Chương 241: Vết sẹo của Lãnh Ngạn.
Editor: May
"Nhưng là, nếu cô ta không chịu thì sao?" Đám vệ sĩ đều đã lĩnh giáo qua mạnh mẽ và cố tình gây sự của phó tổng.
"Buộc trở về! Dùng súng buộc trở về! Chuyện này còn cần tôi dạy?" Anh có chút nổi giận, không hề chờ vệ sĩ đáp lại liền mang theo tám người khác nhanh chóng đi nhà cũ.
Nhà cũ nhà họ Lãnh, đã lâu chưa tới, anh đi rồi, người hầu cũng ít, càng có vẻ hoang liêu, trong lòng không khỏi hiện lên một trận chua xót.
"Thiếu gia, ngài đã đến rồi, đã lâu không nhìn thấy ngài." Quản gia đi ra từ trong vườn hoa.
Lãnh Ngạn nhìn quản gia tóc hoa râm, sắc mặt hơi hòa hoãn, "Quản gia, gần đây khỏe không?"
"Tốt, tốt! Làm phiền thiếu gia lo lắng." Quản gia cong thắt lưng.
"Mẹ Tăng đâu?" Ánh mắt anh quét trong sân lớn rộng rãi một lần.
"Bà ấy đi ra ngoài, còn chưa có trở về! Tôi gọi người chuẩn bị cơm, thiếu gia còn chưa ăn đúng không?" Quản gia từ từ đi vào trong phòng.
"Không cần! Quản gia, tôi ngồi một chút liền đi!" Anh đã ở quen nhà họ Lãnh, cũng không khách khí, lập tức vào phòng, quản gia liền đứng ở bên người anh, chỉ huy người châm trà cho Lãnh Ngạn.
"Quản gia, ông đi làm việc của ông đi, không cần phải để ý đến tôi!" Lãnh Ngạn không quen quản gia đứng như vậy.
"Vâng, thiếu gia!" Quản gia thực khiêm tốn rời khỏi phòng khách, Lãnh Ngạn nhìn bóng dáng hơi tập tễnh của ông, cảm thấy một trận thê lương.
Nhà họ Lãnh anh rất biết ơn cặp vợ chồng quản gia.
Mẹ Tăng là người nuôi lớn anh, này không nói đến, quản gia lại ân trọng như núi với nhà họ Lãnh.
Khi còn bé, cha dẫn anh và Lãnh Dực rời bến, gặp phải bão táp, cha con ba người ở trên du thuyền rách nát nhẹ nhàng trôi giạt, là quản gia điều khiển xuồng đến cứu bọn họ. Lúc ấy, cha ôm Lãnh Dực nhảy xuống du thuyền, quản gia là nắm anh.
Chiếc du thuyền rách nát đột nhiên ngã xuống, quản gia đẩy Lãnh Ngạn ra, chân của ông bị đập gãy, mà Lãnh Ngạn chỉ té trên mặt đất, phần lưng rách ra một lỗ hổng thật dài.
Sau này khi cha nói đến chuyện này sẽ luôn tràn ngập cảm kích, nhưng quản gia lại chính là khiêm tốn nói, "May mắn khoảng cách du thuyền rời bến còn không xa, nếu không dù như thế nào thì ông cũng không đuổi kịp!"
Rất lâu trước đây, anh đều trở tay vuốt vết sẹo này, nghĩ ân tình của vợ chồng quản gia, đã nhẫn nhịn rất nhiều, không thể nhẫn, nhưng đều sẽ nhịn, nay tiếp tục nhịn nữa, sẽ uy hiếp đến đứa nhỏ của anh, uy hiếp đến Duy Nhất, đây là cực hạn của anh.
Khoảng một tiếng sau, Tĩnh Lam bị vệ sĩ lôi kéo nhốn nháo đi đến, vào cửa nhìn thấy Lãnh Ngạn, nhút nhát gọi một tiếng, "Ngạn!"
Lãnh Ngạn liền nhìn chằm chằm cô ta, hồi lâu sau đều không nói gì.
Tĩnh Lam bị anh nhìn bằng ánh mắt như thế liền nhút nhát, "Ngạn, anh nhìn em như vậy là có ý tứ gì?"
Lãnh Ngạn tựa vào trên sô pha, hai chân chồng lên nhau, ánh mắt làm người ta đoán không ra, chậm rãi nói, "Tĩnh Lam, tôi suy nghĩ, chúng ta quen biết hai mươi mấy năm, rốt cuộc cô là hạng người như thế nào?"
Em... sẽ là hạng người gì?" Tĩnh Lam cúi đầu, "Chẳng lẽ anh không rõ ràng ư? Em là người yêu của anh."
