"Ha ha, tự phế bỏ thần thông của mình? Nếu chỉ cần làm vậy là xong thì Tiên giới bọn ta cần gì phải xếp Luyện Thần Thuật vào hàng ngũ những pháp thuật bị cấm đoán. Xem ra ngươi không biết rồi, một khi bắt đầu tu luyện môn bí thuật này thì chỉ có thể một mực tiến về phía trước, tuyệt đối không thể dừng chân. Với người đang ở tầng thứ hai như ngươi nếu trong vòng vạn năm nữa mà vẫn chưa tiến đến tầng thứ ba thì lúc đó nơi thức bể nhất định sẽ không thể chứa nổi lượng thần niệm khổng lồ nữa, cuối cùng chỉ tự mình nổ tung mà chết thôi. Trong tình hình thế này, cho dù ngươi có đoạt xá người khác để làm lại một lần nữa cũng chẳng thể nào may mắn thoát được." Người đàn ông cười lạnh lẽo, nói ra một chuyện khiến cho cõi lòng của Hàn Lập trở thành lạnh buốt.
"Vạn năm ư? Tốt thôi! Ít nhất vẫn còn chút thời gian để tại hạ nghĩ cách ứng phó với chuyện này. Nhưng tầng thứ ba... Không phải là môn thần thông này chỉ có ba tầng thôi sao?" Ánh mắt của hắn chớp động mấy lượt rồi mới thở dài hỏi thêm.
Tất nhiên là hắn không thể mới nghe mấy lời của đối phương mà đã hoàn toàn tin tưởng ngay, trước hết phải hỏi cho ra lẽ một số đầu cua tai nheo ở đây đã.
"Ba tầng? Ai bảo ngươi Luyện Thần Thuật chỉ có ba tầng? A, bần đạo hiểu rồi. Ngươi chỉ chiếm được một nửa đầu tiên của công pháp này, nửa còn lại thì vẫn chưa lấy được. Luyện Thần Thuật có tất cả bảy tầng, hiện tại ngươi đã tu luyện đến tầng thứ hai. Nếu muốn giữ lại mạng sống thì đạo hữu còn phải tu luyện dài dài!" Người đàn ông hơi ngạc nghiên, nhưng lập tức sau đó như sực đoán ra điều gì.
"Đa tạ các hạ đã chỉ bảo, không biết các hạ có giữ mấy tầng tu luyện về sau này nữa hay không?" Hàn Lập thở dài rồi chợt hỏi bâng quơ như vậy.
"Mặc dù ở Tiên giới Luyện Thần Thuật không phải là loại phương pháp tu luyện quý hiếm gì nhưng các loại pháp thuật bình thường khác cũng không thể sánh bằng. Thêm vào đó là các tầng lớp thượng lưu ở Tiên giới luôn luôn không cho phép lưu truyền hay mua bán, mà ta lại là một sứ giả chịu trách nhiệm tuần tra nên đáng tiếc là ta không biết đến phần sau của nó như thế nào. Nhưng đạo hữu hãy chớ sốt ruột, chỉ cần ngươi tu luyện thành công tầng thứ ba của nó thì lại có thế kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, chí ít cũng hơn ba bốn vạn năm. Mà lâu như vậy, lại với trí lực hơn người của đạo hữu hẳn là đã phi thăng lên Tiên giới rồi. Lúc đó mới tìm phương pháp giải quyết khác vẫn chưa muộn." Người đàn ông trả lời hết sức thâm thúy.
"Phi thăng lên Tiên giới sao? Đó là việc không dễ dàng gì. Nếu thực sự có thể làm được như thế thì biết bao đạo hữu đâu phải ngày đêm chịu vây khốn ở cảnh giới Đại Thừa Kỳ làm gì?" Hàn Lập nghe vậy không nhịn được đành cười tự diễu.
"Ha ha, đó là khi chưa gặp được bần đạo. Chớ quên là trước mặt ngươi có một vị Chân Tiên hàng thật giá thật. Nếu như có sự trợ giúp của ta thì ngươi sẽ nắm chắc thêm hai ba phần phi thăng thành công so với ban đầu." Giọng nói của người đàn ông lại vang lên sau tiếng cười nhẹ nhàng.
