ngay cả nội tâm cũng không cam chịu được.
Ngạo Triết Thiên không nói gì, chỉ có thể ôm chặt nàng.
Trên thế giới này, con người không thể được lựa chọn được sự ra đời của mình.
Giống như hắn, không thể chọn lựa được mà bị nữ nhân kia sinh ra, sau đó, bị vứt bỏ. Nếu như có thể, ai mà lại không chọn một người phụ mẫu có thể yêu thương mình? Thế nhưng, chính là không thể chọn lựa.
Sau khi khóc xong, Liên Đế Na thoạt nhìn như thoải mái hơn một chút, mà Ngạo Triết Thiên đã vài ngày không ngủ thực sự cũng không thể chống đỡ lâu hơn được nữa, vậy nên hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Liên Đế Na một cái rồi liền ly khai, cũng không quên hứa hẹn về sau nếu có cơ hội sẽ đến thăm nàng nữa.
Mà hắn rời đi rồi, từ trong góc phòng u tối, một người lặng lẽ bước ra.
Một thiếu niên, mái tóc ngắn màu đỏ hồng rất giống với của Vong Dạ, song nhãn huyết sắc lạnh lùng mà âm hiểm nhìn thân ảnh rời đi của Ngạo Triết Thiên cùng hôi tinh linh đang lưu luyến vô cùng, nở một nụ cười giả dối.
Hình như, hắn nghe được vài thứ gì đó, cũng đã hiểu rõ về mối quan hệ của bọn họ, có lẽ, cũng nên làm gì đó chăng?
Trong gian phòng.
Nam nhân vài ngày không ngủ uể oải tắm rửa một trận, sau đó thân thể gần như không thể chống đỡ được nữa mà ngã xuống giường, ngay khi hắn nghĩ muốn ngủ đến mê mệt, một thanh âm bi thương đột nhiên vang lên phía sau lưng hắn, tựa như lệ quỷ đoạt mạng đến từ địa ngục, khiến hắn trong phúc chốc liền tỉnh táo lại hoàn toàn, mồ hôi lạnh nhất thời túa ra toàn thân, đồng thời cũng mất đi cơ hội chạy trốn.
“Không – thể – tha – thứ… Ngươi – dám – lừa – gạt – ta…” Một bàn tay quấn lấy bởi lớp sương hắc ám vững vàng nhốt nam nhân lại bên dưới thân, một thân ảnh thon dài cũng dần xuất hiện trên giường Ngạo Triết Thiên, cặp hôi sắc song đồng tràn ngập phẫn nộ tức giận khiến kẻ khác phải phát lạnh, hôi sắc trường phát hung tàn diêu động…
Ngạc Mộng!
Vì sao hắn còn chưa chết!?
Ngạo Triết Thiên ngay cả phản ứng lại còn không kịp, chỉ cảm thấy lưng một trận đau nhức, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động do bị đập vào tường. Hô hấp vì một cỗ lực áp chế lên cổ mà trở nên trắc trở, chật vật mở mắt ra, lại thấy một bàn tay mang theo sương đen phẫn nộ bóp lấy cổ mình, mà bản thân lại bị một cỗ lực hung hăng ép vào tường bên cạnh giường.
Mà trong đôi mắt khuất dưới những sợi tóc dài màu xám xanh của đối phương, lại mang theo một loại cảm giác rợn tóc gáy. Âm trầm, sắc bén, bởi vì phẫn nộ quá độ, mà nhãn đồng nguyên bản mỹ lệ mà thông thấu lại kịch liệt co rút lại, thẳng đến khi chúng rút lại tựa như kim châm sắc nhọn, nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên như hận không thể trực tiếp đâm nát hắn, cứ vậy liên tục đả kích thâm tâm hắn.
“…” Nam nhân không thể hô hấp kinh sợ nhìn Ngạc Mộng đang bóp cổ mình, dùng hết toàn lực nắm lấy bàn tay của đối phương muốn giật ra, thế nhưng hai bàn tay kia vẫn tựa như thép đúc không chút suy chuyển nào.
Hắn thế nào cũng không thể lý giải được vì sao Ngạc Mộng còn chưa chết, nhưng nam nhân cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, bời vì thiếu dưỡng khí cực độ khiến đường nhìn của hắn bắt đầu trở nên mịt mờ, phổi mang theo thống khổ bắt đầu đau lên từng cơn, bóng tối dần dần trùm lên cảnh vật, mà bàn tay nguyên bản đang nắm lấy tay Ngạc Mộng cũng bắt đầu trở nên vô lực mà buông xuống, một cảm giác như được giải thoát cũng rất nhanh phủ xuống.
Ngay khi hắn cho rằng mình cứ như vậy mà chết đi, lực đạo áp chế cổ hắn đột nhiên buông lỏng ra…
Một trận thanh âm xoát xoát do y phục ma sát tạo thành vang lên, Ngạo Triết Thiên vô lực quỳ xuống trên giường…
“Khái khái…”
Lồng ngực bắt đầu phập phồng, hắn ho khan kịch liệt, mang theo những thanh âm thở hổn hển gấp gáp, nhanh chóng hít vào từng ngụm không khí quý giá. Nhưng thân thể vô lực một lần nữa lại bị kéo lên, hai tay bị Ngạc Mộng không tốn mấy công sức mà áp chế lại trên đỉnh đầu.
Hắn muốn làm cái gì?
Ngạo Triết Thiên chỉ có thể suy nghĩ hỗn loạn như vậy, đại não thiếu dưỡng khí so với phản ứng thường ngày cũng có vài phần trì độn hơn, hiện tại thân thể hắn theo bản năng chỉ có thể hít vào dưỡng khí càng nhiều càng tốt để bù vào lượng thiếu hụt đáng sợ khi nãy.
“Ngô…”
Lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn, tựa hồ như có thứ gì đó hàn lãnh lại sắc nhọn đâm xuyên thấu qua, đưa hắn trực tiếp đóng lại trên tường.
