Chương 277: Bắn chết.
Editor: May
Duy Nhất trợn mắt há hốc mồm, nhất định là chính mình hoa mắt, nhất định...
Không chỉ có như thế, Lãnh Ngạn còn nắm tay cô, đi qua một lần toàn bộ địa phương bọn họ từng đi qua, bao gồm cửa hàng mẹ và trẻ sơ sinh khi Duy Nhất mang thai cục cưng đầu tiên.
Lúc này đây, Lãnh Ngạn mua nhiều đồ, chuyển toàn bộ đồ nhìn trúng lên trêng xe, thậm chí còn có một chút đồ khi cục cưng lớn mới dùng.
Duy Nhất không giải thích được, "Mua nhiều như vậy làm gì, cũng chưa mặc được!"
"Không có việc gì! Anh thấy thích, đáng yêu! Mua vể để dành, về sau sẽ không cần mua, em có biết anh không thích đi dạo phố nhất à!" Lãnh Ngạn không nhìn kháng nghị của cô, xoa xoa tóc cô bày tỏ trấn an.
Đi ra cửa hàng mẹ và trẻ sơ sinh, Lãnh Ngạn thở hắt ra, "Hôm nay thật đúng là đi mệt! Lên xe đi! Ăn cơm chiều thôi!"
Khi xe chạy quá công ty Kỳ Thịnh, Lãnh Ngạn đột nhiên nói, "Bà xã, xem, đến Kỳ Thịnh rồi! Em còn nhớ rõ lần em giúp Tiêu đưa văn kiện đó không? Ha ha, bị phỏng, sau đó..."
Duy Nhất đỏ mặt, "Không được nhắc lại!"
Lãnh Ngạn ôm cô, "Vì sao không cho nhắc lại? Đi qua mỗi một chỗ đều tràn đầy tốt đẹp như vậy, đến ngay cả cãi nhau cũng khó có thể quên."
"Ngạn, về sau mỗi một ngày của chúng ta đều đã rất tốt đẹp!" Duy Nhất ôm lấy cổ anh, mặt vùi vào trong ngực anh.
Thân mình Lãnh Ngạn cứng đờ, không nói gì. Xe chậm rãi ngừng ở lầu dưới nhà hàng tên "ngôi sao pha lê".
Cùng lúc đó, có người gọi điện thoại nói.
"Phát hiện hành tung Lãnh Ngạn, ở nhà hàng ngôi sao pha lê, rất nhiều vệ sĩ, phòng thủ nhà hàng nghiêm mật."
Vẫn là nhà hàng này, tên là "ngôi sao pha lê" .
Nóc nhà thủy tinh, đêm hè sáng sủa, ngửa đầu liền có thể thấy trời đầy sao.
Chỉ là, bây giờ là mùa đông, chỉ có mây đen dần dần dày đặc.
Đốt một vài ánh nến, trong nhà hàng trống không chỉ có hai người bọn họ, lượn quanh nhà hàng vẫn là âm nhạ lúc trước kia --《 Duy Nhất 》, hết thảy hết thảy, giống như ngày hôm qua.
Ở trong bầu không khí như vậy, Duy Nhất kìm lòng không đậu nhớ lại những gì đã trải qua với anh.
Ngày đầu tiên Tần Nhiên mang theo cô tiến vào cửa lớn nhà họ Lãnh, đêm tân hôn của cô, chuyện xưa có liên quan đến di động giữa bọn họ, chuyện xưa có liên quan đến người vải, chuyện xưa có liên quan đến truyền đạt tờ giấy...
Từng ly từng tý, rõ ràng ở trước mắt.
Có một ca khúc hát như thế nào nhỉ? Tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, chính là cùng em cùng nhau từ từ già đi, một đường thu thập từng ly từng tý nụ cười vui vẻ, lưu lại để sau này ngồi xích đu chậm rãi tán gẫu...
Hóa ra, nhớ lại, quả nhiên là một chuyện rất đẹp...
"Bà xã, suy nghĩ gì vậy?" Lãnh Ngạn đưa một ly nước trái cây tới trước mặt cô.
