Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 1: Bạn học, xin hãy giúp đỡ!

/120


Mở Đầu

Edit: Bạch Tiêu Dao

Ngày Diệp Tư Viễn nhập học, tâm trạng anh vô cùng xấu.

Trường học mời rất nhiều người của giới truyền thông, tuyên truyền việc anh nhập học không chút kiêng dè. Từ buổi sáng, lúc bắt đầu xuống xe đã có rất nhiều máy quay phim, máy chụp ảnh đi theo phía sau anh, hoàn thành tất cả các thủ tục nhập học với anh, đây còn chưa kể tới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của học sinh và phụ huynh cùng với camera điện thoại mà họ len lén mở.

Trang Văn Linh vẫn theo sát sau lưng Diệp Tư Viễn không xa không gần, nhìn con trai mình mặt không thay đổi nói chuyện với mọi người, tặng quà, ký tên. Thỉnh thoảng bà đi lên giúp sắp xếp một số việc nhỏ, còn phần lớn đều do Diệp Tư Viễn tự làm.

Sau khi xong làm thủ tục, Trang Văn Linh theo Diệp Tư Viễn vào phòng ngủ của anh, trong phòng ngủ còn có hai người khác nữa. Bọn họ vốn đang hơi nghi ngờ mà nhìn cách sắp xếp đồ dùng trong phòng khác với những người khác, sau khi thấy Diệp Tư Viễn thì lập tức hiểu rõ.

Truyền thông cũng đi theo đám bọn họ đến phòng ngủ, tiếp theo là hiệu trưởng trường học, người đàn ông trung niên đầu trọc bụng bự đặt một bì thư to màu đỏ vào tay Trang Văn Linh. Trang Văn Linh và hiệu trưởng cùng cầm phong thư quay mặt về phía các ký giả, ba chữ “Học bổng” lấp lánh ánh vàng vô cùng bắt mắt, đèn flash lập tức sáng liên hồi lên.

Trang Văn Linh liếc mắt nhìn Diệp Tư Viễn bên cạnh, gương mặt anh không lộ vẻ mặt đặc biệt gì khác, chỉ thản nhiên mà đối mặt với tất cả mọi việc.

Có ký giả mong Diệp Tư Viễn biểu diễn kỹ năng sinh hoạt, sắc mặt anh liền trầm xuống, Trang Văn Linh thay anh từ chối. Các ký giả không mấy vui vẻ, Trang Văn Linh thừa dịp hiệu trưởng trường học không chú ý, nhét mấy bao lì xì vào trong túi ký giả.

“Làm phiền mọi người, trong tin tức chỉ cần để ảnh chụp chung của tôi và hiệu trưởng trường, đừng để ảnh của Tiểu Viễn có được không? Cám ơn nhiều.”

Các ký giả cân nhắc độ dày của bao lì xì rồi đồng ý.

Sau khi hiệu trưởng, truyền thông rời đi thì đã trưa, Trang Văn Linh đi ăn cơm với Diệp Tư Viễn.

“Ăn ở nhà ăn hay là muốn đi nơi khác?” Bà hỏi con trai.

“Ăn ở nhà ăn.”

“Được.” Trang Văn Linh vỗ vỗ lưng con trai, biết ý của Diệp Tư Viễn. Sinh viên ăn ở nhà ăn vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ anh còn có thể ăn ở nhà hàng bốn năm sao à? Diệp Tư Viễn vốn là người giống như bao người khác thôi.

Trang Văn Linh xếp hàng mua hai phần cơm, ngồi xuống bàn ăn cùng với Diệp Tư Viễn.

Không thể tránh được các loại ánh mắt ở xung quanh phóng đến bọn họ, Trang Văn Linh và Diệp Tư Viễn làm như không nhìn thấy, qua nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã tập thành thói quen rồi.

Bà vừa ăn vừa nói: “Tiểu Viễn, sau này con đi lấy thức ăn thế nào? Nhờ bạn học giúp một tay à?”

“Con sẽ nghĩ cách.” Anh cúi đầu ăn cơm, “Cùng lắm thì gói lại, mang về phòng ăn.”

