“Anh biết đứa bé đó là của mình cũng không sớm hơn Tễ Huyên là bao nhiêu. Tình Tử căn bản cũng không nói cho anh biết, cô ấy rất muốn gả cho Tễ Huyên.” Khi anh Kính Hiên nói tới đứa nhỏ còn rất tình cảm, nhưng khi nói tới Tình Tử thì anh giống như đang nói về một người không liên quan tới mình, xem ra Tình Tử cũng thật là đáng thương.
“Bây giờ Tình Tử sao rồi?”
“Bây giờ đang ở bệnh viện, sau này cũng không biết Tễ Huyên sẽ xử lý như thế nào.” Anh Kính Hiên ngẩng đầu nhìn trời, “Không biết bầu trời nước Pháp có lớn và đẹp hơn đây không...?”
“Sao anh lại muốn đi xa như vậy? Vì sao anh phải đi vậy?” Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy, Nhược Khanh và Mạn Trữ đều bận rất nhiều việc, nhất định là trong bang có biến động rất lớn.
“Bởi vì anh thua, cho nên anh phải đi. Nếu ba không phải đem sự việc liên lụy tới em, Tễ Huyên chưa chắc sẽ ra tay, tụi anh cũng chưa chắc thất bại. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất anh cũng không cần làm việc mình không thích, một kết cục không tệ.”
“Anh không thích làm lão đại sao?” Đây không phải là chuyện rất uy phong?
“Anh không thích, nhưng ba mẹ muốn anh làm. Anh và Tễ Huyên giống nhau, bắt đầu từ nhỏ đều không được làm việc mình thích, bây giờ cuối cùng anh cũng được tự do.”
“...”
“Lan Trăn, phải tạm biệt rồi. Anh là một người anh mà chưa tặng cho em một món quà nào, đành phải ở đây..., ở đây chúc phúc... em và Tễ Huyên, ... răng long đầu bạc.” Ánh mắt Kính Hiên nhìn tôi có thật nhiều cảm xúc, tôi không biết đó nói lên cái gì, nhưng tôi cảm giác được trong đó có một loại thương cảm, “Chúc em hạnh phúc!” Thình lình xảy ra, anh Kính Hiên hôn lên trán tôi, sau đó trong mắt tôi chỉ còn bóng lưng anh...
“Aiz ~~” sắp tới tết rồi, trong lúc rãnh rỗi, chỉ có thể ngủ. Hôm nay thật sự là..., không biết khi nào Tễ Huyên sẽ tới đón tôi. Mặc kệ có mệt hay không, tôi cũng có thể nằm xuống ngủ. Hình như tuyết lại rơi nha, tôi hình như nghe thấy tuyết đánh vào cửa sổ. Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe thấy cửa sổ có tiếng vang, hình như là có người bên cửa sổ! Có người! Tôi “Ơ!” một tiếng nhảy dựng lên, mở ra đèn bên giường, đi tới của sổ, Thiệu Tễ Huyên! Tễ Huyên đứng ở đằng kia, trên người dính không ít bông tuyết, thoạt nhìn đã đứng một lát rồi.
“Tễ Huyên!” giọng tôi nói trong không gian yên tĩnh có vẻ hơi lớn, theo bản năng che miệng lại, lập tức mở khóa, để Tễ Huyên vào, “Sao anh lại tới nhà em.”
“Muốn nhìn bộ dạng khó coi khi ngủ của em.”
“Thật vậy à...” Tôi đưa khăn mặt cho Tễ Huyên, nhưng sau đó tôi liền hối hận, tại sao lại để anh ta vào nhà, phải để anh ta đứng lạnh bên ngoài một lát mới được, anh ấy có đúng là tới coi vẻ mặt khó coi khi ngủ của tôi không đây? “Em ngủ rất khó coi à?”
“Có tiến bộ hơn trước kia.”
“Vậy sao, vậy thì tốt qua.” Hứ ~~~, thật là, đã lâu không gặp mặt, anh ta lại nói những lời như vậy? “Hôm nay sao rảnh tới thăm em?”
“Sau này lúc nào cũng gặp em, đến khi chết.” Tễ Huyên cùng tôi ngồi trên chiếc giường nhỏ.
Tôi kể cho Tễ Huyên nghe chuyện hôm nay gặp được anh Kính Hiên, còn chuyện Kính Hiên nói cho tôi biết, “Anh Kính Hiên muốn đi Pháp, cái đó là ý của anh à?”
