CHƯƠNG 78: NGƯỜI ĐỨNG BÊN TRONG, BẮT ĐẦU LUẬN VÕ MỘT LẦN NỮA.
Thân thể Lí Vi đang run rẩy, lúc An Nhiên vừa nói xong, theo bản năng cô (Lí Vi) nhắm hai mắt lại, nhưng trên mặt có một loại chất lỏng ấm nóng chảy dọc xuống thân thể đang run rẩy của cô, cô ( Lí Vi) cũng cảm nhận được gã đàn ông phía sau cô đang ngã xuống, trong lòng cũng không biết cái gì đang phun lên mặt, hai chân của cô hiện đang mềm nhũn, cô không thể kêu lên được, trong lòng lại rất hoảng loạn làm cho cô không biết làm thế nào cho phải.
Phát súng kia của An Nhiên ghim vào chính giữa mi tâm của gã đàn ông đó, gã đàn ông thẳng tắp ngả ngữa xuống mặt đất, ánh mắt mở lớn, đáy mặt mang theo tia không thể tin.
Ai cũng không ngờ đến An Nhiên sẽ nổ súng, thoạt nhìn giống như một nữ sinh yếu đối thì làm sao lại làm ra chuyện như thế!
Gã cao gầy cùng 2 gã có vóc dáng thấp đều khiếp sợ nhìn An Nhiên, gã đàn ông trung niên đó chính là đại ca của bọn họ, hiện tại hắn chết, sau này bọn họ sẽ làm cái gì bây giờ!
Mà bọn họ chính là không nghĩ tới, cô ( An Nhiên) vậy mà giết người chỉ trong nháy mắt! Thủ pháp lưu loát đến bất ngờ, giống như làm việc này rất thường xuyên.
An Nhiên vẫn chưa để ý tới ba người đó, đối với cô mà nói, sức chiến đấu của ba người đó hoàn toàn có thể xem nhẹ.
An Nhiên đi đến bên người của Lí Vi đang bị dọa đến choáng váng, nhíu mày nhìn thân thể đang run nhè nhẹ của Lí Vi, “ Lí Vi, tôi..”
Lí Vi cẩn thận mở mắt, nhìn thấy người đang đứng trước mặt, cô ( Lí Vi) oa một tiếng ôm lấy An Nhiên, khóc lớn.
“ Nữ thần, tớ rất sợ.”
Ba người còn lại nhìn lẫn nhau, lập tức trong lòng đều hiểu, không nói tự động lùi về phía sau, bên này đã có học sinh quân huấn, vậy thì cũng có các binh lính đi tuần, ví như một đám người binh lính sẽ đi vào.
Pằng một tiếng -----
Trong nháy mắt mọi động tác của ba người đều đình trệ, biểu cảm cả kinh nhìn viên đạn, nếu bọn hắn lùi về sau một bước, vậy viên đạn này sẽ trực tiếp ghim vào một người trong số họ.
“ Nếu không muốn chết, vậy phải đứng yên tại chỗ.” An Nhiên dìu Lí Vi ngồi xuống, hiện tại cô không có thời gian quan tâm đến Lí Vi xem trong lòng cô ( Lí Vi) có bóng ma tâm lí hay không, cô (An Nhiên) chuyện hiện tại cần phải làm đó chính là làm sao có thể cứu người.
Tuy rằng, cô đối với sinh mạng của người khác không xem trọng, nhưng hiện tại cô đã ra tay, vậy thì phải giúp đến cùng.
Tên huấn luyện viên đó bị trúng hai viên đạn, máu trên người hắn thoạt nhìn rất dọa người, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, nếu cứu kịp thời thì hắn sẽ không chết.
Cả người Lí Vi xụi lơ trên mặt đất, tay cô ( Lí Vi) tùy tiện đặt trên mặt đất, nhưng khi tay cô chạm vào một nơi có cảm giác ấm ấm, cô tưởng bên cạnh mình xuất hiện một người nào đó, thân thể nhanh chóng hướng tới chỗ của An Nhiên.
Đó chính là phía trước thi thể của người đàn ông.
“ Đi lại, bịt chặt miệng vết thương.” Một tay An Nhiên đang cầm súng, cô không thể đè chặt vết thương của tên huấn luyện viên đó.
Lí Vi có chút mờ mịt, biểu cảm của An Nhiên rất lạnh, “ Đi lại, đè chặt vết thương của hắn! Bằng không, hắn sẽ chết!”
Lí Vi có chút khó hiểu vươn tay, đưa tay đặt nơi mà An Nhiên đang ấn.
Hiện tại việc của các cô cần làm đó chính là chờ.
Ba người kia cũng không dám động đậy.
Cô gái kia nói sẽ giết bọn họ là không nói dối, đáy mắt của cô ( An Nhiên) băng hàn, bọn họ chưa bao giờ gặp qua, đó là ánh mắt của những người rất đáng sợ, cô nắm giữ quyền sinh sát của người khác, cô, không phải là một học sinh trung học bình thường.
“ Các người đang muốn làm gì?”Chung quanh không có chỗ trốn, trên tay bọn họ ngoại trừ có khẩu sung, cũng không có các vật cấm khác, như vậy tại sao lại nổ súng giết người?
An Nhiên đứng trước mặt của ba người bọn họ, biểu cảm thanh lãnh súng lục tùy ý cầm trong tay, không nhìn ra biểu cảm sợ hãi vừa rồi.
Ba người bọn họ không mở miệng, bọn họ biết, nếu nói ra, bọn họ nhất định sẽ chết.
Tầm mắt của An Nhiên nhìn ba người họ, cuối cùng, tầm mắt của An Nhiên dừng trên gã có dáng người cao gầy, khi gã nhìn thấy ánh mắt của An Nhiên, gã mạnh mẽ lui về sau, tốc độ cùng sức bật làm cho An Nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn, An Nhiên nhìn thấy động tác của hắn, hắn liền ngoan ngoãn đứng im.