Trang Văn Linh thở dài, bà biết Diệp Tư Viễn rất không thích tìm người giúp đỡ.

Buổi chiều, Trang Văn Linh thu xếp đồ đạc giúp Diệp Tư Viễn, bỏ quần áo vào tủ, chăn ga gối đệm cũng trải sẵn. Những đồ dùng cần thiết hằng ngày như chậu rửa mặt, móc áo, bình nước và mấy thứ linh tinh khác, hai người cũng đã đi mua.

Bà thật sự không nghĩ ra còn cần mua thêm thứ gì cho con trai, có lẽ đã khá đầy đủ rồi, nhưng cảm giác lại chưa đủ. Lúc này, Diệp Tư Viễn lại thúc giục bà đi về.

“Bốn giờ rồi, mẹ muốn ở lại ăn cơm tối ư?” Anh hỏi mẹ mình.

“Sao, mẹ ăn cơm tối với con trai không được à?”

“Được được được, dĩ nhiên được, chỉ là chú Tào chờ mẹ một ngày rồi, mẹ cũng nên thông cảm cho chú ấy chứ.”

Trang Văn Linh biết Diệp Tư Viễn nói rất có lý, đành phải kìm nén sự lưu luyến không rời trong lòng, xách túi đi về.

“Con trai, tiễn mẹ chứ.”

“Đương nhiên rồi, đi thôi.”

Hai người cùng đi về phía bãi đậu xe, dừng trước một chiếc xe BMW thương vụ màu đen.

Tào Vũ thấy hai người, lập tức mở cửa xuống xe.

“Lão Tào, vất vả cho chú rồi, để chú phải đợi cả ngày.”

“Phu nhân, người nói gì vậy, hôm nay là ngày đại thiếu gia đi học, đừng nói một ngày, bảo tôi chờ lễ bái tôi cũng đồng ý, hơn nữa em gái tôi cũng ở thành phố này, tôi vừa chạy qua thăm nó một chút, vừa trở về đấy.”

Trang Văn Linh cười, bỏ túi vào trong xe, nói: “Lão Tào, chú đợi tôi thêm mấy phút, tôi muốn nói vài lời với Tiểu Viễn.”

“Được.” Tào Vũ lập tức lên xe.

Trang Văn Linh xoay người đối mặt với Diệp Tư Viễn – đứa con trai quý giá nhất của bà, con trai bảo bối bà đau lòng nhất, từ nay về sau phải xa nhà, bắt đầu cuộc sống một thân một mình ở trường đại học rồi.

Dáng người anh rất cao, bộ dáng lại đẹp như vậy, nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn kia, đáng ra cuộc sống của Diệp Tư Viễn sẽ tiêu sái, hạnh phúc hơn. Anh xuất sắc như vậy, nhất định sẽ trở thành nam sinh nổi tiếng nhất trường.

Nhưng hiện tại vì lý do thân thể nên Diệp Tư Viễn thiếu chút nữa không được học đại học. Nhiều trường cũng vì nguyên nhân đó mà từ chối bọn họ, chỉ có trường đại học Q đón nhận Diệp Tư Viễn.

Thật ra thì bọn họ đều lo lắng quá thôi, vì ngày hôm nay mà Diệp Tư Viễn phải chịu huấn luyện ma quỷ một năm rưỡi vì muốn hoàn toàn tự lo liệu được cuộc sống của chính mình. Dĩ nhiên, có vài chuyện đời này anh đều không thể làm, nhưng Trang Văn Linh cũng thừa nhận, Diệp Tư Viễn đã làm rất khá, bà tin anh hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho bản thân.

“Tiểu Viễn, mẹ biết hôm nay con mất hứng, có điều làm người phải biết cảm ơn, chúng ta tới nhiều trường như vậy, chỉ có họ đồng ý nhận con. Tuy nó không phải trường con thích nhất, nhưng dù sao cũng là trường điểm, chẳng qua trường học mong thông qua chuyện nhận con này mà tung một chút tin tức, nâng cao danh tiếng tốt của trường thôi, chút yêu cầu yêu cầu không quá đáng, chúng ta nên đồng ý.”

