Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 95: Ma danh hách khởi

/2449


Hàn Lập ngẩng đầu, nhìn lại phía bên ngoài, chỉ thấy bất luận là người của Thất huyền môn, Dã Lang bang hay là các bang phái khác, mỗi người đều mặt không còn chút máu, dùng ánh mắt hàm chứa sự sợ hãi nhìn mình.

Biết không điềm nhiên thu lấy "phi kiếm", đánh chết Kim Quang thượng nhân, chỉ chốc lát đem Cổ Thiên Long cùng mười mấy tên cao thủ hóa thành tro bụi, mỗi một cử động đều cho thấy, Hàn Lập chẳng những là tiên gia cao nhân giống như Chu Nho, nhưng lại thủ đoạn lãnh khốc, cũng không phải là hạng người thiện lương nhân từ gì.

Bởi vậy ánh mắt của hắn nhìn đến chỗ nào, tất cả mọi người đều cúi đầu tránh né, không ai dám nhìn lại, Hàn Lập lúc này thật sự có thể gọi là ai thấy cũng phải sợ.

"Còn không cút đi, chẳng lẻ còn muốn đứng ở trên núi, hay để cho ta tiễn các ngươi một đoạn đường sao?" Hàn Lập đột nhiên hướng về phía Dã Lang bang, lạnh lùng nói.

Thanh âm của hắn cũng không to gì lắm, nhưng lọt vào tai của mấy ngàn người đang ở trên núi lại giống như sấm sét, làm cho bọn họ lập tức khủng hoảng.

"Chạy mau! Còn không chạy, hắn thiêu chết bây giờ!" Không biết là ai lên tiếng hô lên đầu tiên.

Nhất thời, người của Dã Lang bang cùng các bang phái nhỏ khác, đùng một phát thành một đám hỗn loạn, bọn họ tất cả đều tranh nhau chạy xuống núi, cả một đám người đông đen chen nhau chạy trên một con đường nhỏ xuống núi, làm cho đến nước cũng không lọt qua được, dọc theo đường đi cũng không biết đạp chết cùng bị thương bao nhiêu người.

Chỉ chốc lát sau, cả tòa Lạc Nhật Phong trở nên trống trải, ngoại trừ đệ tử của Thất huyền môn ra, cũng không thấy bất kỳ người nào khác.

Vương Tuyệt Sở lúc này vừa mừng vừa sợ. Không nghĩ tới nguy cơ của bổn môn cứ như vậy mà giải trừ, lại còn tiêu diệt được Cổ Thiên Long, điều này làm cho hắn ngoại trừ sự mừng như điên ra, còn có vài phần thắc thỏm bất an.

Hắn biết, nếu đối phương có thể không tốn chút sức lực giúp Thất huyền môn vượt qua tai kiếp này, như vậy bằng vào thân thủ đó, đối phương cũng dễ dàng chèn ép Thất huyền môn, thậm chí có thể cho tình cảnh của Thất huyền môn, trở nên còn tệ hơn cả Dã Lang bang lúc này.

Vương Môn chủ nghĩ tới đây, tâm trạng vốn mới được thả lỏng xuống lại lập tức bắt đầu lo lắng, ánh mắt cũng không khỏi nhìn vào giữa sân.

"Ồ! Hàn thần y đi đâu rồi?"" Vương Môn chủ vừa nhìn, giật mình không ít!

Hiện tại trong tầm mắt hắn cao nhân Hàn Lập kia sớm đã không còn ở tại chỗ cũ.

"Có ai nhìn thấy Hàn đại phu không?" Vương Tuyệt Sở gấp rút quay sang hai bên hỏi.

"Không biết!"

"Không chú ý".

Cơ hồ tất cả mọi người đều lắc đầu không biết. Cái này cũng khó trách, những người khác tất cả đều bị thủ đoạn thiêu chết người của Hàn Lập làm cho đứng tại chỗ, làm gì có ai dám nhìn chằm chằm vào vị sát tinh kia, hơn nữa dựa vào thân pháp xuất quỷ nhập thần kia, đối phương có muốn mất tích, cũng là một chuyện hết sức dể dàng.

"Không cần tìm, ta vừa rồi nhìn người nọ, đã xen lẫn trong đám người đã xuống khỏi Lạc Nhật Phong rồi" Lúc này, người áo xám khí sắc đã tốt hơn nhiều, đột nhiên mở miệng nói.

"Xuống núi, hắn sẽ đi đâu?" Vương Môn chủ ánh mắt phức tạp cười khổ một cái, thì thào tự nói.

Khi hắn nhìn ra bốn phía, tầm mắt vô tình rơi vào trên thân một người.

