“Phó Thần Thương, anh sờ lương tâm của mình xem, sau khi cưới tôi về, anh với Tô Hội Lê mờ ám không rõ ràng, bây giờ ở trong nước thì tin đồn lại càng phủ khắp trời đất, tôi có từng nói qua anh nửa câu không phải, có từng gây chuyện với anh một lần nào, có từng tìm Tô Hội Lê làm phiền chưa? Anh có đóa sen trắng trong lòng anh, thì tôi không thể có ánh trăng sáng của tôi hay sao?”
Trong mắt Phó Thần Thương lóe lên một tia sáng lạnh, nhẹ giọng thì thầm: “Ánh trăng sáng ư……”
Lần này, hiển nhiên An Cửu đã ăn gan hùm rồi, “Tôi biết tôi không thể sánh được với 10 năm của anh, nhưng 5 năm của tôi cũng không phải anh có thể dễ dàng xóa sạch! Ở trong lòng tôi, ngoài bà ngoại ra, Cảnh Hi là người quan trọng nhất! Tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương đến cậu ấy!”
Cứ như bị nhấn xuống chốt mở vậy, tất cả ánh sáng trong đôi mắt thoáng chốc bị dập tắt, chỉ còn lại bóng tối vô tận, nắm đấm của Phó Thần Thương siết chặt đến mức kêu răng rắc, sau đó dùng hết sức vung ra, An Cửu hoảng sợ kêu lên một tiếng ôm lấy Phó Cảnh Hi, lúc mở mắt ra lại phát hiện tay của anh đấm lên vách tường, máu tươi đầm đìa……
Cái…… đồ điên này……
Một phút sau, Phó Thần Thương mặt không cảm xúc thu dọn hành lý rồi xoay người đi khỏi đó.
Thần kinh căng thẳng của An Cửu thả lỏng ra, gần như suy sụp, vội vàng dìu Phó Cảnh Hi vào trong nhà.
Trong đầu lóe lên vẻ mặt tức giận điên cuồng và nắm đấm nhỏ máu của Phó Thần Thương, tim đập dữ dội. Hô, giây phút đó trong lòng gần như sắp có ảo giác rằng anh ta yêu mình cơ đấy……
Phó Thần Thương…… Sau lần này, hẳn là anh ta sẽ không đến nữa đâu nhỉ? Cũng coi như có thể yên ổn được mấy ngày.
Phó Cảnh Hi say đến bất tỉnh nhân sự, An Cửu sắp xếp anh trên sô pha xong xuôi rồi mới vào phòng ngủ, trong mớ suy nghĩ hỗn độn, dần dần ngủ say.
Cùng là đàn ông, nếu như là Phó Thần Thương, cô thế nào cũng không thể ngủ được, nhưng, Cảnh Hi, thì không sao cả.
------
Sáng ngày hôm sau, giọng nữ cao của Kiều Tang đã làm cô thức dậy.
An Cửu vội vội vàng vàng chạy ra, thấy Kiều Tang đứng ngoài cửa, mặt mày kinh hoảng, gào thét nhìn Phó Cảnh Hi đang mở cửa cho cô ấy.
“Phó Cảnh Hi!!!”
“Kiều Tang!” So ra thì phản ứng của Phó Cảnh Hi bình tĩnh hơn nhiều.
“Sao anh lại ở đây? Sao…… sao anh lại ở trong nhà thím hai anh vậy! Phó Thần Thương đâu?” Kiều Tang nhón chân lên nhìn vào trong.
Phó Cảnh Hi không trả lời, nghiêng người nhường lối cho cô ấy đi vào.
Thấy An Cửu đi ra, Phó Cảnh Hi mỉm cười như gió xuân, “Dậy rồi à?”
Cậu ấy sớm đã ăn mặc gọn gàng, dường như đã đợi cô rất lâu.
An Cửu gật đầu.
Phó Cảnh Hi nhìn đồng hộ, “An Cửu, mình phải đi rồi.”
“À…… Mình còn chưa kịp tiếp đãi cậu nữa……” An Cửu có chút ngượng ngùng, đều tại mình ngủ dậy muộn quá.
“Chuyện tối qua, xin lỗi nhé, do mình thất lễ.” Phó Cảnh Hi xin lỗi.