“Con cũng không phải là không đủ điểm, cũng không phải là không có tiền.” Diệp Tư Viễn cụp mắt xuống, khẽ nói.

“Con trai ngốc, thành tích của đủ để vào học viện tốt nhất Trung Quốc.” Trang Văn Linh thương tiếc nâng tay, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Diệp Tư Viễn, “Tóc dài rồi, có thời gian thì đi cắt tóc đi, biết không?”

“Dạ.”

“Con đã trưởng thành.” Trang Văn Linh cười một tiếng, lại cười ra nước mắt, “Khụ! Nhìn mẹ đi, đã nói không khóc tại sao giờ lại khóc.”

Diệp Tư Viễn nhìn mẹ, từ khi nào mẹ lại thấp hơn anh nhiều đến thế, từ khi nào khóe mắt mẹ xuất hiện nếp nhăn, bên tóc mai đã có vài sợi tóc trắng. Nhìn một lát, hốc mắt anh cũng ướt, Diệp Tư Viễn hít mạnh mũi một cái, hơi ngẩng đầu, cố gắng ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.

“Được rồi, mẹ nên đi rồi.” Anh gượng cười, đôi mắt sáng trong hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Tiểu tử thúi nhà anh, mong tôi đi lắm phải không?” Trang Văn Linh lau nước mắt, cuối cùng ôm con trai một cái, bà nói, “Tiểu Viễn, đồng ý với mẹ, nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để mẹ lo lắng.”

“Dạ, con biết rồi.”

“Có một số việc không làm được cũng đừng miễn cưỡng, lúc cần thiết phải biết tìm người giúp một tay.”

“Dạ.”

“Gặp phải chuyện không vui, nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”

“Nhất định.”

“Mỗi chủ nhật chú Tào sẽ tới đón con về nhà.”

“Được. . . A! Cái này không được.”

Trang Văn Linh buông Diệp Tư Viễn, hỏi: “Sao lại không được? Trở về nhà chỉ mất 3 tiếng đồng hồ.”

“Mẹ. . . Mẹ tha cho con đi, hay là thế này vậy, một tháng con sẽ về nhà một lần!”

“Hai tuần một lần!”

“Ba tuần!”

“Hai tuần!”

“Được rồi. . .”

Diệp Tư Viễn thỏa hiệp, không phải chỉ bởi vì ánh mắt uất ức của Trang Văn Linh, mà còn vì ngay trong lòng anh cũng đang hoang mang, liệu bản thân anh có thể xoay sở cuộc sống độc lập sắp tới được hay không.

Trang Văn Linh cười, cuối cùng thì lên xe, Tào Vũ khởi động xe, bà hạ cửa kính xuống vẫy tay với Diệp Tư Viễn: “Tiểu Viễn, hẹn gặp lại! Phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Con biết rồi mẹ, hẹn gặp lại!”

Diệp Tư Viễn gật đầu nhìn mẹ cười, BMW màu đen nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, chỉ còn lại một mình anh đứng dưới ánh nắng chiều của trường đại học Q.

Gió hè nhè nhẹ thổi, những sợi tóc của Diệp Tư Viễn bay phất phơ, anh mặc áo T-shirt màu trắng cộc tay, vóc dáng cao gầy, chân thon dài, chỉ là nơi ống tay áo ở hai bên bả vai lại trống rỗng đang tung bay.

============================================================================

Hôm nay là ngày thứ hai, buổi chiều đầu tuần, được nghỉ học hai tiết, tôi lại đến thư viện mượn vài quyển sách tham khảo. Ông thầy chết tiệt dạy môn Quảng cáo học đại cương, lúc giảng trên lớp thì nói nhanh như xe lửa chạy, về nhà lại cho một đống bài tập biến thái khốn kiếp, nếu không tìm sách để tham khảo thì không cách nào có thể tiếp thu bài được.

