Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 51: Nỗi đau của cô ấy mày có thể hiểu được sao ?

/96


Nó đi đi loanh quanh, đi dọc hành lang và chứng kiến một cảnh tượng đẹp mắt, nói sao nhỉ, là ai kia trong lòng nó, đang dìu bạn gái của người ta đi từ phòng bệnh VIP đi ra .

Nam thanh, nữ tú dìu dìu dắt dắt ai nhìn cũng thấy họ rất là đẹp đôi, mọi ánh nhìn đều quét lên người họ đầy ngưỡng mộ .

Thì ra Khả Kì gặp chuyện còn ở cùng một dãy nhà với nó nữa, hắn mãi lo lắng cho Khả Kì, quên bẵng nó đi cũng là chuyện đương nhiên thôi .

Nó lòng nghĩ thế mà sao trái tim lại xót xa, có chút gì đó tủi thân, quá là nực cười mà, nó với hắn vốn dĩ trước giờ không có cái gì gọi là thân thiết cả.

Lòng nó buồn, bước chân không tự chủ mà bước lại đến gần bọn họ, nó muốn hỏi han xem sao .

Họ hình như đang nghĩ gì đó, nó đi đến gần, thật gần, bước chân nhẹ nhàng đi đằng sau cất tiếng:

- Đợi chút !

Là giọng nói quen thuộc của nó vang lên bên tai hắn, hắn không có nghe nhầm, không có, là giọng nói mà hắn vừa muốn mà lại không muốn nghe thấy .

Khả Kì, mắt mở to quay lưng nhìn nó chằm chằm .

Trời ơi, là cô ta, cô ta … chưa chết, rõ ràng hôm đó đã lăn xuống dốc đứng rồi mà .

Cô không có nhìn sai đâu, cô ta sao lại xuất hiện ở đây mà còn đi sau lưng cô nữa, cô có chút sợ hãi điều gì đó …

Khả Kì mở miệng cười chào nó, trong nụ cười có chút gì đó thảng thốt cứng nhắc xen lẫn lo sợ:

- Chào cậu, Ân Di !

Nó đột nhiên thấy mình rất lạnh, thấy hắn quét một thứ ánh mắt lạnh lẽo lãnh khốc vô tình nhìn nó chằm chằm như muốn lột trần gì đó, ánh mắt khinh khi xem thường đó nó không ngờ hắn lại dùng thứ ánh sáng vẩn đục đó nhìn nó .

Nó cắn môi đau đớn, quan tâm hỏi Khả Kì, cố gắng không bị ánh mắt vô tình đó làm cho đau nhói :

- Cậu làm sao mà lại băng trên má vậy? Lại còn nằm viện nữa ? Đau chỗ nào sao?

Cô ta, Ân Di đó đang giả nhân giả nghĩa hỏi han Khả Kì sao, vì ai mà cô ấy phải nằm viện cả tháng nay vậy mà bây giờ cô ta mới tới chứ?

Đến xem thành quả mình gây ra sao ? Cậu thực sự nhịn không nổi muốn hỏi nó rõ ràng :

- Cô đến đây làm cái gì ? Muốn xem Kì Kì chết chưa à ? Tốt bụng quá !

Hắn lại dùng lời nói mơ hồ, kì lạ đó với giọng nói vô tình làm đau nó .

Nó mở to mắt, đôi mắt long lanh trong sáng không hề vẩn đục nhìn hắn:

- Tôi làm cái gì ? Chết … gì gì đó là sao tôi không rõ ?

Cô chối cãi sao, dám làm dám chịu chứ, tại sao làm ra những việc như thế rồi tỏ vẻ ngây thơ không có tội tình gì chứ?

Giả tạo, giả tạo mà, cậu sẽ không bị cô ta dùng khuôn mặt này đánh lừa đâu .

Hôm nay phải làm rõ để cô ta không còn dám tái phạm lần nữa .

Nó nghi ngờ, linh cảm xấu ập đến, hỏi lại hắn lần nữa :

- Những lời cậu nói là gì? Ý tứ thế nào tôi không rõ ? Tôi rút cuộc đã làm gì sai?

Hắn đang cố nén giận mà thấy nó cứ vòng vo quanh co chối cãi trong khi chứng cứ rành trên mặt Khả Kì thì không thể kiềm chế được nữa mà hạ nhiệt độ giọng nói xuống thấp nhất, người nghe như thấy khí lạnh xộc vào tim đông cứng cơ thể:

- Cô còn nói được thế nữa sao ?

Cậu nhẹ nhàng xoay mặt Khả Kì lại nâng niu như sợ thương tổn một cái là khuôn mặt ấy tan ra hay sao ấy, quay vừa đủ để cho nó nhìn thấy vết băng dài trên mặt cô gái xinh đẹp đứng cạnh cậu .

Đôi mắt hổ phách có đáy mắt màu xám lạnh như băng, chiếu lên người nó cái nhìn khinh khi rồi cậu mở lời từ tốn, nhẹ nhàng, từng lời như những lưỡi dao sắc bén, từng mũi đâm thẳng vào tim nó :

- Cô nhìn thấy chưa, tuyệt tác của cô đó, cô gây ra thương tổn trên mặt cô ấy như vậy nên hôm nay hiếu kì đến xem sao thành quả lao động của mình à ? Cô quả thực rất độc ác… tàn nhẫn !

Cậu nói cô độc ác, cậu mỉa mai cô không ra gì được thôi, nhưng cô đã làm gì sai với cậu chứ ?

