Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 41: Người chồng tốt và kẻ háo sắc

/120


Edit & Beta: BTD

Diệp Tư Viễn bị cưỡng chế tết Nguyên Đán phải về nhà.

Tôi bấm đốt tay thầm tính toán, cả một nửa tháng anh không về nhà, không trách mẹ anh mỗi ngày đều điện thoại tới thúc giục.

Tôi tò mò hỏi anh: "Nếu tết Nguyên Đán anh không về thì sẽ ra sao?"

Anh tựa lưng vào giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, gằn từng tiếng: "Thì mẹ anh nhất định sẽ tới đây."

"Trước đây mẹ anh có nói là muốn tới đây không?"

"Có. Hầu như mỗi một lần gọi điện thoại đều nói."

"..." Tôi làm vẻ mặt đau khổ nói, "Vậy anh nhanh đi về đi, có người con trai nao như anh sao."

Diệp Tư viễn quay đầu nhìn ta cười: "Mẹ anh nói anh có vợ liền quên mẹ, anh cảm thấy rất đúng."

“Anh có xấu hổ hay không vậy.” Tôi đặt đầu lên vai anh, rồi nhẹ nhàng dựa vào người anh.

Anh lấy cằm cọ cọ lện đỉnh đầu tôi rồi nói nói: “Anh đã nói với chú Tào là sáng mồng một qua đón anh về.”

“Hả? Vì sao?” Bình thường anh đều về nhà sau ngày nghỉ một ngày.

Anh nhẹ giọng trả lời tôi: “Tiểu Kết, anh muốn cùng em đón năm mới, tết Nguyên Đán không thể nên anh muốn đón tết Dương Lịch cùng em.”

Anh nói điều này làm cho tôi cảm thấy rất ngọt ngào, tôi ôm hông anh, trong lòng vui như đang bay.

Tôi và Diệp Tư Viễn cùng nhau đón năm mới, chúng tôi cũng không ra ngoài đi chơi, giống như những ngày bình thường chỉ ở trong nhà, đương nhiên là tôi có nấu vài món ăn sở trường của mình, thậm chí còn làm cả bít tết.

Bít tết rất thơm, Diệp Tư Viễn ngửi mùi liền nhanh chân bước vào bếp, nhìn tôi đang cầm đôi đũa, một bên nhìn hướng dẫn, một bên thì đảo cái chảo trên bếp.

Anh đứng ở bên cạnh nhìn, vẫn không nói gì.

Tôi hỏi anh: “Làm sao vậy?”

“Bít tết?” Anh ta nở nụ cười rồi nói, “Sao lại nghĩ đến món này?”

“Chúng ta còn chưa ăn cơm Tây, siêu thị có bán cái này, nhìn rất đơn giản, nên em mua về nấu thử.”

“Tiểu Kết…” Anh do dự một chút rồi mới chịu nói ra “Anh biết dùng dao nĩa nhưng bàn ăn nhà chúng ta hơi cao, nếu phải để cả hai chân lên bàn anh nghĩ sẽ không được đẹp cho lắm.”

Tôi dừng tay một chút, quay đầu cười với anh rồi nói: “Thứ nhất là chỉ có hai chúng ta ăn cơm với nhau, anh cần gì phải quan tâm đẹp hay không đẹp, chỉ cần biết ăn ngon hay không ngon là được rồi, làm gì phải để ý này nọ. Thứ hai ai nói ăn bít tết phải sử dụng cả hai tay cùng lúc đâu?”

Anh sững người: “Miếng thịt to như vậy anh phải cầm đũa ăn thế nào?”

“Aizzz! Anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, em đảm bảo sẽ cho anh ăn no căng bụng, được chưa?”

Nói rồi tôi đẩy anh ra khỏi bếp, “Xem ti vi đi, nếu không thích có thể dọn chén đũa, lập tức có cơm ăn ngay.”

Anh lập tức rửa sạch chân rồi bắt đầu dọn bát đũa lên bàn.

Tôi lợi dụng thời gian rảnh liếc anh một cái, nhìn thấy anh đang tựa lưng trên ghế, hai cái chân nâng chén, đem mọi thứ trên bàn thu dọn bỏ vào xe đẩy, còn tỉ mỉ sắp xếp.

Lúc này anh hơi hơi cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, tôi lại cảm thấy rất thư thái.