"Với thân phận là Chân Tiên của tiền bối, nếu đã chỉ dạy cho ta đôi điều thì đúng là ta sẽ có một hi vọng mong manh sẽ phi thăng thành công. Nhưng tiền bối đưa ta tới đây chắc không chỉ đơn thuần là giúp ta thôi chứ?" Hàn Lập trầm ngâm đắn đo một lúc thật lâu rồi mới nói.
"Ngươi quả là người hiểu biết! Nếu ngươi là thứ vô dụng đối với ta thì việc gì ta phải giúp ngươi tiêu diệt con Minh Trùng Mẫu, lại còn bận rộn tay chân đưa ngươi đến đây. Ta làm vậy là có nguyên nhân, bởi vì muốn ngươi sử dụng năng lực của mình để giúp ta làm một việc. Chỉ cần ngươi làm được thì ta sẽ giúp ngươi tu luyện thành công Luyện Thần Thuật tầng thứ ba cùng với phương pháp chống lại thiên kiếp khi phi thăng. Ý của ngươi thế nao?" Người đàn ông chẳng hề có ý dầu diếm mà cứ nhẹ nhàng nói thẳng ra.
"Vì sao tiền bối lại muốn tìm ta? Bảo Hoa đạo hữu khi nãy cũng là thánh tổ ở giới này, nếu so sánh ra thì nàng càng thích hợp hơn ta nhiều. Cớ sao cứ nhất định phải là vãn bối?" Hàn Lập cảm thấy hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh hỏi lại.
"Ha ha, nếu mấy đứa có tu vi Đại Thừa Kỳ ở dưới hạ giới có thể giúp đỡ được bần đạo thì ta cần gì phải chịu khổ sở đến nhiều năm như vậy? Cứ tùy tiện chọn đại vài tên Đại Thừa cứ thỉnh thoảng đến khu vực cái phong ấn này từ nhiều năm trước đây có phải nhanh hơn không?" Người đàn ông lạnh nhạt hỏi lại.
"Vậy ý của tiền bối là...". Hàn Lập cảm thấy hơi rùng mình, sắc mặt cũng nhăn thêm vài phần.
"Một khi đã nói đến đây thì bần đạo cũng không muốn dấu diếm thêm nữa. Sở dĩ ta tìm tới Hàn đạo hữu bởi vì nhìn trúng công pháp nghịch thiên Luyện Thần Thuật mà ngươi tu luyện. Mấy đứa tu sỹ Đại Thừa khác ở hạ giới này dù có giỏi hơn ngươi đến đâu đi nữa nhưng đối với ta cũng đều vô dụng." Lời mà người đàn ông thốt ra làm cho Hàn Lập trở nên sửng sốt.
"Cái gì? Tiền bối tìm ta bởi vì ta tu luyện Luyện Thần Thuật sao?" Hàn Lập trở nên luống cuống.
"Đúng vậy. Tuy ta không nói với ngươi tình huống năm đó, nhưng hoàn cảnh trước mắt thế nào chắc ngươi cũng đoán được vài phần." Người đàn ông cười gượng gạo.
"Đúng như tiền bối vừa nói, đối với việc năm đó sảy ra thế nào vãn bối rất cũng tò mò, mong tiền bối hãy kể cho ta nghe đôi điều. Hình như nguyên thần của con Minh Trùng Mẫu mà ta chém chết khi nãy đã không còn là nguyên thần vốn có của nó. Đương nhiên nếu tiền bối không tiện kể ra bì cứ bỏ đi cũng chẳng sao." Hàn Lập chần chờ đôi chút rồi cẩn thận đáp lời.
"Chuyện cũ năm xưa nhớ lại còn khiến ta kinh hãi, nhưng kể cho ngươi nghe một ít cũng không sao. Năm đó khi Minh Trùng Mẫu tàn sát bừa bãi ở hạ giới thì bị các tiên sử giám sát ở Tiên giới phát hiện. Lập tức bọn họ phái ta cùng một người nữa xuống đây tiêu diệt con yêu nghiệt này. Đương nhiên khi đó để cho Chân Tiên có thể đi xuống hạ giới là việc vô cùng khó khăn, nhưng thông qua một vài thủ đoạn đặc biệt chúng ta vẫn có thể làm được..." Chiếc bát đen như mực cứ im yên lặng như thóc, thế rồi một lúc thật lâu sau nó mới truyền ra giọng kể chậm chậm của người đàn ông.