“ Nói, ai mới là lão đại của chúng mày, hửm?” An Nhiên nhìn chằm chằm gã cao gầy, thanh lãnh nói.
Mặt khác hai gã có vóc dáng thấp liền làm như không biết, “ Gã gầy, mày thế nào…”
Sắc mặt của gã cao gầy có chút khó coi, hắn nhìn An Nhiên, âm thanh lạnh lùng nói, “ Thế nào, mày ở chỗ nào!”
An Nhiên nhíu mày, hả? Xem ra người nọ biết cô, không, không phải người này biết cô, mà người phía sao đang thao túng mọi chuyện mới đích thực biết cô.
Có chút ý tứ.
“ Ai bảo mày luôn thích làm việc trên địa bàn của tao?” An Nhiên thanh lãnh cười, “ Hiện tại, chúng mày tốt nhất không làm cho tao tra được chỗ của chúng mày.”
An Nhiên nói lời này chính là đối với người phía sau, cô có thể xác định, trong số đó có một cặp mắt điện tử.
Hai gã có vóc dáng thấp đang nhìn An Nhiên cùng gã cao gầy nói chuyện, hai người xoay người muốn chạy.
Chỉ là bọn hắn mới chạy được vài bước, hai tiếng súng vang lên, lập tức trên đầu gối của bọn họ trúng đạn! Nhất thời hai người đồng loạt ngã trên mặt đất!
Tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt vang lên!
“ Tao đã nói rồi, không nên lộn xộn.” Ánh mắt của An Nhiên rất lạnh.
Lí Vi chưa bao giờ thấy An Nhiên như vậy, bình thường nữ thần thoạt nhìn luôn luôn lạnh lùng, nhưng sẽ không cho người khác cảm giác kinh hãi, nhưng hiện tại An Nhiên rất khác, cô giống như tu la địa ngục, không nói một lời nào mà chỉ đứng đó, biểu cảm băng hàn, hơi thở lạnh thấy xương thoát ra, làm cho người khác đứng gần cũng cảm thấy rất lạnh.
Cô ( Lí Vi) đang đè chặt vết thương còn đang đổ máu, cô bất lực rất muốn khóc, nước mắt luôn ở ngay hốc mắt, cô muốn kêu An Nhiên lại giúp đỡ, cô không nhìn vết thương của huấn luyện viên bị cô đề chặt mà chết đi, cô ( Lí Vi) sợ hãi, rất sợ….
Nhưng hiện tại nữa thần đang bận nhiều chuyện, cô không thể làm phiền, cô đã 18 tuổi, cô đã trưởng thành, cô phải kiên cường, muốn tự bản thân xử lý mọi chuyện…
Môi của cô ( Lí Vi) đang run, trên người không có thứ gì, chỉ có thể lấy khăn tay ấn chặt vết thương, cô nỗ lực khắc chế bản thân đang sợ hãi, dùng khăn tay ấn vết thương còn đang đổ máu của huấn luyện viên, trong miệng cô luôn lẩm bẩm:
“ Nữ thần rất lợi hại, chúng ta sẽ sống mà rời khỏi đây, nữ thần rất tốt bụng, nữ thần…”
Trong mắt của gã cao gầy có xuất hiện một dòng chữ, tiếp tục nói, “ Phó An Nhiên, cô muốn gì.”
“ Là vậy.” An Nhiên nắm chặt súng chĩa vào tên cao gầy.
“ Không muốn biết tôi là ai?”
“ Nếu mày muốn nói với tao, tự nhiên sẽ nói. Hơn nữa, nếu tao hỏi, mày sẽ nói sao?”
“ Thông minh.”
“ Mày muốn, không phải là muốn tao điều tra hay sao?” Ánh mắt của An Nhiên lạnh hơn. “ Từ chuyện của Kim Duy Hi bắt đầu, sau lưng chính là mày, đúng không?”
“ Tiếp tục.” Trong mắt của tên cao gầy xuất hiện chữ, mặt không biểu cảm nhìn An Nhiên.
Đáy lòng An Nhiên xẹt qua chút sáng tỏ, ban đầu cô nghĩ, người nọ nhắm vào cô, nhưng hiện tại cô có thể khẳng định, người nọ nhắm vào chính là họ Phó, hắn chỉ muốn mượn tay cô để hủy diệt họ Phó mà thôi.
“Mày muốn hủy diệt họ Phó!” Biểu cảm của An Nhiên đột nhiên biến đổi, khí thế của cô so với lúc nãy mạnh hơn, một thân mang sát khí làm cho hai gã vóc dáng thấp suýt nữa thở dồn dập, khí trên người của An Nhiên tỏa ra rất bức người.
“ Nếu không hủy diệt cô trước, tôi làm sao có thể động vào họ Phó?” Người ngồi trước máy tính nhìn biểu cảm băng hàn của An Nhiên, một người đàn ông mang mặt nạ đang cảm thấy thú vị.
Khi hắn không thể có An Nhiên, thì sẽ hủy diệt cô trước, hắn mới có thời gian hủy diệt họ Phó? Phó An Nhiên có khả năng rất lớn chính là Tầm Lam.
Là Tần Lam đó sao, là người trong truyền thuyết, đã bị hắn giết chết ----
Tần Lam!
“ Hủy diệt tôi?” Khóe môi nhếch lên tia trào phúng, ánh mắt châm chọc hiện lên, người đàn ông đang nhìn trên máy nheo mắt lại, “ Mày có năng lực này!”
“ Phó An Nhiên, cô quả thực thú vị.” Mặt nạ màu bạc phản xạ với ánh sáng màn hình máy tính ra một mãnh lóa sáng.