Tới thư viện, tôi nhận được điện thoại của Uyển Tâm, bảo tôi tám giờ tối đến quán bar Olive giúp cô ấy, có thể kiếm được 100 tệ, chỉ cần lắc lắc xoay xoay vài cái là được, tôi đồng ý ngay, tiền thật dễ kiếm! Tôi làm nhân viên ở siêu thị, đứng nửa ngày trời, mệt gần chết cũng chỉ được có 50 tệ.

Uyển Tâm là đồng hương của tôi và cũng là đàn chị cùng khoa, chị ấy lớn hơn tôi một tuổi, vì vậy chị ấy từ vùng quê nhỏ bé vào thành phố lớn này học tập sớm hơn tôi một năm.

Tôi thừa nhận, tôi điền nguyện vọng vào trường này cũng có hơn phân nửa là vì chị ấy.

Từ khi bắt đầu đi học cho đến khi tốt nghiệp sơ trung tôi không có một người bạn đồng giới tốt, nam sinh thì thích chơi với tôi, nhưng nữ sinh thì lại tránh né, tôi cũng không biết nguyên nhân là vì sao lại như vậy.

Mãi cho đến khi vào cao trung, gặp được Uyển Tâm, tôi mới biết vì sao tôi lại không có bạn.

Thì ra là vì diện mạo của tôi.

Uyển Tâm như hình ảnh phản chiếu trong gương của tôi, hai chúng tôi cứ như hai chị em vậy.

Nói đơn giản hơn thì nhìn chúng tôi như hồ ly tinh, là loài được nam sinh yêu thích, còn nữ sinh lại chán ghét.

Thật sự là oan uổng! Diện mạo là bố mẹ cho, ai mà có thể chọn chứ? Thế nhưng nếu như được chọn lại từ đầu thì tôi vẫn muốn mình xinh đẹp như bây giờ.

Bề ngoài xinh đẹp thì làm sao?

Nói về tôi, mẹ tôi mất sớm, bố tôi cưới vợ khác, sinh ra một cậu em trai. Sau này nghe mẹ kế thủ thỉ bên gối nên không thích gặp tôi nữa.

Tôi nhẫn nhịn đến năm 18 tuổi, cố gắng thi cử đạt kết quả thật tốt, tất cả chỉ vì muốn rời khỏi nơi đáng ghét kia.

Bố tôi ngoài cho tôi tiền đóng học phí, chỉ cho tiền sinh hoạt là 1500 tệ, trong đó bao gồm cả tiền vé đi tàu về nhà mỗi học kỳ, tính ra thì mỗi tháng tiền tiêu vặt của tôi còn chưa tới 300 tệ.

Bây giờ GDP là bao nhiêu chứ! Cầm 300 tệ sống ở thành phố này sao? Ăn cơm còn không đủ, vì vậy tôi buộc phải đi làm thêm.

Thế mới biết, vẻ ngoài xinh đẹp cũng thật có ích.

Tôi không cần rửa bát rửa chén, chẳng cần đi dạy kèm con cái nhà ai, chỉ cần cầm vài hộp mì ăn liền, mặc áo đồng phục đứng trước siêu thị là có thể cầm 50 tệ rồi, cộng thêm rất nhiều quà tặng nhỏ, ví dụ như… toàn bộ thùng mì ăn liền.

Thỉnh thoảng, Uyển Tâm còn giới thiệu tôi đi làm ở quán bar, nhảy nhót múa cột rất đơn giản, tiền nhanh đến tay, lại có người giới thiệu nên cũng không đáng lo ngại.

Chuyện nhà Uyển Tâm cũng khá là giống tôi, bố mẹ chị ấy ly hôn, sau đó thì chị ấy sống với mẹ, chỉ có điều mẹ chị ấy lại là hồ ly tinh cao cấp, từ sáng đến tối không chơi mạt chược thì lại nhảy nhót quyến rũ đàn ông. Tôi rất khâm phục Uyển Tâm, mưa dầm thấm đất cả mười năm nhưng chị ấy không hề bị ảnh hưởng gì, lại còn có thể thi vào trường đại học điểm này.

Do đó mới nói hai chúng tôi như từ một khuôn đúc ra, kiếp trước chắc đã tu luyện nhiều năm nên kiếp này có duyên phận làm chị em tốt.