Tất nhiên không phải bất kỳ gã tu sỹ Đại Thừa Kỳ nào cũng có thể được nghe một gã Chân Tiên đích thân kể lại chuyện của mình đã trải qua, vì thế Hàn Lập cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần của mình rồi nghiêm nghị chờ đợi.
"Đâu ngờ rằng vào đúng lúc bọn ta sắp sửa giết chết Minh Trùng Mẫu thì trời đất đột nhiên xảy ra một vụ nổ làm ảnh hưởng đến hầu hết các giới diện bên trong. Việc này khiến cho bảo vật để trở về cùng với những thần thông của chúng ta bị áp lực của giới diện áp chế. Tình thế đổi trắng thay đen, ngay khi pháp lực của ta bị áp chế đã thiếu chút nữa thì bị con sâu chúa đó cắn chết. Cuối cùng hai người bọn ta chỉ còn biết chọn cách đánh lưỡng bại câu thương, sử dụng một loại bí thuật của Tiên giới tự kích nổ thân thể của mình mới có thể làm con sâu bị thương nặng. Tất nhiên là đã đến bước đó thì chúng ta không còn cách nào để tiêu diệt luôn tấm thân gần như bất tử của Minh Trùng Mẫu nữa, mà đành phải nhờ vào hai tên tu sỹ cao cấp của Ma tộc huy động người xây dựng một tòa phong ấn thật lớn ở nơi này, sau đó để lại mấy lời dặn dò nữa thôi. Mà cũng ngay lúc đó ta liền phát hiện ra, vì quy luật của trời đất thay đổi nên bọn ta cũng hoàn toàn mất đi liên hệ với Tiên giới, không còn tìm ra cách trở về nữa. Sau đó đành phải nhờ vào thân phận một số tên Đại Thừa nổi tiếng ở các giới diện khác nhau âm thầm tra sét mọi chuyện. Nhưng bởi trận biến đổi khi đó quá lớn làm áp lực cách giới tăng vọt lên rất nhiều lần, sau cùng vẫn không thể nghĩ ra được cách nào khả quan. Rơi vào đường cùng, bọn ta cũng chỉ có thể trở lại cái giới diện được bố trí phong ấn này rồi ôm theo hi vọng đợi một vài bạn bè tri kỉ nghĩ cách phá giới xuống đây cứu. Thế rồi cứ mỗi ngàn năm hai người chúng ta lại thức giậy để đón nhận lấy nỗi thất vọng cực kỳ. Mà trong thời gian dài đằng đẵng như thế, giữa ta và người kia rốt cuộc đã nảy sinh ra tranh chấp. Kết quả là sau một lần cãi cọ to tiếng với nhau, đến lầu tiếp theo ta tỉnh lại thì đã thấy nàng ra tay với ta rồi, lúc đó nguyền thần của ta đã bị nàng phong ấn vào cái bát này."
Trong khắp tế đàn liên tục vang lên âm thân của người đàn ông, thỉnh thoảng giọng nói của hắn còn mang theo nhưng dao động cảm xúc khác thường.
"Chính nàng ta mang theo loại dầu thắp dùng để duy trì cho ngọn lửa cháy mãi trên Ngọc Thanh Đăng trong trận pháp đi tìm con sâu chúa. Kết cục cuối cùng thế nào thì vào thời điểm Minh Trùng Mẫu bị diệt chính mắt ngươi đã được thấy rồi đấy. Còn bần đạo ở bên này nếu không phải trước đó có đề phòng chừa lại một ít dầu để đốt đèn thì chắc chắn linh hồn đã tan theo mây khói rồi. Mà nàng làm như vậy chắc cũng bởi muốn dùng thân thể của Minh Trùng Mẫu tu luyện thành Chân Cực Khu rồi tự mình mạnh mẽ đột phá áp lực cách giới để trở về Tiên giới thôi. Cũng có thể nàng còn lý do khác nữa, nhưng như thế nào thì bần đạo không sao biết được." Người đàn ông kể sơ lược về toàn bộ những sự việc đã sảy ra năm xưa.
