Vang lên đâu đó khe khẽ giai điệu của bài hát chúc mừng sinh nhật, nó nghe không nhầm thì đó chính là cái giọng khàn khàn của hắn, và nó quay lại … khi giai điệu dễ thương đó kết thúc thì bên cạnh nó cũng xuất hiện một người. Trên tay người ấy cầm một cái bánh kem cắm đầy nền và hắn nhìn nó cười rạng rỡ :
- Sinh nhật vui vẻ nhé !
Hắn cười dịu dàng, nụ cười đẹp đẽ trên gương mặt không tì vết xuất hiện cứ như là có hào quang, nó ngây ra không nói gì. Và hình như là có cái chất lỏng nóng ấm chảy trên mặt nó, à thì ra là nó khóc … khóc vì hạnh phúc, nó rất vui rất hạnh phúc và trong lòng nó những cảm giác không tên đang xuất hiện, khó có thể diễn tả thành lời .
Hắn ngây người, hỏi :
- Ơ, làm sao thế? Em không khỏe ở đâu à ?
Nó lắc đầu, làm sao có thể nói là nó vui quá nên khóc chứ .. hắn sẽ cười vào mặt nó mất. Hắn giơ cao cái bánh hỏi bằng giọng trêu đùa :
- Cái này là anh tự làm cho em đó, có thích không ?
Đột nhiên nó ôm chầm lấy hắn, mái tóc nâu dài cùng khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực vững chãi của hắn. Thoại Vĩ giật mình giơ cao tay cầm cái bánh kem lên, luống cuống vì hắn sợ kem trên bánh sẽ quệt vào tóc của ai đó.
- Thích … tôi thích lắm. Cảm ơn cậu rất … rất nhiều …
- Này ngốc, đừng khóc nữa, ướt áo anh bây giờ .. Anh đâu phải cái khăn tay đâu chứ ?
Lần đầu tiên trong cuộc đời nó đón một sinh nhật vui đến vậy và cũng là lần đầu tiên nó mới cảm thấy có một người còn dành cho nó tình yêu lớn lao hơn cả mẹ. Và nó biết rằng nó cũng yêu người đó … liệu hạnh phúc này có tồn tại mãi không, nó không biết nữa, chỉ biết ngay lúc này nó đang tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn, thế là đủ rồi …
- Mới có thế này thôi mà em đã nói không nên lời rồi, đầu óc đơn giản nên chỉ cần nhưng thứ đơn giản thôi đã bị làm cho cảm động rồi. Em đúng là … ngốc quá đi.
Thoại Vĩ nhìn người con gái đang chôn đầu im lặng trong ngực mình, khẽ cười, không chỉ nó vui mà hắn cũng rất vui. Bởi khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nó, hắn đột nhiên cảm thấy như mình đã có cả thế giới, hạnh phúc …
Qua cái đêm sinh nhật hạnh phúc đo thì dường như hạnh phúc đã mỉm cười với nó nhiều hơn, thời gian bình lặng lại trôi qua, nó sống trong rất nhiều niềm vui, không có một chút gì gọi là phiền toái lại còn nhận được một sự quan tâm đặc biệt từ hắn nữa .
Cũng giống như mọi ngày, nó cùng hắn rảo bước trên con đường đầy cây của Harles, lại nói chuyện và lại chí chóe cãi nhau, hắn cười to đưa tay cốc đầu nó. Bỗng nhiên trước mặt nó xuất hiện một bóng hình, một cô gái với vẻ đẹp hiếm có, cô gái ấy là Khả Kì. Giọng nói dễ nghe của cô bạn vang lên, có chút ngập ngừng cùng có chút gì đó như oán trách :
- Dường như dạo này cậu rất vui vẻ, lâu quá rồi không gặp nhỉ ?
Cô ấy nhìn Thoại Vĩ khá lâu, gương mặt vẫn với những đường nét như cũ, chỉ có điều xơ xác tiều tụy hơn và vết sẹo trên má không còn, nó nhớ không lầm thì hình như gần hao tháng rồi nó chưa gặp lại Khả Kì kể từ cái ngày hôm ấy.
Vĩ lãnh đạm nhìn Khả Kì, thu lại nụ cười trên mặt, cậu ấy dùng cái giọng lạnh lẽo mà chưa bao giờ dành cho nó nói với cô gái đối diện :
- Vẫn vậy, còn cậu thì sao?
Cô bạn cười, chua chát, đột ngột nhìn nó, nó bỗng dâng lên cảm giác có lỗi mặc dù nó dường như chưa hề làm gì sai với cô bạn, rồi Khả Kì nói tiếp :
- Tớ à? Cậu nhìn xem, thấy tớ sống tốt không ?
Giọng cô ấy không nhanh không chậm vang lên, cứ như những cái gái đâm vào lòng nó, mắt cô ấy lướt quá nó rồi rất nhanh rời đi dường như cô ấy coi như không có sự tồn tại của nó ở đây.
Lôi trong túi ra mấy cái thiệp màu bạc tinh tế, Khả Kì trao cho hắn :
- À, cái này là ba mình mời cậu cùng ba người kia đến sự lễ khánh thành trung tâm hội nghị của nhà mình mới được xấy dựng xong, à … ba mình rất hi vọng cậu đến sự đấy.
