Đôi môi nam nhân run run, tựa hồ như đang cố sức gọi cái tên này, chỉ là không có thanh âm mà thôi, vậy nên ngoại trừ hắn ra, không ai có thể biết được.
Tiểu Hàn…
Ta rất nhớ ngươi…
Nam nhân có thể cảm nhận được rõ ràng, hài tử mà hắn yêu thương, đang ngủ thật say trong băng bích này.
Nhưng hắn lại không có cách nào lay tỉnh được người kia, cũng không còn đủ khí lực để đánh vào băng bích nữa,
Hồi sau, tựa hồ như cũng đã nhận ra bản thân dù cố sức thế nào cũng vô pháp lay tỉnh được linh thể băng sơn kia, nam nhân cúi đầu cười khổ một tiếng.
Ngay cả một âm tiết cũng không có, nụ cười kia, phảng phất như chỉ là gượng cười đau đớn.
Trong không gian lạnh lẽo tịch mịch này, ngược lại lại khiến kẻ khác có cảm giác cô đơn chua xót.
Kỳ thực, hắn cũng biết rõ chính mình không nên quấy rầy Tiểu Hàn.
Hắn biết chứ.
Chỉ là, bản thân vẫn muốn trước khi chết được nhìn thấy người kia, cho dù là không nói lời nào, cũng không có chút quan hệ.
Hắn chỉ là muốn nhìn thấy hình dáng người kia khi vẫn còn sống một chút, một cái liếc mắt cũng tốt, ngực sẽ không còn đau đớn như vậy nữa, ngay cả chết cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Thế nhưng lúc này đây, ngay cả ảo giác hắn cũng không có nhìn thấy.
Linh hồn của hắn đã bị nghiền nát, cho dù có hồi quang phản chiếu, tạm thời dung hợp lại, cũng không đủ để đánh thức sơn linh vẫn đang say ngủ kia.
Một ngụm tiên huyết một lần nữa phun ra, nam nhân cúi đầu thở dốc gấp gáp một trận, khí tức trong người càng lúc càng suy yếu, có loại ảo giác như linh hồn cũng từng chút một bị rút ra.
Xem ra, thời gian đã không còn nhiều nữa.
Nam nhân nghĩ, con mắt nhìn về phía băng bích bán trong suốt, đôi môi đã khô nứt tựa hồ như vô thanh nói một câu gì đó, sau đó, nhẹ nhàng mà thận trọng hôn lên mặt băng bích.
Bởi vì, hắn còn nhớ rõ, trong khoảnh khắc khi Tiểu Hàn sắp tiêu thất, đã từng muốn hôn lên môi hắn, nhưng đến khi sắp chạm đến, thì lại hồn phi phách tán.
Hắn không biết, như vậy có được tính là bồi thường không…
Thế nhưng, hắn của ngày hôm nay cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi…
Tựa hồ như cũng có chút an tâm, ngón tay nam nhận đặt trên vách băng bắt đầu chậm rãi vô lực trượt xuống, mang theo những vệt máu dài, theo thân thể của hắn, theo hô hấp triệt để đình chỉ, ngã xuống mặt đất.
Tim ngừng đập.
Tư duy ngừng lại.
Linh hồn miễn cưỡng dung hợp lại, trong nháy mắt tiêu thất…
Phá thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ là, trong giây phút cuối cùng, điều cuối cùng nhìn thấy, lại chính là, cái người mà vẫn luôn kiềm chế bản thân không nhớ đến… Hồng phát nam nhân…
…
Lúc này, sơn linh đang ngủ thật say ở sâu bên trong băng sơn, phảng phất như đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, liền sử dụng thần lực để tìm kiếm phạm vi xung quanh, nhưng lại phát hiện phụ cận căn bản là không có dấu hiệu sinh mệnh, vì vậy, hắn sau khi nghi hoặc thoáng chốc, cũng không có làm gì nữa mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Về phần cảm ứng vừa rồi, hắn quy lại là ảo giác do giấc ngủ.
Mà sau khi sơn linh tiếp tục ngủ không lâu, ở cửa sơn động truyền đến mấy thanh âm sột soạt, một con thú do băng tuyết cấu thành bước vào, sau đó, lại có thêm bốn, năm con Sương Tuyết thú nữa cẩn trọng đi đến.
Đi đằng trước, con thú thủ lĩnh toàn thân lông màu xanh lam đầu tiên là ngửi ngửi một chút vệt máu dài trên mặt đất, sau đó nhìn về phía trước, nhãn tình nhất thời sáng lên, sau khi liếm liếm khóe miệng liền hướng nhanh đến chỗ nam nhân đang im lặng nằm trên mặt đất mà chạy tới.
