Phán Quan

Chương 91 - Chương 91

/120


Trong miền ký ức lúc bé của Văn Thời, Trần Bất Đáo hiếm khi dạy bằng lời lắm, một là tay cầm tay hướng dẫn tập luyện, hai là học trong lồng.

Hắn luôn nói càng thấy nhiều thì tự nhiên cũng sẽ càng biết nhiều thôi.

Nhưng khi đó, Văn Thời chứng kiến hơi quá nhiều thứ, vượt xa sức chịu đựng của một đứa trẻ. Vì vậy, anh từng hỏi Trần Bất Đáo, nếu gặp phải lồng, bùa hoặc trận mà bản thân chưa thấy bao giờ, anh cần phải làm sao?

Lúc ấy, Trần Bất Đáo nói giỡn rằng: Chỉ cần con ngoan thêm chút nữa, đừng cứ muốn đánh lén sư phụ mãi, đừng làm trái lời sư phụ, đừng phản bội sư môn, đừng không biết lớn nhỏ, lúc phải thưa hỏi sư phụ thì nói cho đàng hoàng. Thế thì dù gặp phải điều gì, con cũng có thể đẩy cửa vào hỏi ta hết.

Nhưng mà sau đó, hắn vẫn nghiêm túc trả lời rằng: Dù đó là điều con chưa gặp bao giờ, người khác sẽ luôn để lại dấu vết khi tạo ra một thứ gì đó. Con có thể thử dùng kiến thức của mình để loại trừ chúng.

Về sau, khi tự mình bôn ba khắp nơi, Văn Thời mới nhận ra, mấy lời này quả thực rất có ích ——

Thế gian có biết bao nhiêu người, nhưng người có tài thì lại không nhiều. Chỉ cần ta để ý thêm đôi chút thì sẽ phát hiện ra mánh khoé trong phần lớn trường hợp tưởng chừng như không có đầu mối. Đa số điều mình chưa thấy bao giờ thường từng bị sửa đổi.

Nhưng điều thực sự nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Văn Thời và thường khiến anh đau đầu lại chính là bản thân sư phụ Trần Bất Đáo.

Trần Bất Đáo biết pha lẫn quá nhiều thứ, cứ phân loại đại thì sẽ trở thành đồ mới ngay.

Ví dụ như dây tơ hồng, chuỗi ngọc và lông chim xanh biếc quấn quanh cổ tay linh tướng của hắn…

Văn Thời thử suy tư một chút ——

Dây tơ hồng có quá nhiều tác dụng, cực tốt cũng có mà cực tệ cũng chẳng thiếu, duyên số cũng dùng nó, đổi mệnh cũng dùng nó, tạo nghiệp vẫn có thể dùng nó. Mối này khó gỡ rồi đây.

Nhưng ý nghĩa của nó thì chỉ có một, lúc nào cũng được dùng để ‘dắt’ và ‘nối’, nhằm tạo ra một mối liên kết giữa hai vật không liên quan gì đến nhau, hoặc củng cố một mối quan hệ đã có sẵn.

Chuỗi ngọc đeo trên tay có nghĩa là điều đã có tính toán, cũng có nghĩa là trừ nghiệp hóa khổ.

Chỉ có mỗi lông chim xanh biếc kia là Văn Thời thực sự không thể nghĩ ra mục đích thường dùng.

Nếu biết được ngọn nguồn của lông chim, anh sẽ có thể hiểu sơ sơ những thứ trên cổ tay của Tạ Vấn rốt cuộc có tác dụng gì…

Trong khi nghĩ thế, ánh mắt của Văn Thời vô thức nán lại trên tay Tạ Vấn. Con ngươi đen nhánh đứng lặng, trông có vẻ sâu thẳm và chuyên tâm.

Chẳng biết bao lâu sau, Tạ Vấn hơi nghiêng đầu sang chỗ anh, nói với âm lượng chỉ có anh mới có thể nghe thấy: “Hồi hồn nào, tay ta cũng không chịu nổi ánh nhìn chăm chú như thế của em đâu.”

“Em mà cứ nhìn chằm chằm nữa là nó sẽ ửng đỏ đấy.” Tạ Vấn lại bổ sung một câu.

