Nó cứ đi trong thư viện cho đến khi dừng bước trước giá để những cuốn sách văn và toán nâng cao . Hạ Lan ngây người khi nhìn thấy những cuốn tiểu thuyết mới xuất bản nàm trên giá, vội chạy ù đi, lúc sau đã thấy khuất bóng sau giá tiểu thuyết .
Trên cao kia có cuốn sách văn hay quá, nhưng nó thì lùn quá với không tới .
Sách để trên cao nó làm sao mà lấy, phải chi có mấy tên cao kều ấy ở đây thì tốt quá . Cố thêm lần nữa xem tới không nào. Nó cứ với với, hết nhón chân rồi vươn tay nhưng vô lực, cao quá .
Bộ dạng nó đến là thảm thương, nó bất lực bái bai cuốn sách hấp dẫn cúi xuống thấp chọn cuốn khác .
Rất nhanh, cuốn sách đó bay về ở bên nó .
Nếu nó nhìn không nhầm thì chẳng phải cuốn sách đó đang chìa trước mặt nó sao, ai cha tốt quá .
Nó vội vàng bắt lấy đồng thời ngước lên và … đứng hình trong giây lát .
Trước mặt nó là khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng trong trang phục đơn giản cầm trong tay vài cuốn sách, đeo balo một bên tốt bụng đưa cho nó .
Hôm ấy, ở bãi đất hoang người đó đã gọi điện cho nó, đã dùng giọng nói lạnh băng nói với nó , nó cứ nhìn anh ta không nói nên lời .
Nó biết nhìn chằm chằm như thế là rất mất thể diện bèn cụp mắt xuống cúi đầu cảm ơn, ánh mắt trong veo to tròn :
- Cảm ơn .
Chàng trai ấy lạnh lùng rời bước đi, ánh mắt đó làm con tim cứ kêu gào không nghỉ .
Cậu đã cố quên ánh mắt thân quen đau lòng đó thế nhưng hôm nay lại vô tình nhìn thấy cô gái này ở đây kìm chế không nên đã giúp đỡ con bé .
Nó cứ ngay ngẩn nhìn anh ta, con người lạnh lùng tỏa ra hàn khí cho đến khi ...
…. Bịch bịch ….
Tiếng bước chân dậm thật to, tiếng gót giày va vào nền gạch khô khốc cứ như nền gạch bên dưới có thù oán gì với người đó .
Giọng nói ầm ầm như bão cuốn của Lan Lan đột nhiên kề sát bên tai :
- Thằng cha chết bầm, thằng cha chết dập, mi đi chết đi .
Tiếng nói giận dữ rất to rất “có lửa” của Lan Lan nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng xoay đầu lại u ám nhìn kẻ phá vỡ không khí im lặng .
Nó đứng cạnh Lan Lan mặt đen như đáy nồi, đau đớn ai oán nhìn cô bạn, không còn mặt mũi đâu nữa rồi .
- Có chuyện gì …
Như bắt được tín hiệu Lan Lan tiếp tục bùng nổ, vì tức quá mà thành ra ăn nói lắp bắp không rõ ràng :
- Cái thằng cha … ngáng chân … **** ta…. Thằng điên ….
Nó chọn lọc từ ngữ quan trọng hỏi lại :
- Mi làm ơn nói rõ ràng chút đi …
- Thế này … thế này …. Thế này …
Nó nghe qua rồi trầm ngâm suy nghĩ, thâu tóm tình tiết xâu chuỗi sự việc và hiểu ra mọi chuyện, ngọn nguồn tức giận của đại ma nữ .
Chuyện như thế này, lúc Lan Lan đang thơ thẩn thả hồn vào cuốn tiểu thuyết trung quốc bước đi vô định thì đột nhiên bị một vật cản dưới chân, cô bạn không để ý đến và vô tư bước tiếp thế là … ầm … một nụ hôn kiểu Pháp với đất mẹ thiêng liêng đã diễn ra rất ngoạn mục mà nhân vật chính lại là Lan Lan .
Cô bạn sau cú ngã độc đáo mất mặt này còn nghe thấy một tiếng cười vang lên.
Phát hiện ra một tên con trai ngồi bệt xuống đất cầm cuốn sách giơ chân ra ngoài, đang cười vui vẻ nhưng chính xác hơn cô bạn nhận ra thằng cha vô duyên đó lại chính là chủ nhận của cái chân vô duyên lúc nãy .
Cô bạn đúng bật dậy xoa xoa tay giận dữ :
- Có phải cái chân thối này là của anh?
- Phải, có một điều là chân tôi không hề thối như cô nói. Ngửi xem có thối không, hả ?
- A, vậy thì đúng rồi . Tên kia, anh có mắc bệnh không đấy hả ? Ngồi dưới đất mà thò chân ra ngoài lối đi là sao ?
