Dù bị như vậy nhưng nó nhất quyết vẫn không nói cho cô Hoa biết lý do tại sao nó lại bị như vậy nhưng cô Hoa là người rất sắc sảo, cô nhìn những vết thương trên người nó và lôi 4 tên nhóc trên nhà xuống tra hỏi, kết quả bốn tên hotboy Harles bị một người phụ nữ la cho lên bờ xuống ruộng và cô ra chỉ thị :
“ Từ nay về sau đi đâu Di cũng phải đi với một trong bốn thằng nhóc này, các con phải đợi con bé vào lớp rồi mới về lớp của mình, ra về phải đi đón nó, nghe rõ chưa? Nếu chuyện như thế này còn xảy ra một lần nữa, mẹ sẽ khống để yên cho mấy đứa đâu, chỉ có một cô gái mà không bảo vệ được .. Con trai thật là ..”
Nó nghỉ học ở nhà, cả ngày chỉ nhắn tin với Hạ Lan . Một hôm có người gửi đến nhà Vĩ cái ví yêu dấu của nó, nó dụi dụi mắt mấy lần như không tin vào mắt mình, hạnh phúc quá, giấy tờ còn nguyên không hư hỏng suy suyển gì cả …
Cả 1 tuần ở nhà tịnh dưỡng, cuối cùng nó cũng khỏe lại được đi học nhưng không may mắn là chịu sự bảo hộ của bốn tên hotboy hắc ám.Giờ ăn tại căn tin Bảo tuyên bố với toàn trường sẽ không để yên cho ai đụng đến đó, cái cảm giác ngượng ngùng nhưng an toàn làm nó yên tâm hơn hẳn .Đằng xa ở một cái bàn khác có một chàng trai nhìn nó chăm chú, cậu mỉm cười :” Thật may vì cô gái ngốc đã khỏe lại rồi, không biết đã nhận được cái ví đánh rơi chưa?” .
Công nhận từ sau khi bị đánh số nó thiệt là may, làm việc gì cũng suôn sẻ cả, ngay cả chuyện học cũng thế, nó mới nghỉ học vì bị thương giờ lại được nghỉ vì kì nghỉ lễ đã đến, zui không tả nổi. Còn phần Vĩ nó không hề nói chuyện với cậu kể từ khi xảy ra chuyện đó, nó cũng quên dần cảm giác đáng sợ hôm đó nhưng không thể nào mở miệng bắt chuyện với Vĩ, chúng nó ở cùng một nhà nhưng trừ khi ăn cơm hay việc gì chung thì nó thường tránh mặt Vĩ làm cậu thấy không vui chút nào nhưng không hề để lộ cái không vui đó ra bên ngoài .
Cô Hoa nhận thấy được điều đó và nhân dịp kì nghỉ cô Hoa nói nó đi cùng Vĩ về thăm bà nội của hắn. Tiện thể cho nó thăm nông trại của bà luôn . Nó muốn rủ Bảo và mọi người cùng đi nhưng Bảo và Hưng, Phong đều cùng bố mẹ ra nước ngoài . Người phụ nữ thông minh này muốn làm cho quan hệ giữa Vĩ và Di tốt hơn, nghĩa là cô có ý gán ghép hai người nhưng Ân Di ngờ nghệch không hề biết điều đó, cô rất không thích đi với Vĩ nhưng nghe lời quảng cáo của A Linh về phong cảnh ở nông trại đành miễn cưỡng lên ô tô về nông trại của bà Vĩ .
Vĩ lái ô tô đưa nó đi về nông trại, dọc đường cả hai không nói với nhau câu nào, chuyến đi kéo dài xuyên qua quãng đường tràn ngập cây xanh, không khí trong lành làm tâm trạng nó rất thoải mái . Chỉ có điều… bây giờ nó đói quá, sáng nó ăn khá ít nên lúc này dạ dày đang biểu tình âm thầm trong bụng . Chợt Vĩ quay sang nhìn nó hỏi :
- Này cô đói à ?
Nó lầm bầm :
- Tôi không đói !
Thực ra là đói muốn chết đi được nhưng nó không muốn Vĩ biêt điều đó, nó sợ cậu sẽ trêu chọc nó … Bặm môi chịu đựng thì cái dạ dày bỗng biểu tình rất to rất rõ, nó cắn môi nguyền rủa bản thân mà không biết con người lạnh lùng ấy khẽ bật cười .
