Niếp Niếp giống như biết mình làm sai nên cô bé ngồi yên trong xe uống nước. Đường Diệp Trạch đứng nghiêm cạnh xe, đặt áo sơ mi của Liêu Bắc Bắc trên mui xe để phơi khô, không mặc gì, núp ở trong phòng vệ sinh chờ đợi.
Liêu Bắc Bắc đứng trước gương nhìn thân thể mình, nghĩ đến một màn vừa rồi, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng. Bởi vì Đường Diệp Trạch đủ đứng đắn nên cô mới dám mặt bikini trước mặt anh, nhưng những chuyện phía sau, quả thật là không ngờ được…
Bên cạnh xe, Đường Diệp Trạch nghe điện thoại Phạm Phỉ gọi tới, Phạm Phỉ chỉ hỏi anh đang ở đâu… Đường Diệp Trạch nói cho cô ấy biết tình huống ngoài ý muốn ở nơi này, thuận tiện nhờ Phạm Phỉ đặt giúp anh một cái bánh dâu tây ngọt, anh và Liêu Bắc Bắc sẽ trở về nhà tập thể sau một giờ nữa.
Phạm Phỉ không hỏi nhiều liền cúp máy, bởi vì cô nghe thấy rõ ràng tiếng sóng vỗ bờ cát, hiểu rõ việc Đường Diệp Trạch làm, nhưng còn khẩu vị bánh dâu tây ngọt? Liêu Bắc Bắc có biết Đường Diệp Trạch đã mất chức năng vị giác không?
Nói đến chuyện này của Đường Diệp Trạch, Phạm Phỉ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, anh là một người sống sờ sờ, sao có thể đối mặt với thức ăn ngon mà không thở dài tiếc nuối a?
–
Mười phút sau.
Sau khi Bắc Bắc vội vã thay quần áo, ở trong nhà vệ sinh bất an đi tới đi lui, sợi tóc ướt nhẹp dính trên gương mặt của cô, nhưng cô một chút cũng không dám thở mạnh, thậm chí hy vọng tóc càng ướt càng tốt.
Một lon nước uống đưa tới trước mặt cô, cô cứng ngắc người, nhưng ngay sau chui vào xe ngồi.
“Cô giáo Liêu, đã nhặt được mảnh vải nhỏ chưa?” Niếp Niếp ngây thơ hỏi.
Bắc Bắc cười khan hai tiếng, rút khăn giấy giúp cô nhóc lau nước miếng.
Bánh xe dần chuyển động, nhạc nhẹ khiến tâm tình thư giản vang lên, Liêu Bắc Bắc không nhịn được nhìn trộm bóng lưng Đường Diệp Trạch, phát hiện áo sơ mi thẳng thớm của anh bị nước biển làm nhàu, nhíu mày nói: “Tôi giúp anh giặt…áo sơ mi, được không?”
“Hả?” Đường Diệp Trạch tùy ý liếc mắt một cái, thong thả nói, “Được.”
Liêu Bắc Bắc thấy anh vui vẻ đồng ý, cảm giác tội lỗi giảm bớt.
Rất nhanh bọn họ trở lại nhà tập thể Đại Lâu.
Liêu Bắc Bắc dẫn Niếp Niếp xuống xe trước, mặc dù ông chủ đối với cô rất tốt, nhưng cô không muốn bị đàm tiếu, chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến hình tượng người đàn ông tốt của Đường Diệp Trạch, đây là hình tượng vĩ đại không thể bị phá hủy a.
Trong lúc hai người đi lên tầng cao nhất, Liêu Bắc Bắc ôm lấy Niếp Niếp, định đứng ở cửa chờ Đường Diệp Trạch nhưng bảo vệ nói cho cô biết, Phạm tiểu thư đang ở trong phòng, nếu như muốn vào có thể nhấn chuông cửa.
Sau khi nghe xong, mặt Liêu Bắc Bắc cứng đờ, biết rõ mình và bọn họ không có nhiều quan hệ nhưng trong lòng vẫn không tự nhiên.
Bảo vệ lại cho rằng cô bế trẻ con không tiện nhấn chuông cửa, cho nên chủ động giúp đỡ, Liêu Bắc Bắc còn chưa kịp nói không cần phiền toái, thì Phạm Phỉ đã mở cửa.