- Tôi thò chân là việc của tôi, liên quan gì đến cô. Bộ cô không có mắt sao mà không thấy ?
- Anh nói cái gì nhắc lại xem ?
- Tôi nhắc lại : Cô … không có … mắt sao ? Tại sao mọi người đi qua không ai té mà cô lại té, thế cô phải đi kiểm tra xem mắt cô có vấn đề hay không chứ ?
- Anh … tên khốn …
Lan Lan cãi không lại cái hạng gọi là mặt dày như hắn ta, vội vã ném bịch cuốn sách trong tay lên người hắn thật mạnh rồi hùng dũng bỏ đi . Trước khi đi còn nghe thấy nụ cười cổ quái của hắn :
- Đúng là bà chằn … lợi dụng lúc người khác sơ hở mà đánh lén vậy sao ?
Lan Lan đâu có quen hắn, lầm bầm rời khỏi tên ba trợn vu oan cho cho cô nàng đánh lén hắn, hắn còn dám kêu cô là bà chằn …
Thật sự nhìn mặt mũi cô nàng Lan Lan đen thui lại khi tường trình sự việc cho nó nghe mà nó lại có ác ý cười trong nỗi đau của người khác, thiện tai thiên tai, ai mà lại cả gan chọc giận cô nàng này không biết …
Vẫn là như thế, cô nàng kéo nó đang lưu luyến cuốn sách quý khó khắn lắm mới lấy được cùng cái bản mặt xinh đẹp hầm hầm rời khỏi thư viện.
Như mọi khi KFC thẳn tiến, khi Lan Lan nổi giận mấy hàng ăn nhanh thường rất được lợi .
Nó nhìn cô nàng ăn ngấu nghiến mà hoảng sợ xen lẫn đau lòng, thật là mất hình tượng thục nữ đoan trang a .
Trong quán cũng có người nhìn chằm chằm bọn nó, chẳng ai khác chính là Tiểu Nghi và Hạo Vũ đang ngồi uống coca .
Từ lúc hai cô nàng bước vào, Tiểu Nghi đã nhìn thấy và nói với Hạo Vũ :
- Ân Di kìa !
Hạo Vũ đang lơ đễnh nhìn ra bên ngoài liền quay mặt lại nhìn, không sai đằng sau cậu cô gái ấy đang ngồi .
Kể từ lúc ấy sự chú ý của cậu đổ dồn vào nó, cậu như không chú ý mấy đến Tiểu Nghi đáng thương ngồi cạnh.
Trên cao kia có cuốn sách văn hay quá, nhưng nó thì lùn quá với không tới .
Sách để trên cao nó làm sao mà lấy, phải chi có mấy tên cao kều ấy ở đây thì tốt quá . Cố thêm lần nữa xem tới không nào. Nó cứ với với, hết nhón chân rồi vươn tay nhưng vô lực, cao quá .
Bộ dạng nó đến là thảm thương, nó bất lực bái bai cuốn sách hấp dẫn cúi xuống thấp chọn cuốn khác .
Rất nhanh, cuốn sách đó bay về ở bên nó .
Nếu nó nhìn không nhầm thì chẳng phải cuốn sách đó đang chìa trước mặt nó sao, ai cha tốt quá .
Nó vội vàng bắt lấy đồng thời ngước lên và … đứng hình trong giây lát .
Trước mặt nó là khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng trong trang phục đơn giản cầm trong tay vài cuốn sách, đeo balo một bên tốt bụng đưa cho nó .
Hôm ấy, ở bãi đất hoang người đó đã gọi điện cho nó, đã dùng giọng nói lạnh băng nói với nó , nó cứ nhìn anh ta không nói nên lời .
Nó biết nhìn chằm chằm như thế là rất mất thể diện bèn cụp mắt xuống cúi đầu cảm ơn, ánh mắt trong veo to tròn :
- Cảm ơn .
Chàng trai ấy lạnh lùng rời bước đi, ánh mắt đó làm con tim cứ kêu gào không nghỉ .
Cậu đã cố quên ánh mắt thân quen đau lòng đó thế nhưng hôm nay lại vô tình nhìn thấy cô gái này ở đây kìm chế không nên đã giúp đỡ con bé .
Nó cứ ngay ngẩn nhìn anh ta, con người lạnh lùng tỏa ra hàn khí cho đến khi ...
…. Bịch bịch ….
Tiếng bước chân dậm thật to, tiếng gót giày va vào nền gạch khô khốc cứ như nền gạch bên dưới có thù oán gì với người đó .
Giọng nói ầm ầm như bão cuốn của Lan Lan đột nhiên kề sát bên tai :
- Thằng cha chết bầm, thằng cha chết dập, mi đi chết đi .
