Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 58

/297




Thân thể của Mâu Nghiên đứng vững.

Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh một hồi lâu, đi từ từ đến bên cạnh anh.

“Có nhiều khi tôi cảm thấy không chân thật, tại sao Mâu nhị gia đại danh đại đỉnh lại coi trọng tôi, những cô gái lớn lên xinh đẹp hơn tôi, dáng người tốt hơn tôi, có danh tiếng hiển hách hơn tôi ở toàn bộ thành phố Nam này nhiều vô số kể, chỉ cần anh ngoắc một ngón tay sẽ có vô số người phụ nữ mình yêu thương, thậm chí anh đã có vợ sắp cưới, cô Mạc ưu tú như vậy, trai tài gái sắc với anh tại sao anh lại còn muốn đi đăng ký kết hôn trước khi kết hôn với tôi?”
“Cô thật sự muốn biết?” Mâu Nghiên không quay đầu lại.

“Muốn chứ.

” Thương Mẫn trả lời anh.

Mâu Nghiên khẽ thở dài, ngồi xuống ở trên giường.

Anh vươn tay ra với cô, Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của anh, do dự một chút, cuối cùng nắm tay của anh.

Mâu Nghiên đặt cô ngồi ở trên đùi của mình, ôm rất chặt.

“Không phải là tối ngày hôm qua cô đã hỏi tôi làm như thế nào thì tôi mới có thể nguôi giận được à?” Mâu Nghiên ngửi mùi hương trên tóc cô: “Bây giờ tôi nói cho cô biết, cô muốn biết sự thật này có thể sẽ để cho cô có chút tức giận, cho nên chúng ta cứ triệt tiêu lẫn nhau, như thế nào?”
Anh nói như thế này, Thương Mẫn nhìn anh chăm chú bằng ánh mắt dò xét.

“Nói đi.

” Cô ra vẽ hung ác hỏi anh.

“Tôi…” Mâu Nghiên né tránh ánh mắt của cô: “Tôi có chứng sợ phụ nữ.



Có chứng sợ phụ nữ, Thương Mẫn sửng sốt.

“Lúc còn bé… phải trải qua một vài chuyện nên vô cùng kháng cự với những người phụ nữ, lại cộng thêm ba của tôi xuất thân từ quân nhân, người giúp việc trong nhà của tôi đa phần đều là nam, dần dần loại kháng cự này trở thành một căn bệnh, nhiều năm như vậy không có phương pháp để chữa nó, thẳng cho đến khi có một ngày tôi gặp cô…”
Thương Mẫn cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang ôm chặt cô của Mâu Nghiên, trong đầu vẫn còn đang chưa tiêu hóa được lời nói.

“Đêm hôm đó ở quán bar?” Thương Mẫn ngơ ngác hỏi anh.

“Không phải.

” Mâu Nghiên phủ nhận: “Là sáu năm trước ở bãi biển Tây Châu, lúc đó tôi chuyển nhà về thành phố Nam, đi nghỉ phép với bạn bè, cô đang ngâm nước ở cách tôi không xa, tôi đã cứu cô lên, đó mới là lần chúng ta gặp nhau, cùng lúc đó tôi mới phát hiện tại không thể chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác, duy chỉ có mình cô…”
“Sáu năm trước?” Thương Mẫn bị giọng nói của Mâu Nghiên kéo lại khoảng thời gian xa xôi.

Lúc đó cô chỉ mới có mười sáu tuổi, nghỉ hè đúng lúc Thương Liên Thành có một vụ hợp tác ở Tây Châu, cô với Thương Tuyết đã đến đó cùng nhau, hai người bơi một vòng trong khu nước cạn, sau đó hai người đánh cược đi đến khu nước càng sâu hơn, nhưng mà không biết tại sao sau khi Thương Tuyết bơi trở về thì cô lại bắt đầu mất hơi.

Cô không biết bơi, lớn tiếng kêu cứu nhưng mà lúc đó đang buổi chiều, khu vực đó không có ai, cô kêu một hồi lâu mà cũng không có người nào xuống cứu cưới cô.

Sau khi chìm vào trong nước, cô cũng không nhớ rõ mọi chuyện, lúc tỉnh lại cô đã nằm ở bệnh viện, cô không biết là ai đã cứu cô, người thần bí đó giống như là chưa từng bước vào trong cuộc đời cô, không có dấu vết để lần theo.

“Lúc đó… là anh đã cứu tôi hả?” Thương Mẫn kinh ngạc.

Mâu Nghiên gật đầu.

Hô hấp của Thương Mẫn cứng lại.


Nhưng mà chờ đến lúc phản ứng lại cô đã ý thức được một tin tức khác.

“Cho nên sở dĩ anh lựa chọn tôi là bởi vì anh phát hiện tôi không bị anh né tránh như là những người phụ nữ khác?”
Mâu Nghiên trầm tư một chút, lại gật đầu.

Đôi mắt của Thương Mẫn dần dần có chút mất mát.

Cho nên anh căn bản cũng không phải thích cô, không phải là bởi vì trong một rừng hoa chỉ chọn lấy một bông hoa bình thường, mà là anh không có lựa chọn.

Mâu Nghiên không thể chạm vào những người phụ nữ khác, cho nên cho dù cô là Thương Mẫn không hoàn mỹ, anh cũng chỉ có thể cố gắng chấp nhận cô.