Chưa bao giờ chịu qua đau đớn khiến Ngạo Triết Thiên không thể chịu được mà bật tiếng rên rỉ, trong lúc nhất thời lại đau đến mức thấy trước mắt như nhiễm một mảnh huyết hồng.
Thứ sắc nhọn kia tựa hồ như đánh thẳng vào xương, cũng không giống như chỉ đơn thuần là lộng thương đến thân thể, mà ngay cả linh hồn cũng trực tiếp bị xuyên thấu, một loại cảm giác gần như bị xé toạc ra khiến nam nhân một thân hỗn độn đổ mồ hôi lạnh…
Sau đó, cằm bị một bàn tay băng lãnh bắt lấy, khuôn mặt giống Vong Dạ quá mức của đối phương tiến lại gần, không có bất luận biểu tình gì, song nhãn âm trầm tựa như u hồn, giọng nói lại như khiến hắn như bị rét run, trầm thấp, khàn đặc: “Vì sao lừa dối ta…”
Đối phương cố chấp, muốn có được một đáp án, bởi vì hắn không thể chịu đựng được sự lừa dối của người này.
Nhưng lại quên mất nhân loại này không thể nói.
Nhưng Ngạc Mộng song nhãn mới nãy còn tràn ngập sát khí, lúc này lại vơi đi rất nhiều, bởi vì bộ dạng nam nhân ẩn nhẫn chịu đựng thống khổ hấp dẫn rất nhiều lấy lực chú ý của hắn… Nhất là tiếng rên rỉ kiềm nén, có chút âm trầm đứt quãng, khiến hắn nhớ một hình ảnh….
Hình ảnh Ngạo Triết Thiên trong mộng…
Nhớ tới hắn trong giấc mộng bị các tinh linh tùy ý làm nhục, bị ép mở ra hai chân chống đỡ lấy sự xâm phạm của nam nhân, một bộ dạng nhăn mày kiếm chịu đựng thống khổ, còn có mái tóc mất trật tự cùng thân thể màu đồng phủ đầy dấu vết sắc dục…
Ngạc Mộng bắt đầu nghi hoặc, lòng thầm suy xét.
Hắn không biết ý tứ của hành vi này, cũng không biết vì sao nam nhân càng thống khổ, những người kia lại càng vui thích. Mà nội dung trong giấc mộng, toàn bộ đều là những việc đáng sợ nhất mà người nằm mơ đã trải qua hợp thành, cũng không phải do Ngạc Mộng an bài.
Hắn chỉ là theo bản năng, hấp thụ năng lượng mà hắn cần.
Những ngày trước đó, Ngạc Mộng cũng chỉ là một thứ không có ý thức tự chủ, chỉ là một loại tồn tại giống như u thể. Theo lẽ tự nhiên, hắn cũng không biết mấy thứ như ***, giống như một tờ giấy trắng, để cho người nằm mơ tô vẽ màu sắc lên.
Mà hiện tại, hắn đối với chuyện này bắt đầu lưu tâm hơn, nhất là khi ngửi thấy được khí tức nhẹ nhàng thanh sảng do nam nhân vừa mới tắm rửa xong, có một loại cảm giác kỳ dị mà hắn chưa từng trải qua bao giờ từ từ lan tỏa ra.
Ngạo Triết Thiên nố lực muốn giãy ra khỏi tình cảnh bị áp chế này, thế nhưng chỉ cần hắn khẽ động một cái, cái đinh đang đóng xuyên qua bàn tay hắn, cái đinh được cấu thành nên bởi một nguồn năng lượng tinh khiết sẽ lập tức lộng thương thẳng vào linh hồn hắn.
Cái loại đau đớn này, không lời nào có thể diễn tả hết được, cũng không phải thứ mà thường nhân có thể chịu đựng được…
Thế nhưng, càng làm hắn không thể chịu đựng được chính là đối phương lại bắt đầu có những hành động quái dị, Ngạc Mộng kia, bàn tay nguyên bản đang nắm lấy cằm hắn cuối cùng lại buông lỏng xuống, dường như là âu yếm mà dời xuống cái cổ hắn, sau đó, lại tiếp tục trượt xuống vuốt ve ngực hắn, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú vào thân thể hắn, thậm chí còn mang theo điểm hiếu kỳ.
Hắn rốt cuộc là muốn làm gì…
Ngón tay Ngạc Mộng theo những đường cong nơi thân thể nam nhân mà bắt đầu trượt xuống, chạm vào từng nơi một, y phục trên thân bị một loại ma pháp nhỏ từng chút lại từng chút xả thành những mảnh nhỏ, lộ ra bên dưới một thước da vẫn còn mang theo chút ẩm ướt. Sau đó, Ngạc Mộng áp sát vào nam nhân, tựa như một tiểu cẩu nhẹ nhàng ngửi lấy vị đạo trên người nam nhân, đầu lưỡi ướt át chậm rãi liếm lấy cái cổ đối phương, thân thể Ngạo Triết Thiên nhất thời bắt đầu trở nên cứng ngắc vô cùng.
Hắn đối với nam nhân có chút sợ hãi, không thể khống chế được mà hơi run lên, thế nhưng lại khiến cho Ngạc Mộng hành động nguyên bản chỉ là khẽ liếm biến thành giảo cắn. Bàn tay cũng có chút tham lam mà vuốt ve lấy làn da trơn bóng nhu thuận của nam nhân, sau còn cắn xuống điểm anh hồng trước ngực nam nhân.
Nam nhân nhất thời không chịu đựng được mà dùng lực nâng gối lên đánh thẳng vào đỉnh đầu của Ngạc Mộng, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bắp đùi, sau đó đem một chân xen vào giữa hai chân nam nhân, thân thể một lần nữa càng thêm áp sát.