Hiện tại, Diệp Tư Viễn có thể làm vài việc nhà đơn giản, khi nào làm những việc anh có thể làm tôi sẽ gọi anh, tuy rằng việc này tôi chỉ nhẹ nhàng làm vài giây là xong trong khi để anh làm thậm chí còn lâu hơn, nhưng tôi biết rằng anh rất muốn được làm, vì khi đó anh mới cảm thấy rằng mình là một người bình thường chứ không hề vô dụng, anh rất vui khi giúp được tôi.

Khi chúng tôi vừa mới bắt đầu ở chung, tôi làm việc rất vất vả, luôn muốn ôm đồm việc nhà.

Nhưng mà phòng ốc căn hộ này của anh quá lớn, tôi thường sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm, tôi cũng biết trong lòng anh không dễ chịu chút nào.

Anh cũng không nguyện ý để tôi như bảo mẫu của anh, đặc biệt là trải qua lần cãi vả vào ngày sinh nhật anh, tôi hiểu được rằng chúng tôi là người yêu của nhau cho nên phải bình đẳng.

Tôi không thể dùng suy nghĩ của mình để phỏng đoán Diệp Tư Viễn, tôi cũng không thể so đo với anh khi chúng tôi đang ở chung.

Có một số việc, bởi vì thân thể của anh mà anh vĩnh viễn không thể có cách nào làm được. Nhưng anh không thể làm thì không đồng nghĩa với việc anh yên tâm thoải mái, tôi nghĩ thật lâu rốt cuộc hiểu rõ, khi cùng anh ở chung, tôi tuyệt đối không thể chỉ cho mà tôi còn phải nhận.

Tôi cảm thấy trong tư tưởng của Diệp Tư Viễn, đầu tiên, anh là một người đàn ông 22 tuổi, ngoại trừ việc không có hai cánh tay thì anh rất khỏe mạnh; tiếp theo, anh là một người bạn trai, cho dù không có thân thể toàn vẹn nhưng anh vẫn có thể thực hiện nghĩa vụ chăm sóc bảo vệ tôi.

Anh vẫn là một người tàn tật nhưng anh ở trước mặt tôi sẽ không cần ngụy trang, cho phép tôi giúp anh làm chuyện mà anh không làm được.

Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, tôi càng thản nhiên, thậm chí có lúc bảo anh đi lau sàn nhà, lau đồ đạc, giặt quần áo, anh cũng không từ chối mà luôn luôn mỉm cười gật đầu, còn làm ra vẻ mãn nguyện thích thú mà nghiêm túc đi hoàn thành những việc tôi giao phó cho anh.

Có một lần tôi đổ lười, nằm dài trên ghế sofa xem ti vi, gọi Diệp Tư Viễn đi rửa chén, vốn là tôi chỉ muốn đùa anh thôi nhưng anh lại không nói hai lời liền hấp ta hấp tấp chạy đến phòng bếp.

Sau nửa tiếng anh mới trở lại ngồi bên cạnh tôi, cười nói: "Em có muốn đi kiểm tra một chút không?"

Tôi gật đầu vui vẻ chạy đi kiểm tra, trong phòng bếp, mặt bàn được lau chùi rất sạch sẽ, trong bồn rửa cũng vậy, chén bát được xếp ngăn nắp trên giá, trên sàn nhà một ít giọt nước cũng không có.

Tôi vui vẻ nói: "100 điểm! Diệp Tư Viễn, anh rất có tiềm năng trở thành một người chồng tốt!"

Anh có chút xấu hổ, cúi đầu cười nói: "Tiểu Kết, thật ra anh sẽ còn làm được rất nhiều việc, về sau việc nhà chúng ta cùng làm với nhau, em đừng có dành làm một mình, có được không?"

"Đương nhiên là được rồi!" Tôi vỗ tay cười, "Anh thật biết nghe lời! Đi xem ti vi thôi, em bóc hạt dẻ cho anh ăn, coi như là phần thưởng!"

"Hạt dẻ hả. . ." Anh giương mắt lên nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên dịu dàng, người cũng xông tới, anh đè tôi vào vách tường, cúi người xuống hôn gò má và cổ tôi, cuối cùng nụ hôn của anh dừng lại ở xương quai xanh.