Một hộp sushi từ trên đưa xuống cho nó, là hắn đưa cho nó,mặc dù rất muốn ăn nhưng nó vẫn cứng đầu :
- Làm gì thế .. tôi không …
Lời nói bị cắt ngang bởi giọng nói trầm trầm của Vĩ :
- Ăn đi .
Do dự một lát nhưng nghĩ cho kĩ thấy sức khỏe của bản thân vẫn là quan trọng nhất nên nó đã chén hộp sushi một cách ngon lành .
Nguyên nhân có hộp sushi này là lúc sáng Vĩ thấy Di ăn rất ít nên đã cẩn thận nói A Linh chuẩn bị 2 hộp sushi mang theo .
Nó ăn rất ngon rồi theo đà thoải mái ngủ thiếp đi,đúng là ăn no rồi ngủ sao mà giống con heo thế không biết.
Chiếc xe cứ chạy êm êm trên đường rồi đến chiều thì dừng trước một nông trại lớn, bên ngoài là hàng rào bằng những thanh gỗ màu trắng trông rất dễ thương, có một cái cổng lớn . Vĩ dừng xe trước cổng rồi quay xuống cốc đầu đánh thức con bé ngủ say như chết là nó .
- Cốc !
Một cái cốc không hề nhẹ ưu á igiáng xuống đầu nó, nó giật mình tỉnh giấc đưa tay dụi mắt, quên luôn cả khoảng cách khi ở nhà :
- Cái gì thế ? … Chuyện gì xảy ra vậy ….
À, sao cậu lại cốc đầu tôi hả, tên kia ?
- Dậy đi, đến rồi còn ngủ nữa à ?
- Hả ? Đến rồi à?
Rồi nó và hắn bước vào bên trong,bên trong có một căn nhà nhỏ với những loại cây ăn quả sai đầy trái, có bãi cỏ xanh rộng và những khóm hoa đáng yêu được vun xới kĩ càng . Căn nhà gỗ giản dị với những vật dụng được xếp đặt gọn gàng ngăn nắp, trong bếp có mùi bánh nướng thơm lừng và một con người có khuôn mặt hao hao giống cô Hoa và Thoại Vĩ, đây phải chăng là bà của hắn …
Hắn vui vẻ lễ phép :
- Bà ơi, cháu về rồi đây .
- Vĩ à, đúng rồi đúng là thằng nhóc ngố Thoại Vĩ của ta rồi .Cô bé nào đây hả nhóc ?
- Là Ân Di, con của một người bạn rất thân của mẹ cháu .
Nó vội cúi đầu chào :
- Chào bà, cháu là Ân Di .
- Ô, có phải cháu là con gái của Thảo không?
- Vâng, đúng rồi ạ, nhưng sao bà lại biết mẹ cháu ạ ?
- Không có gì, ai chứ mẹ của cháu ta là người rõ hơn ai cả .Hai đứa đi đường chắc mệt rôi, có khát nước không ta lấy nước cho nhé ?
- Dạ thôi bà ạ, để cháu tự lấy cũngđược ạ ..
Nó lễ phép rồi đi xuống bếp . Mở tủ lạnh nó lấy chai nước hoa quả rót ra 3 cái ly rồi quay lưng định bưng ra ngoài nhưng nó nhìn thấy đằng xa có gốc cây cổ thụ khá là to, nhìn ra ngoài là phong cảnh lờ mờ không rõ lắm, tò mò quá …
Sau đó bà nói hắn dẫn nó đi xem phong cảnh nông trại, hắn vẫn thế, không biểu lộ thái độ gì, lạnh lùng giới thiệu cho nó đâu là nơi trồng rau, đâu là nơi đặt chuồng gà, đâu là nơi nuôi bò sữa, cuối cùng nó cũng được hắn dẫn đến chỗ có cái cây cổ thụ đó, nó nhìn ra xa một phong cảnh thật đẹp, quả là rất đẹp nó vô tư thoải mái nhìn phong cảnh phía trước, nơi có cái cây đó là một ngọn đồi cỏ dẫn ra một tầm mắt thoáng đãng, nhiều cây hoa, phía dưới là con sông trải dài nước rất trong có những con người đang làm việc ở đó …
Nó muốn lại gần hơn để ngắm con sông đó, thế là rất vô tư kéo luôn tay Thoại Vĩ chạy dài xuống ngon đồi nơi có thể thấy rõ nhất dòng sông ấy . Cánh tay nhỏ nắm nhẹ bàn tay hắn mà không để ý làm Vĩ khá giật mình đến lúc dừng lại, chỉ thấy nó tươi cười tỏa sáng kêu rất to trầm trồ :
“ WAO !TUYỆT THẬT” rồi nó nhìn sang cậu cười rất tươi nụ cười ngập tràn niềm vui,vô tư khiến cậu thoáng ngỡ ngàng .