Đột nhiên, trong rừng cây truyền đến một trận bước chân dồn dập, khi An Nhiên chưa kịp phản ứng, gã cao gầy đột nhiên gã xuống, khi hắn gã xuống thì lộ ra khuôn mặt không biểu cảm của Phó Quân Hoàng.
Màn hình trên máy tính đột nhiên tối đen!
Người đàn ông ngẫm nhìn màn hình tối đen, khóe môi gợi lên một chút, làm người ta sợ hãi.
Gã cao gầy bị đánh xỉu, mày An Nhiên nhíu mày, ngay lúc Phó Quân Hoàng muốn bước qua tên cao gầy đó đến chỗ của An Nhiên, biểu cảm của An Nhiên đột nhiên biến đổi, cô hướng tới chỗ của Phó Quân Hoàng đẩy anh ra!
Ngay lúc An Nhiên đẩy Phó Quân Hoàng ra, trong nháy mắt gã cao gầy đột nhiên phát nổ!
Mắt điện tử có độ sát thương rất lớn, có thể yên lặng không chút tiếng động mà tự sát, cũng có thể chết không toàn thây, chỉ cần một cái nút bên kia, có thể làm người ở gần nhất ( gần với người bị gắn mắt điện tử) bước vào địa ngục.
Nó giống như một quả bom mini.
Ánh mắt của An Nhiên đầy kinh hãi, cô áp lại gần Phó Quân Hoàng, biểu cảm khẩn trương trước nay chưa từng có, “ Có bị thương không? Có nơi nào bị thương không?”
Khi biểu cảm của An Nhiên kinh hoảng đẩy Phó Quân Hoàng, lúc ngã xuống mặt đất, anh xoay người, đem cô áp dưới người, anh che cho cô.
Phó Quân Hoàng thấy cô không có việc gì, biểu cảm buông lỏng, anh liền áp sát người cô, gắt gao ôm cô vào lòng, không nhúc nhích, nhưng tay vòng quanh hông rất chặt, làm cho cô suýt không thở nổi.
“ Lão soái ca, anh..” Anh không trả lời cô, cô rất vội.
Đầu của anh chôn vào cổ của cô, nhẹ nhàng lắc đầu, anh không có chuyện gì.
Sự lo lắng mới hạ xuống.
Không có chuyện gì là tốt rồi.
Bốn phía đều là máu tươi, uy lực của mắt điện tử không thể kiểm soát được, chỉ có thể làm bị thương đến người gần nhất, Lí Vi cùng huấn luyện viên kia ở khoảng cách khá xa, bởi vậy, không bị ảnh hưởng, nhưng có thứ gì đó ấm ấm tung tóe bắn lên thân thể của cô.
Lí Vi chịu đựng ghê tởm, chịu đựng khó chịu, cô không để ý tới, chỉ nỗ lực đem tầm mắt nhìn vị huấn luyện viên đang nằm trên mặt đất.
Cô cắn chặt môi dưới, hai người bên kia ngã xuống không hề động tĩnh, cô rất sợ, tiếng nói run run vang lên, mang theo tiếng nức nở:
“ Nữ thần… Phó An Nhiên, Phó An Nhiên!”
Không có tiếng trả lời.
Cô ( Lí Vi) hiện tại cực kì sợ hãi.
“ Phó An Nhiên! Phó An Nhiên!” Lí Vi lần lượt hô, tiếng nói của cô (Lí Vi)
nghẹn ngào, trong tiếng nói tràn đầy run run.
“ Không cần hô, chúng tôi không có việc gì.” Tiếng nói lành lạnh vang lên trong đó có một tia may mắn, may mắn bọn họ không xảy ra chuyện gì.
Hai gã vóc dáng thấp khi nghe tiếng nổ mạng vội vang quay đầu, nhìn thấy những bộ phận bị nổ, nhất thời quay đầu đi, ôm lấy ngực, nôn ra một trận.
Một trận bước chân hỗn độn truyền đến, tựa như người đến đây khá nhiều.
An Nhiên đẩy đẩy Phó Quân Hoàng, anh bất động, vẫn áp sát vào người cô, giam cô giữa cánh tay thật chặt.
Cô không biết, lúc cô đẩy anh ra, anh có bao nhiêu sợ hãi.
Cô không biết, khi cô nằm trong ngực của anh, trong lòng anh không phải là sự sợ hãi, mà chính là mềm mại. Bảo bối không còn không để ý đến anh, bảo bối của anh vẫn như trước.
Mấy ngày nay, mặc dù mỗi đêm hai người ôm nhau ngủ, nhưng cô vẫn không nói với anh câu nào, anh sợ hãi, bất an, khi anh nhận được điện thoại của Tần Vũ Triết, anh không chút do dự, cũng không tìm hiểu nguyên nhân, thậm chí có phải là bẫy của Tần Vũ Triết bày ra hay không, anh cũng không để ý, trong đầu chỉ xuất hiện Phó An Nhiên.
Khi anh đến noi, nhìn thấy người đang nằm trong vũng máu, đồng tử của anh ro rút mạnh mẽ, nhìn thấy An Nhiên đang lạnh lùng đứng đó, tâm của anh bỗng chốc buông lỏng, bước nhẹ qua, đánh gục tên đàn ông đang nói gì với An Nhiên, nhưng không nghĩ đến người nọ là bom.
Đến đây là binh đoàn của Lưỡi Lê cùng thành viên của U Linh, bọn họ theo chân của huấn luyện viên bước vào trong khu rừng, nhưng tốc độ của huấn luyện viên rất nhanh, bọn họ vẫn đến sau một bước.
“ Huấn luyện viên!” Người chạy đến mà Ngân Lang, đang nhìn thấy hai người ôm nhau không nhúc nhích, tâm của Ngân Lang run lên, bước nhanh lên phía trước, bước chân đi vội, nhưng vẫn duy trì cảnh giác.
