Chương 261: Tĩnh Lam xảy ra ngoài ý muốn.
Editor: May
Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn cô ta, nhìn thấy trong đôi mắt nâu nhạt kia là một mảnh mờ mịt, cô ta, thật sự không nhận ra anh sao?
"Cầu xin anh! Cầu xin anh dẫn tôi đi tìm Ngạn! Lãnh Ngạn, anh biết không? Luôn mặc quần áo màu trắng, vóc dáng rất cao rất cao, thời điểm lái xe luôn mở cửa sổ ra, xe chạy rất nhanh rất nhanh, gió thổi vù vù vào, thổi vào tràn đầy, tóc của anh liền bay bay trong gió..."
Mảnh mờ mịt trong mắt cô ta dần dần trở nên rõ ràng, ngây ngô và thẹn thùng giống như hạt đậu khấu ở khóe mắt dần nhiễm lớn lên, toàn bộ mặt tản mát ra ánh sáng nhu hòa, mặc dù tóc rối tung, quần áo không chỉnh tề, cũng trở nên xinh đẹp hơn vì ánh sáng này.
Trong lòng Lãnh Ngạn không khỏi đau xót, miêu tả Lãnh Ngạn trong miệng cô ta đúng là thời điểm anh thiếu niên, có lẽ cô ta vẫn luôn yêu chính là anh hào hoa phong nhã khi đó, là ảo ảnh khi đó của anh, mà không phải Lãnh Ngạn chân thật trước mắt này, thế cho nên, anh đứng ở trước mặt cô ta, cô ta lại không nhận ra được.
Cô ta, là thật sự điên rồi...
Vốn anh nên hận cô ta, giờ phút này, anh lại hận không nổi, chỉ cảm thấy ngực ngược lại khó chịu, hơn nữa khó chịu này còn đang không ngừng bành trướng, anh không muốn lại tiếp tục ở đây nữa...
"Đưa cô ta đi cục cảnh sát!" Ngữ khí càng thêm kiên định hơn vừa rồi, khi xoay người cũng càng thêm quyết tuyệt, chỉ là cổ họng khóa quá chặt chẽ, cường ngạnh sinh đau.
"Không! Tôi không đi! Tôi muốn đi tìm Lãnh Ngạn, ai cũng không thể ngăn trở!" Tĩnh Lam hung hăng va chạm bên cạnh cô ta, súng vệ sĩ rơi xuống trên đất, Tĩnh Lam nhanh chóng nhặt lên, dùng súng chỉ vào Lãnh Ngạn.
Chuyển biến này tới quá nhanh, tất cả mọi người càng không phòng bị với cô gái điên điên khùng khùng này, chỉ có thể nhìn cô ta bỗng nhiên cố sức hô to "Không được lại đây! Lại đây tôi liền nổ súng! Bắn chết anh! Bắn chết chính tôi!"
Bỗng nhiên, vừa buồn vừa bi thương, "Ngạn, anh ở nơi nào? Vì sao anh không tin em? Em thật sự không có làm nhiều chuyện xấu như vậy, không phải em làm! Không phải! Ngạn, bọn họ đều khi dễ em! Khiến em đau quá! Anh đang ở đâu?"
Lãnh Ngạn vừa muốn tiến lên từng bước, Tĩnh Lam lại "cạch" một tiếng, mở súng ra, cũng may Lãnh Ngạn phản ứng mau, lăn một vòng ngay tại chỗ, cũng không có bắn trúng.
"Nói các người đừng tới đây lại vẫn đi tới? Ai lại đây tôi liền bắn chết người đó!" Đầu tóc Tĩnh Lam bay múa rối bời, gào thét lui về phía sau.
Bọn vệ sĩ tự giác đứng ở trước người Lãnh Ngạn, chặn anh lại, mắt thấy Tĩnh Lam dần dần lui xa, cũng không phải không có năng lực đuổi theo, mà là không biết nên làm cái gì bây giờ?
"Thiếu gia, làm sao bây giờ?" Tần Nhiên nhẹ hỏi, đứng lên từ dưới đất đi tới chỗ Lãnh Ngạn.
Đôi mắt thâm sâu của Lãnh Ngạn giống như đầm sâu, không nhìn thấu được, có thể thấy là anh nắm chặt hai quả đấm, "Đi tìm! Tìm được thì chữa bệnh, sau đó lại báo cảnh sát. Hai tên lưu manh vừa rồi, tìm ra cho tôi!"
"Vâng!" Vì thế liền có một đội vệ sĩ đuổi dọc theo đường Tĩnh Lam rời đi.
Quẹo vào, Tĩnh Lam vẫn luôn thối lui đến nơi bọn họ không nhìn thấy nữa, mới dừng lại đến thở vù vù.