Thấy Liêu Bắc Bắc, nụ cười Phạm Phỉ cũng cứng lại nhưng cô nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, mở cửa phòng mời Liêu Bắc Bắc vào nhà.
“Cô bé này là người nhà của bạn trai cô à?”
“Ừ, là cháu gái Phan Hiểu Bác. Niếp Niếp mau chào cô đi.” Liêu Bắc Bắc sờ sờ đầu Niếp Niếp.
“Con chào cô.” Niếp Niếp hít hít, mùi thơm của bánh dâu tây ngọt sao có thể thoát khỏi mũi của bé chứ?
Phạm Phỉ chú ý tới nếp áo Liêu Bắc Bắc bị nhăn, vừa định nói gì đó, thì Đường Diệp Trạch đã đi vào, áo sơ mi cũng bị nhăn nhăn nhúm nhúm.
Liêu Bắc Bắc đứng dậy, chờ anh cởi áo sơ mi ra, Đường Diệp Trạch ở trước mặt Phạm Phỉ không có gì phải kiêng kị. Anh có thể lý giải tâm lý này, Liêu Bắc Bắc tự ti rất sợ bị bạn bè ghét bỏ, cho nên muốn làm gì đó để đền bù.
Bên này vừa gấp áo sơ mi xong, Niếp Niếp lại lôi kéo cô, muốn đi nhà vệ sinh.
Cô đáp một tiếng, dẫn Niếp Niếp tới phòng vệ sinh, hoàn toàn không hỏi tới ý kiến của Đường Diệp Trạch. Phạm Phỉ thấy cô tùy ý ra ra vào vào phòng của ông chủ, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Thừa dịp Liêu Bắc Bắc không có ở phòng khách, Phạm Phỉ đi tới phòng ngủ của Đường Diệp Trạch, cô gõ cửa tượng trưng một cái rồi đi thẳng vào, Đường Diệp Trạch đang thay quần, dù sao cũng đã không gặp nhau mấy năm, anh cảm thấy hơi lúng túng, cho nên động tác cũng nhanh hơn.
Phạm Phỉ nhìn thấy vậy càng không thoải mái, cô cố tình đề cao thanh âm, nói: “Này, bộ dáng anh mặc một cái quần tam giác em cũng gặp cả rồi, hiện giờ cứ bình tĩnh một chút đi.”
Những lời này vừa vặn bị Liêu Bắc Bắc vừa ra khỏi phòng vệ sinh nghe thấy rõ ràng, cô hơi nhếch môi, quan hệ của bọn họ quả nhiên không tầm thường, có lẽ thân mật hơn so với cô. Mặc dù Đường Diệp Trạch không nói rõ nhưng hành động thế này thì chỉ có bạn gái hoặc người tình.
Liêu Bắc Bắc le lưỡi, thảo nào cô luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm không tha, là do cô ở trong nhà ông chủ hơi tùy tiện một chút.
“Ông chủ, tôi đi tắm cho Niếp Niếp đã. Hai người từ từ trò chuyện.” Cô bế Niếp Niếp, vừa muốn đi, thì Đường Diệp Trạch đi ra ngoài phòng ngủ, “Ở đây tắm tốt hơn, tầng dưới là phòng tắm chung.”
Liêu Bắc Bắc vốn tính toán như vậy nhưng cô nhìn trộm Phạm Phỉ một cái, cảm thấy không thích hợp.
Đường Diệp Trạch thấy cô ôm bé con đứng yên bất động, thì bước nhanh tiến lên, bế luôn cô bé trong ngực cô, nói: “Tôi cho Niếp Niếp ăn bánh ngọt trước, cô đi nhà tập thể lấy quần áo đến.” Vừa nói anh vừa ôm Niếp Niếp quay về bên cạnh ghế salon, mở hộp bánh ngọt ra, Niếp Niếp vỗ vỗ tay nhỏ bé, nhìn chằm chằm bánh ngọt, sao đó vẫy tay với Liêu Bắc Bắc: “Cô giáo Liêu đi nhanh đi, quay về cùng ăn bánh, Con chờ cô.”