Anh tỉ mỉ liên tục hôn xương quai xanh tôi, thậm chí còn dùng răng nhẹ nhàng cắn, tôi dần dần thở gấp, chỉ nghe thấy anh nói: "Anh không muốn ăn hạt dẻ, đổi lại phần thưởng đi, anh muốn ăn em. . ."

Ừm. . .

Thật ra thì anh cũng rất có tiềm năng trở thành một kẻ háo sắc điển hình.

Tôi đứng ở cửa phòng bếp ngốc nghếch cười, cho đến khi Diệp Tư Viễn gọi đầu óc tôi mới từ nơi nào đó trở lại: "Tiểu Kết, em ngẩn người cái gì vậy? Bò bít tết của em sẽ bị cháy khét đấy."

Tôi la to một tiếng rồi chạy vào xem, mới nhớ lại là mình đang chuẩn bị ăn bữa tối đón năm mới!

Tôi dọn các món ăn lên bàn, cuối cùng bưng lên hai dĩa bò bít tết, bên cạnh còn xếp mấy miếng rau xà lách và mấy lát cà chua thành hình trái tim.

Tôi đốt nến, mở ra một chai bia: "Bia thay rượu, cũng miễn cưỡng coi đây là bữa tối dưới ánh nến đi."

Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn dĩa bò bít tết trước mặt, phát hiện chỉ có một cái nĩa bên cạnh.

"Dao đâu?" Anh khó hiểu hỏi tôi.

Tôi cười cười, bưng dĩa của anh sang bên mình rồi lấy dao nĩa từ từ cắt miếng thịt bò thành từng phần nhỏ, sau khi cắt xong tôi lại đem dĩa thịt bò đặt trước mặt anh, cười nói: "Ăn đi! Nếm thử mùi vị như thế nào."

Anh thật lâu cũng không ngẩng đầu lên, tôi nhìn anh từ từ nhấc chân phải lên đặt trên mặt bàn, người nghiêng về phía trước, ngón chân kẹp nĩa gắp một miếng bò bít tết bỏ vào miệng, anh nhỏ giọng nói: "Ngon lắm. Tiểu Kết, cám ơn em."

Tôi cũng không biết mình làm rốt cuộc có thích hợp hay không, có thể làm anh bị thương tổn hay không, chỉ là khi chỉ có hai người chúng tôi, tôi thật sự không cảm thấy được Diệp Tư Viễn đang che dấu cái gì.

Giống như bản thân anh không tự che dù được nhưng lại chấp nhận đội mưa vì phải đưa ô cho tôi.

Anh cũng sẽ không cự tuyệt tôi che dù giúp anh, dù cho tôi chỉ có thể che cho anh một chút.

0 giờ

Tiếng chuông vang lên.

Còn chúng tôi thi đang nằm trên giường hôn nhau.

Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa, nhắc chúng tôi năm mới đã đến.

Tôi ôm Diệp Tư Viễn, điên cuồng hôn anh thay lời chúc mừng năm mới, mà anh cũng đáp lại rất nhiệt tình và dịu dàng.

Nửa tháng nữa sẽ đến kì nghỉ đông, tôi và anh đều biết thời gian ngọt ngào của chúng tôi lại phải bị cắt đứt.

Tôi thật sự không muốn phải xa anh, một ngày cũng không muốn, một giờ cũng không muốn, một phút một giây đồng hồ cũng không muốn.

Diệp Tư Viễn nói tốt nghiệp chúng tôi liền kết hôn, hiện tại tôi cảm thấy đó thật ra thì cũng là một ý tốt.

Ngày nghỉ tết Nguyên Đán, Vương Giai phân mời tôi đến nhà cô ấy chơi.

Đây là tôi lần đầu tiên đến nhà cô ấy. Nhà cô ấy ở trung tâm thành phố H, một toà nhà cao tầng 90 mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, được trang hoàng rất trang nhã.

Tôi gặp ba mẹ của cô ấy, họ đều là những người hoà ái, luôn dùng lời nhỏ nhẹ để nói chuyện.

Chỉ là như vậy thôi nhưng tôi lại có chút hâm mộ Vương Giai Phân, không khí gia đình như vậy tôi từ nhỏ đã khao khát, chỉ là chưa bao giờ được trải qua.

