Ông xã thần bí không thấy mặt full

Chương 279: Lựa chọn.

/376


Chương 279: Lựa chọn.

Editor: May

 

 'Xuân về hoa nở'

 

 Trong bóng đêm, anh tùy ý ngồi dưới đất, di động vẫn luôn vang lên, nhưng anh vẫn không có nhận.

 

 Hôm nay, chính là kết cục sao? Kết cục của Tĩnh Lam, kết cục của anh, kết cục của anh và Duy Nhất?

 

 Anh cười, lại chảy ra nước mắt.

 

 Cả đời này của anh, chưa từng nghĩ tới thương tổn người khác, lại thương tổn một người lại một người.

 

 Vốn tưởng rằng Tĩnh Lam là người tổn thương anh, là người tổn thương Đình Tử, nhưng đến cuối cùng, anh đã phân không rõ, rốt cuộc là anh đả thương cô, hay là cô đả thương anh...

 

 Anh rất muốn yêu Duy Nhất thật tốt.

 

 Vốn tưởng rằng Duy Nhất là kết cục của anh, nhưng cuối cùng ông trời nói cho anh biết, đó là một hy vọng xa vời. Đúng vậy, Duy Nhất là kết cục của anh, nhưng là anh cũng kết cục của Duy Nhất, Duy Nhất phải hạnh phúc...

 

 Bảo bối, em phải hạnh phúc ! Anh cười chảy nước mắt.

 

 Chuông cửa bỗng nhiên cuồng loạn vang không ngừng, anh cũng không muốn đứng dậy đi mở cửa, cuối cùng một tiếng súng vang lên, ánh trăng nhợt nhạt chiếu tiến vào, khóa cửa bị bắn phá hư, có người phá cửa vào.

 

 Ánh đèn sáng choang, người đến là Doãn Tiêu Trác, trong tay nắm một khẩu súng, thấy khắp người anh đều là máu tươi, khiếp sợ không thôi, rống to, "Anh - kẻ điên này! Nhiều máu như vậy sao không gọi bác sĩ đến?"

 

 Anh dùng tay thoáng ngăn cản ánh sáng không quá thích ứng này, thấp giọng nói, "Không phải máu của tôi."

 

 Doãn Tiêu Trác đang bấm điện thoại, nghe anh nói như vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Kẻ điên, làm tôi sợ muốn chết! Anh nhanh thay đổ đi! Gọi nổ di động mà anh cũng không tiếp, Duy Nhất sắp vội muốn chết rồi, anh biết không?"

 

 "Duy Nhất? Cô ấy về nhà chưa?" Anh thoáng như tỉnh mộng.

 

 "Anh - tên nhóc xấu xa này! Anh còn nhớ rõ con bé ư? Nó ở nhà muốn chết muốn sống đòi ra ngoài tới anh, bị tôi khóa lại, liên lạc với anh không được, đành phải đến nơi này tìm anh!" Doãn Tiêu Trác răn dạy anh một phen.

 

 "À, không có việc gì là tốt rồi!" Anh thản nhiên đáp lại một câu.

 

 Doãn Tiêu Trác hơi cảm thấy kỳ quái, nhưng sợ Duy Nhất lo lắng, trước gọi điện thoại cho Duy Nhất, "Alo, Duy Nhất hả, anh tìm được Lãnh Ngạn rồi, anh ta ở xuân về hoa nở. Ừ, không có việc gì, rất tốt, có thể vừa trở về, một thân dơ bẩn, chưa kịp gọi điện thoại cho em. Được, em ngủ trước đi!"

 

 "Anh sao vậy? Có tâm sự?" Doãn Tiêu Trác đến gần bên người anh, cởi áo lông tràn đầy máu của anh, phát hiện áo lông cũng bẩn, lên lầu cầm vài món quần áo sạch sẽ, ném cho anh, "Thay, đừng để tôi động thủ! Tôi không có hứng thú với thân thể của anh!"

 

 Lãnh Ngạn chỉ ngồi bất động.

 

 Doãn Tiêu Trác cảm thấy không bình thường, đối mặt với Lãnh Ngạn, "Anh có gì đó không thích hợp, gạt tôi chuyện gì?"