Mấy con phía sau cũng bám đuôi chạy theo, dường như bản năng cảm nhận được một món mỹ vị phía trước, nước miếng không ngừng chảy xuống theo khóe miệng.
Con Sương Tuyết thú thủ lĩnh với hình thể lớn nhất, giống như một con sói, đầu tiên là nhếch mép lên khàn tiếng gầm gừ cảnh cáo mấy con thú đồng bọn có ý muốn hưởng thụ trước nó, sau đó, bàn chân dẫm lên ngực nam nhân, nghiêng đầu cắn lấy cánh tay hắn, cố sức xé.
Nhất thời, cánh tay mang theo xương thịt vẫn còn tươi bị xé toác ra
Thân thể thon dài đã không còn dấu hiệu sinh mệnh vẫn còn chút ấm, cũng coi như là mềm mại, khi nhai trong miệng thì vị đạo lại ngon đến không ngờ.
Mà mấy con Sương Tuyết thú khác đã lâu ngày không được ăn uống, sau khi nhìn nhau một chút, chung quy vẫn là chịu không nổi cơn đói khát hành hạ, cũng bắt đầu nhào tới cắn xé tay chân nam nhân.
Chúng nó thích ăn tứ chi trước, sau đó mới là nội tạng.
Mà khi Vong Dạ phát hiện ra điểm dị thường mà vội vàng quay trở về, chỉ nhìn thấy, nam nhân khiến hắn ngày đêm nhớ thương da diết, nay lại bị những con ma thú cấp thấp, xé thành từng mảnh nhỏ…
Hắn đầu tiên là ngây người, tựa hồ như không thể xác định được hình ảnh mình đang nhìn thấy có phải sự thật hay không.
Nhưng trái tim, lại không đợi hắn xác định rõ ràng, mà bị một loại xúc cảm gọi là bản năng, hung hăng bạo tác —
Ánh mắt cũng trở thành một mảnh huyết nhục mông lung —
******
Phong tuyết bên ngoài sơn động càng lúc càng lớn, mơ hồ như dự báo trước cho một cơn bão tuyết dữ dội.
Mà bên trong động, mấy con Sương Tuyết thú lại kinh hoảng nhìn hồng phát nam nhân đang đứng ở ngoài cửa động. Bản năng muốn chạy trốn, những lại phát hiện cho dù cố vùng vẫy thế nào, chân dường như đã bị đóng chặt xuống mặt đất, một chút cũng không thể động đậy, tựa hồ như ngay cả thời gian cũng đóng băng lại.
Nỗi sợ phảng phất như nhiễm thêm một tầng màu đen nặng nề, theo mỗi một lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể, tựa như đang rơi xuống vực sâu địa ngục vô pháp chống đối.
Trong phút chốc, mọi phòng tuyến lý trí đều sụp đổ.
Khiến bọn chúng sợ hãi, sợ từ tận đáy lòng, cùng tuyệt vọng…
Muốn cầu xin tha thứ, muốn chạy trốn, thậm chí là tự sát…
Nhưng cũng đều vì vô pháp cử động mà hết thảy đều tốn công vô ích.
Chúng nó chỉ có thể chết cứng tại chỗ, mắt mở lớn nhìn trừng trừng cơn hỏa nộ ngập trời của vương giả đang hóa thành những đạo hắc sắc hỏa diễm, tựa như cuồng thú phóng thẳng tới chỗ bọn chúng.
Trong nháy mắt, hôi phi yên diệt.
Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp bật ra, cứ như vậy tiêu thất như chưa từng tồn tại.
Mà vương giả thì vẫn như cũ đứng sững tại chỗ, sắc mặt nghiêm lại trắng bệch, ngây người nhìn thi thể im lặng nằm trong vũng máu cách đó không xa.
Xúc cảm tuyệt vọng khống chế không được mà bắt đầu dâng lên khiến cho thân thể run kịch liệt.
“Ô…” Đôi môi run rẩy khép mở, muốn gọi tên người kia, nhưng cổ họng lại chỉ có thể bật ra những âm tiết vụn vỡ nghiền nát như một dã thú bi thương bị xé toạc thành vô vàn mảnh nhỏ.
Hắn nỗ lực muốn đi qua, thế nhưng bước chân lại trận trận hư nhuyễn, thế nào cũng vô pháp chống đỡ thân thể.