“Ông chỉ có bấy nhiêu máu thôi, đỏ gì chứ.” Văn Thời đớp một câu theo bản năng rồi thu lại ánh mắt có phần lộ liễu của mình.

Thân là một người có thể điều khiển mười hai con rối cao cấp cùng một lúc ở thời kỳ đỉnh cao, một công đôi việc tam lợi đơn giản không phải vấn đề nan giải gì đối với anh. Thế nên, lúc đang cân nhắc xem mấy thứ trên tay Tạ Vấn là gì, anh cũng nghe không rớt một lời Bốc Ninh nói, hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng quá lớn.

Anh ngước mắt nhìn lên, thản nhiên ngó sang bọn Chu Húc một lần nữa.

Tạ Vấn “ừm” một tiếng mơ hồ rồi nói: “Ta nhớ rõ trước đây ta từng dạy em là đừng có so thứ mình dư dả với thứ người ta đang thiếu mà.”

Văn Thời đáp một tiếng trong mũi, xem như đã trả lời.

Đáp xong, anh mới cảm thấy câu nói kia càng nghe càng sai, gắn với câu trả lời trước đó của anh thì lại cực kỳ sai trái.

Hắn nói anh máu nhiều… chẳng phải ý là anh dễ ửng đỏ hơn à?

Văn Thời mím môi, mắt hơi híp lại.

Bốc Ninh vừa nói xong tất cả nội dung ngay đúng lúc này, ngoảnh đầu nói với họ: “Vì vậy thứ mà Chu Húc nhìn thấy năm đó chắc hẳn là do có ai đó đang luyện tà thuật ở Trương gia.”

“Có ai đó?” Chu Húc tự ngoi đầu ra chen vào một câu, “Phòng đó là phòng của ông cố. Tui nhìn thấy chiếc áo ngắn kia… Nếu nhớ không lầm, đó cũng là áo ngắn của ông cố đấy. Chẳng phải rõ ràng là ổng đang thực hiện mấy điều mà ông nói hả? Sao ông lại nói là có ai đó?”

Hai người nọ cần thời gian để đổi chỗ, Bốc Ninh chưa kịp thò ra để giải thích, Văn Thời đã mở miệng: “Câu ‘có ai đó’ của huynh ấy là một lời nói khiêm tốn.”

Bốc Ninh vừa được đổi lại, nhưng còn chưa há mồm thì lại bị thằng ngốc Chu Húc này nhấn xuống và bảo: “Uầy —— tui hiểu rồi, ý là nói giảm nói tránh đây mà.”

Bốc Ninh: “…”

Thực ra, có ai đó là câu mà họ đã sử dụng từ nhỏ để chỉ những ai chọc giận sư phụ và vạ lây cả núi Tùng Vân. Chẳng qua trước đây toàn là Chung Tư miệng thúi tự đưa mình tới cửa để tìm vận xui, bị phạt cũng đáng.

Hiện giờ Chung Tư không có mặt ở đây, kẻ thiệt thòi lại trở thành hắn.

Bốc Ninh thầm thở dài trong lòng, dứt khoát tổng kết rằng: “Nói tóm lại, sự việc đại loại là như vậy. Không biết sư phụ ——”

Hắn bị mắc cổ.

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn chỉ cần hỏi một câu “sư phụ nghĩ sao” là được. Dù sao nếu có sư phụ trước mặt, mấy đồ đệ bọn họ đương nhiên sẽ tự giác biến thành một đám cần được dẫn dắt. Khi hỏi xong suy nghĩ của sư phụ, họ có thể đóng cửa rồi thảo luận ý kiến của các sư huynh đệ.

Nhưng bây giờ…

Dù muốn đóng cửa thảo luận, người mà sư đệ muốn nói cùng không phải là hắn nữa.

Bốc Ninh dừng một lúc rồi lẳng lặng bổ sung nửa câu sau: “Với cả sư đệ nữa, hai người nghĩ sao?”

Văn Thời nói: “Huynh biết nhiều về mảng tà thuật hơn đệ mà.”

Dù sao nó cũng đã được gọi là tà thuật, vậy thì nó sẽ kèm theo chút giá lớn mà người bình thường khó lòng trả nổi. Giá lớn này thường nguy hiểm và đau khổ. Mấy kẻ biết rõ giá lớn là gì mà vẫn khăng khăng cố chấp thường sẽ có những mục đích khác nhau, phần lớn xuất phát từ các ham muốn nguyên thủy nhất kia ——

Mưu cầu kế sinh nhai, mưu cầu tình yêu và mưu cầu danh lợi.

