Chương 249: Một chút bí mật (2)
Editor : May
Khi ngón tay cô ta rơi xuống bạc môi khêu gợi của anh, liền dùng đầu ngón tay miêu tả bờ môi của anh.
Một giọt lệ nhỏ xuống, cô ta chậm rãi phủ môi của mình lên, trong lòng lẩm bẩm, Ngạn, cho em một lần, làm toàn vẹn giấc mộng cuộc đời của em, được không? Em là vợ của anh, để cho em trở thành người vợ danh xứng với thực của anh...
Môi của cô dừng ở trên môi hơi lãnh bạc của Lãnh Ngạn, đồng thời, một bàn tay dần dần trượt xuống hạ thân của anh...
Trong nháy mắt tiếp xúc với cánh môi của anh, "Đầu óc" của cô ta 'ong' vang lên một tiếng, máu toàn thân sôi trào lên, tay lập tức cầm bộ vị mẫn cảm nhất của anh...
Giây tiếp theo, tay cô ta bị kiềm trụ, toàn bộ thân thể bị xốc lên, vẻ mặt Lãnh Ngạn âm trầm ngồi dậy.
"Ngạn..." Cô ta ngã ngồi dưới đất kinh hô.
"Nếu cô hy vọng bản thân còn có một chút tôn nghiêm ở trước mặt tôi, xin mời đi ra ngoài!" Giọng nói của Lãnh Ngạn lại lạnh giống như băng thêm lần nữa.
"Anh... sữa vừa rồi? Anh không uống?" Tĩnh Lam kinh ngạc nhìn cái ly không trên bàn.
Anh cười lạnh, "Sữa? Phỏng chừng lúc này mèo đen nhà cô đang ngủ ngáy to rồi!"
Tĩnh Lam chạy đến bên cửa sổ vừa nhìn, trên cửa sổ còn đổ chút chất lỏng màu chất ngà, ủy khuất lại thoáng hiện lên trên mặt lần nữa, "Ngạn! Vì sao? Vì sao bây giờ cũng không cầu em! Em chỉ muốn cùng một đêm với anh, làm Lãnh phu nhân chân chính một đêm, đều không được sao? Lần trước cự tuyệt, là vì anh lo lắng coi đây là uy hiếp em không chịu ly hôn với anh, hiện tại chúng ta đã sắp ly hôn, vì sao anh vẫn không tin em?"
"Tĩnh Lam, tôi có Duy Nhất, hơn nữa Duy Nhất còn có con của tôi, tôi không thể có lỗi với cô ấy, cô còn trẻ, tự trọng đi!" Lãnh Ngạn xuống giường, mở lớn cửa ra, hạ lệnh đuổi khách.
Tĩnh Lam che miệng lại liền khóc, "Ngạn, anh là ghét bỏ em không thể sinh đứa nhỏ, hay là chê bỏ em bị lưu manh cường bạo? Anh là chê em bẩn ư? Cho em một đáp án! Vì sao nhiều năm như vậy cũng không chạm vào em?"
Lãnh Ngạn chán ghét nhíu chặt mi tâm, "Tĩnh Lam, giữa chúng ta đều đã qua rồi! Xin cô đừng lại dây dưa nữa, đời này của tôi chỉ yêu Duy Nhất! Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi! Cô đi ra ngoài đi!"
Tĩnh Lam xấu hổ và giận dữ không thôi, lao ra cửa phòng, đóng cửa, lại luyến tiếc rời đi, nằm ở cạnh cửa nhẹ nhàng khóc nức nở, trong chốc lát, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Lãnh Ngạn.
Cô ta ngưng thần lắng nghe, giống như đang gọi điện thoại cho Duy Nhất.
"Alo, Duy Nhất, ngủ chưa?"
"Anh ngủ không được, nhớ em! Em có nhớ anh không? Con thì sao? Hôm nay có ngoan không?"
"Ai nói, tuy rằng nó nhỏ, nhưng nhất định có cảm ứng, phải dưỡng thai đúng hạn đó! Anh không ở bên cạnh em, nhưng đừng có lười biếng, anh nghĩ muốn bồi dưỡng phẩm chất của con trai lâu rồi!"
"Nói bừa cái gì đó! Anh thề, cho tới bây giờ anh và Tĩnh Lam đều không có chuyện như vậy, cô cũng không thể sinh đứa nhỏ! Đời này của anh, chỉ biết chạm vào một mình anh!"