Ngay cả tầm mắt, cũng bắt đầu trở nên lu mờ.
Miễn cưỡng đi tới phía trước người kia, nhìn thấy rõ ràng tình trạng bi thảm của đối phương, thân thể cuối cùng cũng không chống được mà quỳ phục xuống.
Một loại đau đớn hơn cả trái tim bị bóp nghẹn trong nháy mắt từ nơi sâu nhất trong thâm tâm vỡ ùa ra.
Người kia, mái tóc dài nguyên bản trơn mượt đen như mực lúc này lại tựa như cành cây ngọn cỏ khô héo bị rút mất sinh mệnh, ảm đạm mà mất trật tự rải trên mặt đất, thân thể bị cắn xé đến chỉ còn một tay cùng một chân, tái nhợt vô lực, lẳng lặng nằm trong vũng máu, yếu đuối mà chật vật.
Ngay cả song nhãn tựa như bóng đêm thâm trầm, cũng bị tàn nhãn móc xuống một bên, chỉ để lại hốc máu trống rỗng cũng khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi.
Trong lúc nhất thời, không khí như bị rút đi đột ngột, đôi môi khép mở, nhưng thế nào cũng không thể hít vào chút dưỡng khí.
“Uế…” Giọng nói khàn khàn, vương giả vươn tay ra, đem thi thể người kia tha thiết ôm lấy vào lòng, rồi lại nghĩ trong lòng kỳ thực cái gì cũng không có, trống rỗng, đều là trống rỗng.
Hắn cái gì cũng không ôm được, nắm lấy không được.
Lắc đầu, Vong Dạ lúc này so với bất luận khi nào khác đều ý thức được rõ ràng hơn hết thảy, nam nhân thực sự đã chết, thế nhưng trước sau vẫn không chịu tin lấy.
Hắn tựa như đang mê muội, hai tay run run, từ trong ngực lấy ra những thứ đã sớm chuẩn bị, tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể đem ra cấp nam nhân dùng, đủ loại cực kỳ trân quý, thậm chí có cả lệ thiên sứ chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu, toàn bộ đều dừng trên thi thể nam nhân đã sớm không còn bất luận phản ứng gì.
Từng đạo quang mang thần thánh mà nghiêm trang theo ngân xướng của thiên sứ không ngừng xuất hiện trong sơn động băng lãnh, nhất thời, không chỉ trong sơn động, ngay cả phạm vi núi non mấy nghìn dặm xung quanh đều được năng lược thần thánh đến từ dị khoảng không soi sáng, thậm chí, vô số thực vật tràn ngập sinh cơ bắt đầu mọc lên phủ lấy cả toàn tuyết sơn, hiên ngang vươn lên đón lấy gió tuyết ầm ĩ.
Thế nhưng kỳ tích trước sau vẫn không xuất hiện trên người nam nhân.
Hô hấp của hắn vẫn đình chỉ như cũ, con mắt vẫn nhắm lại như cũ.
Thân thể, rõ ràng là còn có điểm ấm áp, còn có chút mềm mại.
Nhưng vẫn là không còn kịp nữa.
“…” Vô thanh, miệng mấp máy muốn gọi nam nhân, vương giả lúc này mơ hồ như đã tan vỡ, ánh mắt hỗn loạn theo khuôn mặt tái nhợt của nam nhân dần chuyển xuống khuôn ngực nhiễm đầy màu tươi của đối phương, ngay khi nhìn thấy miệng vết thương vô cùng quen thuộc, Vong Dạ nguyên bản song đồng đỏ sậm đột ngột co rút lại mãnh liệt.
Trong nháy mắt, hình ảnh hắn dùng kiếm đâm thủng trái tim của Tuyết Liệp đột nhiên xuất hiện.
Thậm chí vẫn còn nhớ rất rõ, khóe miệng cười trào phúng đến quỷ dị của Tuyết Liệp lúc đó… Ngay lập tức, minh bạch được chuyện gì đã diễn ra, vương giả tựa như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc, một giọt huyết lệ ấm nóng, chợt rơi xuống.
Nguyên lai…
Là chính tay hắn đã hại chết người này…
Vong Dạ khóe miệng giật giật, bật lên một gào thét tựa như cười tựa như khóc, song nhãn hồng hắc hỗn độn lóe lên, điên cuồng.
Nguyên lai, là chính hắn, đã đem trái tim người kia đâm thủng!
Chính hắn!!!
“Nguyên lai… Là ta giết… Ta giết a…”
Ha ha…
Ta giết…
Linh hồn, ngay từ thời khắc minh bạch, đã sớm sụp đổ tan vỡ.