Ngốc Ưng cùng Khỉ Ốm đang bảo toàn trật tự, vừa rồi bọn họ vội vã chạy đến, căn bản không để ý tới đám học sinh Ngân Dực, ở mọi tình huống người của U Linh đều lãnh huyết, ngoài mệnh lệnh ra bọn họ chỉ coi trọng chiến hữu của bản thân, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau lúc thập tử nhất sinh, bọn họ không thể chịu đựng được việc mất đi một đồng đội nào!
Cho nên, sắc mặt của bọn họ đồng thời thay đổi khi huấn luyện viên lao ra, chỉ biết rằng sẽ xảy ra chuyện! Bọn họ không nghĩ ngợi nhiều, thâm chí không nghĩ đến, bọn họ có bị kĩ luật hay không.
Quả nhiên, trong lúc Ngân Lang cùng Báo Đốm xông lên, thì một trận hỗn độn bước chân truyền đến, Ngốc Ưng cùng Khỉ Ốm chờ người mấy người xếp thành hàng đứng ở đó, bọn họ có thể làm con đường nhỏ này phá hỏng.
Đi đến là một đám học sinh của Ngân Dực, bọn họ nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của các huấn luyện viên cùng quản giáo thì chạy đến.
“ Muốn gì! Đang làm cái gì! Không muốn sống nữa sao! Lại chạy đến nơi này!” Ngốc Ưng bước lên phía trước, sắc mặt ngoan lệ, biểu cảm lạnh băng trước nay chưa từng có.
Chiến hữu của hắn hiện đang sống chết không rõ, nhóm người này muốn vào xem náo nhiệt!
Hiển nhiên đám học sinh kia không nghĩ tới sẽ có người ngã xuống, mà đối với khí thế của mười mấy người ở U Linh, cũng làm cho đáy lòng của đám học sinh này sợ hãi, bọn họ kinh hồn táng đảm nhìn đám người Ngốc Ưng, nuốt nước miếng, không biết nên nói cái gì.
“ Đếu cút trở về! Nếu một lát chúng tôi về, mà các người còn chưa về, thì đêm này mọi người không cần ngủ!” Âm thanh Khỉ Ốm băng hàn trước nay chưa từng có.
Bình thường Khỉ Ổm thường cười cười, khi huấn luyện quân huấn, hắn không có lực uy hiếp, nhưng lúc này quả thực hắn làm mọi người rất sợ hãi.
Đáy lòng mọi người rất hiếu kì, bọn họ cũng không dám nén lại, một đám người đồng loạt hô xin lỗi, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng, còn có người không bỏ chạy.
Mà theo đường của huấn luyện viên chạy đến chính là Cố Hữu và Tô Vô Ưu.
“ Trở về!” Ngốc Ưng lạnh mặt, hiện tại hắn không quản là Cố thiếu gia hay không, tâm tình của hắn rất khó chịu, hắn không có thời gian để cùng hai tiểu quỷ này nháo!
Cố Hữu vẫn không để ý tới, nâng bước chân muốn chạy vào bên trong. Mà Tô Vô Ưu đang ở phía sau cậu.
Khỉ Ổm bình tĩnh nở nụ cười, “ Cố Hữu! Cậu nếu không biết tốt xấu, đến lúc đó…”
Đột nhiên, tiếng nói của Khỉ Ốm ngưng bặt.
Cố Hữu quay đầu, ánh mắt thanh lãnh giống như Tiểu quái vật, cậu hơi nhíu mày, khi Ngốc Ưng muốn nói cái gì, cậu lôi Ngốc Ưng, không cho Ngốc Ưng nói tiếp.
Quên đi, đành phải cho hai người này cùng vào.
Nghe được tiếng bước chân, Lí Vi quay đầu, khi cô nhìn thấy một người quen bước vào, trong nháy mắt nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
“ Cố thiếu, ô…” Cô cắn chặt môi dưới, thân thể cô không nhúc nhích, hai tay cô vẫn ấn chặt vết thương của huấn luyện viên.
Thân thể Lí Vi đã cứng nhắc, sắc mặt trắng bệch, hai tay của cô run dữ dội, nhưng cô luôn kiên cường, cô nỗ lực vào miệng vết thương không tiếp tục chảy máu, biểu cảm của cô ngưng trọng.
Khi Ngốc Ưng và Khỉ Ốm tiến lên, tiếp tục công việc trong tay của Lí Vi.
“ Đồng học, vất vả cho cô!” Ngốc Ưng trịnh trọng cảm ơn Lí Vi.
Cố Hữu cùng Tô Vô Ưu tiến lên, nâng Lí Vi đang ngồi đứng lên, cả người Lí Vi tựa hồ dựa vào người Cố Hữu, cả người cô đã vô lực.
Cố Hữu hơi nhíu mày, nhưng cậu không nói gì, khiến cho người đang dựa vào mình cất tiếng khóc lớn.
Hiện tại cô, cần phát tiết.
Ánh mắt Cố Hữu có chút lo lắng nhìn hai người đang ôm nhau phía trước, đem cảm xúc nơi đáy mắt giấu đi, môi hơi mím lại.
Tô Vô Ưu buông lỏng mí mắt, tay không đỡ Lí Vi nắm thành quyền.
Ngân Lang cung mấy người còn lại ăn lí đem hai người vây lại, làm cảm trở ánh mắt mọi người.
“ Lão soái ca, anh mà không đứng dậy, em sẽ tức giận.” Trong tiếng nói của An Nhiên mang theo tia bất đắt dĩ, khi Ngân Lang xuất hiện, lòng của cô bỗng chốc yên ổn, lần này xem như, mọi chuyện không cần cô đích thân xử lí.