“Không sao, không sao……” Nhắc đến chuyện này, mặt An Cửu hơi đỏ lên, không ngờ lúc đó cậu ấy say như vậy mà sáng sớm tỉnh lại cũng còn nhớ.
Một giây sau, Phó Cảnh Hi đột nhiên ôm cô vào lòng, hai cánh tay siết chặt, thậm chí…… cúi người hôn lên trán cô, trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, cậu ấy nói: “Đợi mình đến đón cậu nhé.”
Sau đó, Phó Cảnh Hi rời khỏi.
Sau đó nữa, thì bị Kiều Tang ôm vai lắc mạnh, “Đây là chuyện gì thế, đây là chuyện gì đây…… nói cho mình biết đây không phải là sự thật đi! Hai người đàn ông bình sinh bà đây mơ ước nhất đó……”
“Ặc…… đừng lắc nữa, mình cũng rất muốn biết đấy! Cậu hỏi mình, mình hỏi ai chứ……”
“Cậu còn giả vờ giả vịt với mình nữa hả, Phó Cảnh Hi nói chuyện hôm qua, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi! Nếu không xảy ra chuyện gì cả thì cậu đỏ mặt cái gì, đỏ mặt cái gì, đỏ mặt cái gì chứ!!!”
“Cậu đừng có lặp đi lặp lại như cái máy bị kẹt được không? Mình nhức đầu quá……”
“Cậu nhức đầu hả! Mình còn tan nát cõi lòng đây nè! Cậu khai thật cho mình đi, rốt cuộc cậu là yêu nghiệt phương nào……”
“Cậu hẳn là phải hỏi mình là thần thánh phương nào chứ, mình đây là xuống cõi phàm trần để độ kiếp……”
“Xí, bớt dát vàng lên mặt mình đi, cậu nhiều lắm thì là cái kiếp nạn của thần thánh thì có, còn ở đó mà thần thánh!”
“Kiếp nạn thì cũng trâu bò lắm rồi đó có được không hả!”
……
Hai người ồn ào mãi cho đến trưa Monica qua nấu cơm mới ngừng.
Kiều Tang phồng má, mặt mày không vui, “Monica, sao lại là gan heo? Em không thích ăn gan heo.”
“Em cũng không thích ăn.” An Cửu hùa theo.
“Chẳng phải em vừa mới
Trong mắt Phó Thần Thương lóe lên một tia sáng lạnh, nhẹ giọng thì thầm: “Ánh trăng sáng ư……”
Lần này, hiển nhiên An Cửu đã ăn gan hùm rồi, “Tôi biết tôi không thể sánh được với 10 năm của anh, nhưng 5 năm của tôi cũng không phải anh có thể dễ dàng xóa sạch! Ở trong lòng tôi, ngoài bà ngoại ra, Cảnh Hi là người quan trọng nhất! Tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương đến cậu ấy!”
Cứ như bị nhấn xuống chốt mở vậy, tất cả ánh sáng trong đôi mắt thoáng chốc bị dập tắt, chỉ còn lại bóng tối vô tận, nắm đấm của Phó Thần Thương siết chặt đến mức kêu răng rắc, sau đó dùng hết sức vung ra, An Cửu hoảng sợ kêu lên một tiếng ôm lấy Phó Cảnh Hi, lúc mở mắt ra lại phát hiện tay của anh đấm lên vách tường, máu tươi đầm đìa……
Cái…… đồ điên này……
Một phút sau, Phó Thần Thương mặt không cảm xúc thu dọn hành lý rồi xoay người đi khỏi đó.
Thần kinh căng thẳng của An Cửu thả lỏng ra, gần như suy sụp, vội vàng dìu Phó Cảnh Hi vào trong nhà.
Trong đầu lóe lên vẻ mặt tức giận điên cuồng và nắm đấm nhỏ máu của Phó Thần Thương, tim đập dữ dội. Hô, giây phút đó trong lòng gần như sắp có ảo giác rằng anh ta yêu mình cơ đấy……
Phó Thần Thương…… Sau lần này, hẳn là anh ta sẽ không đến nữa đâu nhỉ? Cũng coi như có thể yên ổn được mấy ngày.
