Buổi tối, một cô gái váy trắng tóc tai rũ rượi bước vào cổng một ngôi biệt thự, cô lảo đảo theo thói quen bấm chuông rồi gục ngay xuống cổng … Một bà giúp việc già lạch bạch chạy ra, nhìn thấy cô ta thì chép miệng lẩm bẩm :
- Con cái nhà ai mà lại ngã ra trước cửa nhà người ta thế này ?
Rồi bà nâng cô gái đó lên, nhìn kĩ và thét lên lo lắng :
- Tiểu thư …. Làm sao … làm sao thế này ….
Người làm trong nhà chạy ra tất bật đưa cô chủ của họ lên trên lầu và đỡ bà lão quản gia ngồi dậy, bà lão tội nghiệp vẫn chưa hết bàng hoàng …
- Mau, mau đưa tiểu thư lên phòng …
Khả Kì được đưa lên phòng, đặt mình xuống gối cô đột nhiên khóc nức nở, vừa khóc vừa la lên như mê sảng :
- Tớ không chia tay … không muốn chia tay … hức hức …. Hức hức …
Cái này có phải người ta gọi là bị đá không, có phải vì cô làm việc xấu nên ông trời trừng phạt cô không, cô sẽ không làm thế nữa, xin thượng đế hãy dem cậu ấy về bên cô đi … Cô không từng và cũng chưa hề nghĩ rằng nếu một ngày không có cậu ấy bên cô nữa cô sẽ sống như thế nào …. Có thể lấy đi tất cả nhưng làm ơn đừng đem cậu ấy đi không ….. ?
Cô đau đớn, cứ khóc mãi không thôi … Nửa đêm khi mẹ cô, một phu nhân quý phái về nhà thì lúc đó con gái bà ta đã lên cơn sốt, hơi thở gấp gáp đứt quãng nằm trên giường …
Một quý phu nhân với nhan sắc tuyệt đẹp, đôi mắt đẹp nhưng ánh lên ánh nhìn có phần tàn nhẫn ác độc, bà lo lắng sau khi nghe quản gia báo tin vội đi lên lầu. Ở đó bà thấy con gái yêu của mình đang nằm ngủ, trong mơ còn lảm nhảm gì đó, nước mắt lại rơi … Bà ôm lấy cô, thấy cả người cô nóng như lửa, dịu dàng ôm lấy cô vỗ về :
- Ngoan nào con gái, đừng lo có mẹ đây rồi …
Cô gái tỉnh lại và ôm lấy mẹ khóc nức nở :
- Mẹ … Con đau lắm, cậu ấy … cậu ấy chia … chia tay con rồi … Con đau quá … mẹ à …
Trái tim người mẹ đau nhói, bà đã biết con gái bà nửa tỉnh nửa mê như thế này là vì ai … vì La Thoại Vĩ, con trai của tập đoàn ANK, đối tác làm ăn thân thiết của gia đình bà … Nhìn con gái đau đớn, người làm mẹ như bà cũng không tránh khỏi xót xa …
14/2
Tiểu Nghi lặng lẽ nhìn hộp socola trong tay, nước mắt lặng lẽ lại chảy xuống, cô ngồi trong quán cà phê cứ bần thần như vậy mà nhìn đến ngay ngẩn cái hộp … Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà mấy hôm trước cô còn đinh cũng ai đó đi chơi, cô còn muốn tặng cho anh hộp socola mình đã chuẩn bị từ lâu với bao niềm mong chờ còn có chút gì đó gọi là hi vọng …
Giờ đây tất cả vỡ tan rồi, tình yêu đầu đời của cô, người con trai mà cô cứ ngỡ thượng đế sinh ra như một cái gì đó siêu hình to lớn dành cho cô, quan tấm cô, bảo bọc cô, yêu thương cô. Nhưng cô biết là cô sai rồi, là người ấy thích người khác, là người ấy đem trái tim mình trao cho người khác không phải là cô …
8h sáng … tại quán cà phê các cặp đôi đã ngồi lác đác trong quán, có lẽ họ còn bàn bạc nhưng kế hoạch đi chơi, trong làn nước mắt cô ngước nhìn xung quanh và dệt nên cho mình những suy nghĩ vẩn vơ riêng … Vài người dùng ánh mắt thương hại, phải không nhỉ, có lẽ thế … cô tự hỏi mình và cũng tự trả lời, một cô gái ngồi lặng lẽ khóc trong quán cà phê vào cái ngày lễ Tình nhân đặc biệt này thì còn lí do nào khác ngoài thất tình … tình yêu đầu đời của cô tan vỡ khi cô còn chưa kịp nói cô thích người ấy …
Ôm hộp socola như bảo vật, cô lang thang đến những nơi mà ngày nhỏ khi cô còn ở Việt Nam cô và anh đã cũng nhau đến đó, vô định, cô muốn mình bước đi và mong ngày hôm nay … anh sẽ vui bên cô gái ấy, dù cô đau lắm nhưng cô vẫn muốn nụ cười hạnh phúc thường trực trên môi anh … Sẽ có người thay cô mang đến cho anh nụ cười hạnh phúc, cô sẽ từ bỏ, chỉ một ngày thôi để cô sống trong thế giới kí ức chỉ có anh và cô … Trái tim bé nhỏ của cô lại rung lên, lại chìm trong đau đớn, đau đớn tưởng chừng như bóp nghẹn trong tim …
Còn nó, ngồi trong nhà và cũng ngơ ngẩn làm cho mình một hộp socola theo phong trào, mặc dù nó cũng không biết mình sẽ tặng cái hộp này cho ai … Sáng cô Hoa đi du lịch dài ngày đột nhiên về nước mà không báo cho ai, về nhà rồi cô còn phán một câu động trời hơn nữa, nó nghe xong mặt đơ đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần . Nó hỏi lại :
- Cô … sao lại thế ạ ?