“Nếu như anh muốn hắn đi thì em cảm thấy thế nào?”
“Sao anh không cho em ra nước ngoài chơi? Quá bất công rồi!” Tôi cũng muốn đi Pháp, không chỉ Pháp, toàn bộ châu Âu tôi đều muốn đi!
“... khi tuần trăng mật anh sẽ dẫn em đi.”
“Thật? Ngày mai tụi mình tổ chức tuần trăng mật luôn đi, ha ha ~~~.”
“Em bình tĩnh một chút đi, mấy ngày nữa em không phải muốn tham gia trận chung kết cuộc thi hát của bạn em à? Không đi sao?”
“Vậy thì đợi cậu ta hát xong liền đi tuần trăng mật.” Tóm lại tôi nhất định phải đi! Tôi lớn như vậy, còn chưa đi nước ngoài qua, sao có thể buông tha cho cơ hội này đâu.
“... Anh muốn ngủ.” Tễ Huyên ngã đầu lên giường tôi.
“Tụi mình đi Paris trước đi.” Tôi nằm chết dí bên cạnh anh ấy, nói tiếp, “Sau đó đi Hy Lạp, lại đi..., ở châu Âu về, có thể đi Hongkong không, em muốn shopping...”
“..., bây giờ em dùng nước hoa?” Tễ Huyên cắt đứt sự mơ màng của tôi, đột nhiên đưa mặt sát tới cổ tôi giống như chú cún con ngửi đông ngửi tây, “Hương thơm ngọt ngọt?”
“Mới không phải, hôm nay em tắm rồi, thơm không, sữa tắm hương trái cây, aiz ~~, Tễ Huyên sao ôm em chặt vậy?” Tôi cứ lo nói mà không biết Tễ Huyên đã ôm tôi từ khi nào.
Tễ Huyên dùng trán dụng trán tôi, tầm mắt nhìn chằm chằm tôi, đồng thời lộ ra nụ cười mê người, ngay khi tôi đang ngơ ngác, môi anh ấy đã hôn lên môi tôi. Rất khác nụ hôn trước mặt các bạn lần đó, không phải loại hôn mãnh liệt mà ôn nhu giống như nước chảy róc rách, cứ như vậy Tễ Huyên hôn dọc theo cổ tôi xuống...
“Lan Trăn, mẹ muốn nói, cái kia...” Mẹ đột nhiên xông vào phòng tôi.
“Mẹ!” Tôi hoảng sợ, lập tức đẩy Tễ Huyên ra.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi và Tễ Huyên, ánh mắt của bà chuyển từ kinh ngạc thành kinh hỉ, “Ây da ~~, mẹ cái gì cũng không thấy, mẹ không biết con rể ở trong này, hắc hắc..., hai đứa đừng có ngừng a ~~~. Tiếp tục tiếp tục!”
“Cái kia, mẹ...” Xong rồi, bệnh cũ tái phát!
“Con rể a, nút áo của Lan Trăn cực kỳ lỏng, con chỉ cần dùng sức một chút là được rồi, ây da ~~, ba nó! Lan Trăn sắp mang thai!” Mẹ vui mừng chạy đi.
“Mẹ muốn làm gì?” Tễ Huyên hỏi tôi.
“Em nghĩ bà muốn đem hết hàng xóm tới đây, sau đó mọi người nhìn tụi mình giống như nhìn con khỉ trong vườn bách thú.”
“Cửa ở đâu?”
Ngày hôm sau tôi vẫn đắm chìm trong hạnh phúc được đi nước ngoài, bây giờ tôi đã đi chuẩn bị hành lý, khi tôi nhìn đến cái cài tóc trên bàn, tôi đột nhiên nhớ đến Tiêu Diêu, gần đây cũng chưa liên lạc qua lần nào ~~, cài tóc này thật đẹp, thiết kế rất đơn giản bằng ký hiệu chòm sao Nhân Mã cũng là chòm sao của tôi, rất sáng tạo, kỳ thật tôi rất thích. Nhưng cái này nói sao cũng không phải đồ của tôi, phải trả lại cậu ta mới được, đúng rồi không bằng gọi điện thoại hẹn cậu ấy ra? Dù sao gần đây cũng không gặp cậu ấy, uh ~~, cứ làm như thế!