Nghe nói như thế, Phó Quân Hoàng xoay người đứng lên, nhưng khi anh đứng lên, tay vẫn nắm chặt tay của An Nhiên.
“ Đem nơi này xử lí” Nói xong Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên bước ra ngoài.
Lúc này trên người hai người tràn đầy vết màu. An Nhiên nhìn thấy Lí Vi đang tựa trên người Cố Hữu nỉ non, trong lòng thở dài, không biết cô gái nhỏ này có thể vượt qua hay không.
An Nhiên nhẹ buông tay của Phó Quân Hoàng, đi đến bên ngươi Lí Vi, nhẹ nhàng gọi, “ Lí Vi.”
Thân thể Lí Vi run run, cô ngẩng đầu, cô nhìn An Nhiên, vốn tiếng khóc đã lớn lại càng lớn hơn nữa. Cô nới Cố Hữu ra, nghiêng người bổ nhào vào trong lòng An Nhiên, cô đem bản thân cuộn vào trong lòng của Phó An Nhiên, thân thể run càng lợi hại.
“ An Nhiên An Nhiên, tớ không biết tại sao lại thế này, đột nhiên phịch một tiếng, ngã xuống, tớ, tớ không làm gì cả, ô… Tớ không làm gì cả.” Hiện tại bản thân cô ( Lí Vi) không biết nói cái gì, cô luôn cảm thấy mình không thể chiến thắng được sự sợ hãi trong lòng, nhưng cô nói càng nhiều, tiếng nói lại càng run lợi hại, ánh mắt là sự hoảng sợ tiết lộ bản thân cô hiện tại đang hoảng sợ như thế nào.
Khi thần kinh đang căng thẳng cực điểm, không thể có ý nghĩ nào khác ngoài ý muốn bản thân được sống sót.
Nhưng hiện tại, mọi tế bào cao thấp của Lí Vi đều nói cho cô biết cô đã an toàn, chúng ta có khả năng bảo vệ cho cô, toàn thân cô đều buông lỏng, trong đầu tưởng như quên đi hình ảnh đã thấy những gì!
An Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô ( Lí Vi).
Phó Quân Hoàng nhíu mày nhìn Lí Vi đang nằm trên ngực của An Nhiên, biểu cảm không tốt.
Mà xung quanh mọi người nghe được tiếng nói hỗn độn, biểu cảm hiện lên không đành lòng, hiện tại, đứa nhỏ này chỉ mới 18 tuổi, rất nhiều tân binh lần đầu tiên thấy những cảnh như vậy đều không chịu nỗi, huống chi là một học sinh?
Bên ngoài có tiếng xe dừng, tới đón người bị thương.
Tên huấn luyện viên không có gì trở ngại, bọn họ đã cứu kịp thời, huấn luyện viên đã nhanh trí, khi hắn bị trúng đạn, hắn đã tận lực là bản thân trầm tĩnh,nằm ngửa, như vậy, máu cháy ra sẽ chậm một chút.
Khi An Nhiên trở về doanh trại, chạy việt dã đã không có người, An Nhiên trực tiếp ngồi xe tiến vào doanh trại, vị huấn luyện viên bị thương đã đưa đến bệnh viên quân khu cách nơi này không xa.
Dọc theo đường đi, Lí Vi gắt gao kề bên người An Nhiên, Phó Quân Hoàng luôn trừng mắt nhìn, tuy anh lãnh huyết, nhưng anh cũng biết loại chuyện như thế này, anh chỉ có thể hiểu, đứa nhỏ kia hiển nhiên là đang sợ hãi.
An Nhiên cẩn thận lau vết máu trên mặt của Lí Vi, nhẹ giọng trấn an bên tai của Lí Vi, “ Không có việc gì, ngoan, không có việc gì.”
Tay của Lí Vi luôn nắm chặt góc áo của An Nhiên.
Hiện tại ngay cả tiếng đóng của nhẹ nhàng, cũng làm cho cơ thể cô (Lí Vi) run rẩy kịch liệt.
Đứa nhỏ này nếu không điều trị tốt, thì có khả năng cả đời này sẽ bị hủy bỏ.
An Nhiên đưa Lí Vi đến một cố vấn tâm lí, đó là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, cô ta không phải là người của đoàn Lưỡi Lê, mà là một quân y của U Linh Khúc Tuệ Tuệ, cô ấy thoạt nhìn là một người rất ôn nhu, cô ấy nhanh chống lấy được sự tín nhiệm của Lí Vi.
Khúc Tuệ Tuệ luôn trấn an Lí Vi đang run rẩy, An Nhiên biết cô lúc này không thể đứng trong này, nhưng khi cô đứng dậy muốn cùng Lão soái ca rời đi.
Trong nháy mắt khi cô đứng lên, tầm mắt của Khúc Tuệ Tuệ nhìn trên người cô, sau đó nghi hoặc nhìn trên người Phó Quân Hoàng, hiển nhiên là đang hỏi: Đứa nhỏ này không cần trị liệu sao?
Phó Quân Hoàng dường như hiểu ý cô ta, thản nhiên nói, “ Không cần”. Bảo bối của anh rất lợi hại.
Con ngươi của Khúc Tuệ Tuệ xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng huấn luyện viên đã nói như vậy, cô ta cũng không thể nói thêm cái gì, nhưng nhìn An Nhiên mỉm cười gật đầu, liền mang theo Lí Vi đến phòng trị liệu.
An Nhiên có chút không yên lòng, tình huống của Lí Vi làm cho người ta cảm thấy rất lo lắng.
Phó Quân Hoàng nắm thật chặt tay cô, “ Yên tâm đi, không có việc gì.”
Cô ừ một tiếng, không nói, mà trong đầu hiện lên lời nói của gã cao gầy, cô có ý do tin tưởng, các cô đã bị theo dõi từ rất sớm.