Có không, nửa tháng nay nó một mình nằm viện không ai chăm sóc, là ai khi nó gọi điện thoại mà cúp máy chứ ?

Cô đã trách cứ gì cậu chưa, chưa hề nói một cậu nào oán thán mà .

Cô muốn biết cô đã làm gì sai mà cậu lại nỡ lòng làm tổn thương cô, làm trái tim nhỏ bé của cô đau đớn đến vậy, cô muốn biết mình đã làm gì sai…

Nén lại nỗi đau đớn mà hắn mang lại nó thấp giọng hỏi hắn, giọng nói run rẩy :

- Cậu .. tôi đã làm gì cô ấy mà cậu lại nói tôi thế chứ? Tôi độc ác, độc ác chỗ nào, tàn nhẫn tàn nhẫn chỗ nào? Cậu không có quyền nói tôi như thế!

Nó nói mà như nức nở, hắn bỗng thấy như nó thật giả tạo , hắn thấy nó như chờ mong sự thương cảm ở cậu .

Cơn giận trong cậu bùng phát, cậu nắm lấy bờ vai gầy của nó lay lay :

- Cô còn chối cãi, là cô sai người *** hại cô ấy nên mặt cô ấy mới thành thế này không đúng sao ? Vậy mà còn lớn tiếng hỏi tôi, cô không có tư cách ?

Không có tư cách?

Hắn khinh ghét mình đến thế cơ à, vậy mà cơ hồ mình lại không biết, cứ nghĩ … hoang đường về hắn .

Tim nó đau lắm, bờ vai gầy đã rung rung chấn động, khoan hắn nói linh tinh gì, cô làm gì có sai người làm trò tiểu nhân đó …

Hoàn toàn là hắn hiểu lầm cô là sai người làm cho ... làm cho bạn gái hắn thành ra vậy nên nổi giận thế sao ?

Nó lắc lấy lắc để cái đầu rối như tơ vò của mình và ra sức giải thích, nó không muốn hắn nghĩ nó là hạng người xấu xa.

Đến giờ phút này nó vẫn còn quan tâm hắn nghĩ gì về nó, có phải nó ngốc lắm không ?

- Tôi không có… không có làm cái việc đó, không có mà, cô ấy bị như vậy đến hôm nay tôi mới biết ? Không thể có chuyện tôi làm cô ấy như thế được, không hề có chuyện đó .

Nó dùng toàn bộ sức lực yếu ớt giải thích với hắn, nhưng hình như càng giải thích lại càng như thêm dầu vào lửa, hắn càng không tin nó nói gì :

- Cô thật quá trơ tráo, dám làm mà không dám nhận, cô nhìn xem đây có phải cô hay không?

Hắn nói nó trơ tráo rồi rút ra một cái điện thoại có hình chụp mờ nhạt, người mặc áo trắng ở trong hình đích thị là nó ngày hôm đó .

- Cô nói xem thủ phạm cầm đầu nhóm người gây ra cho Kì Kì với cô có giống nhau không, tôi còn nhớ rõ hôm đó cô mặc áo sơ mi trắng, chính là cái này ... Cô nói xem, phải cô không?

Hắn không để ý thấy sắc mặt nó biến đổi xấu dần, gương mặt trắng bệch như sáp, nó đến gần hai người lúc gặp nhau vô tình trên hành lang, vốn là để hỏi thăm Khả Kì nhưng lí do chính lại là muốn thấy gương mặt hắn, vậy mà hắn lại làm nó tổn thương, nó đau, nó muốn khóc nhưng sao hắn không biết, không nhìn thấy ?

Hắn định dày vò nó đến bao giờ, cơ thể nó có lẽ sẽ chịu không nổi những đòn công kích của hắn nữa rồi ...

Tại sao,cứ thế, cậu lại cứ làm tôi tổn thương ?

Hắn đưa điện thoại cho nó, không nhịn được mà trong hắn dâng lên một sự đau đớn khó tả, hắn phải đối mặt, phải tin rằng hắn đã tin lầm nó .

Hắn không muốn như vậy với nó đâu nhưng so với những gì Khả Kì phải chịu đựng thì mấy lời vô tình đó mà hắn nói có là gì đâu .

Thực sự hắn nói nó như thế tâm trạng cũng không thoải mái gì, hoàn toàn mất bình tĩnh, không còn sáng suốt lắng nghe kĩ càng như thường ngày nữa …

Nó cầm điện thoại mà tay run run, nó không tin được, trong hình là nó đứng với bọn đã đánh nó theo một góc độ chụp kì lạ. Cô đang kháng cự chúng mà chụp kiểu nào lại nhìn ra là thỏa hiệp, là người cầm đầu chúng .

Nó nói trong hoảng loạn, nhớ lại vụ việc kinh hoàng hôm đó , giọng nó nói nó có phần run rẩy :

- Là tôi nhưng mà không như cậu nghĩ, hôm đó ….

Hắn không nghe nó nói hết câu, nó còn đang định giải thích kể rõ cho hắn biết rằng nó đã xảy ra chuyện gì hôm đó thì bị hắn với thái độ chán ghét, lạnh lùng ngăn lại không nghe nó nói nữa .

Có lẽ những lời nói này là dư thừa đối với hắn .

Lòng nó hoảng loạn, sợ hãi, mồ hôi lòng bàn tay tứa ra càng nhiều, ánh mắt hoang mang tìm hắn giải thích:

- Tôi nhắc lại… tôi không có làm …

Nó run run nhấn mạnh lời nói yếu ớt của mình .

/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status