Liêu Bắc Bắc hơi lúng túng nhưng đó là trẻ con, không thể trách cô không chu đáo, cô chỉ đành cúi đầu tạ lỗi với Phạm Phỉ, Phạm Phỉ tất nhiên là không so đo cùng một đứa bé, nhưng có phải là Đường Diệp Trạch hơi quá mức không? Rõ ràng anh thích sạch sẽ nhưng lại cho phép Liêu Bắc Bắc dùng phòng tắm của mình, xem ra cô phải nhanh chóng hành động.
Nghĩ vậy, cô nhiệt tình đi đến bên cạnh bàn trà, nói: “Bắc Bắc mau đi đi, tôi và Tiểu Trạch sẽ giúp cô trông cô nhóc.”
Liêu Bắc Bắc gật đầu cảm ơn, chậm rãi đi về kí túc xa, thịnh tình không thể từ chối, phải mau thay đổi quần áo, sau đó mang theo con bé nhanh chóng trở về, không nên ảnh hưởng tới quá trình bồi dưỡng tình cảm của bọn họ.
“Tiểu Phỉ, cậu ngồi xe lâu như vậy không mệt à?” Đường Diệp Trạch vừa cắt bánh ngọt, vừa ân cần hỏi.
Nhưng những lời này truyền vào trong tai Phạm Phỉ có chút chói tai: “Cậu muốn đuổi tôi về?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ thấy khí sắc của cậu không tốt lắm.” Đường Diệp Trạch cười cười nhưng lại hoàn toàn quên mất, sắc mặt của mình so với Phạm Phỉ còn kém hơn, một đêm không ngủ rồi lại lao tới bờ biển, hẳn là anh nên đi nghỉ ngơi.
Phạm Phỉ cầm lấy gương dặm thêm phấn, thật ra cũng không phải là cô tức giận, bởi vì Đường Diệp Trạch là người đàn ông đần độn nhất cô từng gặp, đối với tình yêu nam nữ luôn chậm hơn ba nhịp.
“Tôi đi nhận việc, mai đi làm.”
“Cần gì phải vội như vậy, nghỉ ngơi mấy ngày đã.” Tầm mắt của anh nhìn về phía Niếp Niếp, sợ cô bé đụng đầu.
Phạm Phỉ cất hộp phấn đi, bất đắc dĩ nói: “Tôi đây không phải là vì cậu à? Bản mẫu phong cách châu Âu phải mau thiết kế để sớm khởi công. A đúng rồi, tôi còn muốn bàn bạc thêm với mấy kiến trúc sư nữa, có thể để cho bọn họ biết tôi ở tầng cao nhất được chứ?”
“Không sao, đãi ngộ khác biệt vừa lúc giúp tôi che giấu một cô gái độc thân.” Đường Diệp Trạch nghiêng đầu cười nhẹ.
Bởi vì Phạm Phỉ hiểu rõ anh, biết những lời này của anh không có hàm nghĩa gì đặc biệt, chỉ có ý nghĩa như mặt ngoài thôi. Cô than thầm.
“Cậu thì dễ rồi, còn tôi phải làm sao bây giờ, sẽ mất đi rất nhiều người theo đuổi…” cô nói bóng gió, con gái mà, hay thích ý nhị một chút.
Đường Diệp Trạch suy nghĩ một chút, cũng phải, nhưng…. “Công ty có quy định, nhân viên trong công ty không thể hẹn hò, những người theo đuổi cậu bên ngoài chắc sẽ không biết cậu ở cùng tầng với ông chủ, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng lớn, nhưng tùy cậu, tôi nghe cậu.”
“…” Phạm Phỉ kéo khóe miệng, cô ghét nhất là nghe Đường Diệp Trạch nói “Tôi nghe cậu”, bởi vì lời hỏi ý kiến này cùng chủ kiến không liên quan, chỉ là do lễ phép.
Lúc này, Liêu Bắc Bắc thở hồng hộc xuất hiện, Niếp Niếp thấy cô trở lại, cầm một hạt dâu tây chạy đến bên cạnh Bắc Bắc, kiễng chân: “A –”
Liêu Bắc Bắc hiểu ý cười một tiếng, cố ý há to miệng nhưng chỉ cũng cắn một miếng nhỏ bởi vì cô thấy trên bánh ngọt chỉ còn lại một hạt dâu tây duy nhất. Niếp Niếp liếm liếm khóe miệng, nuốt nuốt nước miếng, có chút không muốn bỏ ăn.
