Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!
Chương 245: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (45)
/330
|
Editor: @Lão Bà
Beta: @Aki Re
"Cho nên..." Thẩm Nam Tiên rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh như trời đêm, chuyên chú nhìn đến nỗi khiến người ta cảm thấy đỏ mặt tía tai, ánh nhìn sâu hun hút giống như không thấy được đáy, có thần bí khó lường lại rất có lực hấp dẫn, đôi mắt giống như nhìn thấu tâm tư của kẻ khác, muốn trốn cũng trốn không thoát: "Mộc Mộc ngươi hiện tại có hiểu không? Ngươi là tiểu công tử cũng được, là nữ nhân kiều diễm yêu mị cũng được, ta thích, trước nay đều không để tâm giới tính của ngươi là gì, ta thích chính là ngươi."
Ở trước mặt nam nhân có kinh nghiệm tình trường, nghe hắn nói lời ấu yếm, Tô Mộc tuyên bố sức chống cự của cô hoàn toàn trở về không. Khóe môi cô không kìm được giơ lên, không nghĩ lại bị hắn nhìn ra, mặc dù không có lực phản kháng, nhưng vẫn nỗ lực giả vờ tức giận hỏi: "Vì cái gì ngươi đã sớm biết ta là nữ nhân, nhưng vẫn không nói cho ta biết? Ngươi làm vậy là cố ý muốn trêu đùa ta sao?"
"Đúng là như thế." Hắn hơi hơi gật đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất.
Tô Mộc nghe hắn trả lời thẳng thắn, máu liền có chút dồn lên não: "Ngươi thật sự là cố ý muốn trêu đùa ta!?"
"Không sai."
"Ngươi!" Tô Mộc bây giờ mới phát hiện, thì ra lâu nay vẫn luôn bị hắn trêu đùa, lại nghĩ đến sự việc trước đó liền cảm thấy lời hắn trêu chọc cô cũng đều là thật, cô cắn răng: "Ta tại sao trước giờ đều không phát hiện ra ngươi là một người có tính tình gian xảo như vậy?"
Môi mỏng hắn khẽ cong, thật sự là cười nhạt ôn nhu lương thiện, nam nhân trên đời đều không ai sánh bằng: "Phát hiện sớm một chút, cùng với tối nay phát hiện đều không có gì khác nhau. Tóm lại, Mộc Mộc đều đã ở bên người ta, rốt cuộc muốn trốn cũng không thoát."
Không thể phủ nhận, Tô Mộc bởi vì lời của hắn nói mà tim đập nhanh hơn vài phần, trước kia đối mặt với nam nhân này cô đều cảm thấy trái tim thiếu nữ của chính mình nhảy loạn, hiện tại nếu như cô có biến thành một bà cô, trái tim già cỗi cũng bị hắn trêu chọc đến mức chịu không nổi.
"Ta không thông minh được như ngươi... đấu không lại ngươi." Tô Mộc buồn bực nói, dứt khoát từ bỏ hết tất thẩy dựa vào lồng ngực của hắn, nếu đã đấu không lại, vậy liền an tâm dựa dẫm ở bên hắn cũng tốt.
Nam thần mà cô luôn mơ ước bấy lâu, rốt cuộc cũng có thể an tâm dựa vào lồng ngực của hắn... Như thế nào lại cảm thấy chuyện này thật sự giống như đang nằm mơ vậy?
Nguyên nhân vẫn là bởi vì Tô Mộc... thật sự không thể tin được chính mình lại có năng lực theo đuổi được nam thần.
Thẩm Nam Tiên cười cười, một tay nâng cằm cô, một lần nữa hôn lên môi cô.
Cùng cô làm các loại chuyện thân mật, hắn ở trong đầu đã sớm tưởng tượng ra rất nhiều lần, giống như hiện tại đối với cô, ôm cô, hôn cô, khiến hắn không dừng lại được.
Nhận thấy một bàn tay đã luồn vào trong quần áo của mình, còn một tay kia cầm vật "Thon thon khó khăn lắm một tay mới có thể ôm hết" trắng mềm, Tô Mộc liền kinh ngạc mở to hai mắt, đè lại cánh tay hắn vẫn đang làm xằng làm bậy.
Hai thân thể dán chặt vào nhau, hắn híp nửa mắt, giống như một con hồ ly lười biếng: "Mộc Mộc... ta muốn thử xem có thể làm nơi này biến đại được hay không."
Loại lời nói này có quỷ mới tin a!
Thẩm Nam Tiên đại khái cảm thấy lời nói của chính mình cũng thật sự quá giả, lại nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Được rồi, Mộc Mộc... Ta còn tưởng tượng ra đối với ngươi làm rất nhiều chuyện quá phận."
"Việc này không phải là có chút nhanh quá sao?"
"Không nhanh." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia sáng, ở bên trong bóng tối khẽ lưu động, giống như ánh lửa, đem người khác thiêu đốt đến bỏng rát, cũng đem chính mình thiêu đến bỏng rát: "Mộc Mộc, tất cả mọi người đều nói ta là người vô dục vô cầu. Nhưng mà chính ta cũng có dục vọng, ta cũng có thứ mà ta muốn, ta cũng giống như những nam nhân khác, thấy nữ nhân mình thích đứng ở trước mặt, đều nghĩ muốn đem quần áo trên người nàng xé nát, giam cầm nàng ở trên giường, trói chặt nàng ở dưới thân mình, muốn hung hăng... ở trên người nàng lưu lại thật nhiều dấu vết thuộc về ta."