Thương Mẫn thu hồi tâm mắt, không biết phải mừng rỡ vì đã tìm được ân nhân cứu mạng của mình hay là cảm thấy khổ sở bởi vì dự tính ban đầu của Mâu Nghiên.

“Giận rồi hả?” Mâu Nghiên nhìn thấy cô như thế này, nhẹ giọng hỏi.

“Sao lại có thể.

” Thương Mẫn cười: “Anh cho là tôi quá ích kỷ rồi đó, anh là ân nhân cứu mạng của tôi mà, đều nói ân nhân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, như bây giờ không phải là rất bình thường à.


Cô cười mặt mày cong cong, rõ ràng nói rất nhẹ nhõm nhưng mà tại sao một nơi nào đó trong lòng lại giống như nứt ra, đang rất đau đớn.


“Thật hả?” Mâu Nghiên xác nhận một lần nữa.

Thương Mẫn trịnh trọng gật đầu.

“Nói cho cùng là do tôi đã kiếm lời, sáu năm trước cộng thêm mấy ngày trước, anh đã cứu tôi hai lần, anh vẫn là người đàn ông có tiền nhất ở thành phố Nam, có bao nhiêu người phụ nữ tha thiết mơ ước muốn ở bên cạnh anh, nếu như nói ra đều sẽ bị người khác đố kị muốn chết đi được.


Nói nhảm cái gì vậy, ai mà thèm ở bên cạnh anh chứ, đời này của Thương Mẫn cô cho đến bây giờ cũng chưa từng ngờ tới mình chỉ là một công cụ.

Anh không thể tìm người khác, chỉ có thể tìm cô, không phải xem cô như là công cụ tiết dục hả?
Mâu Nghiên muốn nhìn rõ thứ gì đó đang che giấu trong đôi mắt của cô, nhưng mà Thương Mẫn lại đứng dậy từ trong ngực anh.

“Nếu đã như vậy, thế thì tôi cứ chấp nhận thôi.

” Cô nhìn xung quanh nhà, nhếch miệng cười một tiếng: “Hai người chúng ta cứ theo nhu cầu, đều rất tốt.


“Theo nhu cầu?” Mâu Nghiên nhíu mày.

“Đúng vậy đó.

” Thương Mẫn nhún vai: “Tôi ngủ với anh, anh cho tôi nhà, cho tôi xe, còn có những thứ mà tôi muốn khác, chờ một ngày nào đó chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của anh, anh đi cưới người mà anh muốn cưới, mà tôi sẽ trở thành một trong những phú bà ở thành phố Nam bao nuôi trai trẻ, đi đến đỉnh cao của cuộc đời, quả thật rất hoàn mỹ!”
Mặt của Mâu Nghiên đen thui.

Lúc trước anh sợ là cô sẽ tức giận, mà bây giờ nhìn thấy cô biểu hiện như vậy, anh lại tình nguyện cô tức giận hơn.

Tức giận ít nhất cũng chứng minh cô quan tâm, nhưng mà bây giờ cô lại có dáng vẻ hoàn toàn không đặt ở trong lòng, còn nói cái gì mà theo nhu cầu làm cho trái tim của anh cảm thấy đau.

“Thứ mà cô muốn chỉ là một căn nhà và xe?” Mâu Nghiên đang kìm chế cảm xúc.


“Không phải đâu?” Thương Mẫn nhìn anh: “Đương nhiên nếu như anh muốn cho tôi toàn bộ tài sản nhà họ Mâu tôi cũng không để ý đâu, ai mà ghét bỏ tiền bạc cơ chứ.


Nắm đấm của Mâu Nghiên dần dần nắm chặt lại.

Tiền… thứ mà cô muốn chẳng qua là tiền… chẳng lẽ không muốn anh à?
“Để tôi đi xem những căn phòng khác.

” Giọng nói của Thương Mẫn nhẹ nhàng nhưng mà tâm trạng lại vô cùng nặng nề, cô ra vẻ vui tươi chạy bốn phía tham quan, thật ra cô sợ mình không có tiền đồ lại bộc lộ nỗi đau ở trước mặt của anh.

Thương Mẫn cảm thấy mình thật sự là một trò cười lớn, cô lại còn có suy nghĩ hão huyền là Mâu Nghiên sẽ thích cô.

Đúng vậy đó, cô bình thường như thế, có cái gì để anh thích cơ chứ?
Mạc Hậu ưu tú như vậy, lại là thanh mai trúc mã với anh, si tình đợi anh nhiều năm như thế, là người đàn ông nào cũng được sự lựa chọn Mạc hậu thương Mẫn cô là cái thá gì đâu chứ?
Cũng tốt, nếu đã như vậy thế thì cứ kiềm chế những cảm xúc không hiểu của mình lại đi, đừng bởi vì anh thân thiết với những người phụ nữ khác mà làm mình trở thành một người nhạy cảm.

Cố gắng kiếm tiền, cố gắng trèo lên phía trên, cho đến lúc anh trở lại bên người cô Mạc, cô sẽ kiêu ngạo tiêu sái rời khỏi cuộc đời anh.

Mâu Nghiên đứng trên hành lang ở lầu hai nhìn Thương Mẫn vui vẻ đi qua từng căn phòng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Anh đang do dự không biết đi theo cô không, chuông điện thoại di động lại vang lên.

“Nhị gia.

” Giọng nói của Trữ Trình có chút vội vã: “Ông chủ vừa mới ngất xỉu, bây giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố.





/297

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status