Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Chương 228: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (28)
/330
|
Editor: @Lão Bà
Beta: @Aki Re
Thẩm, Thẩm Nam Tiên!
Tô Mộc hoảng loạn, lập tức liền đem nửa khuôn mặt chìm vào trong nước, cô hiện tại ở trong loại tình huống này vạn phần không thể để bị hắn nhìn thấy được. Ánh mắt cô bắt đầu ngó loạn xung quanh, có chút gấp gáp, suy nghĩ làm thế nào mới có thể thoát thân. Nhưng mà bốn phía cô nhìn chỉ thấy toàn là nước, Tô Mộc cũng không phải là mỹ nhân ngư chân chính gì cả, càng không phải chim có thể bay được, như thế nào có thể thoát thân đây?
Thẩm Nam Tiên đứng trên bờ khóe mắt hơi cong lên, vẻ mặt gian xảo quỷ quyệt chính là không khác gì hồ ly, hắn cười giống như không cười nói: "Là đang suy nghĩ nên chọn hướng nào chạy trốn sao?"
Tô Mộc giật thót một cái, im lặng không dám nói lời nào, sợ Thẩm Nam Tiên nghe ra được giọng nói của chính mình, suy nghĩ không biết nên làm như thế nào mới được. Lúc này, một sợi dây mềm mại quấn lấy eo thon của cô, còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại thân thể đã bay lên, trong nháy mắt liền ngã vào trong lồng ngực nam nhân ngồi trên bờ.
Thẩm Nam Tiên buông cần câu xuống, tầm mắt quét qua thân thể người trong lồng ngực, đem cô nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt cô, nhìn vẻ mặt vẫn còn đang thất thố kinh hoàng, trong mắt nổi lên càng nhiều ý tứ hứng thú: "Thì ra không phải là mỹ nhân ngư, mà là một nữ nhân kiều diễm yêu mị."
"Ngươi!" Tô Mộc vội che miệng lại, liền muốn từ trên người hắn trèo xuống, nhưng eo lại bị hắn gắt gao giữ chặt, làm thế nào cũng không gỡ ra được, chính tại thời điểm như vậy, sự khác biệt về thể lực của nam nhân cùng nữ nhân mới trở nên rõ ràng. Huống chi, Thẩm Nam Tiên còn là một người học võ.
Thẩm Nam Tiên không ngại việc thân thể cô ướt sũng, cùng cô dây dưa một chỗ hồi lâu, cũng đem y phục của chính mình nhiễm ướt. Hắn còn có lòng tốt giơ tay, ôn nhu giúp cô lau đi bọt nước trên má, híp mắt cười, lại nhẹ nhàng nói: "Cô nương cùng với tiểu đầu bếp của Thẩm gia trang chúng ta, thật có vài nét tương đồng, nhìn qua thật giống."
Tô Mộc sửng sốt, nói như vậy, hắn vẫn chưa nhận ra cô!?
Thực sự quá tốt rồi!
Cô trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút.
"Xưa nay các cô nương đều thích leo tường tới Thẩm gia trang, đi thủy lộ mà đến, cô nương chính là người đầu tiên."
Nghe vậy, Tô Mộc cả người lại càng được dịp thả lỏng, xem ra hắn chỉ đem cô coi thành một người trong đông đảo nữ nhân si mê nhan sắc của hắn mà thôi. Lời này nói cũng không sai, cô đích thực cũng là si mê vẻ đẹp của hắn, chỉ cần hắn không nhận ra, cô liền tạm thời không cần khẩn trương như vậy.
Ở dưới ánh trăng, cô cả người ướt sũng nước nhẹ nhàng thở ra một hơi, bộ dạng kia tuy rằng có chút chật vật lại cũng rất đáng yêu. Thẩm Nam Tiên nhàn nhạt cười, hơi cúi đầu, mắt rũ xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô khiến Tô Mộc cứng đờ cả người.
Hắn dùng thanh âm ôn nhu, nói: "Lưu lại ở bên cạnh ta đi, như vậy có phải rất tốt không?"
Cô ngước mắt nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn có ánh trăng phản chiếu, mang theo ý cười ôn nhu, so với trước kia cô từng thấy qua càng có sức hút. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, dù làm thể nào cũng không thể bình ổn xuống được, cô như thế nào lại cảm thấy, nam nhân này đối với cô nhất kiến chung tình, thật sự là chuyện quá sức ảo tưởng!
Nam thần bị đông đảo cô nương truy đuổi nhiều năm làm sao sẽ phát sinh sự tình có thể vừa gặp đã yêu cơ chứ?
Thẩm Nam Tiên thấy cô chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn không nói, liền đem cánh tay đang che miệng của cô gỡ xuống đặt lên một bên sườn mặt của mình, híp mắt cười vui vẻ, tư thái cử động có chút độc đáo, lần này, hắn hôn lên môi cô.
Môi cùng môi giao nhau, cảm giác mềm mại va chạm, giống như bị điện giật khiến tim từng đợt đập nhanh. Tô Mộc còn đang chưa kịp phản ứng, khớp hàm đã bị cạy mở. Đầu lưỡi hắn ôn nhu tiến vào, ngang nhiên cướp đoạt, lại không cho người khác cơ hội cự tuyệt, tham lam ở trong miệng cô càn quét hút lấy mật ngọt. Hắn đây chính là đang công thành đoạt đất, một khi chưa cảm thấy thỏa mãn, nhất định sẽ không chịu buông cô ra.
