Một đêm mưa, nửa đêm trên chiếc giường ấm áp màu hồng nó đang chìm trong giấc ngủ, lông mày khẽ nhíu lại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, những giọt nước mắt lăn nhẹ trên mi ướt gối ….
Nó … đang gặp ác mộng …. cơn ác mộng ngày đó, một mảng kí ức tăm tối mà nó chỉ muốn quên đi bây giờ lại ùa về dữ dội làm đau đớn trái tim nhỏ bé …
Trong cơn ác mộng đó là kí ức đáng sợ của tuổi thơ, một tuổi thơ đau khổ chứ không suôn sẻ bình yên như bao đứa trẻ khác …
…. Một chiếc ô tô nằm trong nước biển, bao trùm nó là một màn đêm tối tăm …
Một cô bé con với khuôn mặt trắng bệch như sáp, vương trên gương mặt đáng yêu như thiên thần là những vệt máu đỏ tươi nó cố gắng đẩy cửa chui ra khỏi chiếc xe đáng sợ, bàn tay nhỏ bé ngâm dưới làn nước lạnh tê cóng mặc cho cơ thể lạnh buốt ngâm trong nước bằng mọi giá cô bé con 4 tuổi muốn thoát ra ngoài .
Bàn tay xinh xinh níu ra sức đẩy cửa ô tô, cô bé cứ đẩy đẩy cho đến khi mỏi rã rời không còn sức lực tấy đỏ trầy xước … Bất giác cô bé nhìn sang người phụ nữ mê man trên tay lái, lay yếu ớt vừa lay vừa bất lực cất tiếng nói yếu ớt mong manh : “…. Mẹ … cứu con với … Mẹ … mẹ …. dậy đi….. Mẹ … mẹ …lạnh quá …. Con .. lạnh … lạnh….quá”
Người phụ nữ nhíu mày từ từ mở mắt, máu từ vết thương trên người hòa cùng nước biển biến màu nước nơi đó thành màu đỏ, vết thương vẫn rỉ máu .
Cô khó khăn mở mắt xoay người mắc kẹt trong chiếc xe chìm trong nước xoa đầu cô bé con đau đớn mỉm cười bất lực : “ Mẹ … phải làm sao đây ?”
Người phụ nữ xinh đẹp đã cạn kiệt sức lực, máu chảy càng lúc càng nhiều hơn như vắt kiệt chút sức lực còn lại trong cô, cô đau đớn nhìn con gái nhỏ của mình .
Chẳng lẽ …chẵng lẽ cuộc sống tràn ngập hi vọng của con bé lại kết thúc khi con bé mới bốn tuổi , nếu có thể cô cầu xin ông trời hãy cứu lấy nó cho nó được sống để gặp lại những ngưòi thân yêu của mình ….
Cô làm mẹ mà không bảo vệ được con bé, cô đã quá yêu đuối nhu nhược đến nỗi làm anh em con bé chia cắt, hạnh phúc gia đình tan vỡ chỉ vì một người đàn bà khác, cô không nên cam chịu hiền lành như thế ….
Cô có chết đi cũng đáng thôi, nhận thức hiện nay cũng không rõ ràng chỉ thấy bàn tay run run của bé con hoảng sợ níu chặt lấy mẹ : “ Mẹ … máu… máu ở đâu …. Nhiều lắm“
Con bé không biết đó là máu của mẹ nó, người mẹ đã dẫn lả đi vì những vết thương do tai nạn xe hơi gây nên …
Rồi bằng nhận thức non kém của cô bé 4 tuổi con bé cũng nhận ra mẹ nó đang chịu đựng đau đớn, người mẹ yêu dấu đang dần lả đi, nó nhận ra sắc mặt cô đang dần trắng bệch, hơi thở đứt quãng yếu ớt…
Nó hoảng hốt, nước mắt chảy dài ra sức lay người phụ nữ dần bất tỉnh bên cạnh hét lên : “Mẹ … nhìn con này … Mẹ đừng ngủ … ở đây tối … lạnh con sợ lắm …”
Chiếc ô tô màu trắng dần dần từng chút một chìm dần trong nước, nước biển mặn chát vương mùi máu tanh ngập dần khỏa lấp lên hai con người mắc kẹt trong xe, con bé dần cảm thấy ngộp thở, nước biển đáng sợ cứ ôm lấy nó nhấn chìm nó xuống ….
Cái vị mặn chát tràn đầy trong khoang miệng, xộc lên mũi nó quẫy tay đạp chân muốn thoát khỏi cái bể nước đáng sợ đó nhưng càng cố gắng thì lại càng chìm sâu.
