Chương 257: Chân chính phía sau màn.
Editor : May
Thế cục biến hóa ngay lập tức, phương hướng xe màu trắng chạy trốn của bọn cướp bỗng nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, sổ lượng xe cảnh sát gào thét đến, màu sắc cảnh báo chói mắt chiếu sáng vào đêm tối mùa đông.
Chiếc xe trắng lập tức quay đầu xe lại, xông qua đoạn đường chỗ bọn cảnh sát hình sự, cấp tốc chạy trốn, chỉ là ở phía trước bọn họ lại xuất hiện hơn mười chiếc xe, nhưng lại thanh thế còn muốn lớn hơn xe cảnh sát, BMW đồng nhất một màu đen, trong bóng đêm, càng tăng khí thế đoạt người.
Bọn cướp trong xe thấy toàn bộ biển số xe này là cùng một đội xe BMW, ánh mắt bị tất che kín trở nên xám trắng giống như cá chết.
Bọn cướp tự biết không có đường chạy trốn, dừng xe, lái vào cây cối thấp bé bên đường, một người trong đó xuống xe đi đứng không tiện, chậm rãi từng bước, bị một khẩu súng chĩa vào ót.
"Lãnh tiên sinh, không cần nổ súng! Bình tĩnh!" Nói chuyện là một gã cảnh sát.
"Tần Nhiên!" Cửa kính xe hạ xuống, mặt bao phủ hàn sương của Lãnh Ngạn càng lộ sát khí bức người ở trong đêm đen, nhưng anh mím chặt môi tỏ rõ anh đang đè nén, đang khống chế.
Lý trí nói cho anh biết, cho dù người này chết một nghìn lần, anh cũng không có quyền lợi đoạt đi tính mạng của anh ta, đó là vì sao dù lòng đầy căm phẫn, anh cũng không quên ngăn cản viên đạn Tần Nhiên bay ra.
"Yên tâm! Tôi sẽ không giết anh ta! Thứ người như thế chỉ có thể làm dơ súng của tôi!" Mắt Tần Nhiên thấy cảnh sát đeo còng tay cho người này, thu hồi súng, xoa xoa họng súng.
Tên cướp che mặt xoay người, hờ hững đối mặt với Lãnh Ngạn, "Mày thực ti bỉ, lại có thể dụ tao vào lưới!"
Ánh mắt Lãnh Ngạn nhìn thẳng phía trước, sắc mặt tái nhợt lạnh lùng như băng ở dưới ánh trăng không quá sáng ngời, "Có chuyện nói với cảnh sát đi!"
"Lãnh tiên sinh, cám ơn anh hợp tác với cảnh sát!" Cảnh sát trưởng xuống xe chào hỏi với Lãnh Ngạn.
Đội trưởng trên xe tù lúc đầu cũng chạy tới đây, chạy trốn thở hồng hộc, "Vội chết tôi, Lãnh Ngạn, may anh không nổ súng, tôi thực sợ anh nhất thời xúc động."
Tần Nhiên cười nhạt, " Đội trưởng Chu thật sự là rất lo lắng, súng chúng tôi là súng có chứng mình hợp pháp, đương nhiên cũng sẽ sử dụng nó hợp pháp."
"Tên nhóc anh lại ba hoa!" Đội trưởng Chu đánh một quyền vào ngực anh ta, hô to một tiếng, "Các anh em, kết thúc công việc!"
Tần Nhiên lại nói, "Aizz! Còn chưa thể kết thúc công việc! Còn chạy mất vài tên!"
"Yên tâm đi! Túi ở trên người tôi! Anh theo chúng tôi cùng nhau trở về cục cảnh sát sao? Lãnh Ngạn?" Đội trưởng Chu cúi đầu hỏi Lãnh Ngạn trong xe.
"Đương nhiên!" Lãnh Ngạn đáp quả quyết.
"Đi thôi!" Nhìn ra được, quan hệ của đội trưởng Chu và Lãnh Ngạn, Tần Nhiên không tệ, nói chuyện đều rất tùy ý, chính là cảnh sát trưởng ngược lại bị lạnh nhạt ở một bên.
Lãnh Ngạn thoáng lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Cảnh trưởng Lưu, trễ như vậy còn phiền ngài tự mình đại giá, thật là xấu hổ!"
"Đâu có đâu có, vì dân phục vụ là vinh hạnh của đội cảnh sát chúng tôi!" Rốt cuộc cảnh sát trưởng tìm được bậc thang xuống rồi, bảo chúng cảnh sát về đơn vị.
Tần Nhiên lên xe khó hiểu hỏi, "Thiếu gia, khi nào thì anh cũng lấy lòng với cảnh sát trưởng rồi!"
Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, "Còn không phải là vì tên nhóc họ Chu kia, tôi nói cả đời anh ta lăn lộn ở cục cảnh sát, sao vẫn là một đội trưởng, hóa ra là lão xông về phía trước nổi bật hơn cảnh trưởng! Không có biện pháp, cho thủ trưởng anh ta một chút mặt mũi, hy vọng cảnh sát trưởng này đối tốt với tên họ Chu kia một chút!"
Tần Nhiên cười không nói, đối với bạn bè, thiếu gia vĩnh viễn tận tâm hết sức. Tuy rằng, đội trưởng Chu này không giống Lôi Đình Ân và Doãn Tiêu Trác là anh em sống chết với thiếu gia, nhưng làm bạn học, giao tình cũng cũng không tệ lắm, nếu không cũng sẽ không gọi anh ta hỗ trợ giải quyết hành động lớn như trong đêm nay!
Sau khi trở về cục cảnh sát, đội trưởng Chu liền áp giải nghi phạm vào phòng thẩm vấn, Lãnh Ngạn thì ở phòng khách quý xem băng hình tra hỏi.
Tất chân che ở trên đầu nghi phạm đã bị cởi ra, ngồi ở trên vị trí bị thẩm vấn lại có thể là quản gia!
Đội trưởng Chu phụ trách thẩm vấn làm theo phép, trước tiến hành hỏi hết tin tức tên họ, giới tình và số tuổi, sau đó mới kéo đề tài thẩm vấn lên trên vụ án.
Mục đích lần này quản gia cướp xe tù rất rõ ràng, vừa đến liền cầm súng điên cuồng bắn phá một trận, đều không phải là xuất phát từ thương tiếc với Tĩnh Lam, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu.
Mới đầu, quản gia cự tuyệt không nhận tội, nhưng sau khi đội trưởng Chu truyền phát tin một đoạn ghi âm cung khai của Tĩnh Lam, ông ta mới cúi thấp đầu xuống, "Các người... Vừa rồi trên xe chở tù không phải không có người ư? Các người đã thật sự bắt được cô ta?"
Đội trưởng Chu cười lạnh, "Chúng ta bắt được cô ta là không sai, nhưng không ngốc đến nhét cô ta trong xe mặc ông bắn chết!"
Quản gia không nói gì, cung khai tội trạng của mình ở dưới ánh mắt nghiêm nghị của đội trưởng Chu.
Đội trưởng Chu không khỏi cảm thán, "Nhà họ Lãnh đối đãi ông không tệ. Vì sao ông phải làm như vậy?"
"Không tệ? Hừ!"Quản gia hừ lạnh một tiếng.
P/s: ĐÃ DỊCH FULL BẠN NÀO MUỐN MUA SIÊU RẺ LIÊN HỆ : tttukidmh@gmail.com nhé :)
"Tôi dâng hiến cho nhà họ Lãnh cuộc đời của tôi, nhà họ Lãnh cho tôi cái gì? Cái gì gọi là đối đãi không tệ? Kỳ Thịnh là tôi và ông ta cùng nhau đánh hạ thiên hạ, tôi và ông ta cùng nhau ngủ qua nước bùn, cùng nhau bán hàng rong, cùng nhau kéo một xe hàng từ thành Đông tới thành Tây, dựa vào cái gì ông ta là lão gia, tôi lại là quản gia? Ít nhất tôi cũng phải hưởng nửa thiên hạ với ông ta! Còn có, tôi liều tánh mạng cứu nhị thiếu gia của ông ta từ trong bão táp, cứu cả nhà bọn họ, vì thế tôi mất đi chân này, lúc ấy ông già đó chính miệng đồng ý với tôi, muốn chia một nửa tài sản nhà họ Lãnh cho tôi, kết quả thì sao? Tôi vẫn chỉ là một quản gia của ông ta!"
"Cho nên, ông liền giết nhiều người như vậy?" Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, đội trưởng Chu làm cảnh sát sát nhiều năm, gặp qua muôn vài loại người, có khối người vì gia sản hoặc là tài sản đi lên con đường phạm tội.
"Thật ra, lúc đầu tôi cũng không muốn giết người. Tôi chỉ là muốn gia sản nhà họ Lãnh, mà Tĩnh Lam - con gái nuôi của tôi đã sắp đính hôn với đại thiếu gia nhà họ Lãnh, mắt thấy sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lãnh, tôi nghĩ, đến lúc đó, tôi lại từ từ nghĩ biện pháp, để con bé đó dọn sạch gia sản nhà họ Lãnh là được, nhưng con nhóc chết tiệt kia, lại có thể yêu thượng thằng em, còn tự tiện làm chủ phá bỏ đứa nhỏ! Tôi tức giận lên, oán hận mắng cô ta một chút. Nhưng cô ta lại quyết tâm, còn nói không phải Lãnh Ngạn không lấy chồng, nếu buộc cô ta gả cho Lãnh Dực, cô ta liền nói cho Lãnh lão gia biết kế hoạch của tôi, mọi người đồng quy vu tận, còn cầu tôi giúp cô ta giải trừ hôn ước."
/376
|