“ Từ nay về sau đi đâu Di cũng phải đi với một trong bốn thằng nhóc này, các con phải đợi con bé vào lớp rồi mới về lớp của mình, ra về phải đi đón nó, nghe rõ chưa? Nếu chuyện như thế này còn xảy ra một lần nữa, mẹ sẽ khống để yên cho mấy đứa đâu, chỉ có một cô gái mà không bảo vệ được .. Con trai thật là ..”
Nó nghỉ học ở nhà, cả ngày chỉ nhắn tin với Hạ Lan . Một hôm có người gửi đến nhà Vĩ cái ví yêu dấu của nó, nó dụi dụi mắt mấy lần như không tin vào mắt mình, hạnh phúc quá, giấy tờ còn nguyên không hư hỏng suy suyển gì cả …
Cả 1 tuần ở nhà tịnh dưỡng, cuối cùng nó cũng khỏe lại được đi học nhưng không may mắn là chịu sự bảo hộ của bốn tên hotboy hắc ám.Giờ ăn tại căn tin Bảo tuyên bố với toàn trường sẽ không để yên cho ai đụng đến đó, cái cảm giác ngượng ngùng nhưng an toàn làm nó yên tâm hơn hẳn .Đằng xa ở một cái bàn khác có một chàng trai nhìn nó chăm chú, cậu mỉm cười :” Thật may vì cô gái ngốc đã khỏe lại rồi, không biết đã nhận được cái ví đánh rơi chưa?” .
Công nhận từ sau khi bị đánh số nó thiệt là may, làm việc gì cũng suôn sẻ cả, ngay cả chuyện học cũng thế, nó mới nghỉ học vì bị thương giờ lại được nghỉ vì kì nghỉ lễ đã đến, zui không tả nổi. Còn phần Vĩ nó không hề nói chuyện với cậu kể từ khi xảy ra chuyện đó, nó cũng quên dần cảm giác đáng sợ hôm đó nhưng không thể nào mở miệng bắt chuyện với Vĩ, chúng nó ở cùng một nhà nhưng trừ khi ăn cơm hay việc gì chung thì nó thường tránh mặt Vĩ làm cậu thấy không vui chút nào nhưng không hề để lộ cái không vui đó ra bên ngoài .
Cô Hoa nhận thấy được điều đó và nhân dịp kì nghỉ cô Hoa nói nó đi cùng Vĩ về thăm bà nội của hắn. Tiện thể cho nó thăm nông trại của bà luôn . Nó muốn rủ Bảo và mọi người cùng đi nhưng Bảo và Hưng, Phong đều cùng bố mẹ ra nước ngoài . Người phụ nữ thông minh này muốn làm cho quan hệ giữa Vĩ và Di tốt hơn, nghĩa là cô có ý gán ghép hai người nhưng Ân Di ngờ nghệch không hề biết điều đó, cô rất không thích đi với Vĩ nhưng nghe lời quảng cáo của A Linh về phong cảnh ở nông trại đành miễn cưỡng lên ô tô về nông trại của bà Vĩ .
Vĩ lái ô tô đưa nó đi về nông trại, dọc đường cả hai không nói với nhau câu nào, chuyến đi kéo dài xuyên qua quãng đường tràn ngập cây xanh, không khí trong lành làm tâm trạng nó rất thoải mái . Chỉ có điều… bây giờ nó đói quá, sáng nó ăn khá ít nên lúc này dạ dày đang biểu tình âm thầm trong bụng . Chợt Vĩ quay sang nhìn nó hỏi :
- Này cô đói à ?
Nó lầm bầm :
- Tôi không đói !
Thực ra là đói muốn chết đi được nhưng nó không muốn Vĩ biêt điều đó, nó sợ cậu sẽ trêu chọc nó … Bặm môi chịu đựng thì cái dạ dày bỗng biểu tình rất to rất rõ, nó cắn môi nguyền rủa bản thân mà không biết con người lạnh lùng ấy khẽ bật cười .
Một hộp sushi từ trên đưa xuống cho nó, là hắn đưa cho nó,mặc dù rất muốn ăn nhưng nó vẫn cứng đầu :
- Làm gì thế .. tôi không …
Lời nói bị cắt ngang bởi giọng nói trầm trầm của Vĩ :
- Ăn đi .
