Sau khi Bắc Dực Đồng nghe nói như thế cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thản nhiên buông một câu: “Hóa ra bọn họ đang chuẩn bị liên thủ với Lăng gia!” Nghe vậy đáy mắt Âm Tế Thiên có chút ngơ ngác: “Ý của ngươi là ngươi đã sớm biết Vạn tổng quản muốn phản bội Bắc gia?”
Giọng Bắc Dực Đồng không khỏi lạnh lẽo: “Không phải bọn họ muốn phản bội Bắc gia mà là muốn chiếm lấy Bắc gia, trở thành đương gia gia chủ. Bất quá nếu muốn đạt được điều đó, trước hết bọn họ phải giết sạch tất cả phe trực hệ thì mới thật sự nắm giữ quyền hành!” Sau đó Bắc Dực Đồng kể thêm về chuyện của hai phe: “Hiện giờ người của chi thứ càng ngày càng nhiều, tu sĩ cao tầng không ít, cho nên dã tâm cũng ngày một lớn. Nếu không phải bọn họ đã từng lập lời thề với phe trực hệ thì đã sớm động thủ chiếm lấy Bắc gia!”
Âm Tế Thiên thấy nhóc không ngừng dùng từ ‘bọn họ’ liền tò mò hỏi: “Ngươi nói ‘bọn họ’ ngoại trừ Vạn tổng quản còn có ai nữa sao?”
Bắc Dực Đồng híp mắt: “Bắc Tiềm! Hiện nay kẻ cầm đầu chi thứ muốn cướp đoạt Bắc gia là Bắc Tiềm!” Âm Tế Thiên nhướng mày: “Khó trách khi ta nhìn thấy hắn lần đầu đã cảm giác khó chịu còn hơn so với gặp kẻ thù!”
Bắc Dực Đồng nghe thấy lời này của hắn thì khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười lạnh lẽo, sau đó tiếp tục nói: “Bọn họ vẫn luôn cho rằng trực hệ không để ý đến nhất cử nhất động của bọn họ, vì thế làm việc càng ngày càng không kiêng nể ai cả. Hiện tại còn dám liên thủ với Lăng gia, xem ra sau khi Bắc gia gia chủ xuất quan bọn họ sẽ hành động ngay”. Bắc gia gia chủ? Âm Tế Thiên nghi hoặc: “Chuyện bọn họ động thủ và chuyện Bắc gia gia chủ xuất quan thì có liên quan gì đến nhau?”
“Nếu gia chủ xuất quan mà đột phá cảnh giới Đại Thừa thì nhất định bọn Bắc Tiềm sẽ không dám làm gì Bắc gia. Sau này cũng sẽ an phận thủ thường, thực hiện tốt bổn phận của mình. Nhưng nếu gia chủ đột phá cảnh giới thất bại hoặc là Bắc Tiềm cũng thăng cấp lên cảnh giới Đại Thừa, vậy thì…”
Bắc Dực Đồng chưa nói hết câu Âm Tế Thiên cũng đoán được chuyện kế tiếp: “Bao lâu nữa thì gia chủ xuất quan? Hắn có thể tấn chức cảnh giới Đại Thừa không?”
“Không thể!” Bắc Dực Đồng khẳng định với Âm Tế Thiên, Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn Bắc Dực Đồng: “Gia chủ còn chưa xuất quan, sao ngươi lại dám nói như vậy? Chẳng nhẽ các ngươi giấu chuyện gia chủ đã xuất quan?”
Bắc Dực Đồng lắc đầu: “Cha ta đã từng nói, có một vị cao nhân phán rằng gia chủ thăng cấp nhất định sẽ thất bại!” Âm Tế Thiên nhíu mày, xem ra vị cao nhân mà Bắc Vũ Hoành gặp được không phải là tu sĩ nào đó trong Tu Chân giới rồi. Bắc Dực Đồng lôi kéo Âm Tế Thiên ngồi vào trên ghế, rồi ôm cổ hắn nói: “Hôm nay Bắc Vạn Trọng liên thủ với Lăng gia diệt trừ ngươi, không chỉ do ngươi ngăn cản tài lộ của hắn trong Thú Viên mà còn vì ngươi là đồ đệ của Hư Không trưởng lão. Lăng gia và Bắc Tiềm đều kiêng kị điểm này. Bọn họ sợ rằng có ngươi, Hư Không trưởng lão sẽ ra tay giúp đỡ phe trực hệ Bắc gia, khiến cho bọn họ không còn phần thắng. Cho nên diệt trừ ngươi là chuyện bắt buộc. Về sau việc mua thức ăn cứ giao cho người khác đi làm, bằng không lại giống như hôm nay, bọn họ sẽ nhân cơ hột giết ngươi.”
