Chương 250: Một chút bí mật (3)
Editor: May
Bóng dáng lặng lẽ dời tới bên giường, nắm chăn lên, hai tay hơi hơi phát run, lẩm bẩm: Thực xin lỗi, tôi cũng không muốn, là các người bức tôi! Tôi hận các người! Tôi hận!
Tay cầm lấy chăn đột nhiên căng thẳng, đầu người nọ che kín ở trên giường, bỗng nhiên, ánh đèn sáng choang.
"Á --" Sau một tiếng thét chói tai, bóng dáng buông tay ra, lấy cánh tay che mắt, không dám bại lộ dưới ánh đèn.
Chăn xốc lên, người nằm trên giường lại có thể là... Tần Nhiên!
"Tĩnh tiểu thư, chào cô!" Tần Nhiên không biết bây giờ nên xưng hô với Tĩnh Lam như thế nào, đổi thành gọi "Tĩnh tiểu thư."
"Sao lại là anh?" Bóng dáng này chính là Tĩnh Lam, đối mặt Tần Nhiên, cô ta không thể tin hai mắt của mình. "Tôi rõ ràng nghe là Duy Nhất đang nói chuyện!"
"Phải không?" Tần Nhiên cười nhạt, "Tôi đây lại để cho phu nhân nói một lần nữa?!" Anh ta mở bàn tay ra, lòng bàn tay là điện thoại của anh ta, đang gọi từng tiếng kiều mỵ, "Ngạn! Ngạn!"
"Âm mưu? Hóa ra là một âm mưu!" Cô ta kiệt sức, buông cánh tay, quay đầu, ánh mắt rét lạnh như băng của Lãnh Ngạn gần như đông cứng cô ta lại.
"Anh...Không phải ở nông thôn sao?" Tĩnh Lam cả kinh lui vài bước.
Lãnh Ngạn cũng không có trả lời lời cô ta, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ hỏi, "Sao hôm nay không chơi trò nữ quỷ? Nữ quỷ của cô đâu?"
"Anh... Có ý tứ gì? Em nghe không hiểu!" Tĩnh Lam bước nhỏ lui về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Lãnh Ngạn.
"Hừ!" Lãnh Ngạn hừ lạnh một tiếng, "Lấy vào!"
Ngoài cửa tiến vào hai vệ sĩ, trong tay cầm một người giả lớn, váy tuyết trắng, tóc dài bay múa, khuôn mặt cười dữ tợn, làm đến giống như thật, không chút sai xót, không khác người thật.
"Có phải là đây không? Tìm không thấy? Có đúng không?" Lãnh Ngạn nghiêng người tựa vào cạnh cửa hỏi.
Bộ dáng Tĩnh Lam cực kỳ trấn định, "Anh bắt được kẻ này từ đâu? Tại sao em muốn tìm cô ta?"
"Ở đâu sao? Ở trong phòng tối của cô! Lúc cô dọn dẹp ở nông thôn quên cầm đi! Bất hạnh bị tôi tìm được rồi!" Đôi mắt Lãnh Ngạn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ta cười cười không sao cả, "Anh thích liền tặng cho anh đấy, không phải chuyện gì lớn!"
Lãnh Ngạn đi từng bước một vào phòng, thong thả, trầm ổn, mang theo một cổ sát khí, "Phải không? Tôi đọc một đoạn nhật ký của Duy Nhất cho cô nghe."
Anh lấy ra một quyển vở, lật đến một tờ, bắt đầu đọc, "Ngày hôm qua thật sự là một ngày khủng bố, tất cả đều cực kỳ quỷ dị. Lúc bơi lội ở bể bơi, vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ không tốt, tôi thực sợ hãi, nhanh chóng ra khỏi nước rồi về nhà, nhưng lại bị cảm. Đầu óc tôi hỗn loạn, gặp được một chuyện càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
Tôi lại có thể nhìn thấy một nữ quỷ bay ở ngoài cửa sổ, mặc váy màu trắng, tóc rối bay bay, còn cười với tôi, tôi sợ tới mức dùng chăn che kín đầu, nhưng khi tôi ra khỏi chăn lần nữa, lại không thấy nữ quỷ đâu.
Tôi không tin quỷ, nhưng một màn ngày hôm qua rất giống như thật. Nghe nói lúc người ta suy yếu, sẽ sinh ra một ít ảo giác, có lẽ là thấy ảo giác, cũng không dám nói với Lãnh Dực, không biết anh ấy có chê cười tôi hay không."
