Chương 276: Kiếp sau.
Editor: May
Anh như mới tỉnh từ trong mộng, "Hà? À, đi thôi, đi lên đón phu nhân."
"Vâng, tổng giám đốc."
Sau đó, Duy Nhất đeo ba lô, giống như một trận gió thổi vào trong xe, dựa ở bên người anh, nóng bỏng nhìn anh, "Sao giờ mới trở về? Em chờ sốt ruột!"
Rũ mắt, cưng chiều chìm sâu trong con ngươi, ôm chặt thắt lưng của cô, chỉ một câu ân cần thăm hỏi bình thường nhất, "Ăn cơm trưa chưa?"
"Ăn rồi! Anh thì sao?" Duy Nhất ngẩng đầu.
Cô luôn muốn nhìn ánh mắt của anh, mà anh luôn ép đầu không an phận của cô trở về ngực anh, "Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích!"
Cô cười ngây ngô ha ha, im lặng ghé vào ngực anh, đếm tiếng tim đập của anh.
"Có thể đi rồi! Đi Mộ Viên." Lãnh Ngạn phân phó tài xế.
Anh không tự mình lái xe? Duy Nhất cảm thấy kỳ quái, bình thường bọn họ đi ra ngoài đều là anh tự mình lái xe, hiệp ước của bọn họ có quy định, anh phải làm tài xế cho cô...
Không rảnh suy nghĩ những chuyện này, đoàn người chậm rãi đi Mộ Viên, sau xe của bọn họ, còn theo nhiều xe của vệ sĩ.
Một đường, Duy Nhất chỉ im lặng được một lát, liền bắt đầu nằm ở trong ngực Lãnh Ngạn nói líu ríu không ngừng, Lãnh Ngạn chỉ vỗ về chơi đùa đầu tóc của cô, lẳng lặng nghe, nụ cười ở khóe môi vẫn luôn ấm áp.
"Ngạn! Anh đều không nói lời nào! Buồn muốn chết! Một mình nói đến mệt chết, khát nước rồi!" Duy Nhất quyệt miệng oán giận.
Lãnh Ngạn cười ha ha, "Anh thích nghe giọng nói của em! Khát nước liền uống nước đi!" Anh lấy ly nước ra, đút nước đến bên môi của cô.
Duy Nhất giữ tay anh, nhanh như chớp uống thống khoái, có vài giọt rơi ở trên quần anh, Duy Nhất cười không mặt không da, đơn giản chui vào trong lòng anh, nước đọng dính lên áo lông màu lam nhạt của anh, nhiễm ra một khối màu đậm.
Anh cười cười không sao cả, ôm chặt cô.
Cô dần dần đánh ngáp, thở dài, "Nói chuyện với heo còn mệt hơn đàn gảy tai trâu, em muốn đi ngủ!"
Phụ nữ có thai thích ngủ? Anh hiểu được, bao bọc cô vào trong áo lông của mình, làm cho ấm áp dày đặc vây quanh cô, "Ngủ đi, ngoan!"
Mộ Viên vào đông, cây cối thường xanh um tươi tốt, trang nghiêm nhưng không tiêu điều, lòng người lúc này, thường trở nên bình tĩnh.
Lãnh Ngạn đứng thẳng ở trước mặt mẹ, lời nói Duy Nhất thành kính nhỏ nhẹ, "Mẹ, con có thể gọi người như vậy không? Ngày kia, con sẽ gả cho Lãnh Ngạn, thật ra, rất sớm trước kia con cũng đã gả cho anh ấy rồi. Mẹ, người sẽ thích con dâu như con chứ? Con không hiểu chuyện, có khi còn rất tùy hứng, nhưng con sẽ thực cố gắng để làm một người vợ tốt, người mẹ tốt, con sẽ dùng thời gian cả đời để yêu Lãnh Ngạn, chăm sóc Lãnh Ngạn. Mẹ, người ở trên trời nhất định phải phù hộ chúng con!"
Lãnh Ngạn nhìn cô, bỗng nhiên ôm cô vào trong lòng, vuốt ve tóc cô, "Bảo bối, giao kiếp sau của em cho anh!"
Áo lông mềm mại sưởi ấm hai má Duy Nhất, ngứa một chút, cô mỉm cười hạnh phúc, "Kiếp này của em, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn, đều là của anh!"
Nhẹ nhàng hít không khí, ánh mắt anh u buồn nhìn về phía không trung, trong lòng mặc niệm, "Mẹ, mẹ cô đơn sao?"
Trên trời bay qua mấy con chim không di trú, kêu lên mấy tiếng, đánh vỡ yên lặng.
Anh hôn hôn cái trán của cô, "Đi thôi, nên qua bên kia!"
Lên núi, đi bái lạy mẹ Lãnh Ngạn trước, đây là kiên trì của Duy Nhất, anh cảm động, cô gái nhỏ này càng ngày càng hiểu chuyện, nhưng là...