“Cái loại chuyện này làm như thế nào?” Ngạc Mộng hiếu kỳ ngẩng đầu lên hỏi Ngạo Triết Thiên, bàn tay kia cũng không quên đem quần của nam nhân kéo xuống, lộ ra hai chân thon dài mà săn chắc ẩn hiện dưới vạt áo dài.
Hắn khí hỏi những lời này, là dùng tiếng Trung.
Tiếng Trung, chính là tiếng mẹ đẻ của Ngạo Triết Thiên.
Lúc Ngạc Mộng len lỏi vào trong đầu Ngạo Triết Thiên vô ý học được một loại ngôn ngữ. Mà loại ngôn ngữ này, lại khiến Ngạo Triết Thiên một trận thất thần, một loại yếu đuối người thường không thể cảm thấy hiện lên trong song nhãn băng lãnh của hắn.
Một người thân cô thế độc sinh tồn trong một không gian hoàn toàn xa lạ, nghe được tiếng mẹ đẻ của mình, loại cảm giác này, giống như dùng ngôn ngữ thì không thể hình dung hết được, nhưng châm chọc chính là, người nói ra những tiếng này, là một địch nhân đang lộng thương hắn, hơn nữa, lại có khuôn mặt rất giống với Vong Dạ.
“Ô…” Đột nhiên, một bàn tay không hề báo trước nắm lấy hạ thân của hắn, Ngạo Triết Thiên khó chịu cực độ muốn giãy ra, nhưng thắt lưng lại bị chế trụ lại.
“Nơi này dài như vậy a…” Thanh âm của Ngạc Mộng bắt đầu trở nên ái muội, ngay cả cặp song đồng nguyên bản trong suốt kia cũng bắt đầu lóe lên quang mang dị dạng, hắn cẩn thận tỉ mỉ, vừa như đang nghiên cứu, lại vừa như đang chơi đùa với hạ thân của nam nhân, nguời kia trước sau cũng không thể chạy trốn được.
Mà có điều này Ngạo Triết Thiên không biết, Ngạc Mộng nguyên bản là một vô tính thể không có bất luận tính khí quan [ bộ phận sd ] gì, thế nhưng lúc này, hắn lại huyễn hóa thành một nam nhân có khí quan đặc thù, hoàn thành triệt để việc chuyển hóa thành một sinh mệnh thể nam tính.
Sau đó, nét mặt của hắn dần thay đổi, tia đơn thuần cuối cùng cũng thối lui mất, song nhãn tựa như đang thiêu đốt một thứ gì đó vốn không nên có — hỏa dục, như một ác lang chuẩn bị săn đón con mồi, đối với con mồi hoang dã ngang bướng đang bị áp chế lại trước mặt, cảm thấy có một loại cảm giác đang cường liệt dâng lên, ham muốn chà đạp.
Muốn đạp vỡ biểu tình băng lãnh trên mặt hắn, muốn trông thấy hắn bị thống khổ mà khóc lóc, sau đó, bộ dạng hắn run rẩy trong lòng mình.
Hắn theo bản năng, dựa vào ký ức trong mộng của Ngạo Triết Thiên mà đưa nam nhân từ trên tường xuống, đặt lại trên giường.
Mà nam nhân bị ma hồn đinh xuyên qua cổ tay lúc này lại đau đến mức trước mặt đều biến thành một mảnh đen tối, bên ngoài thoạt xem như không có một vết ngoại thương nào, thế nhưng linh hồn lại bị đả thương nghiêm trọng, hắn thậm chí có cảm giác như tay mình đã không thể khống chế được nữa, giống như bị tàn phế. Sau đó, đai lưng của hắn bị xả ra, y phục bị sẽ rách mất trật tự rơi xuống, cả người bị xoay lại đối mặt với Ngạc Mộng, thân thể không còn một mảnh che lấp.
Mà đối phương tuy rằng có phần vụng về thế nhưng vẫn mang theo một loại ác ý không cho phép chống cự mà cường hôn đôi môi hắn, đầu lưỡi ướt át cố chấp muốn xâm nhập vào trong miệng hắn, nhưng bởi vì không có một chút kinh nghiệm né tránh gì mà bị Ngạo Triết Thiên hung hăng cắn một cái thật đau.
Ngạc Mộng song nhãn hiện lên tia hung quang âm ngoan, hắn một lời cũng không nói mà trực tiếp vung tay tát nam nhân đến nghiêng hẳn mặt qua một bên, cái tát cực nặng tay khiến đối phương nhất thời một trận hoa mắt, sau đó lại một lần nữa cướp lấy đôi môi tại nhợt mà mê hoặc kia. Bàn tay to cũng thô bạo xả hai chân nam nhân ra, sau đó dựa vào nội dung trong giấc mộng mà tìm kiếm nơi có thể tiếp trên hắn trên thân thể nam nhân.
“… Ngô…”
Hô hấp của hai bên đều trở nên bất ổn, chỉ là một người vì ***, một người vì thống khổ. Mà không khí cũng bắt đầu trở nên ngột ngạt dị thường.
Ngạo Triết Thiên lúc này đừng nói là phản kháng, hắn ngay cả tay còn không thể động đậy được, hơn nữa lại có vài ngày không ngủ, cả tinh thần cũng thân thể đều mệt mỏi cực độ, hắn hầu như đã tuyệt vọng.
Ngón tay thon dài của Ngạc Mộng tìm tới nhập khẩu cực kỳ tư mật nơi hạ thân hắn, sau đó, cực kỳ hung bạo mà đâm vào, cường bách nơi sinh ra vốn không phải để tiếp nhận nam nhân, khiến nam nhân nhất thời bật ra một tiếng khóc nấc cực nhỏ không thể khống chế, thanh âm khàn khàn khiến Ngạc Mộng có chút không nhịn được mà liếm khóe miệng mình, càng thêm mê say mà hôn lấy nam nhân anh khí tóc dài đen nhanh mất trật tự thả loạn trên giường.
