Chương 243: Nguy cơ
Editor : May
"Được! Tôi đến ngay!" Lãnh Ngạn phủ thêm áo khoác, chuẩn bị ra ngoài. Sau khi thấy Duy Nhất còn đang ngủ, nhẹ tay nhẹ chân ra cửa, nói thật, không biết bãi biển sẽ có một màn thê thảm như thế nào? Anh không muốn để cho Duy Nhất nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Lúc Lãnh Ngạn lái xe tới bãi biển, đã muốn vây quanh rất nhiều cảnh sát, thi thể mẹ Tăng ở ngay trên bãi biển, sưng phù, trắng bệch, hoàn toàn thay đổi, nếu không phải một thân xiêm y kia, đã hoàn toàn nhận không ra người này là mẹ Tăng.
Hốc mắt Lãnh Ngạn đau xót, không đành lòng nhìn nữa. Cho dù sau khi tất cả biến cố đã xảy ra, mẹ Tăng, người này giống như người mẹ ở trong cuộc sống tuổi thơ của anh, tình cảm ôn nhu giữ trong lòng anh vẫn luôn không có biến mất.
"Lãnh tiên sinh, chào ngài, xin ngài xác nhận một chút, người chết có phải là mẹ Tăng hay không." Cảnh sát đi tới hỏi.
Lãnh Ngạn hít ngược một hơi, ấn huyệt thái dương, "Đúng vậy... Hẳn là đúng... Đến tột cùng là tình huống gì?"
"Bước đầu kết luận là tự sát. Lắc tay kim cương đeo trên cổ tay vẫn còn, không có dấu vết đánh nhau, tuyệt đối không phải là âm mưu cướp của giết người; hình như người chết khi còn sống cũng không có kẻ thù, cho nên khả năng báo thù càng nhỏ; mặt khác, giày, áo khoác người chết đều cởi ở trên bãi biển, hơn nữa xếp đặt rất chỉnh tề, giống như rất thong dong, hẳn là đã làm chuẩn bị. Không biết Lãnh tiên sinh biết người chết khi còn sống có xúc động chuyện gì không?" Cảnh sát hỏi.
Lãnh Ngạn lắc đầu, anh đã thật lâu không trở về nhà cũ! Ánh mắt dừng ở trên lắc tay của mẹ Tăng, đó là quà tặng anh mang về cho bà lúc tốt nghiệp đại học trở về nước từ Nhật Bản.
Anh nhớ rõ lúc ấy mẹ Tăng vui vẻ đến rơi nước mắt, nhưng vẫn luyến tiếc đeo. Lãnh Ngạn từng hỏi bà, vì sao không đeo, có phải không thích đúng không? Bà nói, bà phải chờ tới ngày nào đó bay lên thiên đường mới đeo, đeo để chúc phúc thiếu gia, kiếp sau còn hầu hạ thiếu gia...
Trong lòng anh đau xót, tin tưởng bà là tự sát. Đúng vậy! Nếu không bà tuyệt đối sẽ không hội đeo lắc tay! Nhưng vì sao bà phải làm như vậy?
Lãnh Ngạn nhìn từng chút dấu vết mẹ Tăng khi còn sống, giữa mày càng nhíu càng chặt...
"Lãnh tiên sinh, nếu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ tiến thêm một bước điều tra, xác định có phải vì mưu sát hay không rồi mời ngài đến nhận thi thể." Cảnh sát khép bản ghi chép lại.
"Được!" Lãnh Ngạn gật gật đầu, lên xe.
Khi đi qua "Xuân về hoa nở", anh nhớ tới cái gì đó, xuống xe về nhà. Giỏ hoa quả trong nhà kia vẫn đặt ở chỗ cũ, thấy vật nhớ người, anh vuốt ve hoa quả từng chút, nhớ tới thơ ấu khi mẹ Tăng tìm được anh trốn ở góc phòng, đang cầm tay lạnh như băng của anh, hà hơi sưởi ấm cho anh...
Tới gần chạng vạng, Duy Nhất tỉnh dậy, còn đang ở văn phòng tổng giám đốc Kỳ Thịnh, lại không thấy bóng dáng Lãnh Ngạn.
Tiện tay cầm lấy di động, "Alo, Lãnh Ngạn, anh ở nơi nào?" Giọng nói vừa tỉnh ngủ mang theo vài phần đáng yêu.
Lãnh Ngạn bừng tỉnh từ trong trầm tư, "Duy Nhất, tỉnh ngủ?"
"Ừ, tỉnh lại không thấy anh đâu!"
"Anh về nhà lấy chút đồ, chờ anh, anh lập tức tới đón em!" Lãnh Ngạn chạy nhanh ra cửa, từ 'xuân về hoa nở' đến Kỳ Thình cần hơn một tiếng, còn phải là vận khí tốt, không kẹt xe.