- Thế cái gì … Hôm nay cháu với Vĩ ra ngoài chơi đi, trước 9h tối mới được về nhà, giờ thì đi đi, chúc hai đứa đi chơi vui vẻ …
Nói xong cô ấy còn nhìn tên Vĩ nháy nháy mắt vài cái rồi còn phất tay như muốn đuổi khéo nó và Vĩ vậy. Vĩ lắc đầu lạnh lùng :
- Lại ba cái trò gán ghép vớ vẩn …
Nó lặc lè, lặc lè ôm cái đầu ngớ ngẩn rối như tơ vò đi lên lầu, như rô bô được lập trình tự động thay quần áo .. Không biết cái đầu dở hơi của nó như thế nào mà nó lại chọn bộ váy đẹp nhất của mình, có chút son hồng nhẹ trên môi, trông nó khác hẳn ngày thường … Có cái gì đó nói cho nó biết sao bản thân nó lại như vậy không ? Chỉ là bất đắc dĩ bị bắt đi chơi với hắn thôi mà, mày có cần thế … thế này không Ân Di ?
Rung rung … trong túi áo điện thoại nó rung lên, nó nhấn vào cái điện thoại cà khổ xem tin nhắn, haizzz thời nào rồi mà mình còn xài cái cục gạch này không biết nữa …
“ Hôm nay, có thể không, đợi mình ở quán kem trước nhà cũ của cậu, 10h nhé, gặp không về, mình có chuyện quan trọng cần nói .”
Tin nhắn của Hạo Vũ.
Nó đọc tin nhắn rồi suy nghĩ, cậu ấy có gì cần nói nhỉ ? Cứ đến đi, đằng nào nó cũng sẽ không đi chơi với hắn,chỉ cần cùng nhau đi ra khỏi cửa che mắt cô Hoa rồi mỗi người một ngả có lẽ là ổn …
- Con cái nhà ai mà lại ngã ra trước cửa nhà người ta thế này ?
Rồi bà nâng cô gái đó lên, nhìn kĩ và thét lên lo lắng :
- Tiểu thư …. Làm sao … làm sao thế này ….
Người làm trong nhà chạy ra tất bật đưa cô chủ của họ lên trên lầu và đỡ bà lão quản gia ngồi dậy, bà lão tội nghiệp vẫn chưa hết bàng hoàng …
- Mau, mau đưa tiểu thư lên phòng …
Khả Kì được đưa lên phòng, đặt mình xuống gối cô đột nhiên khóc nức nở, vừa khóc vừa la lên như mê sảng :
- Tớ không chia tay … không muốn chia tay … hức hức …. Hức hức …
Cái này có phải người ta gọi là bị đá không, có phải vì cô làm việc xấu nên ông trời trừng phạt cô không, cô sẽ không làm thế nữa, xin thượng đế hãy dem cậu ấy về bên cô đi … Cô không từng và cũng chưa hề nghĩ rằng nếu một ngày không có cậu ấy bên cô nữa cô sẽ sống như thế nào …. Có thể lấy đi tất cả nhưng làm ơn đừng đem cậu ấy đi không ….. ?