Tuy nhiên Âm Tế Thiên không chịu bỏ qua chức vụ đầy tiền đồ của mình dễ dàng như vậy: “Bọn họ muốn giết ta thì cho dù có tránh ở trong nhà, bọn họ cũng nghĩ được cách giết ta. Ta lại không thể vì sợ bọn họ mà trốn tránh mãi như vậy được!”
“Lại nói! Hôm nay bọn họ mất đến sáu gã tu sĩ Luyện Hư kỳ, điều này đủ để Lăng gia tiếc đứt ruột. Không có khả năng lập tức phái người tới truy sát ta được!” Âm Tế Thiên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Dực Đồng, ý vị sâu xa nói: “Tóm lại, ta cam đoan với ngươi, hôm nay bọn họ không giết được ta, sau này cũng không thể giết được ta!”
Bắc Dực Đồng nhăn mi: “Sao ngươi có thể khẳng định được như thế?”
“Bởi vì ta là phu nhân tuyệt thế thiên tài, phu nhân tuyệt thế thiên tài làm sao có thể dễ dàng chết trong tay đám tuyệt thế ngu xuẩn đó được!”
Bắc Dực Đồng nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn, đôi môi mỏng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười vô cùng đáng yêu, khiến Âm Tế Thiên không chịu được mà hung hăn hôn chụt một cái lên mặt nhóc. Bắc Dực Đồng nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, ánh mắt chợt lóe nói: “Chúng ta đi tắm rửa thay quần áo, sau đó lên giường nghỉ một chút đi!”
Tuy rằng Âm Tế Thiên không biết vì sao đề tài lại đột ngột chuyển thành tắm rửa nhưng thấy nhóc không phản đối chuyện mình tiếp tục đi mua thức ăn liền vui vẻ mà đáp ứng: “Được!”
Lập tức, Bắc Dực Đồng lôi kéo hắn ra phía sau bình phong, Âm Tế Thiên nhìn thùng nước ấm, kinh ngạc hỏi: “Vì sao nhanh như vậy đã có nước ấm rồi?”
Bắc Dực Đồng giải thích: “Chúng ta vội vàng cả ngày lẫn đêm từ Vạn Yêu Sâm Lâm về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì ngươi đã phải đi mua thức ăn cho yêu thú. Ta nghĩ ngươi nhất định rất mệt cho nên tính toán thời gian ngươi trở về, rồi nhắc hạ nhân chuẩn bị nước ấm!”
Âm Tế Thiên thấy nhóc chẳng dám nghỉ ngơi ngồi đợi mình trở về, lại còn quan tâm mà chuẩn bị sẵn nước ấm, tim hắn rung động không nói nên lời, liền cúi đầu hôn lên mặt nhóc một cái nói: “Ngươi thật biết cách săn sóc người khác!”
Ánh mắt Bắc Dực Đồng lại thâm sâu thêm vài phần: “Để ta xoa bóp huyệt đạo cho ngươi!”
“Được!”
Âm Tế Thiên thuần thục lưu loát cởi hết quần áo ra, rồi ngồi vào trong thùng nước, sau đó nhìn về phía Bắc Dực Đồng thúc giục: “Ngươi cũng mau cởi quần áo, vào đây ta chà lưng cho ngươi!”
Nói xong hắn quay lưng về phía Bắc Dực Đồng nên không nhìn thấy hình ảnh Bắc Dực Đồng nhịn không được liếm liếm khóe môi. Một hồi lâu sau, Âm Tế Thiên mới nghe thấy tiếng Bắc Dực Đồng bước vào thùng nước. Kế tiếp, cây trâm trên đầu bị người lấy ra, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt biến trở lại thành sắc xanh đậm
“Tóc ngươi thật đẹp!” Bắc Dực Đồng cầm vài sợi tóc đặt lên miệng khẽ hôn. Âm Tế Thiên trêu ghẹo nói: “Có muốn ta cắt một ít cho ngươi bện vòng tay không?”