Đồng thời, Ngạc Mộng trời sinh thể chất mang tính hàn phát hiện nơi mà ngón tay mình đang tham nhập, nóng đến muốn làm tan chảy ngón tay hắn…
Hơn nữa lại rất chặt…
Thế nhưng lại khiến hắn càng muốn hung hăng tiến nhập…
Khi gặp lại Liên Đế Na, là lúc nàng đang ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hắn nhẹ nhàng gõ vào bên cửa, thu hút sự chú ý của nàng.
“Uế! Ngươi đến rồi!” Khuôn mặt Liên Đế Na nguyên bản đang rất cô đơn hiện liên một tiếu ý ngạc nhiên vui mừng, vội vàng chạy qua đón hắn. Thế nhưng biểu tình vui mừng lại rất nhanh chuyển thành lo lắng, bởi vì nàng phát hiện sắc mặt Ngạo Triết Thiên cực kỳ tiều tụy, ngay cả môi cũng gần như trắng bệch.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng vội vàng kéo Ngạo Triết Thiên lại ghế ngồi, thương xót sờ sờ khuôn mặt hắn. “Xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt ngươi thoạt trông không ổn chút nào…”
Lắc đầu, Ngạo Triết Thiên dùng loại thủ thế chỉ có Liên Đế Na mới hiểu, nói với nàng rằng mấy ngày nay có thể không quen giường, nên ngủ nghỉ không được tốt lắm. [ Thiên Thiên với chị Liên tranh hết cả công khai sinh ra ngôn ngữ ký hiệu của cha Charles-Michel de l’Épée =.= ]
Mà trên thực tế, Ngạo Triết Thiên đã năm ngày rồi không chợp mắt.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, sẽ liền có cảm giác như bị kéo xuống vực sâu tuyệt vọng. Cái này rõ ràng không chỉ đơn thuần là một cơn ác mộng. Về sau dựa vào quan sát và phân tích của hắn, hắn biết có một thứ gì đó đang quấn lấy mình.
Một loại không có thực thể, giống một ý thức tồn tại dưới dạng sương mù hơn, hơn nữa, lại từ từ có nhân hình.
Thức thể kia khi hắn thanh tỉnh thì không có gặp, thế nhưng chỉ cần hắn nhắm mắt lại, cho dù chỉ là lơ đãng suy nghĩ trong thoáng chốc cũng lập tức bị vật thể kỳ lạ vô định hình kia quấn lấy, nhiều lần có ý đồ không để hắn tỉnh lại nữa.
Sau vài lần như vậy, nam nhân tinh thần uể oải cực độ không còn ngủ nữa, cũng không nói cho bất luận kẻ nào biết về chuyện của thức thể kia, chỉ là tự mình đến thư quán tìm đọc một số tư liệu liên quan. Bởi vì hắn không cho phép người khác biết được nội dung trong giấc mơ của hắn, huống hồ, hắn cũng không tin là có kẻ nào lại có thể giúp hắn.
Trên thế giới này, duy nhất có thể giúp đỡ mình, cũng chỉ có bản thân mình.
Sự thực này hắn đã sớm hiểu rõ một cách triệt để.
Thế nhưng mấy ngày nay đọc không dưới mấy trăm quyển sách, nhưng cũng chỉ tìm được một ít thông tin lặt vặt về thông tin của thức thể kia. Trong sách nói rằng tên của nó là 『Ngạc Mộng』, nhưng dù ở trong tình huống nào cũng không tạo ra quá nhiều thương tổn cho nhân thể cũng như tinh thần, hơn nữa cũng không hề nhắc đến việc nó có thể biến thành hình người, huống hồ, thức thể này đã tuyệt tích từ rất lâu về trước.
Bởi vì quá yếu ớt. Nên không thể sinh tồn được trong thế giới này.
Như vậy thì thứ hắn gặp phải… Rốt cuộc là loại thức thể nào? Là Ngạc Mộng biến dị?
Kỳ thực, thức thể mà Ngạo Triết Thiên gặp phải xác thực không phải là 『Ngạc Mộng』 phổ thông, nó so với ngạc mộng bình thường thì hắc ám hơn nhiều, Ngạc Mộng kia chính là do những Ngạc Mộng khác tại lúc tiêu thất vì chất chứa quá nhều oán niệm mà tạo thành, có thể nói nó chính là Ngạc Mộng vương, cũng có thể nói, nó chính tia hi vọng cuối cùng của hết thảy các Ngạc Mộng khác khi tiêu thất, hi vọng có thể lớn mạnh hơn, hi vọng có thể có được một nguồn năng lượng thuần túy, dựa vào khả năng ẩn dấu tuyệt hảo, chiếm được giấc ngủ của một nhân loại nào đó, sau đó là xâm chiếm lấy cả thân thể của hắn, cuối cùng là ngang nhiên sống dưới ánh dương quang.
Đại khái là thực tủy tri vị [ Ăn tủy nhớ vị – Ý nói đã thưởng thức qua một lần rồi thì nhớ mãi không quên được ], từ ngày đầu tiên bắt đầu quấn lấy Ngạo Triết Thiên, Ngạc Mộng cơ bản không có ý định sẽ buông tay, thậm chí còn muốn đem Ngạo Triết Thiên chiếm đoạt triệt để, khiến hắn hoàn toàn thuộc về mình, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội. Bởi vì người kia không có ngủ, vì vậy mà Ngạc Mộng ngày qua ngày không chiếm được thỏa mãn bắt đầu trở nên nôn nóng, hơn nữa mấy ngày qua hắn đã hoàn toàn hấp thụ được năng lượng đoạt được từ hôm đầu tiên, trên cơ bản cũng đã hoàn thành được quá trình biến đổi thành nhân hình, mà khuôn mặt hắn, lại có đến bảy phần giống Vong Dạ, chỉ là yêu hoặc hơn một chút, còn có tai giống của Tinh linh tộc, mái tóc dài màu xám xanh như khói bụi chốn ảo mộng.