Giây tiếp theo, một thanh âm thét gào đến tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên kéo dài, trong nháy mắt chấn động toàn bộ núi non.
Thê lương mà bi thảm.
Cảnh tượng mới đây còn như xuân phong ấm áp, trong phút chốc liền tiêu thất như chưa hề tồn tại, núi tuyết vì chấn động mà rung lên dữ dội, hoa tuyết cũng vì tuyệt vọng của vương giả mà nhiễm thêm một tầng huyết sắc, tựa như huyết lệ nghìn năm ngưng kết lại, đột nhiên vỡ vụn, mang theo bi thương không gì sánh được rải xuống hết thảy những quốc gia xung quanh.
Nhất thời, huyết vũ giăng kín bầu trời, tựa như trái tim bị xé thành vô vàn mảnh nhỏ…
Trong đó có một bộ phận theo gió bắc thổi đi, bay tới một thị trấn nhỏ xa xôi.
Trên con đường nhỏ lát đá tĩnh lặng, một đôi tình lữ yêu nhau thắm thiết kinh ngạc nhìn một mảnh lại tiếp một mảnh hoa tuyết tựa như cánh hồng đỏ rơi xuống trước mắt.
Trong lúc nhất thời, hình ảnh thê mỹ khiến hai người có chút mê man.
Nhịn không được mê hoặc, thiếu nữ mang trên khuôn mặt một tiếu ý hạnh phúc dưới tán ô nhẹ nhàng vươn bàn tay mềm mại ra, đón lấy một mảnh hoa tuyết đỏ sậm.
Nước mắt, ngay khi chạm tới hoa tuyết kia, rơi xuống.
Một loại xúc cảm bi thương cùng tuyệt vọng mà trước nay nàng chưa từng trải qua, trong nhất thời, theo hoa tuyết nhiễm huyết, lại truyền tới nàng.
Nam tử bên kia có chút khẩn trương nhìn tình nhân, không biết phải làm thế nào.
“Lai Khắc… Trái tim ta đau quá…” Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, thân thể run rẩy khẽ nép vào trong lòng đối phương: “Cảm giác thật kỳ quái… Ta cảm thấy đau đớn vô cùng… Bi thương vô cùng…”
Tuyệt vọng vô cùng…
Ngực giống như bị ai đó chậm rãi xé toạc ra…
Rất đau, rất khó chịu…
Nhưng nữ hài mới là chỉ chạm vào huyết vũ, đã đau đến mức hô hấp cũng không thông, như vậy thì ngươi làm cơn huyết vũ này rơi xuống, còn có thể tuyệt vọng đến mức nào?
Không ai biết…
Càng không biết vị vương giả kia, ở thời khắc cuối cùng, đã hao hết bao nhiêu sức mạnh, để miễn cưỡng tiến vào dị không mà nguyên bản hắn vô pháp tiếp xúc, đem linh hồn đã bị vỡ vụn của ái nhân tụ hợp lại.
Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như hắn không làm như vậy, thì ái nhân của hắn sẽ triệt để tiêu thất, ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại nữa.
Tuy rằng ý nghĩa của việc tụ hợp lại này cũng không quá lớn….
Linh hồn đã bị vỡ nát, cho dù có miễn cưỡng tụ lại… Cũng không chắc chắn sẽ khôi phục…
Cho dù là có khả năng hồi phục, có lẽ cũng sẽ mất đến mười năm, thậm chí là hơn trăm năm, sau đó mới có thể chuyển thế luân hồi…
Nhưng mặc dù chỉ có một tia hy vọng mong manh như vậy, vương giả cũng không muốn buôn xuôi, hắn chỉ mong ước một ngày nào đó trong tương lai, có thể một lần nữa gặp được ái nhân chuyển thế…
Cho dù là… Không thể gặp lại…
Hắn cũng chỉ mong muốn… Người kia có thể sống… Có thể hô hấp… Có thể nói… Có thể…
Vương giả nghĩ tới đây, thần trí vì tiêu hao linh lực quá độ mà bắt đầu trở nên mơ hồ, vụn vỡ…
Ngay tại thời khắc cuối cùng trước khi thần thức tiêu thất, hắn cố gắng nhớ, nhớ thật kỹ, giả như một ngày nào đó, còn có thể gặp lại người kia…
Hắn nhất định sẽ rút đi lại móng vuốt của mình, để cho dù có đem người kia vững vàng ôm vào bảo hộ trong lòng, cũng sẽ không khiến hắn bị thương chút nào…
Tiểu Hàn…
Ta rất nhớ ngươi…
Nam nhân có thể cảm nhận được rõ ràng, hài tử mà hắn yêu thương, đang ngủ thật say trong băng bích này.
