Chương 295: Kết cục 2.
Editor : May
Ngụy trang đóng băng của Lãnh Ngạn rốt cục hoàn toàn hòa tan, vùi đầu ở trong gáy Duy Nhất nhẹ than, "Bà xã! Thực xin lỗi, anh sai lầm rồi! Bà xã ngốc! Sao em ngốc như vậy!"
"Anh là đại ngốc! Em là tiểu ngốc! Cho nên, chúng ta là trời sinh một cặp! Ông xã, anh chạy không thoát đâu!" Cô nhẹ nhàng cắn một ngụm ở cổ anh, lại cắn vành tai anh, cảm thấy anh run rẩy rất nhỏ, liền lén lút tiến đến trên môi anh, chính là vừa chạm, liền thành hoa lửa đầy trời...
Cô gái nhỏ quật cường này! Tiểu xấu xa bám người này! Đứa ngốc làm cho anh yêu đến tan nát cõi lòng này! Anh thầm nghĩ cho cô cuộc sống hạnh phúc nhất, thầm nghĩ cho cô những thứ tốt đẹp nhất, nhưng hôm nay, anh nên làm như thế nào?
Môi ấm áp mềm mại nhanh chóng hòa tan tất cả chần chờ của anh, anh yêu cô, anh dùng sinh mệnh yêu cô, nếu bọn họ giống như hai con thiêu thân, như vậy liền cùng nhau xông về phía ánh sáng hoa lệ cuối cùng, kết thúc cũng có thể đi đến phía cuối ánh sáng!
Không hề do dự, không hề trốn tránh, gió biển Aegean nhấc tóc của cô lên, anh dây dưa ở trong những sợi tóc của cô, tìm kiếm, xâm nhập, hai bên đều hít thở không thông, mới không uổng công trận thịnh yến tình yêu này.
"Ông xã, có hơi thở của anh, em mới có thể sống sót, anh có biết hay không?" Sau nụ hôn sâu, sắc mặt cô ửng hồng, hơi thở dốc ở cần cổ của anh.
Hai tay anh ôm chặt cô gắt gao, "Biết! Anh biết!" Ở đêm tối thật lâu trước kia, anh đã hiểu rõ...
"Cho nên, đáp ứng em hai chuyện!"
"Nói! Nhất định!" Anh không chút do dự.
"Thứ nhất, bất luận là khi nào, bất luận chúng ta còn có thể đi bao xa, cũng không thể bỏ rơi em."
"... Ừ, thề! Sẽ không bao giờ nữa!" Được người vợ như thế, anh còn có thể cần gì hơn?
"Thứ hai, chúng ta trở về, trở về trị liệu, được không?"
"..." Thật sự không có hồi âm.
"Ngạn!" Cô vùi vào ngực anh nức nở, "Em mặc kệ, em muốn anh đi, cho dù là vì em, cho dù là kéo dài sinh mệnh, nhiều một ngày, hạnh phúc của em liền nhiều một ngày, nhiều một năm, hạnh phúc của em liền nhiều một năm, không phải anh muốn cho em hạnh phúc ư? Vậy trở về đi!"
Anh chịu không nổi! Cô nhóc này, nắm đúng xương sườn mềm của anh, biết rõ ràng, chỉ cần cô nũng nịu một chút, anh liền không có cách nào với cô, chỉ cần cô chảy một chút nước mắt, anh sẽ tan nát cõi lòng...
"Được! Trở về! Ngày mai trở về!"
Cô mừng rỡ, "Ngạn! Thật tốt quá!" Nói xong lại hắt xì một cái.
Lãnh Ngạn lập tức dùng áo khoác bọc kín cô, trách cứ, "Nhất định lại không nghe lời?"
Cô thè lưỡi, cợt nhả, "Cho nên, anh phải trông chừng em, anh không ở bên người em, em liền không nghe lời!"
Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, hốc mắt ướt át, cô nhóc này! "Trở về khách sạn thôi, bờ biển gió lớn!"
"Ừ!" Cô chuẩn bị trượt xuống từ trên người anh.
"Đừng nhúc nhích, anh ôm em trở về!" Anh siết chặt cô, tiếp tục để cô bảo trì tư thế gấu koala kia.
"Nhưng là... ." Duy Nhất lo lắng đến tình huống thân thể anh.