Hoặc là cầu xin để được thoát khỏi những nỗi khổ lớn và sâu xa hơn.

Thứ mà những điều này dính dáng sâu sắc đến nhất luôn là quẻ thuật và trận pháp, thỉnh thoảng sẽ pha trộn một ít bùa chú, còn rối thuật là ít dùng đến nhất.

Trong số các sư huynh đệ trên núi Tùng Vân, người từng tiếp xúc với tà thuật nhiều nhất chính là Bốc Ninh. Những người khác nhiều lắm chỉ từng gặp phải và giải quyết bằng sự am hiểu của mình mà thôi. Nhưng Bốc Ninh thì khác, hắn chẳng những biết cách giải mà còn biết cả cách bày nữa.

Xếp sau Bốc Ninh là Trang Dã.

Thực ra, nếu nói theo lẽ thường, Trang Dã mới phải là người hiểu biết nhiều nhất. Dù sao thì y cũng tu tạp, cái gì cũng biết, nên có thể hiểu ra một vài tà thuật phức tạp một cách dễ nhất.

Nhưng khổ nỗi bản tính của Trang Dã quá trội, thậm chí còn hơi duy tâm và đơn thuần. Thái độ của đại sư huynh này đối với tà thuật là sẽ tránh nếu có thể, bởi thế y biết giải đó, nhưng cũng không bằng lòng học thêm về các nguyên lý đâu.

Còn nếu bàn về người hiểu biết nhiều hơn Bốc Ninh trên núi Tùng Vân thì chỉ có một mình Trần Bất Đáo.

Vì hắn sống lâu hơn bất kỳ ai, song cũng thấy được nhiều thứ hơn bất cứ kẻ nào. Theo một mức độ nào đó, hắn gần như có sức dung chứa muôn vật, độ hiểu biết vượt xa người thường.



Tựa như ai cũng cảm thấy những áng sương đen kia dơ bẩn, nhưng hắn chỉ cho rằng chúng là trần duyên, chứ không hề bình luận gì thêm. Trong mắt hắn, tà thuật trong mắt một số người bình thường cũng chỉ là người bị lợi dụng và việc bị nhằm vào một cách sai lầm thôi.

Người có yêu và ghét, chỉ cần không phạm lỗi lớn, Trần Bất Đáo sẽ ít khi nhúng tay can thiệp, càng không yêu cầu đồ đệ tu cùng đường và có cùng ý nghĩ với mình.

Vì vậy khi Bốc Ninh gọi thẳng đó là ‘tà thuật’, hắn cũng chỉ lắng nghe như bình thường. Dù sao hình dung như vậy thì tiện hơn, ai cũng hiểu hết.

“Kiến thức của con có hạn, nghĩ tới nghĩ lui cũng toàn là mấy trận cục kéo dài tuổi thọ, không dám quả quyết đâu.” Bốc Ninh chắp tay nói với Tạ Vấn, “Không biết sư phụ từng thấy trường hợp khác chưa ạ?”

“Ta đã từng thấy rất nhiều.” Tạ Vấn nói, “Nhưng mà trường hợp của Trương gia không khác điều mà con đang nghĩ bao nhiêu đâu.”

Từ trước đến nay, hắn hiếm khi kinh ngạc, nhắc đến điều gì cũng làm như bản thân không hề cảm thấy bất ngờ. Mấy đồ đệ đã sớm quen với tính tình và giọng điệu của hắn, thế nên sau khi nghe xong, Bốc Ninh “à” nhẹ một tiếng rồi gật đầu, giống như chỉ cần một câu này thôi, mọi chuyện hầu như đã được xác định.

Nhưng Văn Thời thì khác.

Anh ở bên Trần Bất Đáo lâu nhất, cũng từng lặng lẽ nhìn kỹ đối phương mà không bị người nọ vạch trần suốt biết bao nhiêu lần, đương nhiên anh có thể phân biệt rất nhiều sự ảo diệu và điểm khác biệt nhỏ bé trong hắn.

Anh nhìn chòng chọc vào Tạ Vấn vài giây rồi nói: “Ông đã biết từ trước?”