Nhưng hắn lại không có cách nào lay tỉnh được người kia, cũng không còn đủ khí lực để đánh vào băng bích nữa,
Hồi sau, tựa hồ như cũng đã nhận ra bản thân dù cố sức thế nào cũng vô pháp lay tỉnh được linh thể băng sơn kia, nam nhân cúi đầu cười khổ một tiếng.
Ngay cả một âm tiết cũng không có, nụ cười kia, phảng phất như chỉ là gượng cười đau đớn.
Trong không gian lạnh lẽo tịch mịch này, ngược lại lại khiến kẻ khác có cảm giác cô đơn chua xót.
Kỳ thực, hắn cũng biết rõ chính mình không nên quấy rầy Tiểu Hàn.
Hắn biết chứ.
Chỉ là, bản thân vẫn muốn trước khi chết được nhìn thấy người kia, cho dù là không nói lời nào, cũng không có chút quan hệ.
Hắn chỉ là muốn nhìn thấy hình dáng người kia khi vẫn còn sống một chút, một cái liếc mắt cũng tốt, ngực sẽ không còn đau đớn như vậy nữa, ngay cả chết cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Thế nhưng lúc này đây, ngay cả ảo giác hắn cũng không có nhìn thấy.
Linh hồn của hắn đã bị nghiền nát, cho dù có hồi quang phản chiếu, tạm thời dung hợp lại, cũng không đủ để đánh thức sơn linh vẫn đang say ngủ kia.
Một ngụm tiên huyết một lần nữa phun ra, nam nhân cúi đầu thở dốc gấp gáp một trận, khí tức trong người càng lúc càng suy yếu, có loại ảo giác như linh hồn cũng từng chút một bị rút ra.
Xem ra, thời gian đã không còn nhiều nữa.
Nam nhân nghĩ, con mắt nhìn về phía băng bích bán trong suốt, đôi môi đã khô nứt tựa hồ như vô thanh nói một câu gì đó, sau đó, nhẹ nhàng mà thận trọng hôn lên mặt băng bích.
Bởi vì, hắn còn nhớ rõ, trong khoảnh khắc khi Tiểu Hàn sắp tiêu thất, đã từng muốn hôn lên môi hắn, nhưng đến khi sắp chạm đến, thì lại hồn phi phách tán.
Hắn không biết, như vậy có được tính là bồi thường không…
Thế nhưng, hắn của ngày hôm nay cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi…
Tựa hồ như cũng có chút an tâm, ngón tay nam nhận đặt trên vách băng bắt đầu chậm rãi vô lực trượt xuống, mang theo những vệt máu dài, theo thân thể của hắn, theo hô hấp triệt để đình chỉ, ngã xuống mặt đất.
Tim ngừng đập.
Tư duy ngừng lại.
Linh hồn miễn cưỡng dung hợp lại, trong nháy mắt tiêu thất…
Phá thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ là, trong giây phút cuối cùng, điều cuối cùng nhìn thấy, lại chính là, cái người mà vẫn luôn kiềm chế bản thân không nhớ đến… Hồng phát nam nhân…
…
Lúc này, sơn linh đang ngủ thật say ở sâu bên trong băng sơn, phảng phất như đột nhiên cảm ứng được điều gì đó, liền sử dụng thần lực để tìm kiếm phạm vi xung quanh, nhưng lại phát hiện phụ cận căn bản là không có dấu hiệu sinh mệnh, vì vậy, hắn sau khi nghi hoặc thoáng chốc, cũng không có làm gì nữa mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Về phần cảm ứng vừa rồi, hắn quy lại là ảo giác do giấc ngủ.
Mà sau khi sơn linh tiếp tục ngủ không lâu, ở cửa sơn động truyền đến mấy thanh âm sột soạt, một con thú do băng tuyết cấu thành bước vào, sau đó, lại có thêm bốn, năm con Sương Tuyết thú nữa cẩn trọng đi đến.
Đi đằng trước, con thú thủ lĩnh toàn thân lông màu xanh lam đầu tiên là ngửi ngửi một chút vệt máu dài trên mặt đất, sau đó nhìn về phía trước, nhãn tình nhất thời sáng lên, sau khi liếm liếm khóe miệng liền hướng nhanh đến chỗ nam nhân đang im lặng nằm trên mặt đất mà chạy tới.