Quanh nó một màn đêm đen kịt bỗng lóe rạng chớp sáng, trên mặt nước ánh nắng le lói bình minh chiếu rọi xuống con bé càng chìm sâu xa rời ánh nắng hồng đẹp đẽ, càng vươn tay với lấy lại càng thấy xa, ánh nắng bình minh đẹp rạng ngời mà chưa bao giờ con bé được nhìn thấy. Lúc này đây hô hấp của con bé khó khăn nó muốn níu lấy sự sống muốn nhìn thêm cái tia nắng đẹp đẽ đó thêm nhiều lần nữa, tiếng kêu nhỏ bé yếu dần yếu dần …..
Rất lâu sau cô bé con mới tỉnh dậy bây giờ bao trùm nó không còn một màu đen ghê rợn nữa, là một màu trắng … một màu trắng … có mùi gì khó hắc hắc … con bé không biết đó là cồn sát trùng con bé ... đang nằm trong bệnh viện ,tay cắm dây truyền nước, đôi môi hồng khô rát.
Nó muốn chạy ngay đi tìm mẹ nhưng nó không thể nhúc nhích được nó không còn chút sức lực nào …
Trong đầu con bé dần có một khoảng trắng, nó đã không nhớ mình có một gia đình chỉ nhớ đến mẹ … người mẹ yêu quý của nó …. Nó muốn gặp mẹ … Mẹ đâu rồi ….
Nó lăn qua lăn lại trên giường trán đẫm mồ hôi, nước mắt bất giác chảy dài, lông mày nhíu lại đau đớn ngộp thở … lại cảm giác đó … đáng sợ quá !
Nó thiếu chút nữa thì hét lên vì hoảng sợ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt thở phào nhẹ nhõm khi nó nhận ra đó chỉ là mơ. Trước mặt là ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào chói mắt, bên ngoài nó nhìn thấy mấy cây hoa loa kèn màu cam đang khoe sắc cùng những bụi hoa hồng đỏ rực …
Đó là quang cảnh ngoài vườn có thể thấy được qua cửa sổ, nó thở hắt ra khó nhọc, những gì vừa trải qua trong giấc mơ khiến nó không khỏi rùng mình ...
Thế là cơn ác mộng mười năm qua ám ảnh nó mỗi đêm đã trở lại, nhắc lại mảng kí ức kinh hoàng của cô bé Ân Di 4 tuổi ngày nào …
Phải cố quên đi, nó vạn lần ngàn lần không muốn đối đầu với quá khứ .
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo và lấy lại tinh thần cho gương mặt mệt mỏi của mình, nó thay đồng phục rồi bước xuống, lại một ngày nữa nó đi học cùng những hotboy và lại tiếp tục phớt lờ mọi thứ liên quan đến hắn …. La Thoại Vĩ !
Nó … đang gặp ác mộng …. cơn ác mộng ngày đó, một mảng kí ức tăm tối mà nó chỉ muốn quên đi bây giờ lại ùa về dữ dội làm đau đớn trái tim nhỏ bé …
Trong cơn ác mộng đó là kí ức đáng sợ của tuổi thơ, một tuổi thơ đau khổ chứ không suôn sẻ bình yên như bao đứa trẻ khác …
…. Một chiếc ô tô nằm trong nước biển, bao trùm nó là một màn đêm tối tăm …
Một cô bé con với khuôn mặt trắng bệch như sáp, vương trên gương mặt đáng yêu như thiên thần là những vệt máu đỏ tươi nó cố gắng đẩy cửa chui ra khỏi chiếc xe đáng sợ, bàn tay nhỏ bé ngâm dưới làn nước lạnh tê cóng mặc cho cơ thể lạnh buốt ngâm trong nước bằng mọi giá cô bé con 4 tuổi muốn thoát ra ngoài .
Bàn tay xinh xinh níu ra sức đẩy cửa ô tô, cô bé cứ đẩy đẩy cho đến khi mỏi rã rời không còn sức lực tấy đỏ trầy xước … Bất giác cô bé nhìn sang người phụ nữ mê man trên tay lái, lay yếu ớt vừa lay vừa bất lực cất tiếng nói yếu ớt mong manh : “…. Mẹ … cứu con với … Mẹ … mẹ …. dậy đi….. Mẹ … mẹ …lạnh quá …. Con .. lạnh … lạnh….quá”
Người phụ nữ nhíu mày từ từ mở mắt, máu từ vết thương trên người hòa cùng nước biển biến màu nước nơi đó thành màu đỏ, vết thương vẫn rỉ máu .
Cô khó khăn mở mắt xoay người mắc kẹt trong chiếc xe chìm trong nước xoa đầu cô bé con đau đớn mỉm cười bất lực : “ Mẹ … phải làm sao đây ?”
Người phụ nữ xinh đẹp đã cạn kiệt sức lực, máu chảy càng lúc càng nhiều hơn như vắt kiệt chút sức lực còn lại trong cô, cô đau đớn nhìn con gái nhỏ của mình .