Bắc Dực Đồng hơi ngẩn ra: “Ngươi phát hiện được?”
Âm Tế Thiên cười mà không nói. Thực ra trong lòng hắn rất vui vì Bắc Minh quý trọng tóc mình như thế. Bắc Dực Đồng bơi tới sau lưng hắn, đem mái tóc gạt sang một bên kế tiếp hôn lên chiếc cổ trắng nõn trước mắt, rồi mới bắt đầu nghiêm túc giúp Âm Tế Thiên chà lưng.
Âm Tế Thiên hoàn toàn hưởng thụ, không hề phát hiện tiểu thí hài phía sau đã dần dần lớn lên, cặp mắt xinh đẹp kia cũng càng ngày càng trở nên nóng rực, thậm chí có cảm giác y sắp nuốt luôn Âm tế Thiên vào bụng. Bắc Minh dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy khêu gợi, nhẹ nhàng kêu: “Tịch Thiên?”
“Ừ?” Âm Tế Thiên trả lời rồi mới phát hiện tiếng kêu kia kì kì, liền vội vàng quay người lại. Tuy nhiên lại bất ngờ bị Bắc Minh kéo vào trong ngực, đôi môi tiếp xúc cùng một đôi môi khác, hút mạnh, miệng lưỡi quấn quýt, thật lâu mới luyến tiếc buông ra. Đến tận khi hai chân Âm Tế Thiên sắp nhũn đi, thở gấp không thôi, mới dùng tay đặt lên ngực Bắc Minh muốn tạo khoảng cách giữa hai người. Nhưng Bắc Minh vẫn không buông tha, sau khi rời khỏi đôi môi của Âm Tế Thiên thì hôn lên chóp mũi hắn rồi gò má hắn sau đó dừng ở bên tai hắn, khàn khàn thì thầm: “Tịch Thiên, có thể chứ?”
Hơi thở nóng rực phả vào trong tai Âm Tế Thiên, cả người hắn không nhịn được mà run lên. Hắn và Bắc Minh đã đến nước này mà còn ngại ngùng thì chẳng còn là đàn ông nữa rồi, huống chi ở sâu trong nội tâm hắn cũng muốn thân mật tiếp xúc với Bắc Minh. Âm Tế Thiên nghĩ thế, bèn chôn mặt vào trong lòng Bắc Minh, khẽ đáp: “Có thể!”
“Ah!” Bắc Minh sung sướng cười một tiếng, nhanh tay ôm lấy thân thể Âm Tế Thiên, thân ảnh chợt lóe, hai người liền nằm trên chiếc giường đỏ thắm.
Màn che rũ xuống, che khuất hai thân thể đang dính chặt vào nhau, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng lưu luyến triền miên. Ngay sau đó, những tiếng ái muội không ngừng từ trong phòng truyền ra, âm thanh rung động khiến người ta đỏ mặt tim đập, ngay cả cá trong ao cũng xấu hổ lặn sâu xuống. Sau giờ ngọ, các bông hoa nở càng rực rỡ, ánh nắng cũng vàng ươm rộn rã, sóng trong ao càng không chịu thua mà đánh nhịp nhộn nhạo. Bóng đêm bao phủ, thế nhưng trong phòng chẳng hề yên tĩnh lại mà càng thêm nồng nhiệt. Ánh nến lay động, nhánh cây đung đưa theo gió, cũng giống như người trong phòng không ngừng chuyển động!
Thẳng đến tận khi sắc trời sáng dần, Bắc Minh mới lưu luyến không rời, buông tha cho người dưới thân, thương tiếc ôm lấy Âm Tế Thiên người đầy dấu hôn vào ngực, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi mắt vì mệt mà không buồn mở ra của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
Âm Tế Thiên mệt lả, tức khí chửi nhỏ một tiếng: “Con mẹ nó! Là tên nào nói thân thể ngươi suy yếu? Lão tử muốn liều mạng với hắn!”