"Thì ra năm đó đã sảy ra nhiều chuyện như vậy, thảo nào mà tiến bối vẫn bị nhốt ở nơi này. Việc tiền bối muốn ta giúp đỡ chắc là giúp ngươi thoát khỏi sự vây khốn của cái pháp khí này sao?" Hàn Lập nghe xong trong lòng không ngừng suy nghĩ kỹ lưỡng lại toàn bộ sự việc, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi hỏi tiếp.
"Ha ha, đúng là ta bị phong ấn vào trong Hắc Đàn Bát này nhưng trải qua vô số năm tự mình nỗ lực thì này đã có thể thoát ra được một nửa rồi. Nếu không như vậy khi nãy đã chẳng thể giúp được ngươi. Chuyện ta muốn nhờ ngươi làm chính là tu luyện Luyện Thần Thuật để tăng cường thân niệm, rồi sau đó giúp ta kích phát một lá bùa. Một khi tấm bùa này được kích hoạt thì nó sẽ truyền tin trở về cho một người bạn tốt của ta ở Tiên giới. Với quan hệ tốt đẹp của chúng ta năm xưa, một khi biết được ta đang lâm nguy thì chắc là hắn sẽ nghĩ cách giúp ta quay trở về." Thật ngoài với phán đoán của Hàn Lập, giọng nói của người đàn ông trở nên hết sức nghiêm trang.
"Tiền bối có bùa có thể truyền tin tới tận Tiên giới sao?" Hàn Lập nghe vậy liền tỏ ra kinh ngạc.
"Ngươi không cần phải tỏ vẻ giật mình. Nếu chỉ đơn thuần là bùa chú bình thường thì tuyệt đối không thể làm được chuyện này. Tấm bùa mà ta có vốn là của một vị tiên quân có tiếng tăm lừng lẫy ở Tiên giới, nó được lưu truyền cực kỳ thưa thớt. Hơn nữa ngay cả các Chân Tiên tầm thường có thần niệm yếu kém cũng không thể kích hoạt được nó. Chính vì thế nên ta mới cần nhờ đến Hàn đạo hữu." Người đàn ông tỏ ra hơi bất đắc dĩ.
"Theo lời tiền bối thì lúc này ta đã tu luyện Luyện Thần Thuật nên có thể kích phát được nó sao?" Hàn Lập nhăn mày.
"Thần niệm của ngươi lúc này tuy có thể nói là rất mạnh, gấp xa mấy lần sao với những tên cùng cấp với ngươi. Nhưng nếu so với ta lúc bình thường thì chẳng thấm tháp vào đâu cả. Ý của ta là chỉ khi ngươi tu luyện thành công tầng thứ ba của Luyện Thần Thuật mới có thể miễn cưỡng làm được việc này." Người đàn ông cười khẽ rồi đáp.
"Vạn năm ư? Tốt thôi! Ít nhất vẫn còn chút thời gian để tại hạ nghĩ cách ứng phó với chuyện này. Nhưng tầng thứ ba... Không phải là môn thần thông này chỉ có ba tầng thôi sao?" Ánh mắt của hắn chớp động mấy lượt rồi mới thở dài hỏi thêm.
Tất nhiên là hắn không thể mới nghe mấy lời của đối phương mà đã hoàn toàn tin tưởng ngay, trước hết phải hỏi cho ra lẽ một số đầu cua tai nheo ở đây đã.
"Ba tầng? Ai bảo ngươi Luyện Thần Thuật chỉ có ba tầng? A, bần đạo hiểu rồi. Ngươi chỉ chiếm được một nửa đầu tiên của công pháp này, nửa còn lại thì vẫn chưa lấy được. Luyện Thần Thuật có tất cả bảy tầng, hiện tại ngươi đã tu luyện đến tầng thứ hai. Nếu muốn giữ lại mạng sống thì đạo hữu còn phải tu luyện dài dài!" Người đàn ông hơi ngạc nghiên, nhưng lập tức sau đó như sực đoán ra điều gì.
"Đa tạ các hạ đã chỉ bảo, không biết các hạ có giữ mấy tầng tu luyện về sau này nữa hay không?" Hàn Lập thở dài rồi chợt hỏi bâng quơ như vậy.