Tôi định gọi điện thoại, cũng không để ý tin tức giải trí trên TV”..., Tiêu Diêu quyết định từ chức giám khảo trong cuộc thi siêu cấp nữ, công ty Kinh Tể tạm dừng tất cả quảng cáo của cậu ta, ba ngày sau sẽ đi Viên, mọi việc...”
“Bây giờ Tình Tử sao rồi?”
“Bây giờ đang ở bệnh viện, sau này cũng không biết Tễ Huyên sẽ xử lý như thế nào.” Anh Kính Hiên ngẩng đầu nhìn trời, “Không biết bầu trời nước Pháp có lớn và đẹp hơn đây không...?”
“Sao anh lại muốn đi xa như vậy? Vì sao anh phải đi vậy?” Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy, Nhược Khanh và Mạn Trữ đều bận rất nhiều việc, nhất định là trong bang có biến động rất lớn.
“Bởi vì anh thua, cho nên anh phải đi. Nếu ba không phải đem sự việc liên lụy tới em, Tễ Huyên chưa chắc sẽ ra tay, tụi anh cũng chưa chắc thất bại. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất anh cũng không cần làm việc mình không thích, một kết cục không tệ.”
“Anh không thích làm lão đại sao?” Đây không phải là chuyện rất uy phong?
“Anh không thích, nhưng ba mẹ muốn anh làm. Anh và Tễ Huyên giống nhau, bắt đầu từ nhỏ đều không được làm việc mình thích, bây giờ cuối cùng anh cũng được tự do.”
“...”
“Lan Trăn, phải tạm biệt rồi. Anh là một người anh mà chưa tặng cho em một món quà nào, đành phải ở đây..., ở đây chúc phúc... em và Tễ Huyên, ... răng long đầu bạc.” Ánh mắt Kính Hiên nhìn tôi có thật nhiều cảm xúc, tôi không biết đó nói lên cái gì, nhưng tôi cảm giác được trong đó có một loại thương cảm, “Chúc em hạnh phúc!” Thình lình xảy ra, anh Kính Hiên hôn lên trán tôi, sau đó trong mắt tôi chỉ còn bóng lưng anh...
“Aiz ~~” sắp tới tết rồi, trong lúc rãnh rỗi, chỉ có thể ngủ. Hôm nay thật sự là..., không biết khi nào Tễ Huyên sẽ tới đón tôi. Mặc kệ có mệt hay không, tôi cũng có thể nằm xuống ngủ. Hình như tuyết lại rơi nha, tôi hình như nghe thấy tuyết đánh vào cửa sổ. Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe thấy cửa sổ có tiếng vang, hình như là có người bên cửa sổ! Có người! Tôi “Ơ!” một tiếng nhảy dựng lên, mở ra đèn bên giường, đi tới của sổ, Thiệu Tễ Huyên! Tễ Huyên đứng ở đằng kia, trên người dính không ít bông tuyết, thoạt nhìn đã đứng một lát rồi.
“Tễ Huyên!” giọng tôi nói trong không gian yên tĩnh có vẻ hơi lớn, theo bản năng che miệng lại, lập tức mở khóa, để Tễ Huyên vào, “Sao anh lại tới nhà em.”
“Muốn nhìn bộ dạng khó coi khi ngủ của em.”
“Thật vậy à...” Tôi đưa khăn mặt cho Tễ Huyên, nhưng sau đó tôi liền hối hận, tại sao lại để anh ta vào nhà, phải để anh ta đứng lạnh bên ngoài một lát mới được, anh ấy có đúng là tới coi vẻ mặt khó coi khi ngủ của tôi không đây? “Em ngủ rất khó coi à?”
“Có tiến bộ hơn trước kia.”
“Vậy sao, vậy thì tốt qua.” Hứ ~~~, thật là, đã lâu không gặp mặt, anh ta lại nói những lời như vậy? “Hôm nay sao rảnh tới thăm em?”
“Sau này lúc nào cũng gặp em, đến khi chết.” Tễ Huyên cùng tôi ngồi trên chiếc giường nhỏ.
Tôi kể cho Tễ Huyên nghe chuyện hôm nay gặp được anh Kính Hiên, còn chuyện Kính Hiên nói cho tôi biết, “Anh Kính Hiên muốn đi Pháp, cái đó là ý của anh à?”
“Nếu như anh muốn hắn đi thì em cảm thấy thế nào?”
“Sao anh không cho em ra nước ngoài chơi? Quá bất công rồi!” Tôi cũng muốn đi Pháp, không chỉ Pháp, toàn bộ châu Âu tôi đều muốn đi!
