Chương 266: Đọ sức (5)
Editor: May
Doãn Tiêu Trác vỗ vỗ bờ vai của anh, "Ở trong này ngồi chờ cũng không làm nên chuyện gì, đi về trước đi! Nếu là bắt cóc, sẽ có điện thoại liên lạc với chúng ta! Trở về chờ điện thoại!"
"Chỉ có thể như vậy!" Lãnh Ngạn vô lực gật đầu, mở bước chân đi tới trong xe, nhưng hai chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
Doãn Tiêu Trác bên cạnh anh chạy nhanh đỡ lấy anh, "Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì! Không có việc gì!" Có lẽ, Duy Nhất là trụ cột của anh. Lúc này đây, nếu Duy Nhất gặp chuyện không may, như vậy anh sẽ sống không nổi, sẽ không có cả dũng khí đứng thẳng...
"Thật sự không có việc gì chứ? Tôi thấy sắc mặt anh rất kém! Nếu không tôi trở về chờ, anh ở bệnh viện quan sát một chút?" Doãn Tiêu Trác thân thiết nhìn anh.
"Không cần! Tôi nói không có việc gì!" Lãnh Ngạn hất tay anh ta ra, tự mình lên xe, chỉ là thật sự mệt mỏi...
*****************************************************************************
Thời gian lướt qua từng chút, Doãn Tiêu Trác nôn nóng bất an đi tới đi lui ở trong phòng khách nhà họ Doãn, mà Lãnh Ngạn, ngã vào trên sô pha, không có sức sống.
Ông Doãn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, "Tiêu nhi, Duy Nhất đã xảy ra chuyện? Rốt cuộc sao lại thế này? Lãnh Ngạn, con cũng ở đây? Đến tột cùng là làm sao?"
Lãnh Ngạn chính là chết lặng nhìn chằm chằm đèn treo trên trần hà, đếm từng viên trên đèn thủy tinh, khẩn trương cao độ chờ đợi điện thoại của anh rung động, vẫn luôn không có phản ứng với âm thanh nào khác...
Ông Doãn thấy Lãnh Ngạn không lên tiếng, ngược lại hỏi con của mình, "Tiêu nhi, các con nói chuyện đi! Đến tột cùng là như thế nào?"
"Cha đừng phiền nữa! Được không?" Doãn Tiêu Trác rống lớn một tiếng, "Hiện tại biết sốt ruột! Sao lúc trước!"
"Con..." Ông Doãn lần đầu tiền không có thái độ phát hỏa với con, rầu rĩ ngồi xuống đối diện Lãnh Ngạn.
Trong phòng khách nhất thời chỉ có tiếng tí tách của chuông đồng hồ treo tường, cùng âm thanh thanh thúy giày da Doãn Tiêu Trác dẫm nát lên sàn nhà đá cẩm thạch, càng làm nổi bật yên tĩnh dọa người xung quanh, không khí giống nhau ngưng kết, ba người này gần như cảm thấy thiếu dưỡng bị đè nén.
"Đông đông đông", ba tiếng vang lớn, là tiếng đồng hồ treo tường báo giờ, ba người lại đột nhiên nhảy dựng lên như súng bắn đạn, sau đó đối mặt nhìn nhau, tim đập cùng tăng nhanh.
Theo đó, Lãnh Ngạn đầu tiên cảm thấy chân chấn động, anh cuống quít lấy điện thoại di động ra, lại bởi vì vô cùng gấp gáp, di động thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Doãn Tiêu Trác và ông Doãn đều xúm lại đây.
Trên màn hình biểu hiện một dãy số xa lạ, Lãnh Ngạn thấp giọng nói, "Chuẩn bị theo dõi tín hiệu, tôi nhận máy."
"Có thể!" Doãn Tiêu Trác làm tốt tất cả chuẩn bị.
Lãnh Ngạn đè nén hô hấp, ấn xuống nút màu xanh, trầm thấp một tiếng, "Alo?"
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn, "Lãnh tiên sinh?"
"Đúng!" Hô hấp Lãnh Ngạn quả thực sắp đình chỉ, cho tới bây giờ vốn không có quá khẩn trương như vậy, mỗi một câu đơn giản không thể đơn giản hơn.
"Ha ha!" Tiếng cười khàn khàn của đối phương nghe hết sức chói tai, "Được rồi! Được rồi! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lãnh Ngạn nhướng mày, anh không có tâm nhàn rỗi khách sáo với người này, "Có chuyện mời nói!"