Lãnh Ngạn cười, rất trào phúng, "Yêu? Chữ yêu này dễ dàng nói ra miệng như vậy sao? Vậy thì cũng chưa chắc là trân quý. Tĩnh Lam, tôi thật sự rất không thể hiểu được cô!"
Vẻ mặt Tĩnh Lam mờ mịt, khẽ động khóe miệng, cười xấu hổ, "Ngạn, rốt cuộc hôm nay anh có ý tứ gì?"
"Hiện tại Tiểu Lâm ở trong tay tôi, còn có, Duy Nhất không thích ăn nhãn!" Giọng nói của anh đột nhiên lạnh xuống.
Tĩnh Lam lập tức thất kinh, "Ngạn, cái đó có quan hệ gì với em?"
Lãnh Ngạn đột nhiên vỗ bàn trà, đứng lên, "Cô còn muốn giả bộ tới khi nào? Bôi sáp trên sàn nhà không phải cô phân phó ư? Phụ nữ có thai không thể ăn nhãn, cô lại tặng một giỏ lớn, đây không phải là chuyện rõ ràng ư?"
"Nhưng là, em là tốt bụng tặng Duy Nhất nhãn thôi! Em cũng chưa từng sinh con, sao em biết phụ nữ có thai không thể ăn nhãn, còn chuyện kia, em thấy sàn không sáng, sợ khó coi, mới bảo Tiểu Lâm bôi sáp, ai biết Tiểu Lâm ngốc như vậy, lấy nhầm sáp, còn đổ nhiều như vậy, sàn nhà chúng ta bôi sáp cũng không trượt!" Tĩnh Lam sốt ruột biện giải.
"Tôi thấy cô không đến Hoàng Hà sẽ không chết tâm!" Giọng nói Lãnh Ngạn trở nên thong thả mà bình tĩnh, "Chữ ký của tôi trên chi phiếu sẽ giải thích như thế nào?"
Sắc mặt Tĩnh Lam đột biến, tiếp đó đáng thương hề hề, "Ngạn..."
"Đủ! Cô câm miệng cho tôi!" Lãnh Ngạn không kiên nhẫn nhíu mày.
Quản gia nghe thấy tiếng nói đi đến, sợ hãi đầy mặt, "Thiếu gia, làm sao vậy?"
Lãnh Ngạn hít sâu, áp chế tức giận, "Quản gia, ông và mẹ Tăng lớn tuổi, không quá thích hợp ở nơi này, tôi đã mua cho các người một ngôi nhà lớn ở nông thôn, phái người đặc biệt hầu hạ các người, cho các người an hưởng lúc tuổi già, ngày mai hãy thu thập đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà đi!"
"Này... Thiếu gia, chúng tôi có nhà ở nông thôn... Chúng tôi chuyển là được, không cần tiêu pha..." Quản gia lộ ra vẻ mặt không rõ tình huống.
"Được rồi! Cứ quyết định như vậy, chờ mẹ Tăng trở về, ông nói cho bà ấy một tiếng. Về phần nhà cũ, vẫn là của các người, tôi sẽ không muốn trở về, các người để không cũng được, bán đi cũng được, tùy các người!"
Nói xong, anh bước nhanh ra ngôi nhà lãnh lẽo âm u này, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông.
"Toàn bộ các người ở lại, trông coi nghiêm mật, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào." Trước khi lên xe, anh ra lệnh cho tất cả vệ sĩ. Rồi sau đó, tự mình lái xe trở về công ty.
Một đường suy nghĩ, cũng không biết xử lý như vậy là hợp lý hay không, đuổi về nông thôn, phái người đặc biệt hầu hạ, nói trắng ra cũng chính là giam lỏng bọn họ thôi...
Nhất thời lo lắng, không hề suy nghĩ, tóm lại không thể để đứa nhỏ và Duy Nhất có nguy hiểm!
Bỗng nhiên nghĩ đến vốn định bồi Duy Nhất ăn cơm, hiện tại cơm cũng chưa ăn, cũng không biết cô nhóc đó có đói bụng lắm không?
Nhớ tới Duy Nhất, bên môi anh nâng lên một độ cong, tâm tình chuyển biến tốt, đi qua một nhà hàng, thuận tiện mua hai phần cơm vịt quay.
Trở lại công ty, tình cảnh trong văn phòng làm cho anh không biết nên tức hay nên cười.
Anh khẩn trương, tâm đều sắp nhảy ra, Duy Nhất của anh lại có thể nằm ở trên sô pha của anh ngủ khò khò...
/376
|