Chương 278: Kết cục của ai.
Editor: May
Bỗng dưng, hôn, tràn đầy trời đấy, hơi thở rượu giữa răng của anh mê hoặc cô một chút, cực nóng, hít thở không thông, tinh tế như một tấm lưới, vây khốn cô, mê hoặc cô, không có chỗ có thể chỗ, không muốn đi trốn, có một khắc, cô thậm chí nghĩ, cho dù cứ chết chìm như vậy ở trong lòng anh, cũng là một loại hạnh phúc...
"Đinh!" Thang máy đến nơi, nụ hôn nồng nhiệt không ngừng, hai mắt vệ sĩ ở thang máy nhìn thẳng, không hẹn mà cùng xoay đầu đi chỗ khác, huấn luyện nghiêm chỉnh.
"Bảo bối, kỹ thuật của em vẫn tệ như vậy!" Đầu lưỡi lưu luyến vẽ bên ngoài hình môi của cô, lại trượt tới bên tai, kích thích cô run rẩy từng trận.
Nói không ra lời, mặt cô đỏ bừng, nắm chặt quần áo anh hả miệng thở dốc, chỉ sợ mình sẽ trượt xuống đất.
"Trở về thôi! Đã khuya ! Nhiễm Nhiễm buồn ngủ !" Anh nắm thắt lưng của cô, ôm lấy cô đi ra ngoài.
Nhiễm Nhiễm? Vẻ mặt cô hắc tuyến, rất quen thuộc? Là ai? Giật mình, hóa ra là đứa nhỏ trong bụng...
Bọn họ ai cũng chưa từng nhìn đến, ở nóc tòa nhà đường cái đối diện, một khẩu súng bắn tầm xa đang tìm kiếm đầu Lãnh Ngạn.
Nhiệm vụ này, khó khăn có hơi lớn, không thể thương tổn cô gái bên cạnh Lãnh Ngạn...
Lãnh Ngạn đi ra, ôm lấy cô gái kia, nhắm trúng, vệ sĩ xông lên, ngăn trở.
Nhắm một lần nữa, lặp lại như thế...
Mắt thấy Lãnh Ngạn muốn lên xe, kéo mở cửa xe thay cô gái kia, đỡ cô lên xe, được, hắn ngắm trúng rồi!
Chuẩn bị nổ súng...
bỗng nhiên, truyền đến một tiếng hô to, "Ngạn..."
Vệ sĩ lại đồng loạt xông lên lần nữa, đối diện, một người phụ nữ giống như nổi điên chạy tới, không để ý ô tô chạy như bay đến, đi băng qua đường, chạy về phía Lãnh Ngạn.
"Vút!" Tiếng xé gió rất nhỏ, là hắn xem xét đúng thời cơ, tiếng viên đạn ra khỏi nòng súng, máu, phun ra...
"Rầm!" Là âm thanh người đụng vào xe, người phụ nữ kia bắn lên cao, máu, phun ra...
Mặt đất, đồng thời ngã xuống hai người, một người phụ nữ, cùng một người vệ sĩ...
"Tĩnh Lam --" Lãnh Ngạn xông lên trước, nâng người phụ nữ cả người đều là máu lên từ dưới đất.
"Ngạn -- Ngạn -- anh có sao không?" Duy Nhất mở cửa xe, khóc hô muốn xuống xe.
"Không cho phép xuống!" Anh quay đầu rống to, "Trước đưa phu nhân trở về!"
Cửa xe bị cưỡng chế đóng lại, dù Duy Nhất vỗ cửa sổ muốn xuống xe như thế nào, xe vẫn cuốn không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo lên, nhanh chóng rời đi.
"Không! Em muốn xuống xe! Ngạn! Đừng bắt em trở về! Em muốn ở cùng một chỗ với anh! Em không muốn đi về! Ngạn!" Nếu không phải vì đứa nhỏ, cô nhất định nhảy xuống xe, nhưng cô chỉ có thể khóc kêu, cổ họng la đến khàn khan, cũng chỉ là phí công, bóng dáng màu trắng của Lãnh Ngạn dần dần rời xa ở trong tầm mắt của anh, dần dần bị đám người bao phủ...
Ở một cửa sổ trong phòng tòa nhà gần đó, người ở sau ống nhòm quan sát hết tất cả gần như điên cuồng, "Tĩnh Lam --" Sau một tiếng hô to liền xông về phía cửa, tư thế chạy cực kỳ quái dị.
"Anh điên rồi!" Tên còn lại chặn ngang ôm lấy anh từ phía sau, "Anh đi xuống chui đầu vô lưới à?"
"Tĩnh Lam bị xe đụng phải! Anh không thấy sao?" Anh rống to.
"Vậy thì thế nào?" Anh ta gào thét lại, "Anh tỉnh táo lại cho tôi! Sự tình bại lộ, chúng ta lập tức rời đi! Nếu không liền không đi được nữa!"
"Nhưng Tĩnh Lam!" Anh không hề luống cuống nữa, lại khóc rống lên, "Tĩnh Lam! Sao đến chết vẫn là ngu như vậy!"