Nghe vậy Bắc Minh không nhịn được phì cười ra tiếng!
Giọng Bắc Dực Đồng không khỏi lạnh lẽo: “Không phải bọn họ muốn phản bội Bắc gia mà là muốn chiếm lấy Bắc gia, trở thành đương gia gia chủ. Bất quá nếu muốn đạt được điều đó, trước hết bọn họ phải giết sạch tất cả phe trực hệ thì mới thật sự nắm giữ quyền hành!” Sau đó Bắc Dực Đồng kể thêm về chuyện của hai phe: “Hiện giờ người của chi thứ càng ngày càng nhiều, tu sĩ cao tầng không ít, cho nên dã tâm cũng ngày một lớn. Nếu không phải bọn họ đã từng lập lời thề với phe trực hệ thì đã sớm động thủ chiếm lấy Bắc gia!”
Âm Tế Thiên thấy nhóc không ngừng dùng từ ‘bọn họ’ liền tò mò hỏi: “Ngươi nói ‘bọn họ’ ngoại trừ Vạn tổng quản còn có ai nữa sao?”
Bắc Dực Đồng híp mắt: “Bắc Tiềm! Hiện nay kẻ cầm đầu chi thứ muốn cướp đoạt Bắc gia là Bắc Tiềm!” Âm Tế Thiên nhướng mày: “Khó trách khi ta nhìn thấy hắn lần đầu đã cảm giác khó chịu còn hơn so với gặp kẻ thù!”
Bắc Dực Đồng nghe thấy lời này của hắn thì khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười lạnh lẽo, sau đó tiếp tục nói: “Bọn họ vẫn luôn cho rằng trực hệ không để ý đến nhất cử nhất động của bọn họ, vì thế làm việc càng ngày càng không kiêng nể ai cả. Hiện tại còn dám liên thủ với Lăng gia, xem ra sau khi Bắc gia gia chủ xuất quan bọn họ sẽ hành động ngay”. Bắc gia gia chủ? Âm Tế Thiên nghi hoặc: “Chuyện bọn họ động thủ và chuyện Bắc gia gia chủ xuất quan thì có liên quan gì đến nhau?”
“Nếu gia chủ xuất quan mà đột phá cảnh giới Đại Thừa thì nhất định bọn Bắc Tiềm sẽ không dám làm gì Bắc gia. Sau này cũng sẽ an phận thủ thường, thực hiện tốt bổn phận của mình. Nhưng nếu gia chủ đột phá cảnh giới thất bại hoặc là Bắc Tiềm cũng thăng cấp lên cảnh giới Đại Thừa, vậy thì…”
Bắc Dực Đồng chưa nói hết câu Âm Tế Thiên cũng đoán được chuyện kế tiếp: “Bao lâu nữa thì gia chủ xuất quan? Hắn có thể tấn chức cảnh giới Đại Thừa không?”
“Không thể!” Bắc Dực Đồng khẳng định với Âm Tế Thiên, Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn Bắc Dực Đồng: “Gia chủ còn chưa xuất quan, sao ngươi lại dám nói như vậy? Chẳng nhẽ các ngươi giấu chuyện gia chủ đã xuất quan?”
Bắc Dực Đồng lắc đầu: “Cha ta đã từng nói, có một vị cao nhân phán rằng gia chủ thăng cấp nhất định sẽ thất bại!” Âm Tế Thiên nhíu mày, xem ra vị cao nhân mà Bắc Vũ Hoành gặp được không phải là tu sĩ nào đó trong Tu Chân giới rồi. Bắc Dực Đồng lôi kéo Âm Tế Thiên ngồi vào trên ghế, rồi ôm cổ hắn nói: “Hôm nay Bắc Vạn Trọng liên thủ với Lăng gia diệt trừ ngươi, không chỉ do ngươi ngăn cản tài lộ của hắn trong Thú Viên mà còn vì ngươi là đồ đệ của Hư Không trưởng lão. Lăng gia và Bắc Tiềm đều kiêng kị điểm này. Bọn họ sợ rằng có ngươi, Hư Không trưởng lão sẽ ra tay giúp đỡ phe trực hệ Bắc gia, khiến cho bọn họ không còn phần thắng. Cho nên diệt trừ ngươi là chuyện bắt buộc. Về sau việc mua thức ăn cứ giao cho người khác đi làm, bằng không lại giống như hôm nay, bọn họ sẽ nhân cơ hột giết ngươi.”