Duy Nhất quay đầu đi, "Em suy nghĩ *** chuyện xưa đấu dã thú!"
"À?" Anh cười mờ ám, "Có dã thú đẹp trai như anh sao? Chỉ sợ *** tranh nhau đưa vào miệng!"
"Đi! Thấy qua tự kỷ, nhưng chưa thấy qua người như anh vậy!" Cười nhấp một ngụm nước trái cây.
Lãnh Ngạn nâng chén về phía cô, "Bà xã, chúng ta uống ly rượu giao bôi đi! Đến, bưng nước trái cây lên."
Duy Nhất đánh giá bốn phía, nhíu mày dậm chân, "Không cần! Rất nhiều người!"
"Anh, muốn!" Không cho thương lượng.
"Nhất định phải làm sao?" Duy Nhất thử giãy dụa lần cuối.
"Nhất, định!" Tươi cười và uy hiếp cùng tồn tại trên mặt tuấn mỹ của anh.
"Bị anh đánh bại!" Duy Nhất nâng ly rượu lên, không biết nên uống như thế nào.
"Cô nhóc đần!" Lãnh Ngạn nhẹ mắng một tiếng, nâng ly vòng qua cổ tay của cô, nắm tay cô vòng qua cổ tay anh, âm nhạc lượn lờ, hơi thở vòng tâm lẫn nhau, môi chưa chạm ly, đã say.
Chỉ là một ngụm nước trái cây, Duy Nhất liền nóng mặt, khi Lãnh Ngạn buông tay, lại ngã vào trong lòng anh.
"Bà xã! Rượu không say người người tự say! Anh cũng say!" Lãnh Ngạn ôm thắt lưng của cô, nhẹ chạm cánh môi của cô, "Ngồi xuống ăn cái gì đi!"
"Được!"
Ngoài dự kiến của cô, phục vụ lại có thể bưng lên một dĩa bột nhão đã nhồi xong, một cái dĩa nhân đậu xanh, còn có một cái dĩa mứt táo.
"Làm cái gì vậy?" Duy Nhất trừng mắt nhìn anh.
"Bà xã!" Một tiếng gọi mị hoặc lòng người, khóe môi giơ lên, trong ánh mắt ôn nhu gần như muốn hòa tan người, "Anh muốn ăn sủi cảo em gói."
Duy Nhất dở khóc dở cười, "Đến nơi này gói sủi cảo ăn? Có lầm không vậy? Sau khi kết hôn, mỗi ngày em đều gói cho anh ăn! Cho anh ăn chán luôn!"
Anh yên lặng nhìn cô, vẻ mặt có chút hoảng hốt, "Bà xã, anh muốn ăn sủi cảo em gói, có cảm giác gia đình."
Duy Nhất bỗng nhiên cười không nổi, tâm cường ngạnh khó chịu ở trong vẻ mặt ngưng đọng như vậy của anh, lại nói không ra lý do.
"Được, em gói! Chúng ta cùng nhau gói, như vậy mới có cảm giác gia đình!"
*********************************************************************************
Ăn xong một chút sủi cảo, Lãnh Ngạn ôm chặt cô ở trong thang máy, "Bà xã, cám ơn em!"
Duy Nhất ở trong lòng anh, cảm thấy bất an mơ hồ, nói không ra được lý do, chỉ là nắm chặt áo lông của anh, một loại im lặng ngưng đọng khó chịu.
Vì sao? Ở đêm trước kết hôn, sẽ có cảm giác như vậy?
"Ngạn, em yêu anh!" Cô chỉ hiểu rõ một chuyện này.
"Anh biết!" Áo lông mềm mại vẫn đang sưởi ấm sườn mặt của cô, anh chỉ nói anh biết...
"Nói anh yêu em!" Cô bất mãn chu môi lên.
Anh cười yếu ớt, mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần cưng chiều, "Anh yêu em, bảo bối!"
"Hôn em!" Lại bắt đầu không mặt không da, nhắm mắt lại, môi phấn chu lên.
/376
|