"Mặc dù ở Tiên giới Luyện Thần Thuật không phải là loại phương pháp tu luyện quý hiếm gì nhưng các loại pháp thuật bình thường khác cũng không thể sánh bằng. Thêm vào đó là các tầng lớp thượng lưu ở Tiên giới luôn luôn không cho phép lưu truyền hay mua bán, mà ta lại là một sứ giả chịu trách nhiệm tuần tra nên đáng tiếc là ta không biết đến phần sau của nó như thế nào. Nhưng đạo hữu hãy chớ sốt ruột, chỉ cần ngươi tu luyện thành công tầng thứ ba của nó thì lại có thế kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, chí ít cũng hơn ba bốn vạn năm. Mà lâu như vậy, lại với trí lực hơn người của đạo hữu hẳn là đã phi thăng lên Tiên giới rồi. Lúc đó mới tìm phương pháp giải quyết khác vẫn chưa muộn." Người đàn ông trả lời hết sức thâm thúy.
"Phi thăng lên Tiên giới sao? Đó là việc không dễ dàng gì. Nếu thực sự có thể làm được như thế thì biết bao đạo hữu đâu phải ngày đêm chịu vây khốn ở cảnh giới Đại Thừa Kỳ làm gì?" Hàn Lập nghe vậy không nhịn được đành cười tự diễu.
"Ha ha, đó là khi chưa gặp được bần đạo. Chớ quên là trước mặt ngươi có một vị Chân Tiên hàng thật giá thật. Nếu như có sự trợ giúp của ta thì ngươi sẽ nắm chắc thêm hai ba phần phi thăng thành công so với ban đầu." Giọng nói của người đàn ông lại vang lên sau tiếng cười nhẹ nhàng.
"Với thân phận là Chân Tiên của tiền bối, nếu đã chỉ dạy cho ta đôi điều thì đúng là ta sẽ có một hi vọng mong manh sẽ phi thăng thành công. Nhưng tiền bối đưa ta tới đây chắc không chỉ đơn thuần là giúp ta thôi chứ?" Hàn Lập trầm ngâm đắn đo một lúc thật lâu rồi mới nói.
"Ngươi quả là người hiểu biết! Nếu ngươi là thứ vô dụng đối với ta thì việc gì ta phải giúp ngươi tiêu diệt con Minh Trùng Mẫu, lại còn bận rộn tay chân đưa ngươi đến đây. Ta làm vậy là có nguyên nhân, bởi vì muốn ngươi sử dụng năng lực của mình để giúp ta làm một việc. Chỉ cần ngươi làm được thì ta sẽ giúp ngươi tu luyện thành công Luyện Thần Thuật tầng thứ ba cùng với phương pháp chống lại thiên kiếp khi phi thăng. Ý của ngươi thế nao?" Người đàn ông chẳng hề có ý dầu diếm mà cứ nhẹ nhàng nói thẳng ra.
"Vì sao tiền bối lại muốn tìm ta? Bảo Hoa đạo hữu khi nãy cũng là thánh tổ ở giới này, nếu so sánh ra thì nàng càng thích hợp hơn ta nhiều. Cớ sao cứ nhất định phải là vãn bối?" Hàn Lập cảm thấy hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh hỏi lại.
"Ha ha, nếu mấy đứa có tu vi Đại Thừa Kỳ ở dưới hạ giới có thể giúp đỡ được bần đạo thì ta cần gì phải chịu khổ sở đến nhiều năm như vậy? Cứ tùy tiện chọn đại vài tên Đại Thừa cứ thỉnh thoảng đến khu vực cái phong ấn này từ nhiều năm trước đây có phải nhanh hơn không?" Người đàn ông lạnh nhạt hỏi lại.
"Vậy ý của tiền bối là...". Hàn Lập cảm thấy hơi rùng mình, sắc mặt cũng nhăn thêm vài phần.
"Một khi đã nói đến đây thì bần đạo cũng không muốn dấu diếm thêm nữa. Sở dĩ ta tìm tới Hàn đạo hữu bởi vì nhìn trúng công pháp nghịch thiên Luyện Thần Thuật mà ngươi tu luyện. Mấy đứa tu sỹ Đại Thừa khác ở hạ giới này dù có giỏi hơn ngươi đến đâu đi nữa nhưng đối với ta cũng đều vô dụng." Lời mà người đàn ông thốt ra làm cho Hàn Lập trở nên sửng sốt.