Bên này mới xảy ra sự việc, bên kia Phó lão gia tử cùng Cố lão gia đều điện thoại đến hỏi, hỏi Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên có xảy ra chuyện gì không, sự việc xảy ra làm sao, Phó Quân Hoàng đều trả lời rất tốt, không nghe thấy lỗ hỏng nào.
Mắt điện tử trên người tự nổ, không tìm thấy một dấu vết nào, mắt điện tử chính là được gắn trực tiếp vào mắt, hiển nhiên, khi người nọ cố ý làm cho cô biết có người theo dõi, bằng không, hắn hoàn toàn có thể cho nổ mạnh ở mọi lúc.
Lúc này, bốn người này đại khái muốn đến nghĩa địa này là để trộm mộ mà thôi, không nghĩ tới đụng đến huấn luyện viên đó. Mà gã cao gầy có lẽ đã sớm chết, mà tên “ Cao gầy” này đã dịch dung.
Sự việc không có công khai, nhưng vẫn làm mọi người sợ hãi, không thiếu học sinh đi hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không ít người ầm ĩ muốn về nhà, nói là ở đây không an toàn, sinh mạng của bọn họ không được bảo đảm.
Cố Hữu cùng Tô Vô Ưu đã bị cảnh cáo không được tiết lộ mọi chuyện.
Đối với Cố Hữu, đám người Ngân Lang không có gì băn khoăn, nhưng đối với Tô Vô Ưu, thoạt nhìn là một nam sinh sợ sệt họ cũng muốn dặn dò. Lúc đầu bọn họ muốn mang Tô Vô Ưu đến cố vấn tâm lý, nhưng Tô Vô Ưu luôn cự tuyệt, không ngừng cam đoan là không có việc gì, bọn người Ngân Lang mới bỏ qua.
Không nghĩ đến, Tô Vô Ưu thoạt nhìn gầy yếu như vậy, tâm lý thật kiên định.
Cuộc sống kế tiếp,An Nhiên không có gặp qua Lí Vi, nghe nói cô (Lí Vi) luôn ở cùng Khúc Tuệ Tuệ, An Nhiên muốn nhanh chóng đến xem, nhưng hiện tại cô không thể gặp người khác, suy nghĩ của cô hiện tại đang rối loạn.
Hiện tại chỉ cần không chú ý một chút, tính mạng của đứa nhỏ này sẽ nguy hiểm.
Quân huấn vẫn tiếp tục, rất nhiều người đều hỏi chuyện đến cùng là sao, nhưng không có ai biết lúc đó còn có An Nhiên cùng Lí Vi, Hứa Anh Thiến cũng âm thầm hỏi An Nhiên có biết Lí Vi hiện tại đang ở đâu, An Nhiên đều lắc đầu, hiện tại cô cũng không biết nên giải thích làm sao, cô tất nhiên sẽ không tùy tiện nói.
Lúc mọi người đang lo lắng, Lí Vi đang ở chỗ Khúc Tuệ Tuệ trở lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, cô ( Lí Vi) chạy đến chỗ của An Nhiên đầu tiên, gắt gao ôm cô ( An Nhiên), bên môi là ý cười càng đậm.
“ Nữ thần, tớ đã trở về”
“ Ừm.” Trở về là tốt.
Hứa Anh Thiến thấy hai người ôm nhau, nhíu mày, lập tức kéo hai người ra, giận dỗi nói, “ Tớ nói hai người khi nào có quan hệ tốt vậy?” Xem thường sự tồn tại của cô ( Hứa Anh Thiến).
Lí Ví cười tủm tỉm nhìn Hứa Anh Thiến, một lát sau cô ( Lí Vi) dang tay ôm Hứa Anh Thiến, sau đó dưới ánh mắt ghét bỏ của Hứa Anh Thiến cũng gắt gao ôm lại cô ( Lí Vi), cô ( Lí Vi) ở bên tai cô ( Hứa Anh Thiến) nói nhỏ, “ Tớ cho rằng, tớ sẽ không còn gặp lại mọi người nữa.”
Hứa Anh Thiến nghi hoặc nhìn An Nhiên, An Nhiên nhún vai, tỏ vẻ không hiểu.
Hứa Anh Thiến luôn truy vấn Lí Vi mấy ngày nay đi nơi nào. Lí Vi đều cười, cái gì cũng không nói, nhưng Hứa Anh Thiến phát hiện, sau khi Lí Vi trở lại lại càng dính lấy An Nhiên.
Hứa Anh Thiến biết, mấy này gần đây, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng họ không muốn nói, nên cô cũng không hỏi thêm.
Hứa Anh Thiến không hỏi thêm, nhưng An Nhiên làm cho cô hiểu phải chú ý đến Lí Vi, cô ( Hứa Anh Thiến) gật đầu đáp ứng.
Rất nhanh, huấn luyện tiếp hành việc kế tiếp, chính là tỉ võ.
Hạng mục của trận đấu rất nhiều, việt dã, vượt chướng ngại vật, cứu con tin, bắn… Đợi chút, cơ hồ mọi hạng mục của tân binh đều có những hạng mục này.
Nhưng An Nhiên cảm thấy kì quái, cô không có báo danh, nhưng vì sao mọi hạng mục đều có tên của cô.
Tựa như nhìn ra nghi hoặc của An Nhiên, Hứa Anh Thiến một bên đáp, “ Tớ cũng không biết là chuyện gì, nhưng tớ nghe nói việc ghi báo danh là do Vũ Giang Nam cùng Quý Yến làm.” Lời của cô (Hứa Anh Thiến) nói, thì mọi chuyện phía sau cũng không cần nói.