“... khi tuần trăng mật anh sẽ dẫn em đi.”
“Thật? Ngày mai tụi mình tổ chức tuần trăng mật luôn đi, ha ha ~~~.”
“Em bình tĩnh một chút đi, mấy ngày nữa em không phải muốn tham gia trận chung kết cuộc thi hát của bạn em à? Không đi sao?”
“Vậy thì đợi cậu ta hát xong liền đi tuần trăng mật.” Tóm lại tôi nhất định phải đi! Tôi lớn như vậy, còn chưa đi nước ngoài qua, sao có thể buông tha cho cơ hội này đâu.
“... Anh muốn ngủ.” Tễ Huyên ngã đầu lên giường tôi.
“Tụi mình đi Paris trước đi.” Tôi nằm chết dí bên cạnh anh ấy, nói tiếp, “Sau đó đi Hy Lạp, lại đi..., ở châu Âu về, có thể đi Hongkong không, em muốn shopping...”
“..., bây giờ em dùng nước hoa?” Tễ Huyên cắt đứt sự mơ màng của tôi, đột nhiên đưa mặt sát tới cổ tôi giống như chú cún con ngửi đông ngửi tây, “Hương thơm ngọt ngọt?”
“Mới không phải, hôm nay em tắm rồi, thơm không, sữa tắm hương trái cây, aiz ~~, Tễ Huyên sao ôm em chặt vậy?” Tôi cứ lo nói mà không biết Tễ Huyên đã ôm tôi từ khi nào.
Tễ Huyên dùng trán dụng trán tôi, tầm mắt nhìn chằm chằm tôi, đồng thời lộ ra nụ cười mê người, ngay khi tôi đang ngơ ngác, môi anh ấy đã hôn lên môi tôi. Rất khác nụ hôn trước mặt các bạn lần đó, không phải loại hôn mãnh liệt mà ôn nhu giống như nước chảy róc rách, cứ như vậy Tễ Huyên hôn dọc theo cổ tôi xuống...
“Lan Trăn, mẹ muốn nói, cái kia...” Mẹ đột nhiên xông vào phòng tôi.
“Mẹ!” Tôi hoảng sợ, lập tức đẩy Tễ Huyên ra.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi và Tễ Huyên, ánh mắt của bà chuyển từ kinh ngạc thành kinh hỉ, “Ây da ~~, mẹ cái gì cũng không thấy, mẹ không biết con rể ở trong này, hắc hắc..., hai đứa đừng có ngừng a ~~~. Tiếp tục tiếp tục!”
“Cái kia, mẹ...” Xong rồi, bệnh cũ tái phát!
“Con rể a, nút áo của Lan Trăn cực kỳ lỏng, con chỉ cần dùng sức một chút là được rồi, ây da ~~, ba nó! Lan Trăn sắp mang thai!” Mẹ vui mừng chạy đi.
“Mẹ muốn làm gì?” Tễ Huyên hỏi tôi.
“Em nghĩ bà muốn đem hết hàng xóm tới đây, sau đó mọi người nhìn tụi mình giống như nhìn con khỉ trong vườn bách thú.”
“Cửa ở đâu?”
Ngày hôm sau tôi vẫn đắm chìm trong hạnh phúc được đi nước ngoài, bây giờ tôi đã đi chuẩn bị hành lý, khi tôi nhìn đến cái cài tóc trên bàn, tôi đột nhiên nhớ đến Tiêu Diêu, gần đây cũng chưa liên lạc qua lần nào ~~, cài tóc này thật đẹp, thiết kế rất đơn giản bằng ký hiệu chòm sao Nhân Mã cũng là chòm sao của tôi, rất sáng tạo, kỳ thật tôi rất thích. Nhưng cái này nói sao cũng không phải đồ của tôi, phải trả lại cậu ta mới được, đúng rồi không bằng gọi điện thoại hẹn cậu ấy ra? Dù sao gần đây cũng không gặp cậu ấy, uh ~~, cứ làm như thế!
Tôi định gọi điện thoại, cũng không để ý tin tức giải trí trên TV”..., Tiêu Diêu quyết định từ chức giám khảo trong cuộc thi siêu cấp nữ, công ty Kinh Tể tạm dừng tất cả quảng cáo của cậu ta, ba ngày sau sẽ đi Viên, mọi việc...”
/70
|