Beta: @Aki Re
Thẩm, Thẩm Nam Tiên!
Tô Mộc hoảng loạn, lập tức liền đem nửa khuôn mặt chìm vào trong nước, cô hiện tại ở trong loại tình huống này vạn phần không thể để bị hắn nhìn thấy được. Ánh mắt cô bắt đầu ngó loạn xung quanh, có chút gấp gáp, suy nghĩ làm thế nào mới có thể thoát thân. Nhưng mà bốn phía cô nhìn chỉ thấy toàn là nước, Tô Mộc cũng không phải là mỹ nhân ngư chân chính gì cả, càng không phải chim có thể bay được, như thế nào có thể thoát thân đây?
Thẩm Nam Tiên đứng trên bờ khóe mắt hơi cong lên, vẻ mặt gian xảo quỷ quyệt chính là không khác gì hồ ly, hắn cười giống như không cười nói: "Là đang suy nghĩ nên chọn hướng nào chạy trốn sao?"
Tô Mộc giật thót một cái, im lặng không dám nói lời nào, sợ Thẩm Nam Tiên nghe ra được giọng nói của chính mình, suy nghĩ không biết nên làm như thế nào mới được. Lúc này, một sợi dây mềm mại quấn lấy eo thon của cô, còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại thân thể đã bay lên, trong nháy mắt liền ngã vào trong lồng ngực nam nhân ngồi trên bờ.
Thẩm Nam Tiên buông cần câu xuống, tầm mắt quét qua thân thể người trong lồng ngực, đem cô nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt cô, nhìn vẻ mặt vẫn còn đang thất thố kinh hoàng, trong mắt nổi lên càng nhiều ý tứ hứng thú: "Thì ra không phải là mỹ nhân ngư, mà là một nữ nhân kiều diễm yêu mị."
"Ngươi!" Tô Mộc vội che miệng lại, liền muốn từ trên người hắn trèo xuống, nhưng eo lại bị hắn gắt gao giữ chặt, làm thế nào cũng không gỡ ra được, chính tại thời điểm như vậy, sự khác biệt về thể lực của nam nhân cùng nữ nhân mới trở nên rõ ràng. Huống chi, Thẩm Nam Tiên còn là một người học võ.
Thẩm Nam Tiên không ngại việc thân thể cô ướt sũng, cùng cô dây dưa một chỗ hồi lâu, cũng đem y phục của chính mình nhiễm ướt. Hắn còn có lòng tốt giơ tay, ôn nhu giúp cô lau đi bọt nước trên má, híp mắt cười, lại nhẹ nhàng nói: "Cô nương cùng với tiểu đầu bếp của Thẩm gia trang chúng ta, thật có vài nét tương đồng, nhìn qua thật giống."
Tô Mộc sửng sốt, nói như vậy, hắn vẫn chưa nhận ra cô!?
Thực sự quá tốt rồi!
Cô trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể an tâm một chút.
"Xưa nay các cô nương đều thích leo tường tới Thẩm gia trang, đi thủy lộ mà đến, cô nương chính là người đầu tiên."
Nghe vậy, Tô Mộc cả người lại càng được dịp thả lỏng, xem ra hắn chỉ đem cô coi thành một người trong đông đảo nữ nhân si mê nhan sắc của hắn mà thôi. Lời này nói cũng không sai, cô đích thực cũng là si mê vẻ đẹp của hắn, chỉ cần hắn không nhận ra, cô liền tạm thời không cần khẩn trương như vậy.
Ở dưới ánh trăng, cô cả người ướt sũng nước nhẹ nhàng thở ra một hơi, bộ dạng kia tuy rằng có chút chật vật lại cũng rất đáng yêu. Thẩm Nam Tiên nhàn nhạt cười, hơi cúi đầu, mắt rũ xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô khiến Tô Mộc cứng đờ cả người.
Hắn dùng thanh âm ôn nhu, nói: "Lưu lại ở bên cạnh ta đi, như vậy có phải rất tốt không?"
Cô ngước mắt nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn có ánh trăng phản chiếu, mang theo ý cười ôn nhu, so với trước kia cô từng thấy qua càng có sức hút. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, dù làm thể nào cũng không thể bình ổn xuống được, cô như thế nào lại cảm thấy, nam nhân này đối với cô nhất kiến chung tình, thật sự là chuyện quá sức ảo tưởng!
Nam thần bị đông đảo cô nương truy đuổi nhiều năm làm sao sẽ phát sinh sự tình có thể vừa gặp đã yêu cơ chứ?
Thẩm Nam Tiên thấy cô chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn không nói, liền đem cánh tay đang che miệng của cô gỡ xuống đặt lên một bên sườn mặt của mình, híp mắt cười vui vẻ, tư thái cử động có chút độc đáo, lần này, hắn hôn lên môi cô.
Môi cùng môi giao nhau, cảm giác mềm mại va chạm, giống như bị điện giật khiến tim từng đợt đập nhanh. Tô Mộc còn đang chưa kịp phản ứng, khớp hàm đã bị cạy mở. Đầu lưỡi hắn ôn nhu tiến vào, ngang nhiên cướp đoạt, lại không cho người khác cơ hội cự tuyệt, tham lam ở trong miệng cô càn quét hút lấy mật ngọt. Hắn đây chính là đang công thành đoạt đất, một khi chưa cảm thấy thỏa mãn, nhất định sẽ không chịu buông cô ra.
/330
|