Ngoại hình của hắn, cơ bản là được tạo nên bởi giấc mộng của Ngạo Triết Thiên, thậm chí ngay cả nội tâm cũng vậy.
Vậy nên ngay từ đầu, hắn đối với Ngạo Triết Thiên là một loại cố chấp dị thường như vậy.
Mà Ngạo Triết Thiên hiển nhiên cũng cảm nhận được sự nôn nóng ngày càng lớn của Ngạc Mộng, đã có vài lần khi hắn vẫn còn thanh tỉnh mà lại bị tập kích, nhất là ngày hôm qua còn phá lệ bị rất nhiều lần.
Thế nhưng Ngạc Mộng cũng không biết điều này, Ngạo Triết Thiên là cố tình khiêu khích lòng ham muốn của hắn. Có mấy lần giả vờ bất cẩn, khiến Ngạc Mộng có cảm giác như chắc chắn có thể đụng tới hắn, rồi lại không thể đụng được vào, vì vậy mà càng ngày càng nôn nóng dẫn đến mất dần bình tĩnh. Mà vào buối tối ngày hôm đó, Ngạo Triết Thiên đi gặp Huyết Đóa hỏi han vài thứ, lợi dụng trận pháp bí ẩn của Minh cung, đồng thời vận dụng những kiến thức mà Tiểu Hàn truyền lại cho hắn mà bí mật sửa lại trận pháp, giấu kín nó đi, khiến cho Ngạc Mộng không thể phát hiện ra được.
Sau đó, lừa hắn chậm rãi tiến nhập vào cạm bẫy.
Cuối cùng, nó đã bị lừa.
Bị ma pháp trận thiêu thành một màn sương u ám đen tối, thống lên những thanh âm thê lương thảm thiết.
Mà Ngạo Triết Thiên đến bây giờ vẫn không thể quên được nhãn thần của nó lúc đó… Tràn ngập oán hận cùng phẫn nộ cường liệt khiến hắn cả người phát lạnh, mang theo một tia tuyệt vọng khi bị lừa dối như nhìn thấu vào trong lòng Ngạo Triết Thiên, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt này xé toạc Ngạo Triết Thiên ra thành trăm nghìn mảnh!
Nếu như nó còn sống, như vậy, không khó để có thể tưởng tượng ra nó sẽ trả thù Ngạo Triết Thiên ra sao.
Thế nhưng, nó đã bị trận pháp thiêu thành những mảnh vụn vỡ, tiêu thất tại không trung.
Cũng bởi vì vậy mà Ngạo Triết Thiên ngày hôm nay mới có thời gian đến thăm Liên Đế Na. Nhìn thấy nàng, tâm tình cũng tốt lên nhiều, huống hồ, linh hồn trong cơ thể hắn cũng rất tha thiết được gặp lại nữ nhân đã nuôi nấng mình lớn lên.
“Thực sự là không có chuyện gì sao?” Lo lắng sờ lên trán Ngạo Triết Thiên, cảm thấy nhiệt độ cơ thể coi như bình thường, Liên Đế Na không còn cách nào khác là tin vào lý do thoái thác của Ngạo Triết Thiên. “Ta nghĩ, qua vài ngày nữa, sẽ thích ứng được với nơi đây.”
“Kỳ thực, ta cũng chưa thích ứng được… Ta muốn quay về…” Hôi tinh linh ngữ khí tràn ngập đau thương. Ngạo Triết Thiên vỗ vỗ đầu nàng, sau đó hôi tinh linh ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Có thể ôm ta một cái được không? Một lúc thôi cũng được.”
Gật đầu, Ngạo Triết Thiên ôm nàng vào lòng. Hắn không có tâm tư gì khác, chỉ là nghĩ nàng có lẽ cần một chút thoải mái, mà hắn, lại có cái nghĩa vụ thoải mái này, cũng coi như là vì linh hồn nguyên bản là chủ nhân của thân thể này đi, huống hồ hắn cũng không ghét nàng.
“Ở chỗ này không nhìn thấy bầu trời… Cảm giác như so với mộng mị còn xa vời hơn…” Hôi tinh linh ngả vào trong lòng nam nhân, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, như là đang lầm bầm nhẹ nhàng nói: “Uế, ngươi còn nhớ ngày trước ta đã nói gì với ngươi không? Nguyện vọng lớn nhất cả đời của ta, là có một đôi cánh mỹ lệ, cùng với các tinh linh khác bay lượn trên bầu trời… Cho dù chỉ là một ngày, ta cũng muốn được mỹ lệ như các nàng, tỏa ra quang mang… Thế nhưng, nguyện vọng của ta cho tới bây giờ vẫn chưa thể thành hiện thực… Ta về sau vĩnh viễn chỉ có đôi cánh màu xám này, vĩnh viễn xấu xí như vậy… Có đúng hay không ta cả đời này, đều không thể thực hiện được nguyện vọng kia… Vì sao… Vì sao ta vừa mới sinh ra số phận đã bị định đoạt trước như vậy, ta phạm phải lỗi lầm gì… Uế, ta khó chịu quá…” Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuống, trong vòng tay ôm ấp của nam nhân, hôi tinh linh cũng không thể kiềm nén được nữa mà nhẹ giọng khóc nấc, bàn tay nhỏ bé cầm lấy xiêm ý của nam nhân run lên, dường như ngay cả nội tâm cũng không cam chịu được.
Ngạo Triết Thiên không nói gì, chỉ có thể ôm chặt nàng.
Trên thế giới này, con người không thể được lựa chọn được sự ra đời của mình.
Giống như hắn, không thể chọn lựa được mà bị nữ nhân kia sinh ra, sau đó, bị vứt bỏ. Nếu như có thể, ai mà lại không chọn một người phụ mẫu có thể yêu thương mình? Thế nhưng, chính là không thể chọn lựa.