Tuy nhiên Âm Tế Thiên không chịu bỏ qua chức vụ đầy tiền đồ của mình dễ dàng như vậy: “Bọn họ muốn giết ta thì cho dù có tránh ở trong nhà, bọn họ cũng nghĩ được cách giết ta. Ta lại không thể vì sợ bọn họ mà trốn tránh mãi như vậy được!”
“Lại nói! Hôm nay bọn họ mất đến sáu gã tu sĩ Luyện Hư kỳ, điều này đủ để Lăng gia tiếc đứt ruột. Không có khả năng lập tức phái người tới truy sát ta được!” Âm Tế Thiên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Dực Đồng, ý vị sâu xa nói: “Tóm lại, ta cam đoan với ngươi, hôm nay bọn họ không giết được ta, sau này cũng không thể giết được ta!”
Bắc Dực Đồng nhăn mi: “Sao ngươi có thể khẳng định được như thế?”
“Bởi vì ta là phu nhân tuyệt thế thiên tài, phu nhân tuyệt thế thiên tài làm sao có thể dễ dàng chết trong tay đám tuyệt thế ngu xuẩn đó được!”
Bắc Dực Đồng nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn, đôi môi mỏng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười vô cùng đáng yêu, khiến Âm Tế Thiên không chịu được mà hung hăn hôn chụt một cái lên mặt nhóc. Bắc Dực Đồng nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, ánh mắt chợt lóe nói: “Chúng ta đi tắm rửa thay quần áo, sau đó lên giường nghỉ một chút đi!”
Tuy rằng Âm Tế Thiên không biết vì sao đề tài lại đột ngột chuyển thành tắm rửa nhưng thấy nhóc không phản đối chuyện mình tiếp tục đi mua thức ăn liền vui vẻ mà đáp ứng: “Được!”
Lập tức, Bắc Dực Đồng lôi kéo hắn ra phía sau bình phong, Âm Tế Thiên nhìn thùng nước ấm, kinh ngạc hỏi: “Vì sao nhanh như vậy đã có nước ấm rồi?”
Bắc Dực Đồng giải thích: “Chúng ta vội vàng cả ngày lẫn đêm từ Vạn Yêu Sâm Lâm về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì ngươi đã phải đi mua thức ăn cho yêu thú. Ta nghĩ ngươi nhất định rất mệt cho nên tính toán thời gian ngươi trở về, rồi nhắc hạ nhân chuẩn bị nước ấm!”
Âm Tế Thiên thấy nhóc chẳng dám nghỉ ngơi ngồi đợi mình trở về, lại còn quan tâm mà chuẩn bị sẵn nước ấm, tim hắn rung động không nói nên lời, liền cúi đầu hôn lên mặt nhóc một cái nói: “Ngươi thật biết cách săn sóc người khác!”
Ánh mắt Bắc Dực Đồng lại thâm sâu thêm vài phần: “Để ta xoa bóp huyệt đạo cho ngươi!”
“Được!”
Âm Tế Thiên thuần thục lưu loát cởi hết quần áo ra, rồi ngồi vào trong thùng nước, sau đó nhìn về phía Bắc Dực Đồng thúc giục: “Ngươi cũng mau cởi quần áo, vào đây ta chà lưng cho ngươi!”
Nói xong hắn quay lưng về phía Bắc Dực Đồng nên không nhìn thấy hình ảnh Bắc Dực Đồng nhịn không được liếm liếm khóe môi. Một hồi lâu sau, Âm Tế Thiên mới nghe thấy tiếng Bắc Dực Đồng bước vào thùng nước. Kế tiếp, cây trâm trên đầu bị người lấy ra, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt biến trở lại thành sắc xanh đậm
“Tóc ngươi thật đẹp!” Bắc Dực Đồng cầm vài sợi tóc đặt lên miệng khẽ hôn. Âm Tế Thiên trêu ghẹo nói: “Có muốn ta cắt một ít cho ngươi bện vòng tay không?”