Duy Nhất vừa buông di động, tiếng chuông lại vang lên, lần này là Mỹ Mỹ.
"Duy Nhất, cậu ở đâu?" Mỹ Mỹ hỏi.
"Tớ ở Kỳ Thịnh, có chuyện gì sao?"
"Lãnh Ngạn ở đó không? Tớ muốn mời cậu và Lãnh Ngạn ăn cơm, sau đó cho cậu đi theo tớ đi dạo một chút! Mua chút đồ dùng phụ nữ có thai, đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau trao đổi!" Mỹ Mỹ rất hưng trí nói.
Đã lâu không thấy cô ấy vui vẻ như vậy, Duy Nhất không muốn làm mất hứng, nghĩ nghĩ, "Được rồi, nhưng hiện tại Lãnh Ngạn không ở đây, tớ đang đợi anh ấy, khoảng một tiếng."
"Vậy sao? Hiện tại tớ ở dưới lầu Kỳ Thịnh của các người."
Duy Nhất nở nụ cười, "Vậy đi lên đi! Đúng lúc theo trò chuyện với tớ, tớ rất nhàm chán, văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất!"
"Được!" Mỹ Mỹ thả điện thoại vào lại trong túi, nhìn nhìn hai người bên cạnh, "Đúng lúc! Lãnh Ngạn không ở đây, Duy Nhất ở văn phòng Lãnh Ngạn, muốn chúng ta đi lên, các người hành động tùy theo hoàn cảnh đi!"
Địch Khắc và Dịch Hàn nhìn nhau, ôm thắt lưng Mỹ Mỹ, "Bảo bối, chúng ta làm như vậy cũng là vì lo lắng tiền đồ tương lai, chuyện vừa thành, anh liền mang theo em đi nước Mĩ, sinh hạ đứa bé ra, sau đó nuôi nấng nó khỏe mạnh khang lớn lên, như vậy không tốt sao?"
Trong mắt Mỹ Mỹ đã dâng lên nước mắt, "Nhưng vì sao nhất định phải làm như vậy? Duy Nhất là bạn tốt nhất của em!"
"Mỹ Mỹ! Thương trường như chiến trường, không phải anh chết chính là tôi sống, em không hiểu những thứ này đâu! Tóm lại một câu! Hiện tại chúng ta đã sắp là vợ chồng, em trừ bỏ dựa vào anh còn có thể dựa vào ai? Nghe lời, đừng quản bạn bè hay không bạn bè, chuyền vừa chấm dứt, chúng ta trở về nước Mĩ, không bao giờ trở về nữa! Em cũng không cần đối mặt với Duy Nhất mà cảm thấy áy náy! Lại nói, cũng không có gì áy náy, chúng ta cũng sẽ không thương tổn cô ta!" Địch Khắc vừa an ủi cô, vừa ôm lấy cô đi vào thang máy Kỳ Thịnh.
"Anh thề không thương tổn Duy Nhất?" Mỹ Mỹ lo lắng thêm vào một câu.
"Anh thề!" Địch Khắc giơ tay lên, "Nếu anh thương tổn Duy Nhất anh liền không chết được tử tế!" Anh ta nhìn nhìn Dịch Hàn, dù sao Dịch Hàn sẽ không thương tổn Duy Nhất!
Bởi vì có mệnh lệnh của Lãnh Ngạn, bảo vệ đều nghiêm khắc hỏi rõ với mỗi một người ngoài ra vào. Ba người bọn họ cũng bị ngăn trở.
"Chúng ta là bạn của phu nhân tổng giám đốc, cô ấy mời chúng tôi đi lên, anh có thể gọi điện thoại hỏi một chút." Mỹ Mỹ trả lời bảo vệ.
Bảo vệ quả thực xin chỉ thị của Duy Nhất, sau khi nhận được xác nhận mới cho đi.
Sau khi thang máy tới tầng cao nhất, Mỹ Mỹ lập tức đi đến văn phòng tổng giám đốc, đẩy cửa ra, quyệt miệng oán giận, "Phu nhân giàu có số một! Cái giá không nhỏ đó! Tớ tới tìm cậu còn phải trải qua một cửa bảo vệ này!"
Duy Nhất cười cười, "Còn không phải là do Lãnh Ngạn sợ đầu sợ đuôi ư, bọn họ làm theo phép mà thôi! Ba người các người đều đến đây đi, tùy tiện ngồi, tớ đi pha cà phê cho các người."
Ba người kia trao đổi ánh mắt, Mỹ Mỹ cười nói, "Còn phải làm phiền phu nhân giàu có tự mình pha cà phê sao? Hai chúng ta cùng đi đi!"
Bạn tốt nhiều năm, Duy Nhất cũng không khách khí, "Được!"
Mỹ Mỹ kéo cánh tay Duy Nhất đi ra bên ngoài, tay ở phía sau lưng thủ thế ok.
/376
|