Vào thư viện, tôi quẹt thẻ rồi vào giá sách nghệ thuật tìm tài liệu.

Các giá sách rất cao, mà tôi thì hơi lùn, chỉ cao có 1m60, đây là điểm khác nhau giữa tôi và Uyển Tâm. Chị ấy cao đến 1m72, dáng người thì khiến các nam sinh nhìn vào mà chảy máu mũi, dáng người của tôi cũng không kém, chỉ thua chị ấy ở chiều cao thôi. Đứng gần chị ấy thì sẽ cảm thấy tôi không mạnh mẽ bằng.

Nhưng ai cũng nói rằng tôi đẹp hơn chị ấy!

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy quyển sách mà mình cần, nó nằm trên một cái giá sách cao hơn đỉnh đầu tôi. Tôi nhón gót hết cỡ mà vẫn không thể lấy được.

Thư viện thường có một cái thang di động chuyên dùng để lấy sách ở trên cao, tôi nhìn xung quanh mà không thấy đâu, vậy là quyết định nhờ một bạn nam sinh giúp, người cao 1m75 chắc cũng không khó tìm.

Vừa may là cách chỗ tôi đứng khoảng 6-7 m có một nam sinh cao ráo. Cậu ấy mặc chiếc áo len trùm đầu màu lam, hai tay đút trong túi quần, lưng đeo balô đang cúi đầu tìm sách.

Tôi thấy cậu ấy rất cao, tốt quá rồi, tối thiểu chắc phải là 1m80.

Tôi gọi người ta: “Này, bạn ơi.”

Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

A! Rất đẹp trai! Da trắng, tóc đen, mũi cao, hai má gầy, đôi mắt đen cực kỳ xinh đẹp.

Tôi cười tươi, quên rằng hôm nay mình tết tóc đuôi sam, đeo kính hai độ với cái gọng to, mặt mộc ngửa lên, mặc áo sơ mi kẻ caro in hình con gấu màu xám trông giống như ăn mày, cộng thêm cái quần jean rộng thùng thình, đôi giày sặc sỡ.

Tôi ăn mặc cứ như học sinh, trên mặt lại nở nụ cười của cô gái múa cột ở quán bar, cách phối đồ của tôi hôm nay có lẽ rất tệ nên bạn học này mới ngẩn người như vậy.

Cậu ấy hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tôi chỉ chỉ vào giá sách trên đầu mình, nói: “Anh có thể giúp tôi lấy cuốn sách trên đó không? Tôi không với tới.”

Cậu ấy nhìn giá sách, rồi lại quay sang nhìn tôi, vậy mà vẫn đứng im tại chỗ, còn lắc lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể giúp cô, ở sau giá sách chắc có một cái thang, cô có thể dùng nó.”

Đến lượt tôi ngẩn người, tôi nói: “Nhưng cái thang kia rất nặng, tôi không lấy được, anh làm ơn giúp tôi một chút đi, chỉ nhấc tay một cái thôi mà.”

Cậu ấy vẫn lắc đầu, nói: “Thật sự xin lỗi, nhưng tôi không thể, cô tìm người khác giúp xem sao.”

Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi.

Lòng tự ái của tôi bị tổn thương, từ nhỏ đến giờ tôi gặp không ít trở ngại từ các bạn nữ, nhưng tôi chưa từng bị nam sinh từ chối bởi tôi luôn biết tận dụng ưu điểm của bản thân. Đừng nói là đi hai bước, đến đưa tay cầm sách giúp hay leo thang lên nóc nhà ném phao xuống, chỉ cần tôi lên tiếng, ai cũng sẵn sàng chìa tay giúp. Mà người này từ chối tôi cả hai lần, bảo tôi làm sao mà chịu được.

Tôi nhìn hai tay cậu ấy đặt trong túi, nhàn nhã đứng yên một bên, đột nhiên nổi giận: “A! Anh là loại người gì thế, có phải con trai không, tôi chỉ nhờ lấy hộ một quyển sách thôi, đừng sĩ diện như vậy chứ, tay cũng lười lấy ra, mẹ anh dạy anh thế nào đấy?”