Sau khi khóc xong, Liên Đế Na thoạt nhìn như thoải mái hơn một chút, mà Ngạo Triết Thiên đã vài ngày không ngủ thực sự cũng không thể chống đỡ lâu hơn được nữa, vậy nên hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Liên Đế Na một cái rồi liền ly khai, cũng không quên hứa hẹn về sau nếu có cơ hội sẽ đến thăm nàng nữa.
Mà hắn rời đi rồi, từ trong góc phòng u tối, một người lặng lẽ bước ra.
Một thiếu niên, mái tóc ngắn màu đỏ hồng rất giống với của Vong Dạ, song nhãn huyết sắc lạnh lùng mà âm hiểm nhìn thân ảnh rời đi của Ngạo Triết Thiên cùng hôi tinh linh đang lưu luyến vô cùng, nở một nụ cười giả dối.
Hình như, hắn nghe được vài thứ gì đó, cũng đã hiểu rõ về mối quan hệ của bọn họ, có lẽ, cũng nên làm gì đó chăng?
Trong gian phòng.
Nam nhân vài ngày không ngủ uể oải tắm rửa một trận, sau đó thân thể gần như không thể chống đỡ được nữa mà ngã xuống giường, ngay khi hắn nghĩ muốn ngủ đến mê mệt, một thanh âm bi thương đột nhiên vang lên phía sau lưng hắn, tựa như lệ quỷ đoạt mạng đến từ địa ngục, khiến hắn trong phúc chốc liền tỉnh táo lại hoàn toàn, mồ hôi lạnh nhất thời túa ra toàn thân, đồng thời cũng mất đi cơ hội chạy trốn.
“Không – thể – tha – thứ… Ngươi – dám – lừa – gạt – ta…” Một bàn tay quấn lấy bởi lớp sương hắc ám vững vàng nhốt nam nhân lại bên dưới thân, một thân ảnh thon dài cũng dần xuất hiện trên giường Ngạo Triết Thiên, cặp hôi sắc song đồng tràn ngập phẫn nộ tức giận khiến kẻ khác phải phát lạnh, hôi sắc trường phát hung tàn diêu động…
Ngạc Mộng!
Vì sao hắn còn chưa chết!?
Ngạo Triết Thiên ngay cả phản ứng lại còn không kịp, chỉ cảm thấy lưng một trận đau nhức, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động do bị đập vào tường. Hô hấp vì một cỗ lực áp chế lên cổ mà trở nên trắc trở, chật vật mở mắt ra, lại thấy một bàn tay mang theo sương đen phẫn nộ bóp lấy cổ mình, mà bản thân lại bị một cỗ lực hung hăng ép vào tường bên cạnh giường.
Mà trong đôi mắt khuất dưới những sợi tóc dài màu xám xanh của đối phương, lại mang theo một loại cảm giác rợn tóc gáy. Âm trầm, sắc bén, bởi vì phẫn nộ quá độ, mà nhãn đồng nguyên bản mỹ lệ mà thông thấu lại kịch liệt co rút lại, thẳng đến khi chúng rút lại tựa như kim châm sắc nhọn, nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên như hận không thể trực tiếp đâm nát hắn, cứ vậy liên tục đả kích thâm tâm hắn.
“…” Nam nhân không thể hô hấp kinh sợ nhìn Ngạc Mộng đang bóp cổ mình, dùng hết toàn lực nắm lấy bàn tay của đối phương muốn giật ra, thế nhưng hai bàn tay kia vẫn tựa như thép đúc không chút suy chuyển nào.
Hắn thế nào cũng không thể lý giải được vì sao Ngạc Mộng còn chưa chết, nhưng nam nhân cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, bời vì thiếu dưỡng khí cực độ khiến đường nhìn của hắn bắt đầu trở nên mịt mờ, phổi mang theo thống khổ bắt đầu đau lên từng cơn, bóng tối dần dần trùm lên cảnh vật, mà bàn tay nguyên bản đang nắm lấy tay Ngạc Mộng cũng bắt đầu trở nên vô lực mà buông xuống, một cảm giác như được giải thoát cũng rất nhanh phủ xuống.
Ngay khi hắn cho rằng mình cứ như vậy mà chết đi, lực đạo áp chế cổ hắn đột nhiên buông lỏng ra…
Một trận thanh âm xoát xoát do y phục ma sát tạo thành vang lên, Ngạo Triết Thiên vô lực quỳ xuống trên giường…
“Khái khái…”
Lồng ngực bắt đầu phập phồng, hắn ho khan kịch liệt, mang theo những thanh âm thở hổn hển gấp gáp, nhanh chóng hít vào từng ngụm không khí quý giá. Nhưng thân thể vô lực một lần nữa lại bị kéo lên, hai tay bị Ngạc Mộng không tốn mấy công sức mà áp chế lại trên đỉnh đầu.
Hắn muốn làm cái gì?
Ngạo Triết Thiên chỉ có thể suy nghĩ hỗn loạn như vậy, đại não thiếu dưỡng khí so với phản ứng thường ngày cũng có vài phần trì độn hơn, hiện tại thân thể hắn theo bản năng chỉ có thể hít vào dưỡng khí càng nhiều càng tốt để bù vào lượng thiếu hụt đáng sợ khi nãy.
“Ngô…”
Lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn, tựa hồ như có thứ gì đó hàn lãnh lại sắc nhọn đâm xuyên thấu qua, đưa hắn trực tiếp đóng lại trên tường.
Chưa bao giờ chịu qua đau đớn khiến Ngạo Triết Thiên không thể chịu được mà bật tiếng rên rỉ, trong lúc nhất thời lại đau đến mức thấy trước mắt như nhiễm một mảnh huyết hồng.