“ Mẹ nó! Vũ Giang Nam này cùng Quý Yến có thói xấu nha! Nhất là cô gái Quý Yến kia giống như nữ thần thiếu ả ta mấy trăm vạn, nữ thần cũng không có trêu chọc gì tới ả ta!” Lí Vi nghe được rất tức giận, mọi người trong kí túc xá nhẹ nhàng vỗ tay của Lí Vi.
“ Cũng lạ, lúc đó chúng ta không có đi nhìn tên đó, bằng không sẽ không như bây giờ.” Trương Tĩnh thở dài.
“ Nữ thần, nếu không chúng ta xin rút lui đi. Nhiều hạng mục như vậy, cậu làm sao chịu nổi?” Hơn nữa bên trong còn nhiều hạng mục khó khăn.
Con ngươi của An Nhiên xẹt qua một tia âm lãnh, biểu cảm lạnh nhạt, “ Có người muốn tuyên chiến với tôi, tôi làm sao không ứng chiến đây?” Muốn đùa giỡn với cô, Phó An Nhiên cô sẽ đùa giỡn đến cùng!
Luận võ rất nhanh được bắt đầu.
Trận đầu của An Nhiên là bắn súng, mà Quý Yến đang ngồi trong đội ngũ châm chọc nhìn An Nhiên, mặc dù vào thời điểm quân huấn, kĩ thuật bắn súng của cô lợi hại thì có lợi ích gì? Có giỏi thì xuất bản lãnh thật sự lúc thi đấu!
Lúc này bia ngắm của trận đấu so với lúc huấn luyện là không giống nhau, lúc này bia ngắm cách 100m, so với lúc huấn luyện là gấp đôi.
“ Mời các tuyển thủ tập hợp, chuẩn bị sẵn sàng, người có tên trong danh sách, ….Phó An Nhiên, Quý Yên, Cố Hữu….”
Người đang cười châm chọc Quý Yến bỗng chốc sửng sốt.
Quý Yến nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, có chút không tin, “ Vừa rồi trong loa phát thanh có phải gọi tên tớ?”
Vũ Giang Nam cũng quái dị, vừa rồi ả ta cũng nghe được trong loa phát thanh có gọi tên của ả, “ Có lẽ, chúng ta nghe lầm.”
“ Đội thứ năm, ban thứ ba Quý Yến, mời đến bãi bắn.” Trong loa phát một tiếng nói trầm truyền ra.
Nhưng đối với âm thanh đó đối với Quý Yến mà nói, không thể nghi ngờ chính là sét đánh ngang tai.
Mới đầu đám người Lí Vi cùng Hứa Anh Thiến cũng cho mà bọn họ nghe nhầm đồng thời bật cười, cô gái này không có chuyện gì là làm không được, mà một người giỏi máy tính nha.
Hiện tại, danh sách của bọn họ đều nằm trong máy tính, vừa rồi nữ thân dùng di động làm máy tính sập tối.
Hứa Anh Thiến hiện còn sững sờ, đến khi Ngốc Ưng đi tới, đụng vào Hứa Anh Thiến đang ngẩn người, “ Thế nào tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã không tốt, nhanh đi thi đấu! Không làm mất mặt tôi!” Ngốc Ưng từ đầu không thích cô gái này, mọi chuyện đều tính toán chi li, đã vậy còn cực thích tìm phiền toái cho tiểu quái vật.
Khi hắn nhìn thấy danh sách kia, thì đã biết bị động tay vào, tuy rằng hắn tiếp xúc với Tiểu quái vật không nhiều lắm, nhưng hắn cũng biết Tiểu quái vật không thích người khác tính kế mình, nếu nói cô có thể tham gia hai ba hạng mục thì không sao, nhưng mọi trận đấu đều tham gia, cái này có hơi….
Hắn cũng không ngăn cản, cũng không hỏi đến An Nhiên, bởi vì đối với hắn cũng là một chuyện tốt, Tiểu quái vật tham gia thi đấu, như vậy những người khác có cơ hội thắng sao?
Hắn biết cái nữ sinh Quý Yến kia không có thành tích gì hay ho, ả ta cùng Tiểu quái vật có thi đấu hạng mục giống nhau.
Trong kia phát thanh vang lên tên Quý Yến, hắn liền bật cười, chọc giận Tiểu quái vật, chỉ có nhận thiệt thòi.
Vũ Giang Nam có chút nghi ngờ nhìn hướng Quý Yến rời đi, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc, nhưng ả nhìn thấy một thân người đứng ở đài cao nhất, ả đột nhiên hiểu ra, bên môi mà ý cười trào phúng.
An Nhiên hướng đến bãi bắn mà đi, bên tai truyền đến âm thanh lải nhải của Tần Vũ Triết.
“ Gia, thân phận của bốn gã kia đã tra ra, bọn chúng chỉ là người dân bình thường, không có phạm tội, cái tên bị ngài bắn chết, hắn ta bình thường rất ít nói, duy chỉ có điểm lạ là gã cao gầy đó, theo người dân ở địa phương nói, nhiều ngày trước hắn đã mất tích.”
An Nhiên đi theo mệnh lệnh của huấn luyện viên, động tác máy móc, cô phủi phủi quân phục, cầm lấy súng, biểu cảm lạnh nhạt, tiếng nói thanh lãnh.
“ Không tra được người cuối cùng tiếp xúc với gã cao gầy đó là ai sao?” Điều chỉnh súng trong tay, nhìn bia bắn cách 100m, con ngươi tập trung, lóe lên tia sát khí khác thường làm cho các học sinh đứng bên cô hơi cảnh giác.
Khí bên người Phó An Nhiên thật cường đại!
Bên kia trầm mặt thật lâu, “ Không có”
Không có người nào cùng gã cao gầy đó tiếp xúc thì chính là người sau lưng rất lợi hại, lợi hại đến mức người của hắn (Tần Vũ Triết) tìm không thấy.
Đó cũng là nằm trong sự tính toán của cô.