"Cái gì? Tiền bối tìm ta bởi vì ta tu luyện Luyện Thần Thuật sao?" Hàn Lập trở nên luống cuống.
"Đúng vậy. Tuy ta không nói với ngươi tình huống năm đó, nhưng hoàn cảnh trước mắt thế nào chắc ngươi cũng đoán được vài phần." Người đàn ông cười gượng gạo.
"Đúng như tiền bối vừa nói, đối với việc năm đó sảy ra thế nào vãn bối rất cũng tò mò, mong tiền bối hãy kể cho ta nghe đôi điều. Hình như nguyên thần của con Minh Trùng Mẫu mà ta chém chết khi nãy đã không còn là nguyên thần vốn có của nó. Đương nhiên nếu tiền bối không tiện kể ra bì cứ bỏ đi cũng chẳng sao." Hàn Lập chần chờ đôi chút rồi cẩn thận đáp lời.
"Chuyện cũ năm xưa nhớ lại còn khiến ta kinh hãi, nhưng kể cho ngươi nghe một ít cũng không sao. Năm đó khi Minh Trùng Mẫu tàn sát bừa bãi ở hạ giới thì bị các tiên sử giám sát ở Tiên giới phát hiện. Lập tức bọn họ phái ta cùng một người nữa xuống đây tiêu diệt con yêu nghiệt này. Đương nhiên khi đó để cho Chân Tiên có thể đi xuống hạ giới là việc vô cùng khó khăn, nhưng thông qua một vài thủ đoạn đặc biệt chúng ta vẫn có thể làm được..." Chiếc bát đen như mực cứ im yên lặng như thóc, thế rồi một lúc thật lâu sau nó mới truyền ra giọng kể chậm chậm của người đàn ông.
Tất nhiên không phải bất kỳ gã tu sỹ Đại Thừa Kỳ nào cũng có thể được nghe một gã Chân Tiên đích thân kể lại chuyện của mình đã trải qua, vì thế Hàn Lập cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần của mình rồi nghiêm nghị chờ đợi.
"Đâu ngờ rằng vào đúng lúc bọn ta sắp sửa giết chết Minh Trùng Mẫu thì trời đất đột nhiên xảy ra một vụ nổ làm ảnh hưởng đến hầu hết các giới diện bên trong. Việc này khiến cho bảo vật để trở về cùng với những thần thông của chúng ta bị áp lực của giới diện áp chế. Tình thế đổi trắng thay đen, ngay khi pháp lực của ta bị áp chế đã thiếu chút nữa thì bị con sâu chúa đó cắn chết. Cuối cùng hai người bọn ta chỉ còn biết chọn cách đánh lưỡng bại câu thương, sử dụng một loại bí thuật của Tiên giới tự kích nổ thân thể của mình mới có thể làm con sâu bị thương nặng. Tất nhiên là đã đến bước đó thì chúng ta không còn cách nào để tiêu diệt luôn tấm thân gần như bất tử của Minh Trùng Mẫu nữa, mà đành phải nhờ vào hai tên tu sỹ cao cấp của Ma tộc huy động người xây dựng một tòa phong ấn thật lớn ở nơi này, sau đó để lại mấy lời dặn dò nữa thôi. Mà cũng ngay lúc đó ta liền phát hiện ra, vì quy luật của trời đất thay đổi nên bọn ta cũng hoàn toàn mất đi liên hệ với Tiên giới, không còn tìm ra cách trở về nữa. Sau đó đành phải nhờ vào thân phận một số tên Đại Thừa nổi tiếng ở các giới diện khác nhau âm thầm tra sét mọi chuyện. Nhưng bởi trận biến đổi khi đó quá lớn làm áp lực cách giới tăng vọt lên rất nhiều lần, sau cùng vẫn không thể nghĩ ra được cách nào khả quan. Rơi vào đường cùng, bọn ta cũng chỉ có thể trở lại cái giới diện được bố trí phong ấn này rồi ôm theo hi vọng đợi một vài bạn bè tri kỉ nghĩ cách phá giới xuống đây cứu. Thế rồi cứ mỗi ngàn năm hai người chúng ta lại thức giậy để đón nhận lấy nỗi thất vọng cực kỳ. Mà trong thời gian dài đằng đẵng như thế, giữa ta và người kia rốt cuộc đã nảy sinh ra tranh chấp. Kết quả là sau một lần cãi cọ to tiếng với nhau, đến lầu tiếp theo ta tỉnh lại thì đã thấy nàng ra tay với ta rồi, lúc đó nguyền thần của ta đã bị nàng phong ấn vào cái bát này."