Mấy con phía sau cũng bám đuôi chạy theo, dường như bản năng cảm nhận được một món mỹ vị phía trước, nước miếng không ngừng chảy xuống theo khóe miệng.
Con Sương Tuyết thú thủ lĩnh với hình thể lớn nhất, giống như một con sói, đầu tiên là nhếch mép lên khàn tiếng gầm gừ cảnh cáo mấy con thú đồng bọn có ý muốn hưởng thụ trước nó, sau đó, bàn chân dẫm lên ngực nam nhân, nghiêng đầu cắn lấy cánh tay hắn, cố sức xé.
Nhất thời, cánh tay mang theo xương thịt vẫn còn tươi bị xé toác ra
Thân thể thon dài đã không còn dấu hiệu sinh mệnh vẫn còn chút ấm, cũng coi như là mềm mại, khi nhai trong miệng thì vị đạo lại ngon đến không ngờ.
Mà mấy con Sương Tuyết thú khác đã lâu ngày không được ăn uống, sau khi nhìn nhau một chút, chung quy vẫn là chịu không nổi cơn đói khát hành hạ, cũng bắt đầu nhào tới cắn xé tay chân nam nhân.
Chúng nó thích ăn tứ chi trước, sau đó mới là nội tạng.
Mà khi Vong Dạ phát hiện ra điểm dị thường mà vội vàng quay trở về, chỉ nhìn thấy, nam nhân khiến hắn ngày đêm nhớ thương da diết, nay lại bị những con ma thú cấp thấp, xé thành từng mảnh nhỏ…
Hắn đầu tiên là ngây người, tựa hồ như không thể xác định được hình ảnh mình đang nhìn thấy có phải sự thật hay không.
Nhưng trái tim, lại không đợi hắn xác định rõ ràng, mà bị một loại xúc cảm gọi là bản năng, hung hăng bạo tác —
Ánh mắt cũng trở thành một mảnh huyết nhục mông lung —
******
Phong tuyết bên ngoài sơn động càng lúc càng lớn, mơ hồ như dự báo trước cho một cơn bão tuyết dữ dội.
Mà bên trong động, mấy con Sương Tuyết thú lại kinh hoảng nhìn hồng phát nam nhân đang đứng ở ngoài cửa động. Bản năng muốn chạy trốn, những lại phát hiện cho dù cố vùng vẫy thế nào, chân dường như đã bị đóng chặt xuống mặt đất, một chút cũng không thể động đậy, tựa hồ như ngay cả thời gian cũng đóng băng lại.
Nỗi sợ phảng phất như nhiễm thêm một tầng màu đen nặng nề, theo mỗi một lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể, tựa như đang rơi xuống vực sâu địa ngục vô pháp chống đối.
Trong phút chốc, mọi phòng tuyến lý trí đều sụp đổ.
Khiến bọn chúng sợ hãi, sợ từ tận đáy lòng, cùng tuyệt vọng…
Muốn cầu xin tha thứ, muốn chạy trốn, thậm chí là tự sát…
Nhưng cũng đều vì vô pháp cử động mà hết thảy đều tốn công vô ích.
Chúng nó chỉ có thể chết cứng tại chỗ, mắt mở lớn nhìn trừng trừng cơn hỏa nộ ngập trời của vương giả đang hóa thành những đạo hắc sắc hỏa diễm, tựa như cuồng thú phóng thẳng tới chỗ bọn chúng.
Trong nháy mắt, hôi phi yên diệt.
Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp bật ra, cứ như vậy tiêu thất như chưa từng tồn tại.
Mà vương giả thì vẫn như cũ đứng sững tại chỗ, sắc mặt nghiêm lại trắng bệch, ngây người nhìn thi thể im lặng nằm trong vũng máu cách đó không xa.
Xúc cảm tuyệt vọng khống chế không được mà bắt đầu dâng lên khiến cho thân thể run kịch liệt.
“Ô…” Đôi môi run rẩy khép mở, muốn gọi tên người kia, nhưng cổ họng lại chỉ có thể bật ra những âm tiết vụn vỡ nghiền nát như một dã thú bi thương bị xé toạc thành vô vàn mảnh nhỏ.
Hắn nỗ lực muốn đi qua, thế nhưng bước chân lại trận trận hư nhuyễn, thế nào cũng vô pháp chống đỡ thân thể.
Ngay cả tầm mắt, cũng bắt đầu trở nên lu mờ.