“Tiểu Phỉ, gọi điện thoại đặt một hộp nữa.” Đường Diệp Trạch không coi Phạm Phỉ là người ngoài, sai sử tùy tiện.
Liêu Bắc Bắc thì lén khoát khoát tay với anh, trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, huống hồ chỉ vì mấy quả dâu tây, quá lãng phí. Nhưng Đường Diệp Trạch lại không hiểu ám hiệu của cô, Niếp Niếp vừa nghe lại có dâu tây ăn liền chạy như bay đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, giơ nửa viên dâu tây còn lại lên: “Chú đẹp trai ăn đi, đừng ngại mà…” Cô bé cười khúc khích.
Đường Diệp Trạch nhìn phía trên miếng bánh, một dấu răng nho nhỏ in ở đó, anh cắn một cái theo cùng hướng, cùng lúc, Phạm Phỉ hơi tức giận trong lòng, Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt mái tóc, vẻ mặt không được tự nhiên.
Chờ cô bé ăn no, người lớn mới ăn, Đường Diệp Trạch cắt bánh cho hai cô gái, một miếng đưa cho Phạm Phỉ, lại bảo Liêu Bắc Bắc ngồi vào ghế salon.
Liêu Bắc Bắc đã sớm đói bụng, nhưng cô nhận lấy bánh ngọt lại không ngồi xuống mà vừa ăn vừa đi theo Niếp Niếp đang chạy loạn khắp nơi.
Còn ánh mắt Đường Diệp Trạch vẫn luôn đuổi theo thân ảnh Liêu Bắc Bắc, chủ yếu lo lắng cô vừa đi vừa ăn gây ra bệnh dạ dày.
Phạm Phỉ cắn một miếng, một đạo ánh sáng lạnh bắn về phía Liêu Bắc Bắc, những cái khác cô có thể chia sẻ, nhưng duy chỉ có Đường Diệp Trạch là không được, người đàn ông hoàn mỹ do một tay cô cải tạo tuyệt đối không thể để cho những cô nàng khác được lợi.
“Bắc Bắc, không bằng cô gọi bạn trai đến, buổi tối cùng ăn cơm.”
Đầu tiên Liêu Bắc Bắc nhìn về phía Đường Diệp Trạch, nếu Đường Diệp Trạch đồng ý cô sẽ không có ý kiến.
Đường Diệp Trạch biết cô đang nhìn mình, nhưng lại cúi đầu chơi điện thoại di động, thấy thế, Phạm Phỉ đẩy đẩy hắn: “Cậu là ông chủ, phải tỏ thái độ đi, không thấy Bắc Bắc đang chờ chỉ thị của cậu sao?”
“Hả? Có đến hay không là chuyện của Liêu Bắc Bắc, hỏi tôi làm gì?” Đường Diệp Trạch rũ mắt, nhẹ nhàng nói.
Câu trả lời của anh hiển nhiên là khiến hai cô gái khó xử, Phạm Phỉ thở ra một hơi, dù sao cô cũng quen kiểu nói chuyện của Đường Diệp Trạch, bây giờ phải xem Liêu Bắc Bắc xử lý tình huống thế nào.
Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt màn hình điện thoại, vì tránh cho hai nữ một nam lúng túng, cô bấm số gọi Phan Hiểu Bác, Phan Hiểu Bác lại đúng lúc có việc không tới được, nhưng muộn anh ta sẽ tới đón Niếp Niếp, bảo Bắc Bắc chờ anh.
Phan Hiểu Bác sẽ không ngu tới mức đâm đầu đi tới địa bàn của Đường Diệp Trạch, anh đã sớm nghĩ kỹ, tối nay chẳng những phải đưa Niếp Niếp đi, còn phải đưa Liêu Bắc Bắc đi theo.