Trong khắp tế đàn liên tục vang lên âm thân của người đàn ông, thỉnh thoảng giọng nói của hắn còn mang theo nhưng dao động cảm xúc khác thường.
"Chính nàng ta mang theo loại dầu thắp dùng để duy trì cho ngọn lửa cháy mãi trên Ngọc Thanh Đăng trong trận pháp đi tìm con sâu chúa. Kết cục cuối cùng thế nào thì vào thời điểm Minh Trùng Mẫu bị diệt chính mắt ngươi đã được thấy rồi đấy. Còn bần đạo ở bên này nếu không phải trước đó có đề phòng chừa lại một ít dầu để đốt đèn thì chắc chắn linh hồn đã tan theo mây khói rồi. Mà nàng làm như vậy chắc cũng bởi muốn dùng thân thể của Minh Trùng Mẫu tu luyện thành Chân Cực Khu rồi tự mình mạnh mẽ đột phá áp lực cách giới để trở về Tiên giới thôi. Cũng có thể nàng còn lý do khác nữa, nhưng như thế nào thì bần đạo không sao biết được." Người đàn ông kể sơ lược về toàn bộ những sự việc đã sảy ra năm xưa.
"Thì ra năm đó đã sảy ra nhiều chuyện như vậy, thảo nào mà tiến bối vẫn bị nhốt ở nơi này. Việc tiền bối muốn ta giúp đỡ chắc là giúp ngươi thoát khỏi sự vây khốn của cái pháp khí này sao?" Hàn Lập nghe xong trong lòng không ngừng suy nghĩ kỹ lưỡng lại toàn bộ sự việc, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi hỏi tiếp.
"Ha ha, đúng là ta bị phong ấn vào trong Hắc Đàn Bát này nhưng trải qua vô số năm tự mình nỗ lực thì này đã có thể thoát ra được một nửa rồi. Nếu không như vậy khi nãy đã chẳng thể giúp được ngươi. Chuyện ta muốn nhờ ngươi làm chính là tu luyện Luyện Thần Thuật để tăng cường thân niệm, rồi sau đó giúp ta kích phát một lá bùa. Một khi tấm bùa này được kích hoạt thì nó sẽ truyền tin trở về cho một người bạn tốt của ta ở Tiên giới. Với quan hệ tốt đẹp của chúng ta năm xưa, một khi biết được ta đang lâm nguy thì chắc là hắn sẽ nghĩ cách giúp ta quay trở về." Thật ngoài với phán đoán của Hàn Lập, giọng nói của người đàn ông trở nên hết sức nghiêm trang.
"Tiền bối có bùa có thể truyền tin tới tận Tiên giới sao?" Hàn Lập nghe vậy liền tỏ ra kinh ngạc.
"Ngươi không cần phải tỏ vẻ giật mình. Nếu chỉ đơn thuần là bùa chú bình thường thì tuyệt đối không thể làm được chuyện này. Tấm bùa mà ta có vốn là của một vị tiên quân có tiếng tăm lừng lẫy ở Tiên giới, nó được lưu truyền cực kỳ thưa thớt. Hơn nữa ngay cả các Chân Tiên tầm thường có thần niệm yếu kém cũng không thể kích hoạt được nó. Chính vì thế nên ta mới cần nhờ đến Hàn đạo hữu." Người đàn ông tỏ ra hơi bất đắc dĩ.
"Theo lời tiền bối thì lúc này ta đã tu luyện Luyện Thần Thuật nên có thể kích phát được nó sao?" Hàn Lập nhăn mày.
"Thần niệm của ngươi lúc này tuy có thể nói là rất mạnh, gấp xa mấy lần sao với những tên cùng cấp với ngươi. Nhưng nếu so với ta lúc bình thường thì chẳng thấm tháp vào đâu cả. Ý của ta là chỉ khi ngươi tu luyện thành công tầng thứ ba của Luyện Thần Thuật mới có thể miễn cưỡng làm được việc này." Người đàn ông cười khẽ rồi đáp.
/2449
|