Anh không có đọc đoạn sau ra, nhưng khi anh đang xem, trong lòng giống như xâm nhập một chất mật ngọt ngào.
Bởi vì sợ hãi, cho nên gọi điện thoại cho Lãnh Dực, tôi phát hiện chính mình thật sự rất thích nghe giọng nói của anh, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh, không cần phải nói nữa, cho dù chỉ là hơi thở ở trong đêm, cũng có thể làm cho tâm của tôi bình tĩnh trở lại, thật giống như một cái thuyền nhỏ dưới ánh trăng, ngừng ở cảng yên tĩnh, nước gợn nhẹ lay động, tôi nhẹ nhàng lay động, an bình, ấm áp...
Tôi nghĩ, tôi nhất định là yêu anh, yêu người chồng xa lạ này, nhưng mà, anh sẽ yêu tôi ư?
Lãnh Ngạn lại nhanh chóng nhìn lướt qua đoạn này lần nữa, ôn nhu trong mắt chợt lóe lên.
Trong lúc vô ý phát hiện nhật kí Duy Nhất, với anh mà nói thật sự là nhặt được bảo bối, không chỉ có khám phá ra được toàn bộ con đường tình cảm Duy Nhất, còn tìm được manh mối rất có giá trị, cho nên quyết định diễn một tuồng kịch...
Ánh mắt anh trở lại trên mặt Tĩnh Lam một lần nữa, Tĩnh Lam nhìn thẳng anh, trong mắt đau đớn khúc mắc, cười khổ một tiếng, khẽ gật đầu, "Tôi hiểu được, hết thảy đều là một tuồng kịch. Đưa tro cốt cho mẹ tôi, cử hành lễ tang cho mẹ tôi, chẳng qua là ngụy trang, ngay cả cuộc điện thoại của anh với Duy Nhất ở trong phòng dành cho khách của nhà tôi cũng đều là giả, anh biết tôi ở ngoài cửa nghe lén, cố ý nói cho tôi nghe, kích thích tôi, để cho tôi tới nơi này chui đầu vô lưới, đúng không? Anh giấu Duy Nhất đi rồi, Duy Nhất hoàn toàn không ở trong này! Anh chính là muốn bắt tôi!"
"Tĩnh Lam, cô thật sự là một người rất thông minh! Có khi tôi cũng rất bội phục cô!" Con ngươi đen của Lãnh Ngạn không gợn chút sợ hãi.
Tĩnh Lam hừ lạnh, "Anh muốn nói cái gì? Có phải nói Lãnh nhị thiếu anh càng thêm thông minh? Em thông minh hơn nữa cũng không sánh bằng anh, có phải không? Lãnh Ngạn! Tâm anh thật tàn nhẫn! Tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, anh lại đối đãi tôi như thế?"
"Tôi tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn bằng cô sao?" Trong mắt Lãnh Ngạn bỗng nhiên xông lên tức giận, "Tàn nhẫn đến không xem sinh mệnh là một chuyện lớn, người bên người tôi, cô đều phải đuổi tận giết tuyệt ư? Từ người lớn đến đứa nhỏ, không buông tha một ai?"
Sắc mặt Tĩnh Lam trắng bệch, "Anh có ý tứ gì?"
Lãnh Ngạn chậm rãi ngồi vào ghế lớn trước bàn đọc sách, lấy di động ra, "Tôi cho cô nghe vài đoạn ghi âm. Đoạn thứ nhất là Liên Tẩu, nghe kỹ!"
"A -- các người... Các người đừng tới tìm tôi, các người nói với thiếu gia, tôi chỉ giết chết con chó kia mà thôi, nhưng đó là Tĩnh Lam phu nhân muốn tôi làm như vậy, cô ta còn muốn tôi bỏ thuốc phá thai vào trong đồ ăn, nhưng phu nhân chỉ ăn cơm thiếu gia làm, tôi hoàn toàn không có cơ hội bỏ thuốc, cho nên tôi chỉ là giết chết một con chó, cầu xin các người buông tha tôi, van cầu các người!"
Ghi âm dừng lại, Tĩnh Lam liền bổ nhào vào bên chân Lãnh Ngạn, "Ngạn, em... Là quá yêu anh, em không muốn người phụ nữ khác sinh đứa nhỏ cho anh, nhưng cuối cùng không phải Duy Nhất cũng hoàn hảo không có chuyện gì sao? Ngạn, anh đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, Ngạn..."
Mắt lạnh Lãnh Ngạn trầm xuống, "Còn có một đoạn là bác sĩ Lục, cô nghe."
/376
|