Nó mở to mắt nhìn cái thiệp trước mặt mình, ngây mặt nhìn Khả Kì đang lạnh lùng ở trước mặt , cô bạn đưa cho nó một cái tương tự của Vĩ và dặn dò :
- Cái này là của tớ chuẩn bị cho cậu, Ân Di hôm đó nhớ đến dự nhé, tớ mong chờ sự có mặt của cậu .
Nó ấp úng :
- À, ừ tớ biết rồi … tớ sẽ đến dự …
Vĩ cười nhẹ, kéo tay nó rồi nói với Khả Kì :
- Sắp vào học rồi, Vĩ đi trước đây, chào nhé !
Nó bị hắn kéo đi, không khó để nhận ra rằng luôn có một ánh mắt lạnh lẽo dõi theo nó, nó thẫn thờ, dù nó không phải Khả Kì nhưng nếu nó là cô ấy khi bị Vĩ đối xử như thế thì thật lòng sẽ đau đớn lắm. Hắn bình thản, hắn lạnh lùng tàn nhẫn, nói chuyện khách sáo giống như những người qua đường, cuộc đối thoại giữa hắn và Khả Kì gượng gạo làm cho người ta cảm thấy ngạt thở …
Dựa hẳn cả người vào tường, mái tóc dài ôm trọn khuôn mặt xinh đẹp, từng chút từng chút Khả kì cảm thấy tim mình như vỡ vụn ra một lần nữa. Dù là ánh mắt thôi, ánh mắt ấm áp của cậu ấy cũng không dành cho cô, dù là nụ cười thôi nụ cười ấy cũng là cho người khác. Từng lời nói khách sáo cứ như từng mũi kim đâm sâu vào tiềm thức, cô … nhớ gương mặt ấy, nụ cười ngây ngốc những đáng yêu của cậu ấy và ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn ngập yêu thương đã từng dành cho cô. Cô hận, cô đau, ánh mắt bi thương cùng cực dõi theo bước chân của hai người ấy, nước mắt không rơi chỉ thấy hốc mắt đỏ hoe, cô dường như đau đớn đến chai sạn mất rồi. Cô cười, trên gương mặt xinh đẹp ấy xuất hiện nụ cười tê tái :
- Cô sẽ phải trả giá, cô … Ân Di, tuyệt đối tôi đau chừng nào thì cô phải trả lại từng chút một, cô sẽ phải nếm trải nỗi đau, một nỗi đau còn to lớn hơn cả nỗi đau mà tôi từng phải chịu đựng nữa … Nhớ lấy … Ân Di tôi hận cô, ngàn đời hận cô!
- Sinh nhật vui vẻ nhé !
Hắn cười dịu dàng, nụ cười đẹp đẽ trên gương mặt không tì vết xuất hiện cứ như là có hào quang, nó ngây ra không nói gì. Và hình như là có cái chất lỏng nóng ấm chảy trên mặt nó, à thì ra là nó khóc … khóc vì hạnh phúc, nó rất vui rất hạnh phúc và trong lòng nó những cảm giác không tên đang xuất hiện, khó có thể diễn tả thành lời .
Hắn ngây người, hỏi :
- Ơ, làm sao thế? Em không khỏe ở đâu à ?
Nó lắc đầu, làm sao có thể nói là nó vui quá nên khóc chứ .. hắn sẽ cười vào mặt nó mất. Hắn giơ cao cái bánh hỏi bằng giọng trêu đùa :
- Cái này là anh tự làm cho em đó, có thích không ?
Đột nhiên nó ôm chầm lấy hắn, mái tóc nâu dài cùng khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực vững chãi của hắn. Thoại Vĩ giật mình giơ cao tay cầm cái bánh kem lên, luống cuống vì hắn sợ kem trên bánh sẽ quệt vào tóc của ai đó.
- Thích … tôi thích lắm. Cảm ơn cậu rất … rất nhiều …
- Này ngốc, đừng khóc nữa, ướt áo anh bây giờ .. Anh đâu phải cái khăn tay đâu chứ ?
Lần đầu tiên trong cuộc đời nó đón một sinh nhật vui đến vậy và cũng là lần đầu tiên nó mới cảm thấy có một người còn dành cho nó tình yêu lớn lao hơn cả mẹ. Và nó biết rằng nó cũng yêu người đó … liệu hạnh phúc này có tồn tại mãi không, nó không biết nữa, chỉ biết ngay lúc này nó đang tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn, thế là đủ rồi …
- Mới có thế này thôi mà em đã nói không nên lời rồi, đầu óc đơn giản nên chỉ cần nhưng thứ đơn giản thôi đã bị làm cho cảm động rồi. Em đúng là … ngốc quá đi.