"Ha ha! Lãnh tiên sinh thực vội? Đang đợi điện thoại?" Đối phương vẫn không nhanh không chậm như cũ.
"Thực xin lỗi! Tôi bận rộn nhiều việc! Không có việc gì thứ cho tôi vô lễ!" Anh chuẩn bị gác máy.
"Lãnh tiên sinh, bận rộn hơn nữa cũng sẽ quan tâm tung tích của phu nhân anh chứ?" Đối phương bỗng nhiên chậm rãi nói một câu.
"Anh là ai? Ở nơi nào? Các người muốn làm gì?" Lãnh Ngạn liên tục hỏi ba vấn đề.
Đối phương cười ha hả, "Xem ra Lãnh tiên sinh và Lãnh phu nhân quả nhiên kiêm điệp tình thâm! Đối với ba vấn đề của Lãnh tiên sinh, thực thật có lỗi, thứ nhất, tôi không thể nói cho anh biết tôi là ai, thứ hai, càng không thể nói cho anh biết tôi ở nơi nào, thứ ba, về phần tôi muốn làm gì, chúng ta có thể nói chuyện!"
Lãnh Ngạn cảm thấy chính mình cũng là đầu óc chập mạch, lại có thể hỏi bọn cướp là ai, còn hỏi anh ta ở nơi nào...
"Được rồi, các người bắt Duy Nhất? Nghĩ muốn làm gì?" Lãnh Ngạn cố gắng khắc chế chính mình, ánh mắt nhìn về phía Doãn Tiêu Trác, hỏi anh ta truy tìm ra tín hiệu chưa.
Doãn Tiêu Trác thủ thế ok với anh.
"Lãnh tiên sinh, ngài là nhà giàu số một, hẳn là nghĩ đến chúng ta muốn dùng phu nhân của anh trao đổi cái gì với anh. Chỉ là cảnh cáo trước, chúng ta chỉ cần đồ không cần người, cho nên chỉ cần lấy được thứ chúng tôi muốn, chúng tôi tự nhiên sẽ cam đoan Lãnh phu nhân an toàn, nhưng nếu Lãnh tiên sinh muốn báo cảnh sát, vậy cũng đừng trách tôi trở mặt!"
"Tôi không báo cảnh sát! Các người muốn bao nhiêu tiền? Cho con số đi!" Lãnh Ngạn quyết đoán nói.
Đối phương cười ha ha, "Tiền? Tôi biết muốn bao nhiêu thì Lãnh tiên sinh có thể lấy ra bấy nhiêu, nhưng hứng thú của tôi không phải cái đó, cho dù Lãnh tiên sinh cho tôi một tòa núi vàng, không phải cũng sẽ có một ngày xài hết ư?"
"Cho nên?" Bọn cướp không cần tiền? Vậy muốn cái gì? Lãnh Ngạn có chút nghi hoặc.
"Cho nên, tôi muốn là một gốc cây có thể rụng tiền! Muốn một cái máy có thể sinh tiền!"
"Anh nói rõ một chút! Tôi không rãnh rỗi đoán đố với anh!" Lãnh Ngạn có chút không kiên nhẫn.
"Tôi, muốn, Kỳ, Thịnh!" Đối phương gằn từng tiếng rõ ràng nói.
Lãnh Ngạn ngây người.
"Lãnh tiên sinh không cần trả lời lập tức, tôi cho anh thời gian 10 phút suy nghĩ, sau 10 phút tôi lại gọi tới. Còn có, Lãnh tiên sinh, tôi nhắc nhở anh, đừng truy tìm theo dãy số của tôi, bởi vì tôi lập tức đổi chỗ, di động này cũng sẽ không dùng nữa. Còn có, anh đừng quên, hiện tại Lãnh phu nhân giống như có đứa bé giàu có rồi! Có phải tôi nên chúc mừng anh không? Ha ha ha ha!" Theo một tiếng cười to càn rỡ, đầu kia điện thoại liền chỉ còn lại có tiếng bận "Đô đô đô", Lãnh Ngạn thậm chí không kịp nói một câu.
"Tín hiệu di động đã tìm được, ở Phú Sơn khu nam..." Doãn Tiêu Trác xác định được vị trí chính xác.
/376
|