Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Người mắc bệnh trầm cảm tiền sản không phải là Tô Mộc sắp sinh con, mà lại là cái tên đại nam nhân Quý Bắc Lưu!
Tô Lạc lập tức được làm mới tam quan, hắn nhếch môi: "Có phải là... Nhầm lẫn chỗ nào đó không?"
"Chắc chắn không có!" Tô Mộc nghiêm túc nói: "Lúc đầu em cũng tưởng mình nghĩ quá nhiều, nhưng một ngày nọ, em thức dậy vào nửa đêm thì thấy BOSS không ở bên cạnh, mà lại đứng ngoài ban công, vừa đập đầu vào tường vừa nói, tại sao lúc trước không bắn đứa nhỏ này lên tường! Anh nói xem, lúc trước nghe tin em mang thai, hắn vui vẻ như thế, sao lại đột nhiên không thích đứa nhỏ này chứ? Đây không phải bệnh trầm cảm tiền sản thì là gì?"
Tại sao không bắn đứa nhỏ này lên tường...
Cùng là đàn ông, nhưng khi Tô Lạc nghe thấy câu này, tâm trạng hơi vi diệu.
Tô Mộc lại chỉ vào màn hình điện thoại và nói: "Anh xem, BOSS nhà em đi làm lúc tám giờ mỗi ngày, nhưng mỗi khi ra ngoài mới một phút đồng hồ, hắn lập tức phải gửi tin nhắn cho em. Cứ sau mười phút phải hỏi em có yêu hắn hay không. Cứ sau nửa tiếng phải nói với em trong công ty của hắn có ai ly hôn này nọ. Tất cả những điều này phải được em đảm bảo rằng sẽ luôn yêu hắn, không ly hôn với hắn thì hắn mới có thể ngừng lại một chút. Anh trai, BOSS nhà em là điển hình của bệnh trầm cảm tiền sản đó!"
Vừa nghe như thế... Thực sự đúng là có chuyện như vậy.
Tô Lạc không thể không nghiêm túc: "Vậy em định làm gì bây giờ? Đưa hắn đi gặp bác sĩ tâm lý à?"
"Chắc chắn BOSS sẽ không tình nguyện đi, em đã hỏi bác sĩ là vào những lúc này cần nửa kia quan tâm tới hắn nhiều hơn, khuyên bảo hắn, đừng để hắn cảm thấy con cái sẽ cướp đi địa vị của mình. Nói thẳng là tâm lý của hắn vẫn chưa trưởng thành, đợi đến khi tâm lý của hắn từ từ tốt hơn, bệnh trầm cảm của hắn sẽ không còn nữa."
Tô Lạc nhíu mày: "Nhưng nghe em nói, anh cảm thấy nếu đứa nhỏ được sinh ra sẽ rất nguy hiểm."
"Em cũng cảm thấy như vậy..." Tô Mộc buồn rầu gật đầu.
Tô Lạc nghiêm giọng nói, cảm thấy cơ hội đã đến: "Vậy em dẫn đứa nhỏ cùng nhau về Tô gia đi."
"Không được." Tô Mộc dứt khoát từ chối: "Em không thể rời khỏi BOSS."
"Thế còn đứa nhỏ? Chẳng lẽ sự an toàn của đứa nhỏ không quan trọng sao?"
Tô Mộc chép miệng nói: "Anh trai, thực ra con của em sẽ có một ngày trưởng thành, một ngày nào đó đứa bé sẽ tìm thấy người quan trọng nhất. Nhưng mà bây giờ, người quan trọng nhất trong lòng em là BOSS."
Tô Lạc sững sờ.
Tô Mộc nắm lấy tay Tô Lạc: "Cho nên vì BOSS, cũng vì tốt cho đứa nhỏ, đợi đến khi bé cưng được sinh ra, trước khi tâm lý của BOSS trở nên tốt hơn thì nhờ anh trai chăm sóc bé cưng giúp em!"
Dưới từng đợt tấn công từ đôi mắt to của em gái... Tô Lạc hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Vì vậy, người đàn ông độc thân hoàng kim kiêm kim cương vương lão ngũ* Tô Lạc danh tiếng lẫy lừng đã bị chính em gái của mình bổ nhiệm trở thành nãi ba* sau khi rời khỏi Quý gia ngày hôm nay.
* Kim cương vương lão ngũ: thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
* Nãi ba (奶爸):(chàng) Vú em.
Tô Lạc có tính tình không tốt dẫn theo một đứa bé là loại trường hợp gì... Thật dễ khiến người ta cảm thấy tò mò.
Tô Mộc thoải mái ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thỉnh thoảng sờ vào bụng nhỏ hơi nhô lên của mình. Không lâu sau, điện thoại của cô nhảy ra một tin nhắn.
BOSS: 【Mộc Mộc, em đang làm gì vậy? 】
Biết rõ khuôn mẫu vấn đề của hắn là kiểu nào, Tô Mộc nhanh chóng gõ ra một hàng chữ.
Nàng tiên Mộc: 【Đang nhớ BOSS nhà chúng ta! Siêu nhớ, siêu nhớ! 】
Một bức ảnh hiện lên trong khung tin nhắn, là bánh kem vị kỳ lạ mà thợ bánh ngọt vừa làm xong.
BOSS: 【Anh sẽ trở lại sớm, yêu em. 】
Tô Mộc nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay và gửi đi một tin nhắn.