Chu Húc và Hạ Tiều lại đột ngột nhìn sang, nhưng Lão Mao thì làm ổ đàng hoàng trên ghế sô pha, không nhìn thêm và cũng không nói nhiều, có vẻ lão biết chút nội tình.

“Sao em cứ thích phá đám ta vậy?” Tạ Vấn tức giận lườm ai đó vừa bước ra khỏi phòng thì đã trở mặt.

Văn Thời lại đổi thành câu trần thuật: “Vậy ra quả thực ông có biết.”

“Cứ coi là như vậy đi.”

“Cứ coi là như vậy là sao?”

Văn Thời nhớ lại mối liên kết giữa mình và Tạ Vấn thông qua sợi dây rối trong cái trận ở núi Tùng Vân kia, rằng anh từng nhìn thấy thế giới trong mắt hắn, từng cảm nhận cảm giác của hắn, còn từng nghe hắn nhắc đến lý do mình trở về nhân thế nữa. Nhưng tình huống lúc ấy đang gấp gáp và lộn xộn, trong lòng anh chỉ đong đầy cái câu “ta phải rời đi rồi” của Tạ Vấn, những câu khác đều đã văng vẳng đi đâu mất tiêu, mãi đến lúc này mới nhớ ra đôi chút.

“Ông nói ông để lại cơ thể này vì đã từng tính ra sẽ có một vài chuyện ập tới vào một nghìn năm sau.” Văn Thời nhíu mày, “Là vì chuyện này ư?”

Tạ Vấn lại lắc đầu đáp: “Sao chuyện mà ta đã đoán trước lại cụ thể đến thế được? Ta chỉ biết sẽ có vài mối phiền toái mà thôi.”

Nếu là trước đây, hắn sẽ trả lời như vậy rồi không nói gì nữa.

Nhưng Văn Thời nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, cố chấp đợi lời kế tiếp. Vì thế, hắn đắn đo một lát rồi nói thêm ngắn gọn: “Linh thần của ta đã nằm sẵn trong cơ thể này trước lúc nó có ý thức rõ ràng nữa, chắc khi đó là khoảng hai năm về trước.”

Hắn hiếm khi tính kỹ thời gian, chỉ nói đại một con số.

“Ta không nhìn thấy tình huống hiện giờ của trận phong ấn, nhưng ta có thể cảm nhận được chút ít nhờ có linh thần.” Tạ Vấn cũng không hề kiêng dè về vụ phong ấn, cứ như đang nói về một chuyện cũ bình thường, không liên quan gì đến mình, “Trận đó chắc hẳn vẫn bị đóng kín, nhưng có ai đó đã động tay động chân xung quanh nó.”

“Ban đầu, ta cứ tưởng là một vài đứa trẻ đời sau chưa biết lợi và hại, có chút hứng phú với việc phong ấn, liều lĩnh và hấp tấp muốn thăm dò gì đó, thậm chí còn muốn phá vỡ phong ấn. Sau đó, ta lại phát hiện là không phải.”

“Sau khi mượn cơ thể này để tỉnh lại không được bao lâu, ta đã gặp phải một chiếc lồng xoáy ở vùng Thiên Tân này.” Tạ Vấn nói rồi lặng im một lát, đưa mắt nhìn về phía Văn Thời: “Có lẽ em đã quên chuyện hồi trước, bây giờ không biết còn nhớ hay không. Trước đây rất lâu, ta từng đề cập đôi điều về lồng xoáy với em.”

“Hồi nào?” Văn Thời nhất thời chưa nhớ ra.

Tạ Vấn ngẫm nghĩ, đưa tay xuống nơi không cao hơn chân bàn bao nhiêu, khoa tay múa chân bảo là: “Hồi em lớn cỡ này, hở ra là mếu máo đó.”

Văn Thời: “…”

“Vãi đạn?” Hạ Tiều và Chu Húc khẽ kêu lên một tiếng, khiếp sợ nhìn qua.

Vãi đạn bà ngoại tụi bây.

Văn Thời đanh mặt, đông lạnh hai thằng ngốc kia rụt về lại.

“Không nhớ rõ, quên hết rồi.” Môi anh còn chưa nhúc nhích mà sáu chữ đã nhảy ra.

Tạ Vấn: “Không nhớ rõ chút nào luôn hả?”