Do dự một lát nhưng nghĩ cho kĩ thấy sức khỏe của bản thân vẫn là quan trọng nhất nên nó đã chén hộp sushi một cách ngon lành .
Nguyên nhân có hộp sushi này là lúc sáng Vĩ thấy Di ăn rất ít nên đã cẩn thận nói A Linh chuẩn bị 2 hộp sushi mang theo .
Nó ăn rất ngon rồi theo đà thoải mái ngủ thiếp đi,đúng là ăn no rồi ngủ sao mà giống con heo thế không biết.
Chiếc xe cứ chạy êm êm trên đường rồi đến chiều thì dừng trước một nông trại lớn, bên ngoài là hàng rào bằng những thanh gỗ màu trắng trông rất dễ thương, có một cái cổng lớn . Vĩ dừng xe trước cổng rồi quay xuống cốc đầu đánh thức con bé ngủ say như chết là nó .
- Cốc !
Một cái cốc không hề nhẹ ưu á igiáng xuống đầu nó, nó giật mình tỉnh giấc đưa tay dụi mắt, quên luôn cả khoảng cách khi ở nhà :
- Cái gì thế ? … Chuyện gì xảy ra vậy ….
À, sao cậu lại cốc đầu tôi hả, tên kia ?
- Dậy đi, đến rồi còn ngủ nữa à ?
- Hả ? Đến rồi à?
Rồi nó và hắn bước vào bên trong,bên trong có một căn nhà nhỏ với những loại cây ăn quả sai đầy trái, có bãi cỏ xanh rộng và những khóm hoa đáng yêu được vun xới kĩ càng . Căn nhà gỗ giản dị với những vật dụng được xếp đặt gọn gàng ngăn nắp, trong bếp có mùi bánh nướng thơm lừng và một con người có khuôn mặt hao hao giống cô Hoa và Thoại Vĩ, đây phải chăng là bà của hắn …
Hắn vui vẻ lễ phép :
- Bà ơi, cháu về rồi đây .
- Vĩ à, đúng rồi đúng là thằng nhóc ngố Thoại Vĩ của ta rồi .Cô bé nào đây hả nhóc ?
- Là Ân Di, con của một người bạn rất thân của mẹ cháu .
Nó vội cúi đầu chào :
- Chào bà, cháu là Ân Di .
- Ô, có phải cháu là con gái của Thảo không?
- Vâng, đúng rồi ạ, nhưng sao bà lại biết mẹ cháu ạ ?
- Không có gì, ai chứ mẹ của cháu ta là người rõ hơn ai cả .Hai đứa đi đường chắc mệt rôi, có khát nước không ta lấy nước cho nhé ?
- Dạ thôi bà ạ, để cháu tự lấy cũngđược ạ ..
Nó lễ phép rồi đi xuống bếp . Mở tủ lạnh nó lấy chai nước hoa quả rót ra 3 cái ly rồi quay lưng định bưng ra ngoài nhưng nó nhìn thấy đằng xa có gốc cây cổ thụ khá là to, nhìn ra ngoài là phong cảnh lờ mờ không rõ lắm, tò mò quá …
Sau đó bà nói hắn dẫn nó đi xem phong cảnh nông trại, hắn vẫn thế, không biểu lộ thái độ gì, lạnh lùng giới thiệu cho nó đâu là nơi trồng rau, đâu là nơi đặt chuồng gà, đâu là nơi nuôi bò sữa, cuối cùng nó cũng được hắn dẫn đến chỗ có cái cây cổ thụ đó, nó nhìn ra xa một phong cảnh thật đẹp, quả là rất đẹp nó vô tư thoải mái nhìn phong cảnh phía trước, nơi có cái cây đó là một ngọn đồi cỏ dẫn ra một tầm mắt thoáng đãng, nhiều cây hoa, phía dưới là con sông trải dài nước rất trong có những con người đang làm việc ở đó …
Nó muốn lại gần hơn để ngắm con sông đó, thế là rất vô tư kéo luôn tay Thoại Vĩ chạy dài xuống ngon đồi nơi có thể thấy rõ nhất dòng sông ấy . Cánh tay nhỏ nắm nhẹ bàn tay hắn mà không để ý làm Vĩ khá giật mình đến lúc dừng lại, chỉ thấy nó tươi cười tỏa sáng kêu rất to trầm trồ :
“ WAO !TUYỆT THẬT” rồi nó nhìn sang cậu cười rất tươi nụ cười ngập tràn niềm vui,vô tư khiến cậu thoáng ngỡ ngàng .
/96
|