Miễn cưỡng đi tới phía trước người kia, nhìn thấy rõ ràng tình trạng bi thảm của đối phương, thân thể cuối cùng cũng không chống được mà quỳ phục xuống.
Một loại đau đớn hơn cả trái tim bị bóp nghẹn trong nháy mắt từ nơi sâu nhất trong thâm tâm vỡ ùa ra.
Người kia, mái tóc dài nguyên bản trơn mượt đen như mực lúc này lại tựa như cành cây ngọn cỏ khô héo bị rút mất sinh mệnh, ảm đạm mà mất trật tự rải trên mặt đất, thân thể bị cắn xé đến chỉ còn một tay cùng một chân, tái nhợt vô lực, lẳng lặng nằm trong vũng máu, yếu đuối mà chật vật.
Ngay cả song nhãn tựa như bóng đêm thâm trầm, cũng bị tàn nhãn móc xuống một bên, chỉ để lại hốc máu trống rỗng cũng khuôn mặt nhuốm đầy máu tươi.
Trong lúc nhất thời, không khí như bị rút đi đột ngột, đôi môi khép mở, nhưng thế nào cũng không thể hít vào chút dưỡng khí.
“Uế…” Giọng nói khàn khàn, vương giả vươn tay ra, đem thi thể người kia tha thiết ôm lấy vào lòng, rồi lại nghĩ trong lòng kỳ thực cái gì cũng không có, trống rỗng, đều là trống rỗng.
Hắn cái gì cũng không ôm được, nắm lấy không được.
Lắc đầu, Vong Dạ lúc này so với bất luận khi nào khác đều ý thức được rõ ràng hơn hết thảy, nam nhân thực sự đã chết, thế nhưng trước sau vẫn không chịu tin lấy.
Hắn tựa như đang mê muội, hai tay run run, từ trong ngực lấy ra những thứ đã sớm chuẩn bị, tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể đem ra cấp nam nhân dùng, đủ loại cực kỳ trân quý, thậm chí có cả lệ thiên sứ chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu, toàn bộ đều dừng trên thi thể nam nhân đã sớm không còn bất luận phản ứng gì.
Từng đạo quang mang thần thánh mà nghiêm trang theo ngân xướng của thiên sứ không ngừng xuất hiện trong sơn động băng lãnh, nhất thời, không chỉ trong sơn động, ngay cả phạm vi núi non mấy nghìn dặm xung quanh đều được năng lược thần thánh đến từ dị khoảng không soi sáng, thậm chí, vô số thực vật tràn ngập sinh cơ bắt đầu mọc lên phủ lấy cả toàn tuyết sơn, hiên ngang vươn lên đón lấy gió tuyết ầm ĩ.
Thế nhưng kỳ tích trước sau vẫn không xuất hiện trên người nam nhân.
Hô hấp của hắn vẫn đình chỉ như cũ, con mắt vẫn nhắm lại như cũ.
Thân thể, rõ ràng là còn có điểm ấm áp, còn có chút mềm mại.
Nhưng vẫn là không còn kịp nữa.
“…” Vô thanh, miệng mấp máy muốn gọi nam nhân, vương giả lúc này mơ hồ như đã tan vỡ, ánh mắt hỗn loạn theo khuôn mặt tái nhợt của nam nhân dần chuyển xuống khuôn ngực nhiễm đầy màu tươi của đối phương, ngay khi nhìn thấy miệng vết thương vô cùng quen thuộc, Vong Dạ nguyên bản song đồng đỏ sậm đột ngột co rút lại mãnh liệt.
Trong nháy mắt, hình ảnh hắn dùng kiếm đâm thủng trái tim của Tuyết Liệp đột nhiên xuất hiện.
Thậm chí vẫn còn nhớ rất rõ, khóe miệng cười trào phúng đến quỷ dị của Tuyết Liệp lúc đó… Ngay lập tức, minh bạch được chuyện gì đã diễn ra, vương giả tựa như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc, một giọt huyết lệ ấm nóng, chợt rơi xuống.
Nguyên lai…
Là chính tay hắn đã hại chết người này…
Vong Dạ khóe miệng giật giật, bật lên một gào thét tựa như cười tựa như khóc, song nhãn hồng hắc hỗn độn lóe lên, điên cuồng.
Nguyên lai, là chính hắn, đã đem trái tim người kia đâm thủng!
Chính hắn!!!
“Nguyên lai… Là ta giết… Ta giết a…”
Ha ha…
Ta giết…
Linh hồn, ngay từ thời khắc minh bạch, đã sớm sụp đổ tan vỡ.