Cái mà tôi quen thuộc chính là sự ồn ào trong nhà, lã những cuộc cãi vả của ba và dì xinh đẹp, còn có mẹ Uyển Tâm trang điểm diêm dúa lòe loẹt.

Lúc này, tôi nhớ tới Diệp Tư Viễn, tôi không biết gia đình Diệp Tư Viễn như thế nào, nghe anh nói mẹ của anh rất tốt, mẹ là một người rất quan trọng đối với anh. Ba của anh cũng là một người trầm ổn, có chút hài hước, Diệp Tư Viêm cũng rất thông minh hiểu chuyện, tóm lại là một gia đình hạnh phúc, anh em hoà thuận, cha mẹ đều mạnh khỏe.

Tôi xem ảnh của Vương Giai Phân từ nhỏ đến lớn, lại cùng cô ấy tùy ý hàn huyên vài chuyện, tiểu cô nương đột nhiên có chút không được tự nhiên, bộ dáng muốn nói mà cũng không muốn nói.

Tôi kỳ quái hỏi cô ấy: "Làm sao vậy?"

Cô ấy tiến tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng vào tai tôi: "Ừm. . . Mình cùng Lý Duy, đêm Giáng sinh chúng mình. . . cái kia."

"À…" Tôi sợ hết hồn, ngay sau đó liền cười ha hả, "Cậu… Cảm giác như thế nào?"

"Sao cậu lưu manh như vậy!" Vương Giai Phân mặt đỏ bừng.

"Hắc hắc, nói một chút, có cái gì xấu hổ đâu." Tôi trêu cô ấy.

"Rất đau, đau cả mấy ngày đấy." Cô ấy nhỏ giọng nói.

"Aizzz thật khó lường, vậy là cuối cùng cậu và Lý Duy cũng đã xác định rồi, chúc mừng chúc mừng."

Tôi thật lòng vui mừng cho cô ấy, Vương Giai Phân cũng không phải là người dễ dàng động lòng, cô ấy chịu gật đầu trong chuyện này cũng chứng minh cô ấy đã thật sự hạ quyết tâm.

"Ừm, mình cảm thấy anh ấy cũng không tệ lắm." Cô ấy nhìn tôi, một lát sau nói tiếp, "Tiểu Kết, Lý Duy bảo mình sau tết sang nhà anh ấy chơi, cậu thử nói là mình có nên đi hay không?"

"Sau tết?" Hai người bọn họ đều là người địa phương, ở cũng rất gần nhau.

Tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời, "Có sớm quá không?"

"Mình cũng cảm thấy như vậy, mình chỉ mới quen anh ấy một học kỳ thôi, anh ấy gấp gáp như thế làm gì."

"Diệp Tư Viễn nhà mình cũng như vậy thôi, trước đó còn nói mình về nhà với anh ấy vào ngày Quốc Khánh."

"Sao cậu không đi?"

"Mình cảm thấy quá sớm, cậu thử nói xem, hai tụi mình gặp phải người con trai gì, giống như là tìm không ra bạn gái ấy, mới ít tuổi như vậy đã muốn dẫn bạn gái về nhà." Nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của Diệp Tư Viễn khi bị tôi từ chối, tôi liền nở nụ cười.

"Đúng vậy, cho nên mình cũng không muốn đi, ba mẹ còn chưa biết mình đã có bạn trai đấy."

"Cậu định khi nào mới nói với họ?"

"Không biết, chưa nghĩ, mình cảm thấy còn sớm, sớm nhất cũng phải đợi đến khi Lý Duy đi thực tập mới nói."

"Vậy sao cậu còn cùng với Lý Duy… cái đó… sớm như vậy?" Tôi cười xấu xa hỏi Vương Giai Phân.

"Trần Kết, cậu có học qua một câu thành ngữ, gọi là chó chê mèo lắm long chưa?" Cô ấy liếc mắt nhìn tôi.

"Cậu có thể so với mình sao?" Tôi ngẩng đầu nói, "Kì nghỉ đông tới mình sẽ nói ba nói rồi, mình cùng Diệp Tư Viễn cũng đã xác định chắc chắn."

"Cậu đọc Quỳnh Dao nhiều nha? Còn xác định chắc chắn." Vương Giai Phân giả giọng tôi, còn nói, "Vậy cậu có nói cho ba cậu biết… Diệp Tư Viễn… anh ấy… không có. . . thân thể của anh ấy. . .?"