Anh tin tưởng, muốn chinh phục một người phụ nữ truyền thống như Liêu Bắc Bắc, phải tiến thêm một bước thân mật về thể xác, nếu không Bắc Bắc vốn cũng không thích anh lắm tùy thời tùy lúc cũng sẽ nói lời chia tay.
Liêu Bắc Bắc đứng trước gương nhìn thân thể mình, nghĩ đến một màn vừa rồi, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng. Bởi vì Đường Diệp Trạch đủ đứng đắn nên cô mới dám mặt bikini trước mặt anh, nhưng những chuyện phía sau, quả thật là không ngờ được…
Bên cạnh xe, Đường Diệp Trạch nghe điện thoại Phạm Phỉ gọi tới, Phạm Phỉ chỉ hỏi anh đang ở đâu… Đường Diệp Trạch nói cho cô ấy biết tình huống ngoài ý muốn ở nơi này, thuận tiện nhờ Phạm Phỉ đặt giúp anh một cái bánh dâu tây ngọt, anh và Liêu Bắc Bắc sẽ trở về nhà tập thể sau một giờ nữa.
Phạm Phỉ không hỏi nhiều liền cúp máy, bởi vì cô nghe thấy rõ ràng tiếng sóng vỗ bờ cát, hiểu rõ việc Đường Diệp Trạch làm, nhưng còn khẩu vị bánh dâu tây ngọt? Liêu Bắc Bắc có biết Đường Diệp Trạch đã mất chức năng vị giác không?
Nói đến chuyện này của Đường Diệp Trạch, Phạm Phỉ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, anh là một người sống sờ sờ, sao có thể đối mặt với thức ăn ngon mà không thở dài tiếc nuối a?
–
Mười phút sau.
Sau khi Bắc Bắc vội vã thay quần áo, ở trong nhà vệ sinh bất an đi tới đi lui, sợi tóc ướt nhẹp dính trên gương mặt của cô, nhưng cô một chút cũng không dám thở mạnh, thậm chí hy vọng tóc càng ướt càng tốt.
Một lon nước uống đưa tới trước mặt cô, cô cứng ngắc người, nhưng ngay sau chui vào xe ngồi.
“Cô giáo Liêu, đã nhặt được mảnh vải nhỏ chưa?” Niếp Niếp ngây thơ hỏi.
Bắc Bắc cười khan hai tiếng, rút khăn giấy giúp cô nhóc lau nước miếng.
Bánh xe dần chuyển động, nhạc nhẹ khiến tâm tình thư giản vang lên, Liêu Bắc Bắc không nhịn được nhìn trộm bóng lưng Đường Diệp Trạch, phát hiện áo sơ mi thẳng thớm của anh bị nước biển làm nhàu, nhíu mày nói: “Tôi giúp anh giặt…áo sơ mi, được không?”
“Hả?” Đường Diệp Trạch tùy ý liếc mắt một cái, thong thả nói, “Được.”
Liêu Bắc Bắc thấy anh vui vẻ đồng ý, cảm giác tội lỗi giảm bớt.
Rất nhanh bọn họ trở lại nhà tập thể Đại Lâu.
Liêu Bắc Bắc dẫn Niếp Niếp xuống xe trước, mặc dù ông chủ đối với cô rất tốt, nhưng cô không muốn bị đàm tiếu, chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến hình tượng người đàn ông tốt của Đường Diệp Trạch, đây là hình tượng vĩ đại không thể bị phá hủy a.
Trong lúc hai người đi lên tầng cao nhất, Liêu Bắc Bắc ôm lấy Niếp Niếp, định đứng ở cửa chờ Đường Diệp Trạch nhưng bảo vệ nói cho cô biết, Phạm tiểu thư đang ở trong phòng, nếu như muốn vào có thể nhấn chuông cửa.
Sau khi nghe xong, mặt Liêu Bắc Bắc cứng đờ, biết rõ mình và bọn họ không có nhiều quan hệ nhưng trong lòng vẫn không tự nhiên.
Bảo vệ lại cho rằng cô bế trẻ con không tiện nhấn chuông cửa, cho nên chủ động giúp đỡ, Liêu Bắc Bắc còn chưa kịp nói không cần phiền toái, thì Phạm Phỉ đã mở cửa.