【Em cũng yêu anh. 】
Beta: @Aki Re
Người mắc bệnh trầm cảm tiền sản không phải là Tô Mộc sắp sinh con, mà lại là cái tên đại nam nhân Quý Bắc Lưu!
Tô Lạc lập tức được làm mới tam quan, hắn nhếch môi: "Có phải là... Nhầm lẫn chỗ nào đó không?"
"Chắc chắn không có!" Tô Mộc nghiêm túc nói: "Lúc đầu em cũng tưởng mình nghĩ quá nhiều, nhưng một ngày nọ, em thức dậy vào nửa đêm thì thấy BOSS không ở bên cạnh, mà lại đứng ngoài ban công, vừa đập đầu vào tường vừa nói, tại sao lúc trước không bắn đứa nhỏ này lên tường! Anh nói xem, lúc trước nghe tin em mang thai, hắn vui vẻ như thế, sao lại đột nhiên không thích đứa nhỏ này chứ? Đây không phải bệnh trầm cảm tiền sản thì là gì?"
Tại sao không bắn đứa nhỏ này lên tường...
Cùng là đàn ông, nhưng khi Tô Lạc nghe thấy câu này, tâm trạng hơi vi diệu.
Tô Mộc lại chỉ vào màn hình điện thoại và nói: "Anh xem, BOSS nhà em đi làm lúc tám giờ mỗi ngày, nhưng mỗi khi ra ngoài mới một phút đồng hồ, hắn lập tức phải gửi tin nhắn cho em. Cứ sau mười phút phải hỏi em có yêu hắn hay không. Cứ sau nửa tiếng phải nói với em trong công ty của hắn có ai ly hôn này nọ. Tất cả những điều này phải được em đảm bảo rằng sẽ luôn yêu hắn, không ly hôn với hắn thì hắn mới có thể ngừng lại một chút. Anh trai, BOSS nhà em là điển hình của bệnh trầm cảm tiền sản đó!"
Vừa nghe như thế... Thực sự đúng là có chuyện như vậy.
Tô Lạc không thể không nghiêm túc: "Vậy em định làm gì bây giờ? Đưa hắn đi gặp bác sĩ tâm lý à?"
"Chắc chắn BOSS sẽ không tình nguyện đi, em đã hỏi bác sĩ là vào những lúc này cần nửa kia quan tâm tới hắn nhiều hơn, khuyên bảo hắn, đừng để hắn cảm thấy con cái sẽ cướp đi địa vị của mình. Nói thẳng là tâm lý của hắn vẫn chưa trưởng thành, đợi đến khi tâm lý của hắn từ từ tốt hơn, bệnh trầm cảm của hắn sẽ không còn nữa."
Tô Lạc nhíu mày: "Nhưng nghe em nói, anh cảm thấy nếu đứa nhỏ được sinh ra sẽ rất nguy hiểm."
"Em cũng cảm thấy như vậy..." Tô Mộc buồn rầu gật đầu.
Tô Lạc nghiêm giọng nói, cảm thấy cơ hội đã đến: "Vậy em dẫn đứa nhỏ cùng nhau về Tô gia đi."
"Không được." Tô Mộc dứt khoát từ chối: "Em không thể rời khỏi BOSS."
"Thế còn đứa nhỏ? Chẳng lẽ sự an toàn của đứa nhỏ không quan trọng sao?"
Tô Mộc chép miệng nói: "Anh trai, thực ra con của em sẽ có một ngày trưởng thành, một ngày nào đó đứa bé sẽ tìm thấy người quan trọng nhất. Nhưng mà bây giờ, người quan trọng nhất trong lòng em là BOSS."
Tô Lạc sững sờ.
Tô Mộc nắm lấy tay Tô Lạc: "Cho nên vì BOSS, cũng vì tốt cho đứa nhỏ, đợi đến khi bé cưng được sinh ra, trước khi tâm lý của BOSS trở nên tốt hơn thì nhờ anh trai chăm sóc bé cưng giúp em!"
Dưới từng đợt tấn công từ đôi mắt to của em gái... Tô Lạc hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Vì vậy, người đàn ông độc thân hoàng kim kiêm kim cương vương lão ngũ* Tô Lạc danh tiếng lẫy lừng đã bị chính em gái của mình bổ nhiệm trở thành nãi ba* sau khi rời khỏi Quý gia ngày hôm nay.
* Kim cương vương lão ngũ: thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
* Nãi ba (奶爸):(chàng) Vú em.
Tô Lạc có tính tình không tốt dẫn theo một đứa bé là loại trường hợp gì... Thật dễ khiến người ta cảm thấy tò mò.
Tô Mộc thoải mái ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, thỉnh thoảng sờ vào bụng nhỏ hơi nhô lên của mình. Không lâu sau, điện thoại của cô nhảy ra một tin nhắn.
BOSS: 【Mộc Mộc, em đang làm gì vậy? 】
Biết rõ khuôn mẫu vấn đề của hắn là kiểu nào, Tô Mộc nhanh chóng gõ ra một hàng chữ.
Nàng tiên Mộc: 【Đang nhớ BOSS nhà chúng ta! Siêu nhớ, siêu nhớ! 】
Một bức ảnh hiện lên trong khung tin nhắn, là bánh kem vị kỳ lạ mà thợ bánh ngọt vừa làm xong.
BOSS: 【Anh sẽ trở lại sớm, yêu em. 】
Tô Mộc nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay và gửi đi một tin nhắn.
【Em cũng yêu anh. 】
/330
|