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Sẽ phải nói, chẳng qua mình đã chuẩn bị tư tưởng phòng trường hợp xấu nhất rồi."

"À? Là cái gì?" Cô ấy trừng to mắt nhìn tôi.

"Nếu ba mình không đồng ý, tốt nghiệp xong mình liền cùng Diệp Tư Viễn bỏ trốn! Đi theo anh ấy về nhà!"

Vương Giai Phân choáng váng, cô ấy thở dài lắc đầu mà nói: "Tiểu Kết, cậu nghĩ quá đơn giản, nếu cậu đi theo anh ấy như vậy, ở nhà anh ấy cậu sẽ không ngóc đầu lên được, cậu sẽ bị ba mẹ Diệp Tư Viễn coi thường."

Tôi không ngờ cô ấy sẽ nói như vậy: "Thật sao?"

"Thật. Tiểu Kết, cậu phải nhớ là mặc kệ cậu gả cho người nào thì cậu đều có nhà mẹ đẻ. Ba mình từ nhỏ đã dạy mình chỉ có nhà của mình, ba mẹ của mình mới vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ mình, sẽ ở bên mình khi mình gục ngã, luôn chào đón mình trở về."

Tôi cười lớn, nói: "Vương Giai Phân, có phải trước kia cậu rất hay bị đá, giống như rất có kinh nghiệm ấy."

Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, nói: "Cậu đừng cười, mình nói thật đấy. Tốt nhất là cậu hãy nghĩ một cách để cho ba cậu tiếp nhận Diệp Tư Viễn, đừng có nghĩ đến việc bỏ trốn ngu xuẩn như thế, bằng không tương lai cậu khóc cũng không có chỗ để về đâu."

Tôi không cười nữa, dần dần im lặng, tôi đã từng rất tự tin nhưng giờ đối mặt với ngày nghỉ đông sắp tới thì bắt đầu cảm thấy đây đúng là một vấn đề rất khó khăn.

Thứ bảy Diệp Tư Viễn về nhà, là mồng tám tháng chạp, một tuần sau khi chúng tôi thi cuối kỳ xong.

Tôi kéo anh đi thành phố H đến một ngôi chùa, hàng năm vào ngày này, trong chùa sẽ nấu cháo phát miễn phí cho mọi người, vừa kỷ niệm ngày tu thành Phật của Thích Ca Mâu Ni, vừa để cho mọi người cử hành một buổi thờ cúng nhỏ.

Diệp Tư Viễn mặc một bộ quần áo màu đen, trước khi đi, tôi đã giúp anh nhét hai tay áo vào trong túi quần, thoạt nhìn thì không ai không nhìn ra anh có cái gì khác thường.

Ngôi chùa này bình thường cũng rất náo nhiệt, huống chi là ngày mồng tám tháng chạp, trong chùa chật ních người đi thắp hương cầu phúc và cũng là tới để ăn cháo mồng tám tháng chạp.

Diệp Tư Viễn cũng không kiêng dè khi ra ngoài nữa, nhưng mà tới nơi đông đúc náo nhiệt như thế này thì anh vẫn không quen, tôi nhìn ra được anh có chút khẩn trương. Vì vậy, tôi vẫn luôn đi bên cạnh anh.

Tôi mua một hộp hương, nói với Diệp Tư Viễn: "Chúng ta cùng đi thắp hương đi, anh cúi lạy cũng được."

"Ừm." Anh gật đầu một cái, hỏi tôi, "Em tin những thứ này?"

"Cũng bình thường, nhưng chúng ta đang đứng ở đây, nói không tin thì không hay." Thật ra thì tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, tôi chỉ muốn tham gia náo nhiệt một chút thôi.

Diệp Tư Viễn cười lên, lắc đầu: "Anh không sợ, anh không tin, nhưng anh sẽ cúi lạy để Bồ Tát phù hộ em."

"Không tin thì anh cũng đừng nói ra như thế chứ!" Tôi liếc liếc xung quanh, giống như Bồ Tát thật sự có thể nghe thấy.

"Tiểu Kết. . ." Anh muốn nói gì đó nhưng vẫn không mở miệng, lại cười, "Được, không nói, chúng ta đi thắp hương, em cẩn thận một chút, trong chùa nhiều người coi chừng đụng hương của người khác."

