Giờ con đi sạc pin rồi lát nữa con đi đây. Khéo tối muộn con mới về.
Ừ.
Lão Long hói gật đầu. Tốt. Cứ đi đi. Để lão xem ông trời có thật sự ban cho ông đệ tử giỏi hay không, hay là lại đùa ông một vố.
Hoàng chạy vào trong phòng sạc pin, được một lát phát hiện ra trong mấy có mấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng lấn cấn, chết dở, lỡ như Mai sốt ruột chờ cậu quá, làm thế nào bây giờ?
Mai à? Máy tao sập nguồn nên nãy giờ không để ý tới điện thoại. Chờ tao một lát nhé, tao tới chỗ mày ngay.
Cúp máy xong cậu vội vàng bắt xe ra nhà Mai. Thực ra phải tới gần tối mọi chuyện mới có thể bắt đầu. Nhưng tính Mai bộp chộp, bắt cô chờ người khác quả là một điều khó khăn.
Lên đây đi học Mai ở với bác mà không ở trọ. Hoàng đứng dưới cổng gọi cho cô xuống, bản thân dựa đầu vào tường nhìn bâng quơ ra ngoài. Nhà bác Mai nằm trong con đường ít người qua lại, chủ yếu là tri thức đi làm ban ngày, nên rất yên tĩnh. Hoàng bỗng nhiên bật cười, lâu rồi mới có lại cảm giác này.
Cậu chờ cô giống như hồi xưa đạp xe qua nhà chở cô đi học vậy.
Mặc dù cả lần này và những lần đi học nhà hai người đều ở hướng trái ngược nhau.
Nghĩ đến những lúc như thế cậu lại bật cười. Hồi đấy hay bây giờ cậu đều bị con yêu quái này hành hạ, đổi lại vài tháng trước cậu lại đang quay cuồng trong đủ các loại tình yêu của Linh, sự buồn bã của Khanh hay là gì gì đấy nữa. Hai người cuối cùng đã bỏ lỡ mất những lần thân nhau vui vẻ kể chuyện trên trời dưới đất.
Hay là có mỗi mình cậu cố tình bỏ lỡ thôi?
Tiếng mở cửa cạch một cái cắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của Hoàng. Mai đã thay đồ cẩn thận, ăn mặc gọn gàng hơn hồi sáng, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc.
Đi nào.
Ừm.
Mày làm sao thế?
Có sao đâu?
Hoàng ngớ người ra. Cô có thể nhìn thấy được cậu đang nghĩ gì ư?
Mày đang nghĩ cái gì thế? Sao nhìn tao chằm chằm vậy? Bố rửa mặt chưa kĩ à?
Không phải.
Hoàng cười ha hả. Đúng là tri kỉ. Ha ha.
Đi nào. Tao tới đón mày đây. Nói với bác mày là tối nay mày về muộn rồi chứ? Tí nữa tao dẫn mày đi ăn rồi mới tới nhà Nhung nhé?
Nói rồi. Mày bao thì tao đi.
Được.
Cậu khoác vai cô bước ra khỏi khu đường vắng, hai người bắt chuyến sớm nhất đi về phía khu phòng trọ nhà Nhung.
Ừ.
Lão Long hói gật đầu. Tốt. Cứ đi đi. Để lão xem ông trời có thật sự ban cho ông đệ tử giỏi hay không, hay là lại đùa ông một vố.
Hoàng chạy vào trong phòng sạc pin, được một lát phát hiện ra trong mấy có mấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng lấn cấn, chết dở, lỡ như Mai sốt ruột chờ cậu quá, làm thế nào bây giờ?
Mai à? Máy tao sập nguồn nên nãy giờ không để ý tới điện thoại. Chờ tao một lát nhé, tao tới chỗ mày ngay.
Cúp máy xong cậu vội vàng bắt xe ra nhà Mai. Thực ra phải tới gần tối mọi chuyện mới có thể bắt đầu. Nhưng tính Mai bộp chộp, bắt cô chờ người khác quả là một điều khó khăn.
Lên đây đi học Mai ở với bác mà không ở trọ. Hoàng đứng dưới cổng gọi cho cô xuống, bản thân dựa đầu vào tường nhìn bâng quơ ra ngoài. Nhà bác Mai nằm trong con đường ít người qua lại, chủ yếu là tri thức đi làm ban ngày, nên rất yên tĩnh. Hoàng bỗng nhiên bật cười, lâu rồi mới có lại cảm giác này.
Cậu chờ cô giống như hồi xưa đạp xe qua nhà chở cô đi học vậy.
Mặc dù cả lần này và những lần đi học nhà hai người đều ở hướng trái ngược nhau.
Nghĩ đến những lúc như thế cậu lại bật cười. Hồi đấy hay bây giờ cậu đều bị con yêu quái này hành hạ, đổi lại vài tháng trước cậu lại đang quay cuồng trong đủ các loại tình yêu của Linh, sự buồn bã của Khanh hay là gì gì đấy nữa. Hai người cuối cùng đã bỏ lỡ mất những lần thân nhau vui vẻ kể chuyện trên trời dưới đất.
Hay là có mỗi mình cậu cố tình bỏ lỡ thôi?
Tiếng mở cửa cạch một cái cắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của Hoàng. Mai đã thay đồ cẩn thận, ăn mặc gọn gàng hơn hồi sáng, nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc.
Đi nào.
Ừm.
Mày làm sao thế?
Có sao đâu?
Hoàng ngớ người ra. Cô có thể nhìn thấy được cậu đang nghĩ gì ư?
Mày đang nghĩ cái gì thế? Sao nhìn tao chằm chằm vậy? Bố rửa mặt chưa kĩ à?
Không phải.
Hoàng cười ha hả. Đúng là tri kỉ. Ha ha.
Đi nào. Tao tới đón mày đây. Nói với bác mày là tối nay mày về muộn rồi chứ? Tí nữa tao dẫn mày đi ăn rồi mới tới nhà Nhung nhé?
Nói rồi. Mày bao thì tao đi.
Được.
Cậu khoác vai cô bước ra khỏi khu đường vắng, hai người bắt chuyến sớm nhất đi về phía khu phòng trọ nhà Nhung.
/387
|