"Đừng nói đến người phụ nữ kia nữa! Cả đời anh đã thua trong tay người phụ nữ đó, anh còn không thức tỉnh ư? Nếu không phải người phụ nữ kia xuất hiện giữa chừng, đầu Lãnh Ngạn đã muốn nở hoa rồi!"
"Lãnh Ngạn?!" Anh cười điên cuồng, "Xem ra tôi ở trước mặt Lãnh Ngạn vĩnh viễn đều là người thất bại! Vĩnh viễn đều là vậy!"
"Đừng nói nhiều như vậy! Chúng ta chạy trốn trước đi! Tuy rằng không bắn Lãnh Ngạn, nhưng bắn chết một vệ sĩ cũng là án mạng, chúng ta nhanh chút đi!"
Ngay cả lôi túm, bọn họ cũng cùng nhau nâng đỡ trốn đi.
Mà khẩu súng kia, cũng đã biến mất ở trước tiếng còi dài của cảnh sát...
Mặt đất, chỉ còn lại có vệ sĩ cầm súng vây quanh trùng trùng Lãnh Ngạn và Tĩnh Lam.
Máu Tĩnh Lam nhiễm đỏ áo lông màu trắng của anh, cô nâng tay đầy máu tươi lên, xoa hai má của anh, nụ cười nở rộ ở bên môi, máu tươi đầy răng, khiến nụ cười này thoạt nhìn quái dị và quỷ bí.
"Ngạn! Thật là anh! Em nhận ra anh! Mặc quần áo thể thao màu trắng, vóc dáng rất cao rất cao, lúc lái xe luôn mở cửa sổ ra, xe chạy thật nhanh thật nhanh, gió vù vù thổi vào, thổi tràn ngập, tóc liền bay bay ở trong gió..." Trong con ngươi cô hiện ra ánh sáng mộng ảo, giống như nhớ tới nhiều năm trước, cô mặc áo sơmi đồng phục học sinh, chải tóc đuôi ngựa, trốn ở trong vườn hoa, nhìn lén về phía phòng Lãnh Ngạn từ bên ngoài.
Tâm Lãnh Ngạn giống như bị đánh mạnh vào, cầm tay đầy máu của Tĩnh Lam, nói không ra lời, cường ngạnh kêu tên của cô, "Tĩnh Lam..."
Trên mặt Tĩnh Lam hiện ra hạnh phúc vui sướng, "Ngạn! Anh... Rốt cục chịu nắm tay của em? Ngạn! Em rất vui! Vui vẻ muốn chết!"
Tiếng cô nói chuyện càng ngày càng thấp, mí mắt cũng càng ngày càng mệt mỏi, bỗng nhiên lại giống như nghĩ tới cái gì đó, giật mình một cái, lên tinh thần, thở dốc dồn dập, "Ngạn... Thiếu chút nữa đã quên chuyện lớn... em là đến, nói cho anh biết... Có người muốn... Giết anh... Ở nhà hàng ngôi sao pha lê... em... Nghe lén... , liền... Lập tức...ngồi xe taxi đến đây... Còn chưa có trả tiền... Em không có tiền... em lừa tài xế... không có biện pháp với anh... Em nhất định phải nói cho anh biết... Được rồi... Rốt cục nói cho anh biết ... anh phải cẩn thận..."
Cô quay đầu đi, ngã vào trong lòng Lãnh Ngạn, đã không còn hơi thở, bên môi kia nhất lũ mỉm cười, dính huyết nhan sắc, lại chưa từng có như thế an tường quá...
"Tĩnh Lam! Tĩnh Lam!" Anh liều mạng phụ giúp cô, phe phẩy cô, đáp lại anh chỉ đọng lại một chút mỉm cười...
Còi cảnh sát mãnh liệt, xe cảnh sát đến đây, xe cấp cứu cũng đến đây...
"Bị thương quá nặng, tử vong tại chỗ." Bác sĩ nói như thế.
"Bác sĩ, còn có anh ta!" Có người chỉ vào vệ sĩ chảy máu trên mặt đất.
Bác sĩ tiến lên vừa thấy, vội hỏi, "Anh ta không có việc gì, không bắn trúng điểm yếu, băng ca! Nhanh chút!"
Xe cấp cứu lại gào thét rời đi, chung quanh một mảnh tiếng động huyên náo.
Tài xế đâm chết Tĩnh Lam không ngừng giải thích với cảnh sát , "Tôi rõ ràng là điều khiển bình thường, người phụ nữ này đột nhiên lao tới đụng vào trên xe tôi..."
Rất ồn ào, quá mệt mỏi, mùi máu tươi nồng đậm...
"Thu dọn một chút." Anh chậm rãi đứng lên, lảo đảo một cái, té ngã trên đất.
"Tổng giám đốc!" Vệ sĩ nâng anh dậy, mắt đầy kinh hoàng.
"Không có việc gì!" Anh giãy dụa hất tay bọn họ ra, lên xe, "Trở về bờ biển!"
/376
|