Nhưng không ngờ, hoàng tước ở phía sau, cô ta bị người đánh mạnh một cái lên cỗ, đánh bất tỉnh trên mặt đất, người tới dùng bao tải che kín đầu cô ta lại, khiêng vào trong một chiếc xe, xe nhanh chóng cuốn cát rời đi.
ĐÃ DỊCH FULL : ai muốn đọc trước liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Khi vệ sĩ Lãnh Ngạn đuổi tới, sớm đã không có bóng dáng Tĩnh Lam...
Tĩnh Lam bị bóng tối bao phủ, vừa sợ hãi lại bối rối, cũng không biết súng đã ở nơi nào, trực tiếp kêu ô ô ô ở trong bao tải.
"Không cho phép kêu!" Một tiếng rống to truyền đến, theo đó, có người đá thật mạnh vào bao tải một cái, Tĩnh Lam ăn đau, cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ là cúi đầu nức nở.
Sau khi xe chạy đến mục đích, Tĩnh Lam bị người nâng xuống dưới, ném xuống đất, mở bao tải ra, cô ta đi ra, trước mắt là hai người đàn ông không quen, còn có một người nước ngoài, chính xác mà nói, cô ta cũng không nhận thức rõ được ai.
"Các người... Các người là ai?" Tĩnh Lam theo bản năng quấn kín áo gió Lãnh Ngạn.
Người đàn ông trước mắt cô ta đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Nhìn tóc rối tung mặt dơ bẩn của cô ta, nhìn đôi mắt sưng phù khóe mắt có chút nếp nhăn của cô ta, nhìn bắp chân tuyết trắng trần truồng lộ ra một đoạn dưới áo gió, nhìn thân thể run lấy bẩy buộc chặt áo gió đàn ông của cô ta.
Trong đầu tự dưng liền xuất hiện cô gái khỏe mạnh cột tóc đuôi ngựa nhiều năm trước, áo sơmi đồng phục học sinh vô cùng đơn giản, trên người vĩnh viễn đều là mùi thơm sạch sẽ thoải mái...
Dù như thế nào thì anh cũng không thể chồng cô gái trước mặt và hình ảnh trong đầu lên nhau...
Trong lòng tuôn ra tức giận, nhịn không được tiến lên kéo áo gió của cô ta ra, tình trạng bị chà đạp bi thảm đau đớn ánh mắt anh.
Anh nhanh chóng khép áo gió của cô ta lại, đánh một cái tát trên mặt cô ta, trực tiếp đánh bay cô ta ra ngoài.
Ngọn lửa phẫn nộ giống như muốn thiêu đốt anh, anh chỉ vào cô ta rít gào, "Tôi đưa cho cô thiên đường hạnh phúc thì cô không cần, đây là hạnh phúc cô luôn miệng lựa chọn ư? Anh ta đối xử với cô như thế nào? Đối xử với cô như thế nào?"
Tĩnh Lam chỉ ôm lấy mặt, nước mắt trong suốt trượt xuống, khiếp sợ, "Anh là ai? Vì sao đánh tôi? Đau..."
"A --" Anh ngửa mặt lên trời thét dài! Anh chịu không nổi ánh mắt như vậy của cô, yếu đuối như vậy.
Năm tháng đã lưu lại dấu vết nhợt nhạt ở trên mặt anh, một đôi mắt to trống rỗng tràn đầy bất lực và mờ mịt, đây không phải cô! Không phải cô gái xinh đẹp như hoa, hiếu thắng trong mọi chuyện lúc trước!
Nếu lúc này cô đứng ở anh trước mắt là quần áo gọn gàng, lúm đồng tiền như tạc, như vậy anh sẽ tiếp tục hận cô tận xương, bởi vì anh có lý do hận cô!
Nhưng cô như vậy lại làm cho hận của anh trong lúc vô hình đã tan thành mây khói, chỉ có giận, chỉ có thương hại...
Nếu, nhiều năm như vậy, Lãnh Ngạn mang cho cô là hạnh phúc, như vậy có lẽ anh còn có thể tha thứ cho Lãnh Ngạn.
Nhưng là, từ đầu đến cuối Lãnh Ngạn đều không có đối tốt với cô! Còn cố sức hại cô lưu lạc đến mức bị người cường bạo!
"Là ai động cô? Tôi muốn mạng của hắn!" Anh hét lớn một tiếng, dưới cơn thịnh nộ, không có ý thức đến tâm mình hoàn toàn mâu thuẫn .
"Hàn! Anh bình tĩnh! Bình tĩnh một chút!" Địch Khắc tiến lên ôm lấy anh, cố gắng ngăn chận sự tức giận của anh, "Bình tĩnh lại, chớ lỡ chuyện lớn!"
/376
|