"Vì sao? Anh nghĩ, bởi vì em đáng yêu, ăn nói ngọt ngào, ha ha!"
"Tĩnh Lam? Sao anh biết trên người cô ta có mùi vị gì? Cô ta là kẻ điên, anh trốn còn không kịp! Không phải đã nói với em rồi sao? Lúc trước anh rất ít về nhà!"
"Em nghe anh nói, ở nhà một mình có sợ không? Cửa sổ đóng kỹ chưa? Phải cẩn thận..."
...
Tĩnh Lam trốn ở ngoài cửa rốt cuộc nghe không vô nữa, hóa ra... hóa ra mình ở trong lòng anh là người như vậy! Hóa ra mình làm người ta căm hận như thế!
Cô che miệng lại chạy về phòng của mình, khóc đến trời đất tối mịt. Hận, ở trong lòng càng ngày càng tăng cao.
Duy Nhất! Đứa nhỏ! Đây là hai từ cô hận nhất! Vì sao anh nói chuyện với cô ta có thể ôn nhu như nước, đối với cô lại giống như một khối băng? ...
Ngày hôm sau, nghi thức truy điệu mẹ Tăng đã bắt đầu vào sáng sớm, Lãnh Ngạn một thân màu đen xuất hiện ở nhà tang lễ nông thôn, lấy tư thế chủ nhân đáp tạ khách tới.
Những người này ở nông thôn đều là bạn bè người quen trước đây của mẹ Tăng, thậm chí còn có thân thích, trong lời nói có hâm mộ không thôi với mẹ Tăng, luôn mồm khen, đời này có thể gặp gỡ chủ nhà như vậy, coi như là rất có phúc!
Quản gia rưng rưng đến bái tạ bên cạnh anh, "Thiếu gia, hai người chúng tôi đã tích phu bao nhiều đời, mới được thiếu gia yên mến như vậy, rất cám ơn!"
Ông đi đứng không tiện, khi quỳ xuống phải cố hết sức, Lãnh Ngạn chạy nhanh nâng ông dậy, "Quản gia, không cần khách khí, ân cứu mạng của ông, cả đời tôi cũng sẽ không quên, những lời này có thể nói là điềm xấu, nhưng thật tâm mà nói, về sau ông trăm tuổi, tôi cũng sẽ đối với ông như vậy!"
Chỉ có Tĩnh Lam, đứng ngơ ngác ở một bên, có lẽ là vì chuyện nhục nhã tối hôm qua, không dám dựa vào quá thân cận với Lãnh Ngạn.
Lễ tang bình thường ở nông thôn có ba ngày, cho nên đêm đó Lãnh Ngạn vẫn ngủ lại ở nông thôn, Tĩnh Lam không có đến quấy nhiễu anh lần nữa...
***************************************************************************
'Xuân về hoa nở.'
Trong bóng đêm, biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ biển, giống như sợ bừng tỉnh đêm mộng đẹp. Khẽ ôn nhu hát tiếng sóng biển, tiếng gió thổi vào cửa sổ, kèm với đó là rèm cửa sổ nhanh nhẹn bay lên, cùng tiết tấu với gió, hài hòa an bình.
Trong phòng ngủ, dưới chân nổi lên thật thấp, rõ ràng là người đang ngủ say, thỉnh thoảng phát ra nói mê, "Ngạn, sao còn chưa trở lại..."
Rèm cửa sổ lại động lần nữa, một tiếng than nhẹ, giọng nói sâu kín truyền đến, "Duy Nhất... Duy Nhất..."
Người trên giường không hề có động tĩnh.
Tiếng nói quỷ mỵ liên miên không dứt, "Duy Nhất... Duy Nhất... Tỉnh dậy! Đứa nhỏ của cô không còn... Đứa nhỏ... . Không còn... Ha ha ha..." Tếng cười bén nhọn quanh quẩn ở trong bầu trời đêm...
Chăn thoáng giật giật, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, chỉ truyền đến một tiếng gọi nũng nịu, "Ngạn..."
Gió ngoài cửa sổ thổi quét mãnh liệt, một bóng dáng nhanh chóng tiến vào cửa sổ, cười lạnh, không phải đã có người dặn dò cô đóng kỹ cửa sổ ư? Vậy cũng không trách tôi, là chính cô quá sơ ý!
/376
|