"Em có sợ ngã sấp xuống không?" Có lẽ, cô nên học đối mặt một ít tình huống của anh.
"Không!" Duy Nhất lắc đầu, bám cổ anh thật chặt, thầm nghĩ, ngã sấp xuống cũng phải để cho cô ngã ở phía dưới.
"Được! Vậy đi thôi! Trở về!" Anh ôm cô, cô dán ở trước ngực anh, hai trái tim, cùng tiết tấu.
Biển Aegean yên tĩnh, đêm xanh thẫm an bình, đêm sáng tỏ, in dấu bóng dáng bọn họ chồng lên nhau ở trên mặt đất, nháy mắt, vĩnh hằng, chỉ là một ý niệm...
Đây là hơi thở của anh, độ ấm của anh, thật chân thật...
Cô nhắm mắt lại, mỏi mệt tích tụ hồi lâu rốt cục có thể buông thả một chút, yên tĩnh trong đau thương, chua xót thấm ướt lông mi, lặng yên lau bọt nước ở trên quần áo anh, đắm chìm vào ấm áp...
Khi trở lại khách sạn phòng nhỏ màu trắng kia, Lãnh Ngạn đã thấy thân thể trong lòng thả lỏng, cúi đầu cười một tiếng, quả nhiên đã ngủ thiếp đi rồi, trên lông mi còn dính nhiều giọt nước.
Cô nhóc này!
Anh không khỏi thở dài, cô biết được chân tướng, trong lòng đã sớm thống khổ, lại còn giả bộ giống như không có việc gì ở trước mặt anh, giống như hờn dỗi, giống như quyến rũ, thật sự là khó xử cô, sớm biết như thế, lúc trước thực không nên yêu...
Vị tiểu thư trước bàn lễ tân kia nhìn thấy Lãnh Ngạn vui vẻ chào hỏi, "Hi, Lãnh tiên sinh! Vừa rồi Lãnh phu nhân..."
"Suỵt --" Lãnh Ngạn ý bảo cô ta đừng lên tiếng, cười với cô gái bĩu môi ở trong lòng.
Tiểu thư hiểu ý cười, "Tình cảm của tiên sinh và phu nhân thật tốt! Chúng tôi đã chuyển hành lý phu nhân vào phòng, mời đi!"
"Cám ơn!"
Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất trở lại phòng, vừa buông cô, Duy Nhất liền nhẹ ưm một tiếng rồi tỉnh lại, lầu bầu, "Sao em lại ngủ rồi?"
"Không phải em là luôn như vậy ư?" Bộ dáng anh cười rộ lên giống như lúc trước, chỉ là sắc mặt tái nhợt ẩn ẩn có một tầng khí vàng, đây là do lúc trước cô không lưu ý, cô thật sự là một người vợ không đủ tư cách.
Trong lòng Duy Nhất đau xót, lập tức mở miệng cười, đánh giá gian phòng này, "Nơi này giống y như lúc tới vào lần trước!"
Lãnh Ngạn cười không đáp.
Búp bê trong nhà hiện được Lãnh Ngạn treo ở cửa sổ, tiếng chuông gió vang lên thanh thúy ở trong gió biển Aegean.
Đầu giường để cuốn nhật ký của cô, đúng lúc lật đến một tờ kia, rõ ràng viết -- Lãnh Dực, em nghĩ em đã yêu anh.
Một xấp đủ màu sắc bên gối là tờ giấy của bọn họ, tất cả đều là chữ viết nhỏ bé dày đặc.
Anh chính là dựa những kỷ niệm này để trôi qua ngày ư? Tính chôn vùi bản thân ở trong chuyện cũ của cô sao?
Anh lại có chút xấu hổ, giấu đi chứng cớ nhớ thương cô, "Không được xem!"
Duy Nhất liếc mắt nhìn anh, "Rõ ràng có người không ôm, lại cứ ôm những thứ đó của người ta ngủ! Ngu ngốc!"
"Được! Ngu ngốc đến không chịu nổi! Càng cưng chiều em đến vô pháp vô thiên!" Anh đè lại tay muốn đánh của cô, cô giãy dụa vui đùa ầm ĩ với anh, tiếng cười không dứt.
Rõ ràng là tiếng cười vui vẻ chân thật, chẳng lẽ là hư ảo sao?
/376
|