Chẳng lẽ …chẵng lẽ cuộc sống tràn ngập hi vọng của con bé lại kết thúc khi con bé mới bốn tuổi , nếu có thể cô cầu xin ông trời hãy cứu lấy nó cho nó được sống để gặp lại những ngưòi thân yêu của mình ….
Cô làm mẹ mà không bảo vệ được con bé, cô đã quá yêu đuối nhu nhược đến nỗi làm anh em con bé chia cắt, hạnh phúc gia đình tan vỡ chỉ vì một người đàn bà khác, cô không nên cam chịu hiền lành như thế ….
Cô có chết đi cũng đáng thôi, nhận thức hiện nay cũng không rõ ràng chỉ thấy bàn tay run run của bé con hoảng sợ níu chặt lấy mẹ : “ Mẹ … máu… máu ở đâu …. Nhiều lắm“
Con bé không biết đó là máu của mẹ nó, người mẹ đã dẫn lả đi vì những vết thương do tai nạn xe hơi gây nên …
Rồi bằng nhận thức non kém của cô bé 4 tuổi con bé cũng nhận ra mẹ nó đang chịu đựng đau đớn, người mẹ yêu dấu đang dần lả đi, nó nhận ra sắc mặt cô đang dần trắng bệch, hơi thở đứt quãng yếu ớt…
Nó hoảng hốt, nước mắt chảy dài ra sức lay người phụ nữ dần bất tỉnh bên cạnh hét lên : “Mẹ … nhìn con này … Mẹ đừng ngủ … ở đây tối … lạnh con sợ lắm …”
Chiếc ô tô màu trắng dần dần từng chút một chìm dần trong nước, nước biển mặn chát vương mùi máu tanh ngập dần khỏa lấp lên hai con người mắc kẹt trong xe, con bé dần cảm thấy ngộp thở, nước biển đáng sợ cứ ôm lấy nó nhấn chìm nó xuống ….
Cái vị mặn chát tràn đầy trong khoang miệng, xộc lên mũi nó quẫy tay đạp chân muốn thoát khỏi cái bể nước đáng sợ đó nhưng càng cố gắng thì lại càng chìm sâu.
Quanh nó một màn đêm đen kịt bỗng lóe rạng chớp sáng, trên mặt nước ánh nắng le lói bình minh chiếu rọi xuống con bé càng chìm sâu xa rời ánh nắng hồng đẹp đẽ, càng vươn tay với lấy lại càng thấy xa, ánh nắng bình minh đẹp rạng ngời mà chưa bao giờ con bé được nhìn thấy. Lúc này đây hô hấp của con bé khó khăn nó muốn níu lấy sự sống muốn nhìn thêm cái tia nắng đẹp đẽ đó thêm nhiều lần nữa, tiếng kêu nhỏ bé yếu dần yếu dần …..
Rất lâu sau cô bé con mới tỉnh dậy bây giờ bao trùm nó không còn một màu đen ghê rợn nữa, là một màu trắng … một màu trắng … có mùi gì khó hắc hắc … con bé không biết đó là cồn sát trùng con bé ... đang nằm trong bệnh viện ,tay cắm dây truyền nước, đôi môi hồng khô rát.
Nó muốn chạy ngay đi tìm mẹ nhưng nó không thể nhúc nhích được nó không còn chút sức lực nào …
Trong đầu con bé dần có một khoảng trắng, nó đã không nhớ mình có một gia đình chỉ nhớ đến mẹ … người mẹ yêu quý của nó …. Nó muốn gặp mẹ … Mẹ đâu rồi ….
Nó lăn qua lăn lại trên giường trán đẫm mồ hôi, nước mắt bất giác chảy dài, lông mày nhíu lại đau đớn ngộp thở … lại cảm giác đó … đáng sợ quá !
Nó thiếu chút nữa thì hét lên vì hoảng sợ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt thở phào nhẹ nhõm khi nó nhận ra đó chỉ là mơ. Trước mặt là ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào chói mắt, bên ngoài nó nhìn thấy mấy cây hoa loa kèn màu cam đang khoe sắc cùng những bụi hoa hồng đỏ rực …
Đó là quang cảnh ngoài vườn có thể thấy được qua cửa sổ, nó thở hắt ra khó nhọc, những gì vừa trải qua trong giấc mơ khiến nó không khỏi rùng mình ...
Thế là cơn ác mộng mười năm qua ám ảnh nó mỗi đêm đã trở lại, nhắc lại mảng kí ức kinh hoàng của cô bé Ân Di 4 tuổi ngày nào …
Phải cố quên đi, nó vạn lần ngàn lần không muốn đối đầu với quá khứ .
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo và lấy lại tinh thần cho gương mặt mệt mỏi của mình, nó thay đồng phục rồi bước xuống, lại một ngày nữa nó đi học cùng những hotboy và lại tiếp tục phớt lờ mọi thứ liên quan đến hắn …. La Thoại Vĩ !
/96
|