Phó Cảnh Hi say đến bất tỉnh nhân sự, An Cửu sắp xếp anh trên sô pha xong xuôi rồi mới vào phòng ngủ, trong mớ suy nghĩ hỗn độn, dần dần ngủ say.
Cùng là đàn ông, nếu như là Phó Thần Thương, cô thế nào cũng không thể ngủ được, nhưng, Cảnh Hi, thì không sao cả.
------
Sáng ngày hôm sau, giọng nữ cao của Kiều Tang đã làm cô thức dậy.
An Cửu vội vội vàng vàng chạy ra, thấy Kiều Tang đứng ngoài cửa, mặt mày kinh hoảng, gào thét nhìn Phó Cảnh Hi đang mở cửa cho cô ấy.
“Phó Cảnh Hi!!!”
“Kiều Tang!” So ra thì phản ứng của Phó Cảnh Hi bình tĩnh hơn nhiều.
“Sao anh lại ở đây? Sao…… sao anh lại ở trong nhà thím hai anh vậy! Phó Thần Thương đâu?” Kiều Tang nhón chân lên nhìn vào trong.
Phó Cảnh Hi không trả lời, nghiêng người nhường lối cho cô ấy đi vào.
Thấy An Cửu đi ra, Phó Cảnh Hi mỉm cười như gió xuân, “Dậy rồi à?”
Cậu ấy sớm đã ăn mặc gọn gàng, dường như đã đợi cô rất lâu.
An Cửu gật đầu.
Phó Cảnh Hi nhìn đồng hộ, “An Cửu, mình phải đi rồi.”
“À…… Mình còn chưa kịp tiếp đãi cậu nữa……” An Cửu có chút ngượng ngùng, đều tại mình ngủ dậy muộn quá.
“Chuyện tối qua, xin lỗi nhé, do mình thất lễ.” Phó Cảnh Hi xin lỗi.
“Không sao, không sao……” Nhắc đến chuyện này, mặt An Cửu hơi đỏ lên, không ngờ lúc đó cậu ấy say như vậy mà sáng sớm tỉnh lại cũng còn nhớ.
Một giây sau, Phó Cảnh Hi đột nhiên ôm cô vào lòng, hai cánh tay siết chặt, thậm chí…… cúi người hôn lên trán cô, trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, cậu ấy nói: “Đợi mình đến đón cậu nhé.”
Sau đó, Phó Cảnh Hi rời khỏi.
Sau đó nữa, thì bị Kiều Tang ôm vai lắc mạnh, “Đây là chuyện gì thế, đây là chuyện gì đây…… nói cho mình biết đây không phải là sự thật đi! Hai người đàn ông bình sinh bà đây mơ ước nhất đó……”
“Ặc…… đừng lắc nữa, mình cũng rất muốn biết đấy! Cậu hỏi mình, mình hỏi ai chứ……”
“Cậu còn giả vờ giả vịt với mình nữa hả, Phó Cảnh Hi nói chuyện hôm qua, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi! Nếu không xảy ra chuyện gì cả thì cậu đỏ mặt cái gì, đỏ mặt cái gì, đỏ mặt cái gì chứ!!!”
“Cậu đừng có lặp đi lặp lại như cái máy bị kẹt được không? Mình nhức đầu quá……”
“Cậu nhức đầu hả! Mình còn tan nát cõi lòng đây nè! Cậu khai thật cho mình đi, rốt cuộc cậu là yêu nghiệt phương nào……”
“Cậu hẳn là phải hỏi mình là thần thánh phương nào chứ, mình đây là xuống cõi phàm trần để độ kiếp……”
“Xí, bớt dát vàng lên mặt mình đi, cậu nhiều lắm thì là cái kiếp nạn của thần thánh thì có, còn ở đó mà thần thánh!”
“Kiếp nạn thì cũng trâu bò lắm rồi đó có được không hả!”
……
Hai người ồn ào mãi cho đến trưa Monica qua nấu cơm mới ngừng.
Kiều Tang phồng má, mặt mày không vui, “Monica, sao lại là gan heo? Em không thích ăn gan heo.”
“Em cũng không thích ăn.” An Cửu hùa theo.
“Chẳng phải em vừa mới
/218
|