Nói thế thì có vẻ đầu óc mình không được tốt. Văn Thời vẫn phà hơi lạnh một lúc, rồi thốt ra một câu như thể trí nhớ đang dần khôi phục: “Ông nói lồng xoáy là một thứ hiếm thấy, chỉ xuất hiện ở bãi tha ma, nơi có nạn đói, ổ dịch hoặc chiến tranh liên tục thôi.”

Vì có quá nhiều người chết, trần duyên quá nặng, chỗ đó nhất thời không thể thanh lọc sạch sẽ, nên mới có thể biến thành một chiếc lồng xoáy tự nhiên.

Ví dụ như tòa thành nơi hắn nhặt được Văn Thời lúc trước đã từng bị tàn sát đến độ không còn sót lại thứ gì bởi vì chiến tranh.

“Nhưng mà bây giờ có nhiều lồng xoáy lắm mà.” Chu Húc chợt lên tiếng.

Tạ Vấn: “Chẳng những nhiều, mà còn có khả năng xuất hiện ở bất cứ nơi nào nữa.”

“Chuẩn rồi, đúng là như vậy.” Chu Húc gật mạnh một cái.

“Đó là điều mà ta đã nhìn thấy ở Thiên Tân.” Tạ Vấn ngẩng đầu lia qua, chỉ vào nóc nhà và nói: “Một ngôi nhà không lớn bằng ngôi nhà này, địa chỉ ban đầu vừa không phải sườn núi ngập mộ vừa chẳng phải chỗ nào xui rủi khủng khiếp, chẳng hiểu sao lại biến thành lồng xoáy. Ta còn chưa tới gần thì đã có mấy người lặng lẽ thả bùa ở phía sau và muốn dẫn ta đổi sang đường khác.”

“Sao vụ này nghe quen tai thế nhỉ…” Chu Húc trưng ra vẻ mặt ‘mất mặt’, nói với thái độ ghét bỏ: “Chủ gia tộc bổn gia thường phải chịu trách nhiệm với lồng xoáy, là mấy vị trưởng bối, dì nhỏ và chú nhỏ của tui đó. Người ông gặp phải có lẽ là đám con cháu Trương gia luân trực hằng ngày ở vùng đó, sợ có người vào nhầm, song lại sợ khó giải thích, vì vậy họ thường sẽ sử dụng mấy cách thần không biết quỷ không hay.”

Nhưng giờ nghe nói mà…

Khốn khiếp, thực sự chẳng ai nhận ra nhở.

Không biết vào một ngày nào đó, mấy kẻ kia biết người mà mình thả bùa dẫn đi chính là Tổ sư gia thì sẽ có phản ứng gì đây.

Dù sao nếu là bản thân Chu Húc thì… có lẽ nó sẽ nhục nhã trước bàn dân thiên hạ lắm đây.

“Mấy người kia chắc hẳn không chỉ ở gần lồng xoáy trong một thời gian ngắn, nên trên người mới có chút mùi.” Lúc ấy, Tạ Vấn vừa ngửi thì đã nhận ra, “Gần như giống hệt mùi của trận phong ấn.”

“Đệt!” Chu Húc nói: “Vậy chẳng phải…”

“Nếu chỉ có một hoặc hai cái thì đương nhiên không thể loại trừ khả năng trùng hợp.” Tạ Vấn nói, “Sau này, ta lần theo hành tung của mấy người kia vào Ninh Châu, dọc theo đường đi, ta lại phát hiện được khá nhiều. Trong vùng Ninh Châu đã có chín cái, thế nơi khác thì sao?”

“Vậy ý ông là có ai đó đã dẫn thứ trên người ông ra, lan rộng khắp nơi và hình thành lồng xoáy.” Vẻ mặt của Văn Thời đã trở nên khó coi.

Nơi vốn không nên hình thành lồng xoáy lại toàn dính mùi của trận phong ấn.

Kết hợp với việc xung quanh trận bị ai đó động tay động chân, hành vi giam quản lồng xoáy của Trương gia…

Mọi chuyện khỏi nói cũng biết.

“Vậy thì ——” Chu Húc há mồm bảo: “Phải chăng thứ mà tui nhìn thấy hồi nhỏ là quái vật của ông cố. Còn về tà thuật, nó cũng có dính líu đến lồng xoáy ư?”