Thoại Vĩ nhìn người con gái đang chôn đầu im lặng trong ngực mình, khẽ cười, không chỉ nó vui mà hắn cũng rất vui. Bởi khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nó, hắn đột nhiên cảm thấy như mình đã có cả thế giới, hạnh phúc …
Qua cái đêm sinh nhật hạnh phúc đo thì dường như hạnh phúc đã mỉm cười với nó nhiều hơn, thời gian bình lặng lại trôi qua, nó sống trong rất nhiều niềm vui, không có một chút gì gọi là phiền toái lại còn nhận được một sự quan tâm đặc biệt từ hắn nữa .
Cũng giống như mọi ngày, nó cùng hắn rảo bước trên con đường đầy cây của Harles, lại nói chuyện và lại chí chóe cãi nhau, hắn cười to đưa tay cốc đầu nó. Bỗng nhiên trước mặt nó xuất hiện một bóng hình, một cô gái với vẻ đẹp hiếm có, cô gái ấy là Khả Kì. Giọng nói dễ nghe của cô bạn vang lên, có chút ngập ngừng cùng có chút gì đó như oán trách :
- Dường như dạo này cậu rất vui vẻ, lâu quá rồi không gặp nhỉ ?
Cô ấy nhìn Thoại Vĩ khá lâu, gương mặt vẫn với những đường nét như cũ, chỉ có điều xơ xác tiều tụy hơn và vết sẹo trên má không còn, nó nhớ không lầm thì hình như gần hao tháng rồi nó chưa gặp lại Khả Kì kể từ cái ngày hôm ấy.
Vĩ lãnh đạm nhìn Khả Kì, thu lại nụ cười trên mặt, cậu ấy dùng cái giọng lạnh lẽo mà chưa bao giờ dành cho nó nói với cô gái đối diện :
- Vẫn vậy, còn cậu thì sao?
Cô bạn cười, chua chát, đột ngột nhìn nó, nó bỗng dâng lên cảm giác có lỗi mặc dù nó dường như chưa hề làm gì sai với cô bạn, rồi Khả Kì nói tiếp :
- Tớ à? Cậu nhìn xem, thấy tớ sống tốt không ?
Giọng cô ấy không nhanh không chậm vang lên, cứ như những cái gái đâm vào lòng nó, mắt cô ấy lướt quá nó rồi rất nhanh rời đi dường như cô ấy coi như không có sự tồn tại của nó ở đây.
Lôi trong túi ra mấy cái thiệp màu bạc tinh tế, Khả Kì trao cho hắn :
- À, cái này là ba mình mời cậu cùng ba người kia đến sự lễ khánh thành trung tâm hội nghị của nhà mình mới được xấy dựng xong, à … ba mình rất hi vọng cậu đến sự đấy.
Nó mở to mắt nhìn cái thiệp trước mặt mình, ngây mặt nhìn Khả Kì đang lạnh lùng ở trước mặt , cô bạn đưa cho nó một cái tương tự của Vĩ và dặn dò :
- Cái này là của tớ chuẩn bị cho cậu, Ân Di hôm đó nhớ đến dự nhé, tớ mong chờ sự có mặt của cậu .
Nó ấp úng :
- À, ừ tớ biết rồi … tớ sẽ đến dự …
Vĩ cười nhẹ, kéo tay nó rồi nói với Khả Kì :
- Sắp vào học rồi, Vĩ đi trước đây, chào nhé !
Nó bị hắn kéo đi, không khó để nhận ra rằng luôn có một ánh mắt lạnh lẽo dõi theo nó, nó thẫn thờ, dù nó không phải Khả Kì nhưng nếu nó là cô ấy khi bị Vĩ đối xử như thế thì thật lòng sẽ đau đớn lắm. Hắn bình thản, hắn lạnh lùng tàn nhẫn, nói chuyện khách sáo giống như những người qua đường, cuộc đối thoại giữa hắn và Khả Kì gượng gạo làm cho người ta cảm thấy ngạt thở …
Dựa hẳn cả người vào tường, mái tóc dài ôm trọn khuôn mặt xinh đẹp, từng chút từng chút Khả kì cảm thấy tim mình như vỡ vụn ra một lần nữa. Dù là ánh mắt thôi, ánh mắt ấm áp của cậu ấy cũng không dành cho cô, dù là nụ cười thôi nụ cười ấy cũng là cho người khác. Từng lời nói khách sáo cứ như từng mũi kim đâm sâu vào tiềm thức, cô … nhớ gương mặt ấy, nụ cười ngây ngốc những đáng yêu của cậu ấy và ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn ngập yêu thương đã từng dành cho cô. Cô hận, cô đau, ánh mắt bi thương cùng cực dõi theo bước chân của hai người ấy, nước mắt không rơi chỉ thấy hốc mắt đỏ hoe, cô dường như đau đớn đến chai sạn mất rồi. Cô cười, trên gương mặt xinh đẹp ấy xuất hiện nụ cười tê tái :
- Cô sẽ phải trả giá, cô … Ân Di, tuyệt đối tôi đau chừng nào thì cô phải trả lại từng chút một, cô sẽ phải nếm trải nỗi đau, một nỗi đau còn to lớn hơn cả nỗi đau mà tôi từng phải chịu đựng nữa … Nhớ lấy … Ân Di tôi hận cô, ngàn đời hận cô!
/96
|