Thứ sắc nhọn kia tựa hồ như đánh thẳng vào xương, cũng không giống như chỉ đơn thuần là lộng thương đến thân thể, mà ngay cả linh hồn cũng trực tiếp bị xuyên thấu, một loại cảm giác gần như bị xé toạc ra khiến nam nhân một thân hỗn độn đổ mồ hôi lạnh…
Sau đó, cằm bị một bàn tay băng lãnh bắt lấy, khuôn mặt giống Vong Dạ quá mức của đối phương tiến lại gần, không có bất luận biểu tình gì, song nhãn âm trầm tựa như u hồn, giọng nói lại như khiến hắn như bị rét run, trầm thấp, khàn đặc: “Vì sao lừa dối ta…”
Đối phương cố chấp, muốn có được một đáp án, bởi vì hắn không thể chịu đựng được sự lừa dối của người này.
Nhưng lại quên mất nhân loại này không thể nói.
Nhưng Ngạc Mộng song nhãn mới nãy còn tràn ngập sát khí, lúc này lại vơi đi rất nhiều, bởi vì bộ dạng nam nhân ẩn nhẫn chịu đựng thống khổ hấp dẫn rất nhiều lấy lực chú ý của hắn… Nhất là tiếng rên rỉ kiềm nén, có chút âm trầm đứt quãng, khiến hắn nhớ một hình ảnh….
Hình ảnh Ngạo Triết Thiên trong mộng…
Nhớ tới hắn trong giấc mộng bị các tinh linh tùy ý làm nhục, bị ép mở ra hai chân chống đỡ lấy sự xâm phạm của nam nhân, một bộ dạng nhăn mày kiếm chịu đựng thống khổ, còn có mái tóc mất trật tự cùng thân thể màu đồng phủ đầy dấu vết sắc dục…
Ngạc Mộng bắt đầu nghi hoặc, lòng thầm suy xét.
Hắn không biết ý tứ của hành vi này, cũng không biết vì sao nam nhân càng thống khổ, những người kia lại càng vui thích. Mà nội dung trong giấc mộng, toàn bộ đều là những việc đáng sợ nhất mà người nằm mơ đã trải qua hợp thành, cũng không phải do Ngạc Mộng an bài.
Hắn chỉ là theo bản năng, hấp thụ năng lượng mà hắn cần.
Những ngày trước đó, Ngạc Mộng cũng chỉ là một thứ không có ý thức tự chủ, chỉ là một loại tồn tại giống như u thể. Theo lẽ tự nhiên, hắn cũng không biết mấy thứ như ***, giống như một tờ giấy trắng, để cho người nằm mơ tô vẽ màu sắc lên.
Mà hiện tại, hắn đối với chuyện này bắt đầu lưu tâm hơn, nhất là khi ngửi thấy được khí tức nhẹ nhàng thanh sảng do nam nhân vừa mới tắm rửa xong, có một loại cảm giác kỳ dị mà hắn chưa từng trải qua bao giờ từ từ lan tỏa ra.
Ngạo Triết Thiên nố lực muốn giãy ra khỏi tình cảnh bị áp chế này, thế nhưng chỉ cần hắn khẽ động một cái, cái đinh đang đóng xuyên qua bàn tay hắn, cái đinh được cấu thành nên bởi một nguồn năng lượng tinh khiết sẽ lập tức lộng thương thẳng vào linh hồn hắn.
Cái loại đau đớn này, không lời nào có thể diễn tả hết được, cũng không phải thứ mà thường nhân có thể chịu đựng được…
Thế nhưng, càng làm hắn không thể chịu đựng được chính là đối phương lại bắt đầu có những hành động quái dị, Ngạc Mộng kia, bàn tay nguyên bản đang nắm lấy cằm hắn cuối cùng lại buông lỏng xuống, dường như là âu yếm mà dời xuống cái cổ hắn, sau đó, lại tiếp tục trượt xuống vuốt ve ngực hắn, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú vào thân thể hắn, thậm chí còn mang theo điểm hiếu kỳ.
Hắn rốt cuộc là muốn làm gì…
Ngón tay Ngạc Mộng theo những đường cong nơi thân thể nam nhân mà bắt đầu trượt xuống, chạm vào từng nơi một, y phục trên thân bị một loại ma pháp nhỏ từng chút lại từng chút xả thành những mảnh nhỏ, lộ ra bên dưới một thước da vẫn còn mang theo chút ẩm ướt. Sau đó, Ngạc Mộng áp sát vào nam nhân, tựa như một tiểu cẩu nhẹ nhàng ngửi lấy vị đạo trên người nam nhân, đầu lưỡi ướt át chậm rãi liếm lấy cái cổ đối phương, thân thể Ngạo Triết Thiên nhất thời bắt đầu trở nên cứng ngắc vô cùng.
Hắn đối với nam nhân có chút sợ hãi, không thể khống chế được mà hơi run lên, thế nhưng lại khiến cho Ngạc Mộng hành động nguyên bản chỉ là khẽ liếm biến thành giảo cắn. Bàn tay cũng có chút tham lam mà vuốt ve lấy làn da trơn bóng nhu thuận của nam nhân, sau còn cắn xuống điểm anh hồng trước ngực nam nhân.
Nam nhân nhất thời không chịu đựng được mà dùng lực nâng gối lên đánh thẳng vào đỉnh đầu của Ngạc Mộng, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bắp đùi, sau đó đem một chân xen vào giữa hai chân nam nhân, thân thể một lần nữa càng thêm áp sát.
“Cái loại chuyện này làm như thế nào?” Ngạc Mộng hiếu kỳ ngẩng đầu lên hỏi Ngạo Triết Thiên, bàn tay kia cũng không quên đem quần của nam nhân kéo xuống, lộ ra hai chân thon dài mà săn chắc ẩn hiện dưới vạt áo dài.
Hắn khí hỏi những lời này, là dùng tiếng Trung.