Bắc Dực Đồng hơi ngẩn ra: “Ngươi phát hiện được?”
Âm Tế Thiên cười mà không nói. Thực ra trong lòng hắn rất vui vì Bắc Minh quý trọng tóc mình như thế. Bắc Dực Đồng bơi tới sau lưng hắn, đem mái tóc gạt sang một bên kế tiếp hôn lên chiếc cổ trắng nõn trước mắt, rồi mới bắt đầu nghiêm túc giúp Âm Tế Thiên chà lưng.
Âm Tế Thiên hoàn toàn hưởng thụ, không hề phát hiện tiểu thí hài phía sau đã dần dần lớn lên, cặp mắt xinh đẹp kia cũng càng ngày càng trở nên nóng rực, thậm chí có cảm giác y sắp nuốt luôn Âm tế Thiên vào bụng. Bắc Minh dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy khêu gợi, nhẹ nhàng kêu: “Tịch Thiên?”
“Ừ?” Âm Tế Thiên trả lời rồi mới phát hiện tiếng kêu kia kì kì, liền vội vàng quay người lại. Tuy nhiên lại bất ngờ bị Bắc Minh kéo vào trong ngực, đôi môi tiếp xúc cùng một đôi môi khác, hút mạnh, miệng lưỡi quấn quýt, thật lâu mới luyến tiếc buông ra. Đến tận khi hai chân Âm Tế Thiên sắp nhũn đi, thở gấp không thôi, mới dùng tay đặt lên ngực Bắc Minh muốn tạo khoảng cách giữa hai người. Nhưng Bắc Minh vẫn không buông tha, sau khi rời khỏi đôi môi của Âm Tế Thiên thì hôn lên chóp mũi hắn rồi gò má hắn sau đó dừng ở bên tai hắn, khàn khàn thì thầm: “Tịch Thiên, có thể chứ?”
Hơi thở nóng rực phả vào trong tai Âm Tế Thiên, cả người hắn không nhịn được mà run lên. Hắn và Bắc Minh đã đến nước này mà còn ngại ngùng thì chẳng còn là đàn ông nữa rồi, huống chi ở sâu trong nội tâm hắn cũng muốn thân mật tiếp xúc với Bắc Minh. Âm Tế Thiên nghĩ thế, bèn chôn mặt vào trong lòng Bắc Minh, khẽ đáp: “Có thể!”
“Ah!” Bắc Minh sung sướng cười một tiếng, nhanh tay ôm lấy thân thể Âm Tế Thiên, thân ảnh chợt lóe, hai người liền nằm trên chiếc giường đỏ thắm.
Màn che rũ xuống, che khuất hai thân thể đang dính chặt vào nhau, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng lưu luyến triền miên. Ngay sau đó, những tiếng ái muội không ngừng từ trong phòng truyền ra, âm thanh rung động khiến người ta đỏ mặt tim đập, ngay cả cá trong ao cũng xấu hổ lặn sâu xuống. Sau giờ ngọ, các bông hoa nở càng rực rỡ, ánh nắng cũng vàng ươm rộn rã, sóng trong ao càng không chịu thua mà đánh nhịp nhộn nhạo. Bóng đêm bao phủ, thế nhưng trong phòng chẳng hề yên tĩnh lại mà càng thêm nồng nhiệt. Ánh nến lay động, nhánh cây đung đưa theo gió, cũng giống như người trong phòng không ngừng chuyển động!
Thẳng đến tận khi sắc trời sáng dần, Bắc Minh mới lưu luyến không rời, buông tha cho người dưới thân, thương tiếc ôm lấy Âm Tế Thiên người đầy dấu hôn vào ngực, sau đó cúi đầu hôn xuống đôi mắt vì mệt mà không buồn mở ra của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
Âm Tế Thiên mệt lả, tức khí chửi nhỏ một tiếng: “Con mẹ nó! Là tên nào nói thân thể ngươi suy yếu? Lão tử muốn liều mạng với hắn!”
Nghe vậy Bắc Minh không nhịn được phì cười ra tiếng!
/349
|