Thấy Liêu Bắc Bắc, nụ cười Phạm Phỉ cũng cứng lại nhưng cô nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, mở cửa phòng mời Liêu Bắc Bắc vào nhà.
“Cô bé này là người nhà của bạn trai cô à?”
“Ừ, là cháu gái Phan Hiểu Bác. Niếp Niếp mau chào cô đi.” Liêu Bắc Bắc sờ sờ đầu Niếp Niếp.
“Con chào cô.” Niếp Niếp hít hít, mùi thơm của bánh dâu tây ngọt sao có thể thoát khỏi mũi của bé chứ?
Phạm Phỉ chú ý tới nếp áo Liêu Bắc Bắc bị nhăn, vừa định nói gì đó, thì Đường Diệp Trạch đã đi vào, áo sơ mi cũng bị nhăn nhăn nhúm nhúm.
Liêu Bắc Bắc đứng dậy, chờ anh cởi áo sơ mi ra, Đường Diệp Trạch ở trước mặt Phạm Phỉ không có gì phải kiêng kị. Anh có thể lý giải tâm lý này, Liêu Bắc Bắc tự ti rất sợ bị bạn bè ghét bỏ, cho nên muốn làm gì đó để đền bù.
Bên này vừa gấp áo sơ mi xong, Niếp Niếp lại lôi kéo cô, muốn đi nhà vệ sinh.
Cô đáp một tiếng, dẫn Niếp Niếp tới phòng vệ sinh, hoàn toàn không hỏi tới ý kiến của Đường Diệp Trạch. Phạm Phỉ thấy cô tùy ý ra ra vào vào phòng của ông chủ, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Thừa dịp Liêu Bắc Bắc không có ở phòng khách, Phạm Phỉ đi tới phòng ngủ của Đường Diệp Trạch, cô gõ cửa tượng trưng một cái rồi đi thẳng vào, Đường Diệp Trạch đang thay quần, dù sao cũng đã không gặp nhau mấy năm, anh cảm thấy hơi lúng túng, cho nên động tác cũng nhanh hơn.
Phạm Phỉ nhìn thấy vậy càng không thoải mái, cô cố tình đề cao thanh âm, nói: “Này, bộ dáng anh mặc một cái quần tam giác em cũng gặp cả rồi, hiện giờ cứ bình tĩnh một chút đi.”
Những lời này vừa vặn bị Liêu Bắc Bắc vừa ra khỏi phòng vệ sinh nghe thấy rõ ràng, cô hơi nhếch môi, quan hệ của bọn họ quả nhiên không tầm thường, có lẽ thân mật hơn so với cô. Mặc dù Đường Diệp Trạch không nói rõ nhưng hành động thế này thì chỉ có bạn gái hoặc người tình.
Liêu Bắc Bắc le lưỡi, thảo nào cô luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm không tha, là do cô ở trong nhà ông chủ hơi tùy tiện một chút.
“Ông chủ, tôi đi tắm cho Niếp Niếp đã. Hai người từ từ trò chuyện.” Cô bế Niếp Niếp, vừa muốn đi, thì Đường Diệp Trạch đi ra ngoài phòng ngủ, “Ở đây tắm tốt hơn, tầng dưới là phòng tắm chung.”
Liêu Bắc Bắc vốn tính toán như vậy nhưng cô nhìn trộm Phạm Phỉ một cái, cảm thấy không thích hợp.
Đường Diệp Trạch thấy cô ôm bé con đứng yên bất động, thì bước nhanh tiến lên, bế luôn cô bé trong ngực cô, nói: “Tôi cho Niếp Niếp ăn bánh ngọt trước, cô đi nhà tập thể lấy quần áo đến.” Vừa nói anh vừa ôm Niếp Niếp quay về bên cạnh ghế salon, mở hộp bánh ngọt ra, Niếp Niếp vỗ vỗ tay nhỏ bé, nhìn chằm chằm bánh ngọt, sao đó vẫy tay với Liêu Bắc Bắc: “Cô giáo Liêu đi nhanh đi, quay về cùng ăn bánh, Con chờ cô.”
