Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 98: Hồi thôn

/2449


Không lau sau khi Hàn Lập rời khỏi Thải Hà sơn, Vương Môn chủ tuyên bố thu Lệ Phi Vũ làm đệ tử, còn cho hắn chính thức làm Đường chủ Ngoại nhận đường, từ đó về sau đối với hắn rất sủng tín. Hơn nữa mấy năm sau đó, tam thúc của Hàn Lập không ngờ phạm sai lầm, động đến bang quy, vốn là nguy đến tính mạng, cũng được Vương Môn tận lực che chở, mà thoát nạn.

Mà Vương Môn chủ, sau này tại bang phái tranh đấu, cũng gặp nhiều kình địch, từng mấy lần bị thương nặng, muốn mất mạng. Mỗi khi tất cả mọi người tưởng rằng mạng hắb khó mà cứu được nữa, hắn đều dựa vào thuốc trong một cái bình ngọc, kỳ tích liền phát sinh, rất nhanh bình phục tiếp tục chiến đấu. Chuyện này khiến cho người khác thèm muốn, cũng hỏi hắn tên cùng lai lịch của thuốc này, nhưng Vương Tuyệt Sở vẫn ấp úng, không chịu nói rõ. Đương nhiên muốn tìm được người chế ra thuốc này, tự nhiên là không thể.

Cho đến nhiều năm sau, khi Vương Tuyệt Sở qua đời, hắn mới để lại cái tên của thuốc này - "Dưỡng tinh đan", lúc này trong bình ngọc chỉ còn lại có ba viên. Nhưng ba viên thuốc này, cũng khiến cho một phen huyết vũ tinh phong, mang đến cho hậu nhâncủa Vương Tuyệt Sở không ít phiền phức! Bất quá đó là chuyện sau này, hiện tại cũng không đề cập tới.

Mà Lệ Phi Vũ lúc này, đang cầm mấy cái bình nhỏ, và một tờ giấy ngơ ngác xuất thần, hắn buổi sáng khi mới từ chỗ Trương Tụ Nhi quay lại về, bên trong phòng đã có thêm nhiều món đồ.

Tờ giấy là do Hàn Lập lưu lại, mặt trên rất đơn giản, chỉ là chào Lệ Phi Vũ, hắn đã rời khỏi Thất huyền môn, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại. Mà thuốc ở trong bình, đã được tỉ mỉ điều phối, hẳn là có thể kéo dài tuổi thọ của Lệ Phi Vũ, hy vọng Lệ Phi Vũ không cự tuyệt.

Cuối cùng thay vì ký tên, mà đã vẽ khuôn mặt tươi cười của Hàn Lập. Bên cạnh khuôn mặt tươi cười, có một câu chúc Lệ Phi Vũ cùng Trương Tụ Nhi sớm ngày thành thân, sinh nhiều quý tử.

Lệ Phi Vũ sau khi ngơ ngẩn cả người, đột nhiên chạy ra khỏi phòng, xông lên một ngọn núi nhỏ gần hắn nhất.

Trên đỉnh núi, Lệ Phi Vũ vội vàng nhìn về phía cổng lớn của Thất huyền môn, chỉ thấy nơi đó, một mảng màu xanh, không thấy một bóng người nào. Sau khi đứng không nhúc nhích đợi hồi lâu, Lệ Phi Vũ thở dài một hơi, rốt cục ánh mắt cùng vẻ mặt tịch liêu thấp giọng nói: "Hy vọng ngươi bảo trọng! Thượng lộ bình an!"

Sau đó Lệ Phi Vũ từ từ xuống núi, bóng lưng chậm rãi mà đi, có vẻ phi thường cô đơn cùng u buồn!

Lúc này, một chiếc xe ngựa đang đi trên đường, nhắm hướng Đông mà đi tới.

Hàn Lập cùng Khúc Hồn đang ngồi ở trên xe, mặc dù bên trong xe không gian cũng không nhỏ, nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ ngồi mà thôi. Bởi vì Hàn Lập dùng ba lượng bạc vụn, tạm thời bao cả chiếc xe ngựa này.

Chiếc xe ngựa này bề ngoài nhìn qua có chút rách nát, có vẻ phi thường cũ kỹ, nhưng bên trong đã được thu dọn sạch sẽ, hơn nữa hai con ngựa kéo xe cũng khá khỏe, chạy rất mạnh mẽ, kéo cỗ xe chạy nhanh như bay.

Hàn Lập chính là vì hai điểm này, mới bằng lòng dùng ba lượng bạc vụn bao cả xe. Phải biết rằng, xe ngựa bình thường như vậy đi liên tiếp mấy ngày, cũng chỉ có thể được một hai lượng mà thôi.

