Ông xã thần bí không thấy mặt full

Chương 281: Hỏng mất.

/376


Chương 281: Hỏng mất.

Editor: May

 

 "Bảo bối, ngày mai anh... liền biết thôi!" Cổ họng Lãnh Ngạn cứng ngắc, run giọng nói nhỏ, nói xong lập tức lấy tay che di động, che giấu giọng nói khác thường của mình.

 

 "Không được! Đêm nay em nhất định ngủ không yên! Anh nói đi! Nói đi!" Duy Nhất nhẹ lắc lắc thân mình, giống như ở trong lòng anh.

 

 Nếu cô ở trước mắt, anh nhất định ôm thân thể khéo léo ôn nhuyễn của cô vào đầy cõi lòng.

 

 Nhịn xuống đau đớn trong lòng, anh buông tay che di động ra, tỏ vẻ thoải mái, "Không nói! Sẽ không nói!"

 

 "Thực không nói?" Duy Nhất chu môi lên.

 

 "Thực không nói!" Anh vẫn kiên trì như cũ.

 

 "Được! Vậy đêm mai không cho phép anh..." Trên mặt dần dần nhiễm hồng, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.

 

 "Không cho phép như thế nào?" Vẫn là thích trêu chọc cô, cũng đã có thể tưởng tượng bộ dáng thẹn thùng quẫn bách của cô.

 

 "Không cho phép... Chạm vào em..." Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu nhẹ nhàng mềm nhũn truyền vào trong tai anh.

 

 Anh không nhịn được cười, đỏ hốc mắt, hồi lâu, mới thả lỏng giọng nói của mình, "Em nói như vậy không phải rõ ràng câu dẫn anh chạm vào em ư?"

 

 "Ao nha! Anh xấu lắm! Em đâu có!" Mặt Duy Nhất đỏ thấu.

 

 Anh cũng cười, rất nhẹ, "Có, có mà!"

 

 "Còn nói? Còn nói em cúp đấy!" Một chiêu cuối cùng, chỉ có uy hiếp.

 

 "Đừng! Duy Nhất! Đừng cúp!" Anh vội la lên, "Để cho anh nghe giọng nói của em chút nữa!"

 

 "Ngu ngốc!" Uy hiếp như vậy thật sự hữu hiệu sao? Duy Nhất cười trộm, "Ngày mai anh có thể nghe giọng nói của em mỗi ngày rồi! Còn nghe đến khi chúng ta già đi luôn, đến lúc đó anh cũng đừng chê bà già em lải nhải!"

 

 Anh mỉm cười, một giọt lệ rơi xuống, "Được! Anh nghe, anh thật sự thích nghe, vĩnh viễn cũng nghe không đủ!"

 

 Hạnh phúc tràn ngập, Duy Nhất nằm ở trên giường, chui vào trong chăn, giống như anh dùng hai tay ấm áp ôm cô, "Ngạn! Đêm nay không gác điện thoại được không? Anh không ở đây, em ngủ không ngon, buổi tối tỉnh lại, em muốn nghe hô hấp của anh."

 

 "Được!" Giả bộ bình tĩnh đã khó có thể duy trì tiếp, anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn chưa hoàn thành, "Duy Nhất, có chuyện, em nhất định phải nghe lời!"

 

 "Chuyện gì?" Duy Nhất nhíu mi suy nghĩ, lập tức tỉnh ngộ, "Anh sẽ không lại muốn nói chuyện ông lão kia chứ?"

 

 "Duy Nhất! Không được gọi ông lão!" Giọng nói của anh chưa từng nghiêm túc rõ ràng như thế, "Đi gọi cha!"

 

 "Em không..."

 

 "Không cho nói không!"

 

 "Ngạn..."

 

 "Làm nũng cũng vô ích! Hiện tại, lập tức, anh muốn chính tai nghe thấy em đi gọi cha!"

 

 Ủy khuất liền dâng lên, "Vì sao?" Vì sao? Chuyện này có liên quan gì với anh? Vì sao muốn bức cô?

 

 "Bởi vì anh yêu em! Lý do này có đủ hay không?"

 

 Cô không phản bác được, tâm không cam lòng tình không muốn, "Em không hiểu!"

 

 "Bởi vì anh yêu em, anh muốn hôn lễ chúng ta hoàn mỹ không sứt mẻ, anh muốn cha tự tay giao em cho anh! Duy Nhất, hiện tại đi, được không? Nếu em yêu anh, phải đi!" Bắt buộc, cầu xin, kích tướng. Cái gì cũng dùng.

 

 Nếu cô yêu anh, phải đi. Cô yêu anh sao? Chưa bao giờ từng phủ định!

 

 Đứng dậy, xuống lầu, ở dưới cái nhìn chăm chú của ba cha con họ Doãn chậm rãi đi đến trước mặt ông Doãn, nhẹ nhàng một tiếng, "Cha." Chỉ là vì để cho anh ở đầu kia nghe thấy.

 

 Ông Doãn vui mừng lẫn lộn, chân tay luống cuống, một chuỗi âm thanh trả lời, theo đó, đau thương âm thầm nảy sinh, chuyện thế gian, vì sao luôn không thể viên mãn?

 

 "Em gọi rồi!" Cô xoay thân nói với di động, giống như hoàn thành một nhiệm vụ.

 

 Anh cười vui mừng, "Ngoan! Thật sự rất ngoan! Duy Nhất, tình thương của cha là không thể thay thế, sẽ là bảo vệ ấm áp nhất với em!"

 

 "Không! Anh mới đúng!" Trong lòng không muốn xa rời anh còn mãnh liệt hơn tiếng gọi cha này nhiều lắm.

 

 "Đúng, là anh! Anh sẽ vẫn nhìn em, bảo vệ em, vĩnh viễn..." Ánh mắt dần mông lung, giọng nói cũng dần dần nhẹ nhàng

 

 "Ngạn..." Cô bỗng nhiên cảm giác được dị thường trong giọng nói của anh.

 

 "Gọi anh ông xã, bảo bối! Lại gọi một tiếng, anh thích nghe!" Anh khẩn cấp cắt đứt cô.

 

 Hạnh phúc, ngọt ngào, tràn đầy tâm phế, "Ông xã! Ông xã!"

 

 "Ngoan, bà xã! Có muốn ngủ chưa?" Bên này, lại là chua sót đầy cõi lòng.

 

 "Không! Chúng ta nói chuyện phiếm đi!"

 

 Bọn họ bắt đầu tán gẫu từ lúc ban đầu quen biết, từng câu  "Anh/em còn nhớ rõ không?" Làm cho chuyện cũ như cuộn phim tái hiện từng màn, lắng đọng lại những quá khứ trong trí nhớ, ngọt ngào, lòng chua xót, thậm chí đau khổ, hết thảy giống như ngày hôm qua. Dù trí nhớ khắc sâu hơn nữa, cũng ngăn không được dòng nước thời gian vô tình tàn phá...

 

 "Bà xã, nhớ rõ đừng cởi bỏ tất chân đầy đất."

 

 "Bà xã , công việc Mặc Toa rất mệt, bản thân làm ít một chút, để cho Đình Ân giúp em."

 

 "Bà xã, về sau vẫn là nên mời người hầu giúp em, một mình nuôi cục cưng sẽ mệt chết đó."

 

 "Bà xã, đồ trong nhà anh đều sửa sang lại xong rồi, thứ gì ở nơi nào, đều dán trên ngăn tủ."

 


/376

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status