Cậu ấy cũng tức giận, giương mặt lên nói với tôi: “Cô nói gì, sao lại lôi mẹ tôi vào, cô có tư cách gì mà nói như thế!”

“Dựa vào hành vi không ra dáng đàn ông của anh ấy!” Tôi cười lạnh, “Anh có thời gian cãi nhau với tôi, sao không lấy sách giúp tôi đi?”

Gương mặt cậu ấy lập tức đỏ gay, hít một hơi thật sâu rồi nói với: “Không phải tôi không muốn giúp cô, mà là… Tôi không thể giúp cô, hay là cô đi tìm quản lí thư viện đi, nói mã số sách và mã giá sách cần tìm với họ là họ sẽ tìm được thôi.”

“Tôi không đi! Có anh ở đây, lại cao như vậy, tôi đi tìm quản lý thư viện làm gì?” Không biết vì sao tôi lại bước tới trước mặt cậu ấy, rồi không hề do dự đưa tay kéo kéo cánh tay anh ta, tôi nói, “Tôi muốn anh giúp, tại sao anh không thể? Chẳng lẽ anh không có tay sao?”

Sau đó, tôi ngây ngẩn cả người.

Cảm giác khi tôi tiếp xúc với cánh tay ấy thật kỳ lạ.

Rõ ràng là tôi đã cầm tay cậu ấy, tay cậu ấy đút trong túi quần! Tại sao bây giờ trong tay tôi lại là khoảng không trống trải?

Tôi đờ cả người, tay vẫn cầm tay áo của cậu ấy, thân thể mềm nhũn như muốn ngã xuống, cánh tay còn lại cứng ngắc, không thể nhúc nhích nổi.

Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Thân hình cao gầy đứng trước mặt tôi, ánh đèn từ phía sau lưng cậu ấy hắt lại, tựa như bóng ma bao trùm lấy cả người tôi.

Cậu ấy vẫn đứng yên không nhúc nhích, không nói câu gì.

Tôi đột nhiên lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng người, cúi đầu bỏ tay áo của cậu ấy vào túi như ban đầu, còn sửa sang lại cho phù hợp, sau đó liếc mắt sang chiếc túi còn lại, cũng chỉ là tay áo không mà thôi.

Tôi cúi người nói: “Bạn gì à, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, mong hãy tha lỗi cho tôi!”

Sau đó, tôi liền quay đầu chạy thật nhanh.

Cảm giác của tôi lúc này như bị ai đó tát mạnh một cái!

Làm sao còn mặt mũi nào mà nhìn cậu ấy nữa chứ.

Đầu óc tôi trở nên đần độn, từ khi hết giờ học cho đến khi ăn cơm tối vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Tôi ngồi trang điểm trong phòng ngủ, đang dán lông mi giả thì Vương Giai Phân nhìn tôi hỏi: “Trần Kết, buổi tối cậu đi nhảy hả?”

Tôi “Ừ” một tiếng, sau đó quay đầu hỏi cô ấy, “Cậu nhìn xem tớ đã đẹp chưa?”

“Còn thiếu một chút.” Cô ấy đi tới, giúp tôi sửa sang lại vài chỗ.

Vương Giai Phân là người duy nhất trong kí túc xá nói chuyện với tôi. Nhập học đã hai tháng, cảm tình của nữ sinh trong trường đối với tôi vẫn chẳng tiến triển gì thêm. Hai người bạn cùng phòng khác là Thi Tiểu Yến, Mã Anh cũng không thích tôi. Thứ nhất là vì tôi xinh đẹp. Thứ hai là vì tôi hay trang điểm mà đi học trễ. Thứ ba là vì có rất nhiều nam sinh thích tôi. Thứ tư là tuy rắc rối như thế nhưng thành tích học tập của tôi không hề thấp mà vẫn rất cao.

Cho nên hai người bọn họ cực kỳ bất bình.

Tôi cũng không quan tâm chuyện bọn họ có thích tôi hay không, chỉ cần chừa cho tôi một cái giường để ngủ là tốt rồi. Vì vậy, lâu lâu tôi sẽ bỏ tiền mà mình kiếm được ra mua nước hoa quả và đồ ăn vặt mời các cô ấy, lễ Quốc Khánh cũng tặng quà.