Xa phu của xe ngựa, là một người trung niên nhân da cháy nắng rất bình thường, cũng rất ít nói. Trừ phi Hàn Lập chủ động hỏi, nếu không hắn sẽ không mở miệng nói chuyện. Điểm này cũng làm cho Hàn Lập rất hài lòng.

Phải biết rằng, bên cạnh hắn dẫn theo Khúc Hồn, thân hình cao lớn dị thường, lại mang một bộ áo giáp khe khuất cả mặt mày, thoạt nhìn thần thần bí bí. Nếu đổi là người lắm miệng mà hỏi tới, cũng phải một phen ứng phó, cũng rất phiền phức.

Trên đầu Hàn Lập, còn có một con chim lông vàng "Vân sí điểu", con chim này mười phần linh tính, cũng đang nhắm hờ hai mắt lại, xem ra cũng đang nghỉ ngơi.

Khúc Hồn ngồi ở một góc khác, trên vai vác một cái bao to, bên trong ngoại ttrừ một chút quần áo, tất cả đều là rất nhiều vàng bạc cùng các loại vật phẩm có giá trị không ít.

Về phần pháp khi cùng sách vở đồ vật lấy được từ Mặc đại phu, bởi vì quan hệ trọng đại, Hàn Lập sợ bị mất, cho nên đem theo người.

Hiện tại Hàn Lập an tĩnh ngồi ở bên trong xe, nghe tiếng bánh xe phát ra những tiếng lộc cọc, thần sắc bình lặng không có xao động gì, cũng không có bởi vì rời khỏi Thất huyền môn mà có cái gì thương cảm.

Muốn nói có điểm duy nhất làm cho Hàn Lập có cảm giác nhớ tới, cũng chỉ có người bằng hữu tri giao Lệ Phi Vũ. Bất quá nói vậy đối phương cũng đã nhận được lời nhắn của mình, thấy được bí dược điều chế riêng cho hắn. Hy vọng thuốc này có công hiệu, cũng để cho bạn tốt hưởng thụ một chút nhân sinh vui sướng dài một chút.

Hàn Lập nghĩ tới đây, vương thân thể ra, dựa lưng vào trên vách, bắt đầu lim dim ngủ. Điểm đến của chuyến xe này, hắn đã báo cho xa phu, chính là cái thôn nhỏ nơi mà hắn sinh ra.

Mặc dù biết không có khả năng, nhưng hắn vẫn hy vọng bản thân khi mở mắt ra, là có thể thấy khuôn mặt của song thân cùng huynh đệ tỷ muội.

Đã rời khỏi cha mẹ nhiều năm như vậy! Ngay cả khuôn mặt của họ, trong trí nhớ cũng có chút mơ hồ. Cho nên Hàn Lập ghé về lại quê hương trước, nhất định phải chính mắt thấy được song thân mạnh khỏe, nếu không hắn vĩnh viễn không cách nào mà an tâm rời đi.

"Không biết tiểu muội thế nào rồi, bây giờ hẳn là đã mười sáu mười bảy tuổi, đã là đại cô nương rồi! Lần trước gởi nhận thư của nhà, hình như nhắc tới nó đã được gả vào gia đình tốt, đã thu sính lễ" Hàn Lập ở trong mông mông lung lung mà ngủ đi, trong đầu hiện ra một thân ảnh gầy yếu, chủ nhân của thân ảnh này vẫn đi theo sau hắn, thanh âm tức giận "Tứ ca ca" "Tứ ca ca" mà kêu không ngừng.

"Thời gian quả thật trôi qua quá mau!"

Hàn Lập rốt cục trong không khí ấm áp đó, mà ngủ say đi. Hắn ngủ lần này phi thường an ổn, phi thường ổn định, giống như khi còn bé được cha mẹ bảo vệ, xưa đuổi muỗi mòng, ngủ trong hương vị ngọt ngào như vậy.

Năm ngày sau, Hàn Lập dọc theo đường đi, rốt cục đã trông thấy thôn nhỏ vô cùng quen thuộc ở xa xa.

Bức tường bùn nhỏ, mấy đống cỏ khô, còn có mấy cái ngõ nhỏ kia, tất cả đều làm cho Hàn Lập như trong giấc mộng, hôm nay đều chân thật xuất hiện trước mắt.

Hàn Lập trấn áp kích động trong lòng, hắn cho xa phu đưa ngựa dừng ở xa xa bên ngoài thôn, Khúc Hồn cũng ở lại trên xe không cho xuống. Bản thân hắn bước nhanh vào thôn, càng đến gần thôn, tim hắn càng lúc càng đập nhanh.

Loại cảm giác không tự kìm hãm được này, Hàn Lập đã lâu cũng không cảm thụ qua!


/2449

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status