 

 "Không có việc gì!" Lãnh Ngạn có chút mệt mỏi, "Tĩnh Lam đã chết, vì đuổi tới cứu tôi, buồn cười không?"

 

 Doãn Tiêu Trác cảm thấy ngoài ý muốn, Duy Nhất đã nói cho anh biết chuyện Tĩnh Lam bị xe đụng, nhưng vì cứu Lãnh Ngạn? "Không buồn cười! Có lẽ Tĩnh Lam là thật sự yêu anh, chỉ là, phương thức của cô ta quá kịch liệt, rất cực đoan, như vậy sẽ không có kết quả tốt, nhưng nói tóm lại, cô ta là một người đáng thương."

 

 "Tôi không phải nói anh đánh giá cô ta!" Lãnh Ngạn không phát biểu ý kiến với đánh giá của anh ta.

 

 "Vậy cần tôi làm cái gì? Lại nói! Hôn lễ của anh và Duy Nhất sắp tới, anh đã chuẩn bị xong chưa? Muốn tôi hỗ trợ không?"

 

 Lãnh Ngạn lắc đầu, "Nếu anh thật sự muốn giúp tôi liền biến mất trước mặt tôi, để cho tôi ngủ một giấc thật tốt! Suy nghĩ lại chuyện hôn lễ một chút!"

 

 Thấy anh nói như vậy, Doãn Tiêu Trác cũng không thể nói cái gì nữa, lo lắng dặn một câu, "Tôi đi rồi, chính  anh nghỉ ngơi thật tốt, còn muốn tăng thêm vệ sĩ không? Khóa bị tôi bắn hỏng rồi?"

 

 "Không cần! Trở về đi, trở về xem chừng Duy Nhất!" Lãnh Ngạn vẫy vẫy tay với anh ta.

 

 Doãn Tiêu Trác vừa đi, xuân về hoa nở lại yên lặng tiếp, Lãnh Ngạn yên lặng tự hỏi trong chốc lát, quyết đoán cầm lấy di động, trên di động có vô số cuộc điện thoại nhỡ, tất cả đều là Duy Nhất gọi tới.

 

 Nghĩ nghĩ, vẫn là gửi lại cho cô một tin nhắn, "Bà xã, anh không sao, về nhà, sợ em ngủ, cho nên không gọi điện thoại ầm ỹ em. Bà xã, anh yêu em, yêu Nhiễm Nhiễm."

 

 Sau đó liên tục gọi vài cuộc điện thoại, một cuộc gọi cuối cùng, gọi cho Cầu Chí Dương, "Chi Dương, là tôi, Phỉ nhi có ở đó không? Anh mang cô ấy lại đây một chút, ừ, lập tức."

 

 Buông di động, anh lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi bọn họ đến. Di động bỗng nhiên rung động, là Duy Nhất.

 

 Do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận, "Alo, bà xã."

 

 "Ngạn, em lo lắng gần chết, sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giọng nói Duy Nhất có chút khàn khàn.

 

 Anh nhíu mày, "Bà xã, cổ họng em làm sao vậy? Bị cảm?"

 

 "Không..." Duy Nhất không dám nói chính mình là khóc khàn.

 

 "Khóc? Đúng không?" Anh lập tức liền đoán được.

 

 Duy Nhất cười ngây ngô hai tiếng, "Ha ha, bọn họ nói khóc nhiều có thể gia tăng lượng hô hấp."

 

 "Heo!" Lãnh Ngạn cười mắng, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô, tâm tình sẽ tốt lên, nhưng là..."Bảo bối, mấy giờ rồi? Sao em còn chưa ngủ?"

 

 "Em muốn nghe thấy giọng nói của anh mới yên tâm ngủ!" Duy Nhất tự biết đuối lý, thật cẩn thận cười cười.

 

 "Vậy hiện tại có thể ngủ chưa? Bà xã ngốc!" Khóe môi anh nhiễm lên độ cong ngọt ngào.

 

 "Ừ! Ngủ ngon! Ông xã!"

 

 "Ngủ ngon!" Ông xã? Cô đã lâu không gọi anh là ông xã!

 


/376

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status