Hai người họ rất thoải mái nhận hàng cống nạp của tôi, cứ như việc tôi về trễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của họ nên tôi có nghĩa vụ phải bồi thường.

Thế mà lúc tôi về thì ai cũng ngủ hết. Chẳng phải là thường ngày họ đều bật máy tính để xem phim hay sao?

Tôi không có máy tính nên mỗi tối khi về phòng liền lăn ra ngủ, ban ngày nếu không đi học cũng không đi làm, tôi sẽ làm bài tập, nếu không thì chạy đến phòng máy tính của trường, học cách sử dụng các phần mềm. May là lúc trước khi lựa chọn, tôi đã xem xét cẩn thận mới đăng kí, đã đóng học phí rồi thì phải học, có phải không?

Về Vương Giai Phân, cô ấy không giống hai người bọn họ.

Nhà cô ấy rất giàu, cô ấy cũng rất xinh, nhìn quần áo, đồ trang điểm, máy tính, di động,... thì biết cô ấy là một đại tiểu thư điển hình.

Nhưng tính tình của cô ấy rất tốt, những món quà tôi tặng, cô ấy chưa từng chạm vào một lần. Khi tôi không có ở trong phòng, Giai Phân còn giúp tôi lấy nước, dọn bàn, sửa sang lại mọi thứ.

Lần đầu khi tôi đi nhảy ở bar về, ba người họ đều bị doạ đến sợ, tôi đành nói thật hoàn cảnh khó khăn của mình, vì không đủ tiền sinh hoạt nên phải làm thêm, mong bọn họ đừng nói cho ai biết. Đương nhiên, tôi cũng cam đoan với bọn họ. Thứ nhất, tôi tuyệt đối không làm gái bán hoa. Thứ hai, tôi tuyệt đối không qua lại với người giàu có. Thứ ba, tôi tuyệt đối không mang ai về phòng, dù là nam hay nữ gì cũng không. Thứ tư, tôi tuyệt đối không ngủ qua đêm ở ngoài.

Từ đó Thi Tiểu Yến và Mã Anh không thích tôi, nhưng tôi thấy bọn họ không nói với ai chuyện tôi đi nhảy ở quán bar nên cảm thấy rằng các cống phẩm của mình rất xứng đáng.

Mà Vương Giai Phân lại khác xa với những gì mà tôi dự đoán, tôi không ngờ cô ấy lại đối xử tốt với tôi như thế.

Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy là lesbian, sau mới biết không phải vậy.

Cô ấy thật sự xem tôi là bạn, có lẽ đại tiểu thư ấy nghĩ rằng chưa ai khổ như tôi. Là một trong những gương mặt xinh đẹp của trường, thế mà ngay cả cái máy tính cũng không mua nổi, di động thuộc loại 300 tệ, áo quần toàn là hàng giảm giá, chẳng có món đồ nào trên 50 tệ.

Ngay cả mỹ phẩm của tôi cũng là hàng chợ, ví dụ như mascara tôi dùng của Maybelline, nhưng cũng khá tốt! Chỉ cần ra chợ bỏ 10 đồng là có thể mua về rồi, rất tiện lợi, thế mới nói mỹ phẩm và thuốc nổ luôn là hai món hàng thu lợi khổng lồ.

Một cái túi Vương Giai Phân dùng có giá bằng toàn bộ số tiền sinh hoạt một học kỳ mà bố cho tôi. Sau đó, có lẽ cô ấy bị cái gì đó kích thích, hoặc có lẽ thấy tôi đáng tin nên bắt đầu trở nên thân thiết với tôi.

Tuy là vậy nhưng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với cô ấy, bởi tôi đã có Uyển Tâm rồi, tôi không nghĩ trên đời này sẽ có một người nào đối xử tốt với tôi hơn Uyển Tâm nữa, nên đành phải tỏ thái độ thật khách khí với cô ấy, tin rằng cô ấy cũng cảm nhận được điều này.

/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status