Giây tiếp theo, một thanh âm thét gào đến tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên kéo dài, trong nháy mắt chấn động toàn bộ núi non.
Thê lương mà bi thảm.
Cảnh tượng mới đây còn như xuân phong ấm áp, trong phút chốc liền tiêu thất như chưa hề tồn tại, núi tuyết vì chấn động mà rung lên dữ dội, hoa tuyết cũng vì tuyệt vọng của vương giả mà nhiễm thêm một tầng huyết sắc, tựa như huyết lệ nghìn năm ngưng kết lại, đột nhiên vỡ vụn, mang theo bi thương không gì sánh được rải xuống hết thảy những quốc gia xung quanh.
Nhất thời, huyết vũ giăng kín bầu trời, tựa như trái tim bị xé thành vô vàn mảnh nhỏ…
Trong đó có một bộ phận theo gió bắc thổi đi, bay tới một thị trấn nhỏ xa xôi.
Trên con đường nhỏ lát đá tĩnh lặng, một đôi tình lữ yêu nhau thắm thiết kinh ngạc nhìn một mảnh lại tiếp một mảnh hoa tuyết tựa như cánh hồng đỏ rơi xuống trước mắt.
Trong lúc nhất thời, hình ảnh thê mỹ khiến hai người có chút mê man.
Nhịn không được mê hoặc, thiếu nữ mang trên khuôn mặt một tiếu ý hạnh phúc dưới tán ô nhẹ nhàng vươn bàn tay mềm mại ra, đón lấy một mảnh hoa tuyết đỏ sậm.
Nước mắt, ngay khi chạm tới hoa tuyết kia, rơi xuống.
Một loại xúc cảm bi thương cùng tuyệt vọng mà trước nay nàng chưa từng trải qua, trong nhất thời, theo hoa tuyết nhiễm huyết, lại truyền tới nàng.
Nam tử bên kia có chút khẩn trương nhìn tình nhân, không biết phải làm thế nào.
“Lai Khắc… Trái tim ta đau quá…” Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, thân thể run rẩy khẽ nép vào trong lòng đối phương: “Cảm giác thật kỳ quái… Ta cảm thấy đau đớn vô cùng… Bi thương vô cùng…”
Tuyệt vọng vô cùng…
Ngực giống như bị ai đó chậm rãi xé toạc ra…
Rất đau, rất khó chịu…
Nhưng nữ hài mới là chỉ chạm vào huyết vũ, đã đau đến mức hô hấp cũng không thông, như vậy thì ngươi làm cơn huyết vũ này rơi xuống, còn có thể tuyệt vọng đến mức nào?
Không ai biết…
Càng không biết vị vương giả kia, ở thời khắc cuối cùng, đã hao hết bao nhiêu sức mạnh, để miễn cưỡng tiến vào dị không mà nguyên bản hắn vô pháp tiếp xúc, đem linh hồn đã bị vỡ vụn của ái nhân tụ hợp lại.
Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như hắn không làm như vậy, thì ái nhân của hắn sẽ triệt để tiêu thất, ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại nữa.
Tuy rằng ý nghĩa của việc tụ hợp lại này cũng không quá lớn….
Linh hồn đã bị vỡ nát, cho dù có miễn cưỡng tụ lại… Cũng không chắc chắn sẽ khôi phục…
Cho dù là có khả năng hồi phục, có lẽ cũng sẽ mất đến mười năm, thậm chí là hơn trăm năm, sau đó mới có thể chuyển thế luân hồi…
Nhưng mặc dù chỉ có một tia hy vọng mong manh như vậy, vương giả cũng không muốn buôn xuôi, hắn chỉ mong ước một ngày nào đó trong tương lai, có thể một lần nữa gặp được ái nhân chuyển thế…
Cho dù là… Không thể gặp lại…
Hắn cũng chỉ mong muốn… Người kia có thể sống… Có thể hô hấp… Có thể nói… Có thể…
Vương giả nghĩ tới đây, thần trí vì tiêu hao linh lực quá độ mà bắt đầu trở nên mơ hồ, vụn vỡ…
Ngay tại thời khắc cuối cùng trước khi thần thức tiêu thất, hắn cố gắng nhớ, nhớ thật kỹ, giả như một ngày nào đó, còn có thể gặp lại người kia…
Hắn nhất định sẽ rút đi lại móng vuốt của mình, để cho dù có đem người kia vững vàng ôm vào bảo hộ trong lòng, cũng sẽ không khiến hắn bị thương chút nào…
/84
|