Tiếng nói giận dữ rất to rất “có lửa” của Lan Lan nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng xoay đầu lại u ám nhìn kẻ phá vỡ không khí im lặng .
Nó đứng cạnh Lan Lan mặt đen như đáy nồi, đau đớn ai oán nhìn cô bạn, không còn mặt mũi đâu nữa rồi .
- Có chuyện gì …
Như bắt được tín hiệu Lan Lan tiếp tục bùng nổ, vì tức quá mà thành ra ăn nói lắp bắp không rõ ràng :
- Cái thằng cha … ngáng chân … **** ta…. Thằng điên ….
Nó chọn lọc từ ngữ quan trọng hỏi lại :
- Mi làm ơn nói rõ ràng chút đi …
- Thế này … thế này …. Thế này …
Nó nghe qua rồi trầm ngâm suy nghĩ, thâu tóm tình tiết xâu chuỗi sự việc và hiểu ra mọi chuyện, ngọn nguồn tức giận của đại ma nữ .
Chuyện như thế này, lúc Lan Lan đang thơ thẩn thả hồn vào cuốn tiểu thuyết trung quốc bước đi vô định thì đột nhiên bị một vật cản dưới chân, cô bạn không để ý đến và vô tư bước tiếp thế là … ầm … một nụ hôn kiểu Pháp với đất mẹ thiêng liêng đã diễn ra rất ngoạn mục mà nhân vật chính lại là Lan Lan .
Cô bạn sau cú ngã độc đáo mất mặt này còn nghe thấy một tiếng cười vang lên.
Phát hiện ra một tên con trai ngồi bệt xuống đất cầm cuốn sách giơ chân ra ngoài, đang cười vui vẻ nhưng chính xác hơn cô bạn nhận ra thằng cha vô duyên đó lại chính là chủ nhận của cái chân vô duyên lúc nãy .
Cô bạn đúng bật dậy xoa xoa tay giận dữ :
- Có phải cái chân thối này là của anh?
- Phải, có một điều là chân tôi không hề thối như cô nói. Ngửi xem có thối không, hả ?
- A, vậy thì đúng rồi . Tên kia, anh có mắc bệnh không đấy hả ? Ngồi dưới đất mà thò chân ra ngoài lối đi là sao ?
- Tôi thò chân là việc của tôi, liên quan gì đến cô. Bộ cô không có mắt sao mà không thấy ?
- Anh nói cái gì nhắc lại xem ?
- Tôi nhắc lại : Cô … không có … mắt sao ? Tại sao mọi người đi qua không ai té mà cô lại té, thế cô phải đi kiểm tra xem mắt cô có vấn đề hay không chứ ?
- Anh … tên khốn …
Lan Lan cãi không lại cái hạng gọi là mặt dày như hắn ta, vội vã ném bịch cuốn sách trong tay lên người hắn thật mạnh rồi hùng dũng bỏ đi . Trước khi đi còn nghe thấy nụ cười cổ quái của hắn :
- Đúng là bà chằn … lợi dụng lúc người khác sơ hở mà đánh lén vậy sao ?
Lan Lan đâu có quen hắn, lầm bầm rời khỏi tên ba trợn vu oan cho cho cô nàng đánh lén hắn, hắn còn dám kêu cô là bà chằn …
Thật sự nhìn mặt mũi cô nàng Lan Lan đen thui lại khi tường trình sự việc cho nó nghe mà nó lại có ác ý cười trong nỗi đau của người khác, thiện tai thiên tai, ai mà lại cả gan chọc giận cô nàng này không biết …
Vẫn là như thế, cô nàng kéo nó đang lưu luyến cuốn sách quý khó khắn lắm mới lấy được cùng cái bản mặt xinh đẹp hầm hầm rời khỏi thư viện.
Như mọi khi KFC thẳn tiến, khi Lan Lan nổi giận mấy hàng ăn nhanh thường rất được lợi .
Nó nhìn cô nàng ăn ngấu nghiến mà hoảng sợ xen lẫn đau lòng, thật là mất hình tượng thục nữ đoan trang a .
Trong quán cũng có người nhìn chằm chằm bọn nó, chẳng ai khác chính là Tiểu Nghi và Hạo Vũ đang ngồi uống coca .
Từ lúc hai cô nàng bước vào, Tiểu Nghi đã nhìn thấy và nói với Hạo Vũ :
- Ân Di kìa !
Hạo Vũ đang lơ đễnh nhìn ra bên ngoài liền quay mặt lại nhìn, không sai đằng sau cậu cô gái ấy đang ngồi .
Kể từ lúc ấy sự chú ý của cậu đổ dồn vào nó, cậu như không chú ý mấy đến Tiểu Nghi đáng thương ngồi cạnh.
/96
|