Beta: @Aki Re
"Cho nên..." Thẩm Nam Tiên rũ mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh như trời đêm, chuyên chú nhìn đến nỗi khiến người ta cảm thấy đỏ mặt tía tai, ánh nhìn sâu hun hút giống như không thấy được đáy, có thần bí khó lường lại rất có lực hấp dẫn, đôi mắt giống như nhìn thấu tâm tư của kẻ khác, muốn trốn cũng trốn không thoát: "Mộc Mộc ngươi hiện tại có hiểu không? Ngươi là tiểu công tử cũng được, là nữ nhân kiều diễm yêu mị cũng được, ta thích, trước nay đều không để tâm giới tính của ngươi là gì, ta thích chính là ngươi."
Ở trước mặt nam nhân có kinh nghiệm tình trường, nghe hắn nói lời ấu yếm, Tô Mộc tuyên bố sức chống cự của cô hoàn toàn trở về không. Khóe môi cô không kìm được giơ lên, không nghĩ lại bị hắn nhìn ra, mặc dù không có lực phản kháng, nhưng vẫn nỗ lực giả vờ tức giận hỏi: "Vì cái gì ngươi đã sớm biết ta là nữ nhân, nhưng vẫn không nói cho ta biết? Ngươi làm vậy là cố ý muốn trêu đùa ta sao?"
"Đúng là như thế." Hắn hơi hơi gật đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất.
Tô Mộc nghe hắn trả lời thẳng thắn, máu liền có chút dồn lên não: "Ngươi thật sự là cố ý muốn trêu đùa ta!?"
"Không sai."
"Ngươi!" Tô Mộc bây giờ mới phát hiện, thì ra lâu nay vẫn luôn bị hắn trêu đùa, lại nghĩ đến sự việc trước đó liền cảm thấy lời hắn trêu chọc cô cũng đều là thật, cô cắn răng: "Ta tại sao trước giờ đều không phát hiện ra ngươi là một người có tính tình gian xảo như vậy?"
Môi mỏng hắn khẽ cong, thật sự là cười nhạt ôn nhu lương thiện, nam nhân trên đời đều không ai sánh bằng: "Phát hiện sớm một chút, cùng với tối nay phát hiện đều không có gì khác nhau. Tóm lại, Mộc Mộc đều đã ở bên người ta, rốt cuộc muốn trốn cũng không thoát."
Không thể phủ nhận, Tô Mộc bởi vì lời của hắn nói mà tim đập nhanh hơn vài phần, trước kia đối mặt với nam nhân này cô đều cảm thấy trái tim thiếu nữ của chính mình nhảy loạn, hiện tại nếu như cô có biến thành một bà cô, trái tim già cỗi cũng bị hắn trêu chọc đến mức chịu không nổi.
"Ta không thông minh được như ngươi... đấu không lại ngươi." Tô Mộc buồn bực nói, dứt khoát từ bỏ hết tất thẩy dựa vào lồng ngực của hắn, nếu đã đấu không lại, vậy liền an tâm dựa dẫm ở bên hắn cũng tốt.
Nam thần mà cô luôn mơ ước bấy lâu, rốt cuộc cũng có thể an tâm dựa vào lồng ngực của hắn... Như thế nào lại cảm thấy chuyện này thật sự giống như đang nằm mơ vậy?
Nguyên nhân vẫn là bởi vì Tô Mộc... thật sự không thể tin được chính mình lại có năng lực theo đuổi được nam thần.
Thẩm Nam Tiên cười cười, một tay nâng cằm cô, một lần nữa hôn lên môi cô.
Cùng cô làm các loại chuyện thân mật, hắn ở trong đầu đã sớm tưởng tượng ra rất nhiều lần, giống như hiện tại đối với cô, ôm cô, hôn cô, khiến hắn không dừng lại được.
Nhận thấy một bàn tay đã luồn vào trong quần áo của mình, còn một tay kia cầm vật "Thon thon khó khăn lắm một tay mới có thể ôm hết" trắng mềm, Tô Mộc liền kinh ngạc mở to hai mắt, đè lại cánh tay hắn vẫn đang làm xằng làm bậy.
Hai thân thể dán chặt vào nhau, hắn híp nửa mắt, giống như một con hồ ly lười biếng: "Mộc Mộc... ta muốn thử xem có thể làm nơi này biến đại được hay không."
Loại lời nói này có quỷ mới tin a!
Thẩm Nam Tiên đại khái cảm thấy lời nói của chính mình cũng thật sự quá giả, lại nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Được rồi, Mộc Mộc... Ta còn tưởng tượng ra đối với ngươi làm rất nhiều chuyện quá phận."
"Việc này không phải là có chút nhanh quá sao?"
"Không nhanh." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia sáng, ở bên trong bóng tối khẽ lưu động, giống như ánh lửa, đem người khác thiêu đốt đến bỏng rát, cũng đem chính mình thiêu đến bỏng rát: "Mộc Mộc, tất cả mọi người đều nói ta là người vô dục vô cầu. Nhưng mà chính ta cũng có dục vọng, ta cũng có thứ mà ta muốn, ta cũng giống như những nam nhân khác, thấy nữ nhân mình thích đứng ở trước mặt, đều nghĩ muốn đem quần áo trên người nàng xé nát, giam cầm nàng ở trên giường, trói chặt nàng ở dưới thân mình, muốn hung hăng... ở trên người nàng lưu lại thật nhiều dấu vết thuộc về ta."
/330
|