Liêu Bắc Bắc hơi lúng túng nhưng đó là trẻ con, không thể trách cô không chu đáo, cô chỉ đành cúi đầu tạ lỗi với Phạm Phỉ, Phạm Phỉ tất nhiên là không so đo cùng một đứa bé, nhưng có phải là Đường Diệp Trạch hơi quá mức không? Rõ ràng anh thích sạch sẽ nhưng lại cho phép Liêu Bắc Bắc dùng phòng tắm của mình, xem ra cô phải nhanh chóng hành động.
Nghĩ vậy, cô nhiệt tình đi đến bên cạnh bàn trà, nói: “Bắc Bắc mau đi đi, tôi và Tiểu Trạch sẽ giúp cô trông cô nhóc.”
Liêu Bắc Bắc gật đầu cảm ơn, chậm rãi đi về kí túc xa, thịnh tình không thể từ chối, phải mau thay đổi quần áo, sau đó mang theo con bé nhanh chóng trở về, không nên ảnh hưởng tới quá trình bồi dưỡng tình cảm của bọn họ.
“Tiểu Phỉ, cậu ngồi xe lâu như vậy không mệt à?” Đường Diệp Trạch vừa cắt bánh ngọt, vừa ân cần hỏi.
Nhưng những lời này truyền vào trong tai Phạm Phỉ có chút chói tai: “Cậu muốn đuổi tôi về?”
“Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ thấy khí sắc của cậu không tốt lắm.” Đường Diệp Trạch cười cười nhưng lại hoàn toàn quên mất, sắc mặt của mình so với Phạm Phỉ còn kém hơn, một đêm không ngủ rồi lại lao tới bờ biển, hẳn là anh nên đi nghỉ ngơi.
Phạm Phỉ cầm lấy gương dặm thêm phấn, thật ra cũng không phải là cô tức giận, bởi vì Đường Diệp Trạch là người đàn ông đần độn nhất cô từng gặp, đối với tình yêu nam nữ luôn chậm hơn ba nhịp.
“Tôi đi nhận việc, mai đi làm.”
“Cần gì phải vội như vậy, nghỉ ngơi mấy ngày đã.” Tầm mắt của anh nhìn về phía Niếp Niếp, sợ cô bé đụng đầu.
Phạm Phỉ cất hộp phấn đi, bất đắc dĩ nói: “Tôi đây không phải là vì cậu à? Bản mẫu phong cách châu Âu phải mau thiết kế để sớm khởi công. A đúng rồi, tôi còn muốn bàn bạc thêm với mấy kiến trúc sư nữa, có thể để cho bọn họ biết tôi ở tầng cao nhất được chứ?”
“Không sao, đãi ngộ khác biệt vừa lúc giúp tôi che giấu một cô gái độc thân.” Đường Diệp Trạch nghiêng đầu cười nhẹ.
Bởi vì Phạm Phỉ hiểu rõ anh, biết những lời này của anh không có hàm nghĩa gì đặc biệt, chỉ có ý nghĩa như mặt ngoài thôi. Cô than thầm.
“Cậu thì dễ rồi, còn tôi phải làm sao bây giờ, sẽ mất đi rất nhiều người theo đuổi…” cô nói bóng gió, con gái mà, hay thích ý nhị một chút.
Đường Diệp Trạch suy nghĩ một chút, cũng phải, nhưng…. “Công ty có quy định, nhân viên trong công ty không thể hẹn hò, những người theo đuổi cậu bên ngoài chắc sẽ không biết cậu ở cùng tầng với ông chủ, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng lớn, nhưng tùy cậu, tôi nghe cậu.”
“…” Phạm Phỉ kéo khóe miệng, cô ghét nhất là nghe Đường Diệp Trạch nói “Tôi nghe cậu”, bởi vì lời hỏi ý kiến này cùng chủ kiến không liên quan, chỉ là do lễ phép.
Lúc này, Liêu Bắc Bắc thở hồng hộc xuất hiện, Niếp Niếp thấy cô trở lại, cầm một hạt dâu tây chạy đến bên cạnh Bắc Bắc, kiễng chân: “A –”
Liêu Bắc Bắc hiểu ý cười một tiếng, cố ý há to miệng nhưng chỉ cũng cắn một miếng nhỏ bởi vì cô thấy trên bánh ngọt chỉ còn lại một hạt dâu tây duy nhất. Niếp Niếp liếm liếm khóe miệng, nuốt nuốt nước miếng, có chút không muốn bỏ ăn.