Tiếng Trung, chính là tiếng mẹ đẻ của Ngạo Triết Thiên.
Lúc Ngạc Mộng len lỏi vào trong đầu Ngạo Triết Thiên vô ý học được một loại ngôn ngữ. Mà loại ngôn ngữ này, lại khiến Ngạo Triết Thiên một trận thất thần, một loại yếu đuối người thường không thể cảm thấy hiện lên trong song nhãn băng lãnh của hắn.
Một người thân cô thế độc sinh tồn trong một không gian hoàn toàn xa lạ, nghe được tiếng mẹ đẻ của mình, loại cảm giác này, giống như dùng ngôn ngữ thì không thể hình dung hết được, nhưng châm chọc chính là, người nói ra những tiếng này, là một địch nhân đang lộng thương hắn, hơn nữa, lại có khuôn mặt rất giống với Vong Dạ.
“Ô…” Đột nhiên, một bàn tay không hề báo trước nắm lấy hạ thân của hắn, Ngạo Triết Thiên khó chịu cực độ muốn giãy ra, nhưng thắt lưng lại bị chế trụ lại.
“Nơi này dài như vậy a…” Thanh âm của Ngạc Mộng bắt đầu trở nên ái muội, ngay cả cặp song đồng nguyên bản trong suốt kia cũng bắt đầu lóe lên quang mang dị dạng, hắn cẩn thận tỉ mỉ, vừa như đang nghiên cứu, lại vừa như đang chơi đùa với hạ thân của nam nhân, nguời kia trước sau cũng không thể chạy trốn được.
Mà có điều này Ngạo Triết Thiên không biết, Ngạc Mộng nguyên bản là một vô tính thể không có bất luận tính khí quan [ bộ phận sd ] gì, thế nhưng lúc này, hắn lại huyễn hóa thành một nam nhân có khí quan đặc thù, hoàn thành triệt để việc chuyển hóa thành một sinh mệnh thể nam tính.
Sau đó, nét mặt của hắn dần thay đổi, tia đơn thuần cuối cùng cũng thối lui mất, song nhãn tựa như đang thiêu đốt một thứ gì đó vốn không nên có — hỏa dục, như một ác lang chuẩn bị săn đón con mồi, đối với con mồi hoang dã ngang bướng đang bị áp chế lại trước mặt, cảm thấy có một loại cảm giác đang cường liệt dâng lên, ham muốn chà đạp.
Muốn đạp vỡ biểu tình băng lãnh trên mặt hắn, muốn trông thấy hắn bị thống khổ mà khóc lóc, sau đó, bộ dạng hắn run rẩy trong lòng mình.
Hắn theo bản năng, dựa vào ký ức trong mộng của Ngạo Triết Thiên mà đưa nam nhân từ trên tường xuống, đặt lại trên giường.
Mà nam nhân bị ma hồn đinh xuyên qua cổ tay lúc này lại đau đến mức trước mặt đều biến thành một mảnh đen tối, bên ngoài thoạt xem như không có một vết ngoại thương nào, thế nhưng linh hồn lại bị đả thương nghiêm trọng, hắn thậm chí có cảm giác như tay mình đã không thể khống chế được nữa, giống như bị tàn phế. Sau đó, đai lưng của hắn bị xả ra, y phục bị sẽ rách mất trật tự rơi xuống, cả người bị xoay lại đối mặt với Ngạc Mộng, thân thể không còn một mảnh che lấp.
Mà đối phương tuy rằng có phần vụng về thế nhưng vẫn mang theo một loại ác ý không cho phép chống cự mà cường hôn đôi môi hắn, đầu lưỡi ướt át cố chấp muốn xâm nhập vào trong miệng hắn, nhưng bởi vì không có một chút kinh nghiệm né tránh gì mà bị Ngạo Triết Thiên hung hăng cắn một cái thật đau.
Ngạc Mộng song nhãn hiện lên tia hung quang âm ngoan, hắn một lời cũng không nói mà trực tiếp vung tay tát nam nhân đến nghiêng hẳn mặt qua một bên, cái tát cực nặng tay khiến đối phương nhất thời một trận hoa mắt, sau đó lại một lần nữa cướp lấy đôi môi tại nhợt mà mê hoặc kia. Bàn tay to cũng thô bạo xả hai chân nam nhân ra, sau đó dựa vào nội dung trong giấc mộng mà tìm kiếm nơi có thể tiếp trên hắn trên thân thể nam nhân.
“… Ngô…”
Hô hấp của hai bên đều trở nên bất ổn, chỉ là một người vì ***, một người vì thống khổ. Mà không khí cũng bắt đầu trở nên ngột ngạt dị thường.
Ngạo Triết Thiên lúc này đừng nói là phản kháng, hắn ngay cả tay còn không thể động đậy được, hơn nữa lại có vài ngày không ngủ, cả tinh thần cũng thân thể đều mệt mỏi cực độ, hắn hầu như đã tuyệt vọng.
Ngón tay thon dài của Ngạc Mộng tìm tới nhập khẩu cực kỳ tư mật nơi hạ thân hắn, sau đó, cực kỳ hung bạo mà đâm vào, cường bách nơi sinh ra vốn không phải để tiếp nhận nam nhân, khiến nam nhân nhất thời bật ra một tiếng khóc nấc cực nhỏ không thể khống chế, thanh âm khàn khàn khiến Ngạc Mộng có chút không nhịn được mà liếm khóe miệng mình, càng thêm mê say mà hôn lấy nam nhân anh khí tóc dài đen nhanh mất trật tự thả loạn trên giường.
Đồng thời, Ngạc Mộng trời sinh thể chất mang tính hàn phát hiện nơi mà ngón tay mình đang tham nhập, nóng đến muốn làm tan chảy ngón tay hắn…
Hơn nữa lại rất chặt…
Thế nhưng lại khiến hắn càng muốn hung hăng tiến nhập…
/84
|