Vương Tuyệt Sở hai mắt đột nhiên lóe lên, khóe miệng cũng có chút nhếch lên, lộ ra vẻ mặt một lão cáo già giảo hoạt.

Giờ phút này, Lệ Phi Vũ vì bạn tốt đột nhiên biến thành thế ngoại cao nhân mà dị thường hưng phấn, đang cùng Trương Tụ Nhi nói chuyện, cũng không biết có người đã chú ý đến hắn.

Cứ như vậy, người của Dã Lang bang và các bang phaá nhỏ khác, chạy như bay rút lui khỏi núi, giục ngựa không ngừng cả ngày cả đêm tháo chạy khỏi địa giới Thất huyền môn. Mà Vương Tuyệt Sở cũng không phái người đuổi giết vì thực lực cảu môn phái cũng đã bị tổn hao khá nhiều.

Sau đó là cả một khoảng thời gian dài, Dã Lang bang cùng Thất huyền môn hai bên đều ngừng mọi tranh chấp, cố gắng tu dưỡng.

Lần này Thất huyền môn cùng Dã Lang bang một hồi đại chiến sóng gió, không lâu sau đã truyền ra cả ngàn dặm, đã thành một câu chuyện mang sắc thái tiên ma truyền thuyết, không chỉ có người của hắc bạch lưỡng đạo bàn tán tới, ngay cả người bình thường cũng thích nói đến, trở thành một câu chuyện xưa, tồn tại một thời gian dài không mất.

Trong câu chuyện, cuộc đại chiến này ngay từ đầu là kiếm mang của tuyệt thế kiếm khách tranh cao thấp với phi kiếm của kiếm tiên. Kết quả phi kiếm của kiếm tiên thần diệu khó lường, so với kiếm mang của kiếm khách cao hơn một bậc, tuyệt thế kiếm khách đại bại. Mà lúc này, nhân vật hỏa ma đột nhiên hiện thân, hắn chẳng những thừa dịp hai bên nguyên khí đại thương, giết chết kiếm tiên đang có ý đồ trừ ma, sau đó ma tính đại phát, một ngọn lửa đốt chết gần ngàn người các bang phái, mà Bang chủ Dã Lang đã bất hạnh bỏ mình trong đó. Cuối cùng hỏa ma nhân sát kiếp quá nặng, phạm vào thiên uy, bị thần tiên trên trời dùng tiên lôi đánh chết tại chỗ, xương cốt cũng không còn, cho nên cuối cùng cũng không thấy tung tích.

Khi Hàn Lập trở lại nơi ở, từ miệng Lệ Phi Vũ nghe được bản thân bị đồn đãi thành yêu ma, hắn ngạc nhiên đứng ngây ra tại chỗ, một hồi lâu không nói gì. Mà Lệ Phi Vũ sớm đã ôm bụng cười to, hồi lâu cũng đứng dậy không nổi.

Giữa trưa năm ngày sau khi tử đấu chấm dứt.

Đêm hôm ấy, Hàn Lập thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ theo dòng người, đi xuống Lạc Nhật Phong, sau khi tìm được Khúc Hồn, cùng nhau trở về trong cốc.

Hàn Lập quay lại, vào trong cốc đóng cửa không tiếp khách, không muốn gặp bất luận kẻ nào, đang cả ngày cả đêm túc trực ngoài cốc vì muốn bái kiến hắn.

Đương nhiên dựa vào uy danh của Hàn Lập lúc này, mấy người này cũng không dám có bất cứ sự bất mãn nào, càng không dám tự tiện vào cốc, không thể làm gì khác hơn là sau khi đợi một thời gian, thì cũng phải quay trở về.

Mấy ngày sau đó, Hàn Lập dùng đạo phù lục vũ hình thanh tiểu kiếm, bắt đầu luyện tập khu vật thuật.

Bởi vì hắn biết, thời gian của bản thân cũng không nhiều. Cho nên mấy ngày qua, mỗi ngày Hàn Lập đều dùng "Khu vật thuật" đem đạo phù lục nọ hóa thành một đạo ánh sáng nờ không ngừng xoay chuyển bay múa trong cốc, cho đến khi pháp lực toàn thân hao hết mới thôi. Sau đó lẳng lặng nhắm mắt điều tức, để cho pháp lực chậm rãi khôi phục, đợi pháp lực hồi lại như bình thường, Hàn Lập lại tiếp tục khu động phù lục, tiếp tục luyện tập.

Cứ như vậy, Hàn Lập không ngừng cần mẫn luyện tập, loại huấn luyện gian khổ này liên tục trong ba ngày, cho đến khi hắn cho rằng bước đầu đã nắm giữ cách vận dụng "khu vật thuật" vào thực tế một cách nhuần nhuyễn, mới chính thức chấm dứt.


/2449

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status