“Tiểu Phỉ, gọi điện thoại đặt một hộp nữa.” Đường Diệp Trạch không coi Phạm Phỉ là người ngoài, sai sử tùy tiện.
Liêu Bắc Bắc thì lén khoát khoát tay với anh, trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, huống hồ chỉ vì mấy quả dâu tây, quá lãng phí. Nhưng Đường Diệp Trạch lại không hiểu ám hiệu của cô, Niếp Niếp vừa nghe lại có dâu tây ăn liền chạy như bay đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, giơ nửa viên dâu tây còn lại lên: “Chú đẹp trai ăn đi, đừng ngại mà…” Cô bé cười khúc khích.
Đường Diệp Trạch nhìn phía trên miếng bánh, một dấu răng nho nhỏ in ở đó, anh cắn một cái theo cùng hướng, cùng lúc, Phạm Phỉ hơi tức giận trong lòng, Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt mái tóc, vẻ mặt không được tự nhiên.
Chờ cô bé ăn no, người lớn mới ăn, Đường Diệp Trạch cắt bánh cho hai cô gái, một miếng đưa cho Phạm Phỉ, lại bảo Liêu Bắc Bắc ngồi vào ghế salon.
Liêu Bắc Bắc đã sớm đói bụng, nhưng cô nhận lấy bánh ngọt lại không ngồi xuống mà vừa ăn vừa đi theo Niếp Niếp đang chạy loạn khắp nơi.
Còn ánh mắt Đường Diệp Trạch vẫn luôn đuổi theo thân ảnh Liêu Bắc Bắc, chủ yếu lo lắng cô vừa đi vừa ăn gây ra bệnh dạ dày.
Phạm Phỉ cắn một miếng, một đạo ánh sáng lạnh bắn về phía Liêu Bắc Bắc, những cái khác cô có thể chia sẻ, nhưng duy chỉ có Đường Diệp Trạch là không được, người đàn ông hoàn mỹ do một tay cô cải tạo tuyệt đối không thể để cho những cô nàng khác được lợi.
“Bắc Bắc, không bằng cô gọi bạn trai đến, buổi tối cùng ăn cơm.”
Đầu tiên Liêu Bắc Bắc nhìn về phía Đường Diệp Trạch, nếu Đường Diệp Trạch đồng ý cô sẽ không có ý kiến.
Đường Diệp Trạch biết cô đang nhìn mình, nhưng lại cúi đầu chơi điện thoại di động, thấy thế, Phạm Phỉ đẩy đẩy hắn: “Cậu là ông chủ, phải tỏ thái độ đi, không thấy Bắc Bắc đang chờ chỉ thị của cậu sao?”
“Hả? Có đến hay không là chuyện của Liêu Bắc Bắc, hỏi tôi làm gì?” Đường Diệp Trạch rũ mắt, nhẹ nhàng nói.
Câu trả lời của anh hiển nhiên là khiến hai cô gái khó xử, Phạm Phỉ thở ra một hơi, dù sao cô cũng quen kiểu nói chuyện của Đường Diệp Trạch, bây giờ phải xem Liêu Bắc Bắc xử lý tình huống thế nào.
Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt màn hình điện thoại, vì tránh cho hai nữ một nam lúng túng, cô bấm số gọi Phan Hiểu Bác, Phan Hiểu Bác lại đúng lúc có việc không tới được, nhưng muộn anh ta sẽ tới đón Niếp Niếp, bảo Bắc Bắc chờ anh.
Phan Hiểu Bác sẽ không ngu tới mức đâm đầu đi tới địa bàn của Đường Diệp Trạch, anh đã sớm nghĩ kỹ, tối nay chẳng những phải đưa Niếp Niếp đi, còn phải đưa Liêu Bắc Bắc đi theo.
Anh tin tưởng, muốn chinh phục một người phụ nữ truyền thống như Liêu Bắc Bắc, phải tiến thêm một bước thân mật về thể xác, nếu không Bắc Bắc vốn cũng không thích anh lắm tùy thời tùy lúc cũng sẽ nói lời chia tay.
/50
|