Cô đau đớn, cứ khóc mãi không thôi … Nửa đêm khi mẹ cô, một phu nhân quý phái về nhà thì lúc đó con gái bà ta đã lên cơn sốt, hơi thở gấp gáp đứt quãng nằm trên giường …
Một quý phu nhân với nhan sắc tuyệt đẹp, đôi mắt đẹp nhưng ánh lên ánh nhìn có phần tàn nhẫn ác độc, bà lo lắng sau khi nghe quản gia báo tin vội đi lên lầu. Ở đó bà thấy con gái yêu của mình đang nằm ngủ, trong mơ còn lảm nhảm gì đó, nước mắt lại rơi … Bà ôm lấy cô, thấy cả người cô nóng như lửa, dịu dàng ôm lấy cô vỗ về :
- Ngoan nào con gái, đừng lo có mẹ đây rồi …
Cô gái tỉnh lại và ôm lấy mẹ khóc nức nở :
- Mẹ … Con đau lắm, cậu ấy … cậu ấy chia … chia tay con rồi … Con đau quá … mẹ à …
Trái tim người mẹ đau nhói, bà đã biết con gái bà nửa tỉnh nửa mê như thế này là vì ai … vì La Thoại Vĩ, con trai của tập đoàn ANK, đối tác làm ăn thân thiết của gia đình bà … Nhìn con gái đau đớn, người làm mẹ như bà cũng không tránh khỏi xót xa …
14/2
Tiểu Nghi lặng lẽ nhìn hộp socola trong tay, nước mắt lặng lẽ lại chảy xuống, cô ngồi trong quán cà phê cứ bần thần như vậy mà nhìn đến ngay ngẩn cái hộp … Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà mấy hôm trước cô còn đinh cũng ai đó đi chơi, cô còn muốn tặng cho anh hộp socola mình đã chuẩn bị từ lâu với bao niềm mong chờ còn có chút gì đó gọi là hi vọng …
Giờ đây tất cả vỡ tan rồi, tình yêu đầu đời của cô, người con trai mà cô cứ ngỡ thượng đế sinh ra như một cái gì đó siêu hình to lớn dành cho cô, quan tấm cô, bảo bọc cô, yêu thương cô. Nhưng cô biết là cô sai rồi, là người ấy thích người khác, là người ấy đem trái tim mình trao cho người khác không phải là cô …
8h sáng … tại quán cà phê các cặp đôi đã ngồi lác đác trong quán, có lẽ họ còn bàn bạc nhưng kế hoạch đi chơi, trong làn nước mắt cô ngước nhìn xung quanh và dệt nên cho mình những suy nghĩ vẩn vơ riêng … Vài người dùng ánh mắt thương hại, phải không nhỉ, có lẽ thế … cô tự hỏi mình và cũng tự trả lời, một cô gái ngồi lặng lẽ khóc trong quán cà phê vào cái ngày lễ Tình nhân đặc biệt này thì còn lí do nào khác ngoài thất tình … tình yêu đầu đời của cô tan vỡ khi cô còn chưa kịp nói cô thích người ấy …
Ôm hộp socola như bảo vật, cô lang thang đến những nơi mà ngày nhỏ khi cô còn ở Việt Nam cô và anh đã cũng nhau đến đó, vô định, cô muốn mình bước đi và mong ngày hôm nay … anh sẽ vui bên cô gái ấy, dù cô đau lắm nhưng cô vẫn muốn nụ cười hạnh phúc thường trực trên môi anh … Sẽ có người thay cô mang đến cho anh nụ cười hạnh phúc, cô sẽ từ bỏ, chỉ một ngày thôi để cô sống trong thế giới kí ức chỉ có anh và cô … Trái tim bé nhỏ của cô lại rung lên, lại chìm trong đau đớn, đau đớn tưởng chừng như bóp nghẹn trong tim …
Còn nó, ngồi trong nhà và cũng ngơ ngẩn làm cho mình một hộp socola theo phong trào, mặc dù nó cũng không biết mình sẽ tặng cái hộp này cho ai … Sáng cô Hoa đi du lịch dài ngày đột nhiên về nước mà không báo cho ai, về nhà rồi cô còn phán một câu động trời hơn nữa, nó nghe xong mặt đơ đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần . Nó hỏi lại :
- Cô … sao lại thế ạ ?
- Thế cái gì … Hôm nay cháu với Vĩ ra ngoài chơi đi, trước 9h tối mới được về nhà, giờ thì đi đi, chúc hai đứa đi chơi vui vẻ …
Nói xong cô ấy còn nhìn tên Vĩ nháy nháy mắt vài cái rồi còn phất tay như muốn đuổi khéo nó và Vĩ vậy. Vĩ lắc đầu lạnh lùng :
- Lại ba cái trò gán ghép vớ vẩn …
Nó lặc lè, lặc lè ôm cái đầu ngớ ngẩn rối như tơ vò đi lên lầu, như rô bô được lập trình tự động thay quần áo .. Không biết cái đầu dở hơi của nó như thế nào mà nó lại chọn bộ váy đẹp nhất của mình, có chút son hồng nhẹ trên môi, trông nó khác hẳn ngày thường … Có cái gì đó nói cho nó biết sao bản thân nó lại như vậy không ? Chỉ là bất đắc dĩ bị bắt đi chơi với hắn thôi mà, mày có cần thế … thế này không Ân Di ?
Rung rung … trong túi áo điện thoại nó rung lên, nó nhấn vào cái điện thoại cà khổ xem tin nhắn, haizzz thời nào rồi mà mình còn xài cái cục gạch này không biết nữa …
“ Hôm nay, có thể không, đợi mình ở quán kem trước nhà cũ của cậu, 10h nhé, gặp không về, mình có chuyện quan trọng cần nói .”
Tin nhắn của Hạo Vũ.
Nó đọc tin nhắn rồi suy nghĩ, cậu ấy có gì cần nói nhỉ ? Cứ đến đi, đằng nào nó cũng sẽ không đi chơi với hắn,chỉ cần cùng nhau đi ra khỏi cửa che mắt cô Hoa rồi mỗi người một ngả có lẽ là ổn …
/96
|