Từ bé, nó đã theo gót Trương Lam và Trương Nhã Lâm mà nghe suốt mấy lời đồn đãi, trong đầu trữ rất nhiều hàng, nhất thời nghĩ đến những mối quan hệ dính dáng đến nhau.

Quả nhiên, Bốc Ninh cho nó câu trả lời: “Nếu nó được kết hợp với lồng xoáy, thì ta biết nó là loại tà thuật gì rồi.”

Mặc dù hiểu biết của Văn Thời về tà thuật không rộng bằng Bốc Ninh, nhưng trước lúc thoát khỏi cái lồng mộ nhiều nhà kia, anh từng gặp được Trương Uyển và nghe bà kể chuyện.

Bà nói lúc trước đệ tử họ Trương dưới chân núi Tùng Vân kia dời tai họa vốn thuộc về chân núi nọ sang thôn Liễu, xong còn liên lụy đến bà. Vì thế, họ phải ôm tội trời tiến vào vòng luân hồi, mỗi đời đều phải trả nợ, kiếp nào cũng có số phận chết không được yên ổn.

Đời này, bà lại đầu thai thành Trương Uyển.

Đệ tử họ Trương kia lại đầu thai thành chủ gia tộc Trương Chính Sơ.

Vì vậy mọi thứ giờ đã quá dễ hiểu ——

Trương Chính Sơ đã biết trên người mình mang dấu vết tội trời, cần tốn không biết bao nhiêu kiếp nữa để tẩy sạch. Cuộc đời này của ông ta đã được trời định sẵn là sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Có lẽ ổng cảm thấy việc vừa chào đời mà đã mang nghiệp này thực sự bất công, cũng có lẽ là không cam lòng, vì thế muốn chuẩn bị trước, mượn tà thuật để đổi mệnh cho bản thân.

“Tui vẫn chưa hiểu rõ. Ổng tạo ra nhiều lồng xoáy như vậy để làm gì. Ông đừng nói với tui là lồng xoáy còn có thể tẩm bổ nữa nhé!” Chu Húc giật mình nói.

“Đừng nói vậy, đúng là có thể đấy.” Tạ Vấn nói.

“Sao lại thế được?! Thứ chó má gì lại có thể được tẩm bổ bằng lồng xoáy chứ?”

Tạ Vấn: “Chẳng phải vẫn còn huệ cô à?”

Chu Húc mờ mịt trong chốc lát rồi bỗng hít vào một ngụm khí lạnh.

Huệ cô…

Thứ được sinh ra dưới lòng đất bởi oán sát sâu nặng, lớn mãi lớn mãi, giết vẫn còn, tan không hết, diệt không xong. Chỉ cần chỗ ‘dơ bẩn’ kia còn hiện hữu, chúng vẫn còn đó.

Chúng mọc lên nơi nào có linh tướng người, song cũng cực kỳ mẫn cảm với mùi phúc lộc thọ hỉ, xem những thứ đó là thức ăn. Có vài gia tộc không tuân thủ luật lệ sẽ lén nuôi vài con, tiện để tìm linh kiếm vật trong vài thời điểm.

Cách nuôi chúng là chứa sương đen oán sát trong một cái ao nhỏ và giới hạn chúng trong một quy mô mà mình có thể khống chế nhằm bảo đảm rằng chúng còn sống. Nhưng làm thế thì vẫn khá nguy hiểm.

So với ao nhỏ bị giấu trong nhà, để ở những nơi có lồng xoáy thì vẫn an toàn hơn nhiều.

Hèn chi lồng xoáy toàn được phụ trách bởi một ít người của bổn gia. Đám con cháu luân trực khác chỉ có trách nhiệm báo cáo chứ không được phép tham gia.

Hèn chi chẳng có ai được phái đi để giải những chiếc lồng xoáy kia, ngoại trừ khi nào bất đắc dĩ lắm thôi. Bọn họ nói chúng là mối phiền toái khó giải quyết. Ai có thể nói ra lý do thật đâu?