Gã cao gầy đó không phải dịch dung, hắn chính là gã cao gầy bị mất tích đó, mấy ngày hắn mất tích đã bị người ta thôi miên, hơn nữa hắn bị gắn mắt điện tử, bởi theo ba người họ mà nói chính là bị lợi dụng, chỉ là bị thôi miên mà thôi.
“ Mục đích của bọn họ.” Mới bắn phát súng đầu tiên, chính giữa hồng tâm, lúc này An Nhiên không giống với lần trước bắn liên tục, cô vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, con ngươi rất lạnh.
Có một thứ gì đó trong đầu cô chợt lóe lên, cô còn chưa tới bắt, nó đã bị tiêu mất.
“ Thực xin lỗi.” Tần Vũ Triết đầy áy náy vang lên.
Cõi lòng của hắn đầy áy náy, gần đây gia bảo hắn tra mọi chuyện, hắn đều đi tra, được rất nhiều chuyện nhưng hắn cảm thấy không rõ ràng lắm.
Đáy lòng của An Nhiên phiền chán, đối với người phía sau luôn theo dõi cô, cô hoàn toàn không biết gì cả, cô cũng không biết ai đang uy hiếp họ Phó, là ai đang theo dõi Phó Quân Hoàng!
Phiền chán làm cho cô không nhẫn nại, tiếng súng liên tục vang lên, mang đạn phía trong súng bắn ra hết!
Ném súng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người buông súng, lạnh lùng rời đi.
An Nhiên là người đầu tiên đứng dậy.
Nhìn thấy người rời đi, Cố Hữu cảm thấy được cô đang phiền, cậu nghe được tiếng súng của An Nhiên mang theo sát khí, hiện tại An Nhiên rất đáng sợ.
Nhưng lúc này Quý Yến rất muốn khóc, ả căn bản là không có tham gia huấn luyện, năm rồi huấn luyện bắn bia ả cũng không có tham gia, hiện tại ả cũng không biết phải làm sao!
Ả hiện tại đang cảm thấy hoảng loạn!
Nhưng khi thời điểm ả không chịu nổi, sắp khóc, chỉ nghe tiếng súng vang lên dồn dập, sau đó ả nghe được một trận âm thanh ủng hộ, ả nhìn An Nhiên đứng lên, mặt của cô ta ( An Nhiên) âm trầm đến đáng sợ.
Trong lòng ả mới dễ chịu một ít.
Phó An Nhiên nhất định là bắn loạn, một khi đã vậy, ả còn sợ hãi cái gì? Ả tự cho là nhắm trúng, muốn bóp cò liên tục, sau khi phát súng đầu tiên bắn ra, sức giật là cho bả vai của ả không chịu nổi..
Ả chịu đau, Phó An Nhiên có thể, vì sao ả lại không? Ả tiếp tục bắn không ngừng, thấy ả bắn như vậy tiểu binh phía sau không tiếp tục nhìn.
Rất thê thảm vô cùng.
An Nhiên đối với thành tích của bản thân không để ý, cô hiện tại muốn tìm Lão soái ca, cô muốn đem đáy lòng đang bất an nói với anh, anh luôn nói với cô anh luôn ở bên cạnh cô.
An Nhiên đi đến văn phòng của Phó Quân Hoàng, cô lặp tức hướng đến tòa nhà cao cao đi đến, nhưng khi bước đến cổng, bị ngăn lại, may là có một tiểu binh biết cô, không biết hắn nói với người gác cổng cái gì, An Nhiên được bước vào.
An Nhiên đi đến trước cửa văn phòng của Phó Quân Hoàng, muốn đẩy cửa bước vào, thì nghe một tiếng ôn nhu vang lên, cái đó không phải là một người đàn ông, là một người phụ nữ.
“ Quân Hoàng, mấy ngày nay em vẫn muốn hỏi anh, cô gái nhỏ kia, là bảo bối của anh sao?”
An Nhiên muốn đẩy cửa, động tác đột nhiên dừng lại, cô đứng bên ngoài nghe.
“ Đúng.” Phó Quân Hoàng vẫn trả lời một tiếng, nghe không có cảm xúc gì.
“ Em đã nói với anh, em rất thích anh.”
“ Ừm.”
“ Vậy cùng một vấn đề, em thích anh, anh có thể cho em một cơ hội không?”
An Nhiên mới nghe rõ được tiếng nói của người đó, người đó là Khúc Tuệ Tuệ, là một bác sĩ tâm lí.
Tay nắm tay nắm cửa nắm chặt, thần kì, vậy mà An Nhiên nghe rõ được trái tim của mình đập nhanh.
An Nhiên không nghe được tiếng của Phó Quân Hoàng.
“ Anh xem, năm đó anh cũng trầm mặc, lúc này vẫn trầm mặc, anh đây là cự tuyệt em, hay là không biết trả lời?” Tiếng nói vang lên mang theo tia nhu hòa, cười, nhưng mày của An Nhiên không biết lúc này đã nhíu lại.
Mà lúc này ở bãi bắn.
Khi đọc thành tích, tiểu binh đang học đến kết quả của An Nhiên, biểu cảm rất quái dị.
“ Phó An Nhiên, mười phát, mười trúng.”
Ồ lên----
Mười phát trúng hết?
Lúc này Cố Hữu đột nhiên đem tầm mắt dừng trên bảng thành tích trên tay của tiểu binh.
HẾT CHƯƠNG 78
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
** Một ngày của ta... bù được tuần trước rồi nhá.. Chỉ còn thiếu tuần này với tuần sau nha... Trong tuần tới nếu có thể t chỉ đăng bù cho tuần này thôi.. Thông cảm dùm ta nha..... Nếu có khả năng ta sẽ bù rồi úp luôn chương sau 4c đó.. Còn không thì từ từ nha....
/997
|