Ở trước mặt mẹ của mình, Duy Nhất hoạt bát hơn rất nhiều, tiếp nhận sự thật chuyện cũ đã qua, nhớ rõ chỉ có ký ức ngọt ngào thôi...
"Mẹ, con đến thăm mẹ! Bởi vì con muốn nói cho mẹ một tin tức tốt, con sắp lập gia đình! Mẹ, con biết lúc trước mẹ lo lắng con làm ra chuyện khiến mẹ mất mặt, thực xin lỗi, nhưng hiện tại mẹ có thể yên tâm, Lãnh Ngạn đối với con tốt lắm, chẳng những cho con toàn bộ yêu thương, còn khiến cho bản thân con, khiến cho con nhìn thấy giá trị của mình. Mẹ, hiện tại con gái của mẹ rất có tiền đồ, tiền đồ sự nghiệp vô lượng, ông xã người người hâm mộ, mẹ có thể kiêu ngạo! Ha ha, có phải con có chút hư vinh không? Cứ cho là như vậy đi, mẹ là mẹ con nha, nói thật ra cũng không sao cả! Hì hì, Lãnh Ngạn có chuyện nói với mẹ! Mẹ, con bảo anh ấy nói nha!" Cô kéo kéo Lãnh Ngạn.
Yết hầu Lãnh Ngạn nghẹn lại, thật lâu sau, mới nói, "Mẹ... Thực xin lỗi... con... con sẽ tự mình cố gắng nhiều hơn để cho Duy Nhất cuộc sống lý tưởng nhất."
Duy Nhất hiển nhiên không hài lòng với biểu hiện của anh, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, bổ sung, "Mẹ, mẹ đừng để ý! Lãnh Ngạn chính là có tật xấu này, nói quá ít! Mọi người đều nói anh ấy là núi băng! Nhưng mà, anh ấy thật sự thật sự tốt lắm! Con gái gả cho anh ấy, mẹ có thể yên lòng một trăm phần trăm!"
Cô vươn tay vuốt ảnh chụp trên bia mộ, ngữ khí trở nên không đành, "Mẹ, chúng con phải đi, lần tới lại đến thăm mẹ, mẹ phải phù hộ chúng con hạnh phúc vĩnh viễn nha!"
Đóa hoa cúc trắng, một cánh một cánh, run rẩy ở trong gió, anh nắm tay cô, dần dần đi xa, quay đầu, chỉ có tiếng gió...
"Hôm nay vệ sĩ quá nhiều rồi!" Trên đường trở về, Duy Nhất nhìn một dãy xe phía sau, lúc tới chỉ lo nói chuyện rồi ngủ, cũng không có phát hiện.
"Anh sợ có người cướp cô dâu với anh!" Anh chỉ nhìn cô cười.
Duy Nhất chép miệng, "Em ngược lại hy vọng có người đến cướp, nở mày nở mặt một phen! Tư thế đó, quỷ cũng bị dọa đi rồi!"
Anh đơn giản ôm cô lên đầu gối, vuốt ve bụng của cô, "Bà xã, chờ con sinh ra, em sẽ rất vất vả, có sợ không?"
"Không sợ!" Duy Nhất tựa vào đầu vai của anh, "Anh phải làm vú em!"
Cằm anh chà nhẹ tóc của cô, không nói được, cũng không nói không được, lại nói, "Bà xã, mặc kệ là con trai hay là con gái, đều gọi Lãnh Nhiễm, nhớ kỹ!"
"Có thể gọi khác hay không?" Duy Nhất suy nghĩ, nếu là con gái, tên này không đủ ý thơ...
"Không thể!" Trảm đinh chặt sắt...
"Được rồi!" Còn chưa có gả cho anh đâu, liền chuyên chế như vậy, môi phấn hơi vểnh, "Kế tiếp đi nơi nào?"
Lãnh Ngạn nhìn nhìn thời gian, "Bây giờ còn sớm, Duy Nhất, anh nghĩ đi ăn món chao đậu phụ!"
"Hả?"
Sau khi Duy Nhất tin tưởng chính mình không có nghe sai, không thể không hoài nghi thần kinh Lãnh Ngạn chập mạch, chẳng những muốn ăn món chao đậu phụ, còn lôi kéo cô xuống xe đi bộ, làm cho một đám vệ sĩ không thể không đi theo, khoảng cách còn phải không xa không gần.
Tổng giám đốc lớn của Kỳ Thịnh, Lãnh Ngạn lạnh lùng giàu có số một ăn chao đậu phụ bên đường? Tin tức nổ tung này truyền ra, đánh chết cũng sẽ không có người tin...
Nhưng Duy Nhất chính là mắt mở trừng trừng nhìn Lãnh Ngạn không chỉ ăn sạch phần của mình, còn đưa miệng tới cướp đi chao Duy Nhất đã đưa đến bên miệng của mình...
/376
|