Tôi hiểu anh lo lắng cho tôi, có người cầm cả bó hương to đùng như đang cầm ngọn đuốc, trông thật khủng phố.

Tôi gật đầu: "Em sẽ cẩn thận, anh không phải là đang ở bên cạnh em sao, cũng giúp em nhìn luôn."

"Được." Anh mím môi cười, cùng tôi nhau bước qua thềm cửa, đi vào bên trong.

Tôi thắp sáu nén hương, mình ba cây, Diệp Tư Viễn ba cây, rồi tôi quỳ gối cung kính giơ hương lên cao lạy mấy cái.

Sau đó, tôi đem hương cắm vào trong lư hương, lại quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.

Trong lòng lẩm nhẩm: Bồ Tát đại từ đại bi, Trần Kết cầu ngài, nguyện vọng của tôi cũng không nhiều, chỉ hi vọng mọi người bên cạnh ai cũng khoẻ mạnh hạnh phúc.

Còn có. . . Xin ngài phù hộ cho Diệp Tư Viễn, anh đã chịu nhiều khó khăn, cả đời đều không vẹn toàn, xin ngài bảo hộ cho anh nửa đời sau tự tin kiên cường, hạnh phúc mỹ mãn, bất kể muốn Trần Kết tôi làm cái gì, tôi đều nguyện ý.

Tôi đứng lên, nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, nói: "Anh muốn lạy không?"

Anh gật đầu một cái, ngay sau đó liền quỳ gối xuống, chậm rãi dập đầu, hai ống tay áo vẫn nét trong túi quần khiến cho tư thế dập đầu của anh thoạt nhìn rất kỳ quái, bên cạnh có người tò mò nhìn anh, có lẽ đang suy nghĩ tên tiểu tử này sao lại không có thành ý như vậy, dập đầu cũng không vươn tay ra.

Chỉ có tôi biết anh rất thành tâm.

Diệp Tư Viễn dập đầu lên sàn gỗ, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Anh liên tiếp dập đầu lạy ba cái, sau đó thẳng người nhắm mắt lại, trong miệng nhẩm nhẩm gì đó một lát mới đứng dậy.

"Anh cầu gì thế?" Tôi hỏi anh.

"Không nói cho em biết, nếu nói ra thì sẽ không linh."

"Hẹp hòi!"

"Sau này nguyện vọng thực hiện rồi, anh và em lại đến đây để tạ ơn, đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết." Anh nháy mắt cười với tôi.

Tôi nói: "Được!" Trong lòng nghĩ ước nguyện của mình, nếu muốn đến đây tạ ơn e là phải đợi đến khi tôi cùng anh đã bảy, tám chục tuổi.

Thắp hương xong, tôi cùng Diệp Tư Viễn đi xếp hàng nhận cháo.

Diệp Tư Viễn nghiêng đầu nhìn xuống bàn để đầy đồ chay cùng đám người chen chúc, anh nói khẽ với tôi: "Tiểu Kết, em nhận một chén ăn đi, anh không ăn."

Tôi lập tức hiểu ý anh, bảo anh dùng chân ăn ở đây anh sẽ không được tự nhiên. Hơn nữa, anh cũng không rửa chân được nên anh sẽ không ăn được.

Tôi nói: "Em nhận một chén, hai chúng ta ăn chung cũng đựơc."

Anh do dự, khép ánh mắt không nói gì, một lúc lâu mới nói: "Có tốt hay không."

"Có cái gì không tốt!" Tôi hất cằm chỉ cách đó không xa có một đôi tình nhân nhỏ, họ cùng nhau ăn chung một chén cháo, tôi nói, "Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, anh đến đây không ăn cháo, vậy chúng ta tới để làm gì."

"Anh nhìn em ăn cũng rất vui rồi." Anh cười cười.

"Không có việc gì, nghe em đi, Vương Giai Phân nói chùa này nấu cháo mồng tám tháng chạp ngon nhất thành phố H, cho nên mọi người đến đây nhiều nhất, chúng ta phải đi xa mới tới, dù sao đi chăng nữa cũng phải nếm thử một chút, đúng không?"

Anh lại do dự một lát, rốt cuộc gật đầu một cái, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status