Chu Húc không thể kiềm chế phải nghĩ tới cảnh mình trông thấy hồi nhỏ trong phòng ngủ của Trương Chính Sơ ——

Lư hương trên mặt đất nhiều không đếm xuể, mỗi chiếc lư hương đều có cắm ba cây nhang, trên mỗi cây lại được dán một tấm bùa vàng. Tên ‘quái nhân’ trông giống huệ cô kia bò trườn trên mặt đất, thường sẽ tiến tới trước lư hương và hít vào thật sâu một ngụm khói nhang.

Như thể… gã có thể ngửi được thứ gì khác thông qua khói nhang và có được sức sống vậy.

Nó càng nghĩ thì càng cảm thấy rợn cả tóc gáy —— chủ gia tộc Trương Chính Sơ từng ở bổn gia không biết bao nhiêu năm, người mà Phán Quan của các gia tộc đều phải cúi đầu, lại là một con quái vật như vậy.

Nó vuốt mặt, hoảng sợ ngẩng đầu và trông thấy khuôn mặt lạnh như sông băng và sắp nổi bão của Văn Thời.

“Ông, ông bị sao vậy?” Chu Húc hỏi.

Bốc Ninh tốt bụng đáp một câu: “Những chiếc lồng xoáy đó chảy đến khắp nơi, lại được Trương gia che chở, trì trệ mãi không ai giải, hôm nào cũng dẫn người vô tội vào lồng, hoặc là gặm nhấm người sống gần đó. Khi oán sát trên người họ tích lũy đến một lúc nhất định thì sẽ dễ biến thành lồng và trở thành một phần của lồng xoáy. Thế thì khi mọi chuyện ngày càng tồi tệ hơn, lồng xoáy cũng sẽ ngày càng lớn mạnh, dần dần mở rộng lãnh thổ…”

Như vậy thì gay go rồi.

Chu Húc nghĩ.

Sau đó, nó nghe Bốc Ninh nói tiếp: “Mà những thứ đó vốn lại được dẫn ra từ trên người sư phụ, vì vậy ngài ấy vẫn phải đứng ra để gánh vác.”

“Đờ mờ.”

Lần này, Chu Húc hết hồn thật.

Cuối cùng nó cũng hiểu vì sao Văn Thời lại bày ra dáng vẻ sắp nổi bão này rồi…

Dáng vẻ gì nó cũng hiểu được hết trơn.

Đúng lúc này, điện thoại của nó lại chợt rung lên.

Chu Húc móc ra xem thử, một dãy số lạ mà quen hiện trên màn hình. Mặc dù vẫn chưa kịp lưu lại, nó đã nhớ kỹ đuôi số đó.

Là Trương Chính Sơ.

“Nghe máy đi.” Không biết ai đó lên tiếng.

Tay của Chu Húc rung lên, lặng lẽ ấn nghe.

Nó “a lô” một tiếng trước ánh nhìn chằm chằm im ru của nguyên căn phòng toàn là các lão tổ tiên, sau đó nó nghe thấy giọng nói của Trương Chính Sơ ở đầu bên kia: “Tiểu Húc ơi, ông cố tới rồi.”

Trái tim của Chu Húc nhảy dựng lên: “Mọi người đang ở đâu ạ?”

Trương Chính Sơ đáp: “Cửa thôn.”

Chu Húc thầm nói ông cũng chưa hỏi tụi tui đang ở thôn nào, sao lại biết được vị trí cơ chứ? Sau đó nó lại suy nghĩ, dù sao vẫn có một thứ tên là bùa truy tung, còn cần nó nhắc nữa ư?

“Hay là”, Chu Húc suy nghĩ rồi nói, “Không thôi mọi người lên đây ——”

Nó còn chưa nói xong mà đã bị Văn Thời ngắt lời.

Không biết từ lúc nào, dây rối đã quấn lên tay anh, ngắn dài các kiểu thòng xuống từ trên đầu ngón tay.

Anh nói: “Không cần, chúng ta tự xuống.”

Lúc cúp máy, chẳng hiểu sao Chu Húc lại nghĩ đến bốn chữ.

Thần chết tới rồi.

HẾT CHƯƠNG 91 („• ֊ •„)
/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

DANH MỤC

Đọc Truyện Online

Truyên Hot

Truyện Full

Truyện Mới

TAG

Ngôn Tình SủngTruyenfull

Ngôn Tình HàiGoctruyen

Ngôn Tình Ngượcwebtruyen

Ngôn Tình HoànSstruyen

Truyện Fullwikidich

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status